Chương 15: Tra tấn [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngự Uý tức tốc lái xe đến công ty của Phác Xán Liệt, đi theo còn có vào thủ hạ thân thể nhanh lẹ và một vài vũ khí cần thiết.

- Phác Xán Liệt, tôi đến rồi. Xảy ra chuyện gì?

- Bạch Hiền em ấy bị bọn chúng bắt đi rồi. Nếu không nhanh lên chắc chắn em ấy sẽ không xong.

- Cậu có chắc đó là em ấy?

- Chắc chắn. Ở cổ chân em ấy có biểu tượng mà tôi đã nhờ cậu xăm vào.

Chúng ta phải nhanh lên, hiện tại em ấy đang có thai, nếu đến muộn chắc chắn nguy hại đến tính mạng.

- Vậy yêu cầu của chúng là gì?

- Bàn giao tập đoàn này cho chúng.

- Vậy cậu định làm theo?

- Đúng vậy. Mau đi thôi, em ấy bị giam ở nhà kho Hoa Chung ở biển phía đông.

Phác Xán Liệt dứt khoát trả lời Ngự Uý. Sau đó nhanh chóng chuẩn bị một tập tài liệu cùng một khẩu súng ngắn giấu trong người. Nhanh chóng lái xe đến nhà kho Hoa Chung.


<< Không biết ngài đã chuẩn bị mọi thứ chưa? >>

- Đã xong hết. Em ấy vẫn an toàn chứ? Ta muốn nghe giọng em ấy.

<< Anh X....á...n......L....i....ệ...t.....đừng... đến... >>

- Bạch Hiền, em ổn chứ?

<< Thế nào? Ngài đã toại nguyện chưa? Tốt nhất là ngài nhanh đến đây đi, nếu không cậu ấy trụ không được sẽ chết ở đây đó. Hahahaaaa>>

<< Tút....>>

 - Chết tiệt. Phác Xán Liệt ném điện thoại sang ghế bên cạnh. Bàn tay nắm chặt vô - lăng tức giận.

Trên đường cao tốc, đoàn xe đen nối nhau thành hàng. Chiếc xe nào cũng đi với tốc độ kinh hoàng xé tan cả tiếng gió.

*Kít*

Tiếng thắng xe gấp gáp của Phác Xán Liệt vang lên. Giữa buổi chiều tà tĩnh lặng, tiếng phanh xe như vang động cả bầu trời.

*Ting Ting*

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phác Xán Liệt vội vàng mở điện thoại ra xem.

<<Nhà kho Hoa Chung ở cách ngài 200m về phía Nam. Đi một đoạn sẽ thấy.>>

Phác Xán Liệt đọc tin nhắn rồi nhanh chóng đi theo, tay không quên xách theo một vali nhỏ.


Đi được một đoạn rồi cũng nhìn thấy một nhà kho cũ đề tên Hoa Chung. Xán Liệt đạp mạnh cửa bước vào nhìn đám người bên trong. Từ trong bóng tối bước ra một nam nhân mặc tây trang màu xám nhạt, nhẹ nhàng vỗ tay rồi cười nhẹ.

- Ngài cũng thật nhanh nhẹn.

-Bạch Hiền em ấy đâu?

Xán Liệt căn bản là không còn đủ bình tĩnh để để ý xem tên kia làm gì.

- Ngài thật nóng vội. Chắc ngài không quên mang thứ đó chứ?

- Đã mang. Xán Liệt ném vali qua cho tên kia. Hắn cẩn trọng mở ra, xem xét bên trong từng chứt.

- Quả nhiên làm ăn giữ chữ tín. Người đâu! Mau mang bảo bối của ta lên đây.

Dứt lời, có mấy tên to lớn từ trong cánh cửa lớn bước ra mang theo Bạch Hiền đang bị treo ở một tấm phản lớn.

 - Ngài thấy sao? Ngài có hài lòng không?

Tên kia đắc ý nhìn Phác Xán Liệt.

Xán Liệt cố gắng nhìn kỹ lại Bạch Hiền một lượt, tức giận không khỏi bùng lên. Cổ tay và cổ chân của cậu ấy đã sưng đỏ vì vết trói. Trên người Bạch Hiền có mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng nhưng đã được nhuộm đỏ bởi máu và nó rách nát đến thảm thương. Qua những vết rách kia còn có thể nhìn thấy lấp ló những vết roi da trên thân thể. Bên dưới hạ thể, nơi hậu huyệt đã sưng lớn. Đôi chân trắng trẻo giờ lại thay bằng một đôi nhân nhuốm máu, chằng chịt vết roi đánh. Bạch Hiền toàn thân đầy mồ hôi, đôi mắt nặng trĩu nhắm lại. Cả cơ thể buông thõng phó mặc cho sợi dây trói cậu níu giữ. Phác Xán Liệt hai mắt đỏ ngầu tức giận nhìn tên kia quát lớn.- Tao giết mày! Tên súc sinh!

Nói xong liền nhằm tên kia lao đến chỗ nam nhân âu phục xám. Chưa kịp động vào người tên kia liền có sáu bảy tên to lớn giữ chặt |Phác Xán Liệt lại. Bình thường thân thể Xán Liệt vốn khoẻ mạnh nhưng cùng lắm là đấu tay đôi với ba bốn tên thì được nhưng ở đây những sáu bảy tên lận nên sau một hồi thì cũng bị giữ chặt lại.

- Ai nha~Phác Xán Liệt, ngươi manh động quá vậy?

Nam nhân tây trang mầu trắng cất tiếng.

 - Tên khốn Mạc Niên, ngươi rút cuộc muốn gì? Có gì thì cứ tìm ta tại sao lại phải chạm vào em ấy. Ngươi đúng là cầm thú, không phải là người. Phác Xán Liệt giống giận quát lớn.

Đúng vậy, người trước mặt hắn chính là Mạc Niên - Thẩm Mạc Niên. Hắn là con của Thẩm gia, từ nhỏ đã thích được nuông chiều. Thẩm Mạc Niên từ khi gặp Xán Liệt ở buổi tiệc của giới thượng lưu liền say mê anh, luôn khát cầu có được anh. Nhưng nhiều lần bày tỏ đều nhận được sự từ chối. Nhân việc thuộc hạ của cha - Biện Văn và Lục Nhất Quân bị người của Phác Xán Liệt giết mà kiếm cớ gây sự khiến hắn là của mình.- Tốt lắm, ta đợi mãi câu này của ngươi.

Thẩm Mạc Niên vỗ tay đi tới chỗ Phác Xán Liệt.

- Vậy.... làm tình với ta ngay trước mặt cậu ta được không?Hắn trơ trẽn cười rồi nhìn Phác Xán Liệt.

- KHÔNG BAO GIỜ. TAO SẼ KHÔNG BAO GIỜ PHẢN BỘI EM ẤY.

Phác Xán Liệt gằn từng chữ.

- Vậy thì được rồi. Người đâu, làm đi.

Hắn hướng về phía của mấy tên thuộc hạ đứng cạnh Bạch Hiền ra lệnh.

Một loạt thứ đồ được bạn chúng mang lên. Bọn thuộc hạ kia tạt một xô nước lạnh lên người Bạch Hiền khiến cậu vì cái lạnh mà tỉnh dậy. Vừa tỉnh dậy cảnh tượng trước mặt chính là Phác Xán Liệt bị một đám người giữ chặt.

- Anh... Xán Liệt.... AAAAA~~~

Bạch Hiền đột nhiên hét lớn. Dương cụ giả bị bọn chúng không báo trước mà nhét vào hậu huyệt. Nơi hậu huyệt đang sưng tấy vẫn còn đang rỉ máu lại tiếp tục rỉ máu ra. Nhưng dường như lần này không phải máu chảy cho hậu huyệt bị rách mà có lẽ là do nguyên do khác. Lần này máu chảy ra khá nhiều. Tiếp đến bọn chúng người cầm roi da, người cầm gậy đánh liên tiếp vào người Bạch Hiền. Cậu chỉ biết khóc trong đau đớn. Vẫn cố kìm nén tiếng la hét của mình, không muốn chúng lọt ra khỏi cổ họng nhưng nó cứ vô thức kêu lên khiến cậu không kiềm chế được. Nước mắt lại ướt đẫm khuôn mặt nhỏ bé. Những tên thuộc hạ kia cứ nhằm cậu mà đánh cho dù phía hậu huyệt kia đanh chảy rất nhiều máu. Máu chảy dọc theo phía chân rồi rơi xuống nền đất.

- BẠCH HIỀN!!!!!!!

Phác Xán Liệt hoảng loạn hét lớn.

- MAU DỪNG TAY LẠI! DỪNG TAY LẠI! MẤY NGƯỜI MUỐN GÌ TÔI CŨNG ĐÁP ỨNG! MAU DỪNG TAY LẠI.

Hết Chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro