Chương 2: Cùng em dạo chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Phác Xán Liệt nhìn đồng hồ báo thức đã hơn 7 giờ sáng, mặc dù 8 giờ rưỡi đoàn của anh mới xuất phát đến địa điểm đầu tiên, nhưng anh vẫn quyết định dậy sớm, đi sớm một chút có thể gặp Biện Bá Hiền. Nghĩ vậy Phác Xán Liệt liền vội vã chuẩn bị, sách balo chạy đến khu mua sắm miễn thuế.

Đến nơi Phác Xán Liệt đột nhiên nhớ ra: Quên không xin số điện thoại của Bá Hiền. Phác Xán Liệt đau khổ, giờ không thể làm gì khác là ngồi ở cửa tiệm chờ. Phác Xán Liệt hết lần này đến lần khác đi đi lại lại trước cửa quán của Biên Bá Hiền, còn nửa giờ nữa là anh phải đi làm.

" Chết tiệt. Như thế nào vừa rồi lại không nhìn thấy?" Phác Xán Liệt 'may mắn' vô tình phát hiện Biên Bá Hiền treo 1 bảng nhỏ trước của quán "Chưa mở cửa" , bên dưới ghi số điện thoại.

"Xin chào! Ai vậy?" Người bên kia cất giọng lười biếng trả lời, phỏng chừng vẫn còn ngái ngủ, làm cho Phác Xán Liệt không nhịn được ôn nhu trả lời:

" Bá Hiền, là tôi Phác Xán Liệt. Tôi đang đứng trước cửa quán của em".

"Phác Xán Liệt, anh ở đấy làm gì? Tôi bây giờ đang ở nhà. Ừ, bây giờ là mấy giờ rồi?" .

"Tiểu khả ái, hơn tám giờ rồi em mau dậy đi, hôm nay em dẫn tôi đi xung quanh được chứ?".

Biên Bá Hiền bên kia liếc mắt nói: "Hứ, anh kêu tôi đi thì tôi phải đi sao? Thật không biết xấu hổ"

Nhưng thực tế chứng minh, Biên Bá Hiền quả nhiên không biết xấu hổ.

" Các cô chú à, ngày hôm nay cháu mời tới một hướng dẫn viên du lịch là người Hàn Quốc , trước hết cậu ấy sẽ dẫn chúng ta đi thăm quan thành phố này."

Phác Xán Liệt nói vào loa trên tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Biên Bá Hiền. Biên Bá Hiền ngoài mặt tức giân, trong lòng thật ra đang nổi sóng, một tay nhận loa từ Phác Xán Liệt, một tay khẽ véo hông Phác Xán Liệt :

" Giúp tôi phiên dịch!". Người nọ cúi đầu cười cười, ra hiệu bảo Biên Bá Hiền cứ nói đi.

" Chào cô chú, cháu là Biên Bá Hiền, là bạn của Xán Liệt. Cháu là người Hàn Quốc, Xán Liệt lần này muốn cháu dẫn mọt người đi thăm quan thành phố một ngày, hi vọng mọi người có thể chơi vui vẻ".

Nói xong liền đem loa trẻ lại cho Phác Xán Liệt, tự mình dẫn mọi người lên xe buýt. Phác Xán Liệt nghe được Biên Bá Hiền trực tiếp gọi tên mình, lòng thầm nở hoa, cũng theo họ lên xe buýt.

" Bá Hiền, vất vả rồi, uống miếng nước".

Chờ Biên Bá Hiền ngồi xuống, Phác Xán Liệt ngay lập tức chân chó phi đến đưa một chai nước.

" Bớt đi Phác Xán Liệt , anh như thế nào lại nhiệt tình như vậy hả?". Liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt, khều tay bảo mở chai nước.

"Tôi đây không phải là rất thích Bá Hiền của chúng ta sao?". Phác Xán Liệt kích động, dùng hết khả năng ngôn ngữ nói ra, Bá Hiền bày vẻ mặt ngái ngủ:

" Quên đi, tôi không muốn nói chuyện cùng với anh nữa, tôi muốn đi ngủ, đến nơi gọi tôi dậy."

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền ngủ đầu gật gù hết nghiêng bên nọ đến bên kia liền trực tiếp đem đầu cậu tựa vào vai mình, bày vẻ mặt cưng chiều nhìn cậu :

" Ngoan, sáng sớm đã đánh thức em, giờ mau ngủ đi".

Biên Bá Hiền không có phản kháng trái lại coi ngực cửa Phác Xán Liệt làm gối tựa vùi đầu ngủ. Phác Xán Liệt tuyệt nhiên không biết người trong ngực đang trộm cười.

"Mọi người, nơi này chính là thành phố nổi tiếng mà mọi người muốn đến, đường phố nơi đây khá sầm uất, chúng ta có thể ở chỗ này mua sắm và thăm quan". Phác Xán Liệt xuống xe thông báo cho mọi người, chờ tất cả mọi người tản ra mới quay về xe buýt. Quả nhiên, người nọ vẫn chưa tỉnh.

"Bá Hiền à!".

Nhẹ nhàng sờ tóc người kia, đánh thức cậu. Có lẽ là cảm thấy được hơi thở cửa Phác Xán Liệt, cũng cõ lẽ là nghe được giọng của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền uốn éo người.

"Xán Liệt ~" lại là thanh âm ngái ngủ, đối với Phác Xán Liệt rất có ảnh hưởng.

"Đến nơi rồi, đứng lên đi, cùng tôi đi shopping".

Phác Xán Liệt nhéo nhéo má bánh bao của Biên Bá Hiền, ý bảo cậu mau dậy. Biên Bá Hiền nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là, không ngờ lại nhanh như vậy. Liền nhanh chóng đứng lên kéo tay áo Phác Xán Liệt cười :

" Đi thôi, Phác hướng dẫn viên !"

"Tạo sao anh lại bảo tôi cùng anh dẫn đoàn đi thăm quan vậy?" Biên Bá Hiền vừa đi dạo phố, vừa hỏi Phác Xán Liệt.

" Tôi nghĩ tôi và em cùng một chỗ được, đem em theo cũng rất tốt".

"Tôi vì anh nên ngày hôm nay không thể mở cửa hàng, anh làm thế nào để bồi thường cho tôi?" Biên Bá Hiền giả vờ tức giận nhìn Phác Xán Liệt, mong đợi người kia trả lời".

"Em muốn tôi bồi thường như thế nào?" Phác Xán Liệt đột nhiên hạ thấp giọng, tới gần Biên Bá Hiền, "Hay là.. Em muốn tôi lấy thân báo đáp?" Đem cặp mắt hoa đào híp lại, nói ra những lời này Phác Xán Liệt cũng tự giật mình.

"Hừm, bớt đi!" Biên Bá Hiền đột nhiên bước nhanh hơn, bỏ lại Phác Xán Liệt phía sau.

"Biên Bá Hiền em đỏ mặt kìa!" Phác Xán Liệt cười càng rõ hơn, chạy theo Biên Bá Hiền.

"Bá Hiền à, em về xe chờ tôi trước đi!" Phác Xán Liệt đột nhiên gọi Biên Bá Hiền. "Tôi đi mua một ít đồ"

Người trước mặt không hỏi nhiều, gật đầu đi về phía xe buýt. Chắc chắn Biên Bá Hiền đã đi xa, Phác Xán Liệt mới quay ngược trở lại vào khu mua sắm, chọn một cửa hàng lớn nhất khu.

"Chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho ngài?" Nữ nhân viên cửa hàng hỏi Phác Xán Liệt.

" Ừm, ta muốn xem nhẫn tình nhân. Ngón tay cậu ấy khoảng chừng 5, 6 cm".

"Vâng, quý khách xin chờ một chút, tôi giúp ngài lựa chọn". Nhân viên cửa hàng nói, đem khay nhẫn cho Phác Xán Liệt xem.

"Kiểu dáng như cái này là được rồi, đơn giản, trang nhã. Tôi có thể khắc chữ lên được không?" Phác Xán Liệt lấy một cái nhẫn, hỏi nhân viên cửa hàng.

" Có thể, quý khách muốn khắc cái gì?".

"I want to see you".

"Ngày mai tôi có thể lấy chứ?" .

" Được ạ, quý khách vui lòng để lại thông tin".

Phác Xán Liệt cúi đầu điền thông tin của mình, trên mặt không giấu được nụ cười".

"Chúc quý khách và bạn gái hạnh phúc a!"

Phác Xán Liệt nhìn nhân viên cửa hàng đang cười với hắn, bất quá chỉ đúng phân nửa. "Cảm ơn, chúng tôi sẽ hạnh phúc".

*Phác Xán Liệt: "Bá Hiền à, người khác đều chúc chúng ta hạnh phúc!"*

*Biên Bá Hiền : " Vậy anh làm việc này là để tôi hạnh phúc? Phác hướng dẫn viên"*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro