[ChanBaek] Độc Thủ Tịch Mịch (Chap 01-06)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ hai, những nhân viên văn phòng đều nhanh chóng an phận vào cương vị công tác. Ở giữa trung tâm thành phố Seoul những tòa nhà mọc nhau san sát càng tràn ngập tiết tấu của cuộc sống đô thành hiện đại. So với những bước chân vội vã của người khác, có một bóng lưng gầy yếu tay cầm công văn thong thả chậm bước đến công ty.

"Bạch Hiền!"

Phía sau một người phụ nữ mặc âu phục gọi Bạch Hiền đang cúi đầu đi phía trước, khuôn mặt tươi cười sung sướng hoan hỉ khi sóng vai đi cùng cậu.

"Chị Lý, chào buổi sáng." Bạch Hiền mỉm cười.

"Bạch Hiền sao hôm nay thoạt nhìn buồn bã ỉu xìu như thế?"

Chị Lý lo lắng hỏi, trong công ty người thường quan tâm Bạch Hiền nhất chính là chị Lý, giống như người chị cả chăm sóc Bạch Hiền.

Bạch Hiền miễn cưỡng lắc đầu, sau đó mỉm cười đáp lại, "Không có việc gì, có thể là ngày hôm qua ngủ không ngon."

"Lại thức đêm rồi, chúng ta làm nghề văn phòng này cứ liều mạng như vậy a."

Bạch Hiền cười trừ, ngực có một niềm thống khổ nói không nên lời. Hai người sóng vai nói cười hướng công ty đi đến, đột nhiên chị Lý kêu lên một tiếng mà dừng lại.

"A, là tổng tài!"

Theo hướng ngón tay chị Lý nhìn lại, Bạch Hiền thấy tổng tài Phác Xán Liệt cao ngạo như vương giả của công ty bọn họ.

Hắn tiêu sái anh tuấn từ trong xe có rèm che bước xuống, chỉnh lý nếp uốn tây trang sau đó mang theo biểu tình lãnh khốc của vương giả kiêu ngạo đi vào công ty. Mọi nhân viên vội vội vàng vàng vào công ty đều dừng lại cúi chào, giống như đang chào đón một vị lãnh đạo quốc gia vậy.

Chờ Phác Xán Liệt đi vào tháng máy chuyên dành cho lãnh đạo công ty xong, Bạch Hiền mới chậm rãi đi bộ vào trong công ty.

"Phác tổng tài đẹp trai như vậy mà làm bạn trai chị thì tốt biết mấy."

Chị Lý mê trai như vậy cũng không quá đáng, Phác Xán Liệt hoàn mỹ như vậy đến nam nhân còn phải xoi mói từng chuyện tình huống gì nữ nhân, thế nhưng Bạch Hiền lại không ước ao như vậy, vì cậu quá hiểu Phác Xán Liệt, hai người dường như chỉ là người qua đường vậy.

Đi vào công ty, Bạch Hiền len lén tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út cất trong túi xách. Cử chỉ như vậy, đi làm thì tháo nhẫn, tan tầm lại đeo vào đã trở thành thói quen rồi. Bởi vì chiếc nhẫn trên ngón áp út biểu thị cho việc cậu đã kết hôn rồi, mà chồng cậu lại chính là tổng tài Phác Xán Liệt cao cao tại thượng kia.

Lại một ngày nữa bình yên trôi qua, Bạch Hiền đi ở trên đường hướng phía nhà ga, chạy hơn mười phút đi ra là nhà của mình, là khu phố xa hoa nhất thành phố – Gangnam.

Từ khi gả cho Phác Xán Liệt thì phải chuyển đến sống ở nơi xa hoa này, cũng phải mất nửa năm Bạch Hiền mới quen cuộc sống nơi đây, tuy rằng cuộc sống dư giả nhưng lại hoang vắng đến lạnh giá.

Mở cửa đi vào căn phòng trang sức hoa lệ rộng mênh mông, mỗi một chỗ đều là đồ nội thất được thiết kế độc nhất vô nhị, thế nhưng nơi hoa lệ như vậy Bạch Hiền tuyệt không hướng tới, ngay cả thời gian trôi qua đây cũng bị không khí lạnh lẽo làm cho băng giá.

Cởi bộ tây trang kiểu cũ, thả túi công văn, quay đầu lại nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đã 6h rồi không biết hắn có trở về hay không?

Tuy rằng câu hỏi như vậy nghĩ ra được rất ngốc, thậm chí cũng không cần phải nghĩ, thế nhưng Bạch Hiền vẫn âm thầm chờ đợi.

Đi vào phòng bếp bắt đầu công việc, bữa cơm chỉ có hai món so với chiếc bàn ăn to lớn có vẻ nhỏ bé và cô độc.

Ngồi ở trên ghế lại nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rồi, hắn ngày hôm nay cũng sẽ không về. Bạch Hiền cắn môi đem nổi tủi thân nghẹn ngào nuốt xuống phía dưới, vẫy vẫy đầu không thèm nghĩ nữa mà bắt đầu ăn cơm, thế nhưng canh nhạt như nước ốc.

Không biết đã bao ngày như vậy trôi qua rồi, chỉ nhớ rõ ngày như vậy đã lâu lắm rồi.

Bạch Hiền thu dọn bàn ăn xong nằm trên sô pha xem TV, ánh mắt phiêu hồn bất định nhìn TV, trong TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, cái gì mà hoàng tử và cô bé lọ lem hạnh phúc bên nhau, đây chỉ có trên phim ảnh thôi! Bạch Hiền không khỏi tự giễu cười, đầu tựa ở trên sô pha chậm rãi nhắm mắt bước vào giấc mộng.

Sau khi tốt nghiệp đại học Bạch Hiền cũng như bao người khác đi kiếm việc làm, thật vất vả mới trúng tuyển vào công ty ấy, cuộc đời Bạch Hiền bước sang trang mới từ một sinh viên thành một nhân viên văn phòng. Khi Bạch Hiền cho rằng cuộc đời mình sẽ bình thản trôi qua như vậy cho đến khi già thì Phác Xán Liệt đã chặt đứt tầm nhìn của cậu.

Đó là lúc Phác Xán Liệt du học thành công về nước tiếp nhận công ty, trong đại hội nhân viên được tổ chức mừng tân nhậm tổng tài, Bạch Hiền bị chị Lý kéo vào giúp vui, trong đại sảnh đông nghịt người chỉ nhìn có mỗi Phác Xán Liệt trên khán đài.

Mặc kệ là Xán Liệt nhíu mày hay nhếch khóe miệng mỉm cười, hắn cứ như thượng đế chiếu sáng khắp nơi, nhất là khuôn mặt quá hoàn mỹ của Phác Xán Liệt, vóc người còn hơn cả người mẫu, nữ nhân mà nhìn liền bị hắn mê hoặc đến điên đảo, thậm chí ngay cả nam nhân cũng sẽ vậy, Xán Liệt như vậy cũng khiến Bạch Hiền mê hoặc.

Sự xuất hiện của Phác Xán Liệt như một hòn đá rơi vào hồ nước làm rung động cuộc sống bình thản của Bạch Hiền, tuy rằng bình thường không thấy tổng tài bận rộn thế nhưng Bạch Hiền đều tìm hiểu qua các nữ nhân viên. Tỷ như, Xán Liệt cười thích nhíu mày, Xán Liệt rất ít khi ăn cơm, Xán Liệt đi làm bằng xe Audi R8... Những thông tin nhỏ bé này không biết từ miệng bao nhiêu người truyền vào tai Bạch Hiền, nhưng như thế cũng đủ làm cậu mãn nguyện rồi.

Thế nhưng một nhân viên quèn cùng một tổng tài cao cao tại thượng, hai người cứ như hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm giao.

Khi Bạch Hiền cho rằng sẽ vĩnh viễn yên lặng như vậy nhìn Xán Liệt từ xa, từ miệng người khác nghe chuyện của Xán Liệt, thì hai đường thẳng ấy bất ngờ đâm vào nhau. Điểm giao nhau ấy chính là phôi thai cho mọi chuyện diễn ra sau này.


-------------------------------------------------------------------------------------------------


Bạch Hiền mệt mỏi ngủ một đêm trên ghế sô pha, những ánh nắng đầu tiên chui vào căn phòng báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Bạch Hiền đang ngủ say bị tiếng chuông cửa đánh thức, cau mày mở mắt, vô thức nghĩ là Xán Liệt đã trở về liền ngay cả dép cũng không mang liền chạy ra mở cửa.

Gương mặt tươi cười sau khi mở cửa liền cứng ngắc, sau đó miễn cưỡng tiếp tục mỉm cười, nhẹ giọng nói, "Mẹ, ngươi đã đến rồi."

Người này là mẹ của Phác Xán Liệt, tên gọi Phác Hiểu Cầm, tuy là mẹ của tổng tài Phác Xán Liệt nhưng Phác Hiểu Cầm không có một tia cao ngạo, trái lại rất ân cần đối xử với Bạch Hiền.

"Bạch Hiền, Xán Liệt đêm nay lại không về?" Phác Hiểu Cầm đứng ở ngoài cửa nhìn thấy rõ biểu tình tủi hờn và thất lạc của Bạch Hiền thì đoán ra được chuyện gì xảy ra.

Đi vào trong phòng phẫn hận bất bình nói, "Thật buồn cười, Xán Liệt càng ngày càng kỳ cục, để vợ ở nhà còn mình chạy ra ngoài cả đêm không về!"

"Mẹ, không phải, Xán Liệt có thể ở lại công ty tăng ca." Bạch Hiền đi qua cực lực giúp Xán Liệt giải thích.

"Con đừng giúp nó mượn cớ nữa, ta mới từ công ty về biết nó căn bản là không ở công ty." Phác Hiểu Cầm tức giận nói, hoàn toàn bỏ qua Bạch Hiền đang cúi đầu.

Cậu biết Xán Liệt căn bản là không có tăng ca, cậu cũng biết Xán Liệt trắng đêm không về sẽ đi đâu, chỉ là muốn tìm một lý do an ủi bản thân một chút mà thôi. Từ khi hai người kết hôn Xán Liệt một tuần ở nhà có được ba đêm không thì Bạch Hiền cũng chẳng nhớ, mỗi lần một mình trong căn phòng rộng lớn nhìn bốn bức tường Bạch Hiền đều bội cảm thê lương, chỉ là cậu không muốn biểu lộ ra mà thôi.

"Bạch Hiền, xin lỗi, khổ cực cho con rồi."

Phác Hiểu Cầm thấy Bạch Hiền trầm mặc không nói liền kéo cậu đến sô pha ngồi xuống, "Bạch Hiền, lúc đó ta cưỡng cầu hai con kết hôn có phải con rất hận ta?"

Bạch Hiền lắc đầu để lộ đôi mắt ngấn nước trong veo, "Con làm sao lại trách mẹ, con còn muốn cảm tạ mẹ đã để con bên cạnh Xán Liệt."

Đối với yêu cầu lúc ấy của Phác Hiểu Cầm là Phác Xán Liệt phải cưới mình, Bạch Hiền thực sự không có hận bà, tuy rằng không phải ngươi tình ta nguyện kết hôn thế nhưng Bạch Hiền vẫn hạnh phúc khi được bên cạnh Xán Liệt.

Đó là một buổi tối sau khi Bạch Hiền tăng ca thì đã hơn chín giờ, đến trạm dừng xe buýt đợi hơn nửa giờ nhưng vẫn không thấy một chiếc bóng xe nào. Nhìn đồng hồ phỏng chừng xe buýt đã tan tầm rồi, Bạch Hiền uể oải xoay người ly khai trạm xe. Từ phòng trọ đến công ty cách hơn nửa giờ đi bộ, nếu đi ô tô thì tính không ra, cuối cùng Bạch Hiền chọn phương án đi bộ về nhà.

May là buổi tối 10h đèn đường vẫn sáng, Bạch Hiền cũng rất lo lắng nhẹ nhàng bước đi. Khi đến một cột đèn bị cháy, Bạch Hiền không khỏi đề cao cảnh giác. Dưới cột đèn tối tăm, Bạch Hiền thấy được một chiếc xe quen thuộc, đó hình như là chiếc Audi A4 của Phác Xán Liệt. Bạch Hiền nghi hoặc đi ra phía trước, đúng lúc thấy Xán Liệt nhảy từ trong xe ra nôn thốc nôn tháo.

Bạch Hiền nhíu mày vì trong mùi rượu còn có mùi khó chịu mà Phác Xán Liệt vừa nôn, không thể tin được con người mắt sưng đỏ cùng quần áo mất trật từ này thường ngày chính là Phác Xán Liệt cao nhã.

"Tổng tài." Bạch Hiền thở nhẹ tiến lên.

Ý thức của Xán Liệt đã bị cồn làm cho mơ hồ, nghe được có người gọi tên Xán Liệt liền quay đầu lại nhìn Bạch Hiền.

"Tổng tài, anh làm sao vậy?"

"Ngươi... Ngươi là ai?" Xán Liệt đứng loạng choạng không vững, Bạch Hiền liền bước lên phía trước đỡ lấy hắn, trả lời.

"Tôi là nhân viên của công ty anh, tôi là Biện Bạch Hiền."

"Biện Bạch Hiền?" Xán Liệt híp mắt tìm tòi cái tên Biện Bạch Hiền trong đầu, thế nhưng vẫn không thể tìm ra cậu là ai, "Không nhận ra!" Thẳng thắn trả lời.

Bạch Hiền nghe xong câu trả lời của Xán Liệt trong lòng cười khổ, chỉ là một nhân viên tầm thường đương nhiên chưa từng nghe qua, "Tổng tài, anh uống say rồi, tôi đưa anh về nhà!"

"Nhà... Nhà, về nhà..."

Xán Liệt đã trở nên hồ đồ, tay chân vô lực tựa ở trên người Bạch Hiền muốn ngủ.

"Tổng tài, tổng tài, mau tỉnh lại."

Mặc kệ Bạch Hiền gọi thế nào thì Xán Liệt vẫn thoải mái đi vào giấc ngủ, Bạch Hiền chân tay có chút luống cuống vì cậu không biết nhà Xán Liệt ở đâu, nếu như đưa hắn về căn nhà trọ cũ nát của mình hắn nhất định sẽ ngủ không ngon.

Bạch Hiền nhẹ tay đặt Xán Liệt trước ngực, hai tay lần mò bóp tiền, trên chứng minh thư hẳn là có ghi địa chỉ. Quả nhiên trong bóp ngoài chứng minh thư có ghi địa chỉ còn có thêm mấy thẻ tín dụng, đúng là kẻ có tiền a! Bạch Hiền cũng không kịp cảm thán mà ghi nhớ địa chỉ, đang trả lại chứng minh thư thì vô tình thấy một bức ảnh của Xán Liệt chụp chung với một cô gái xinh đẹp, thoạt nhìn rất thân mật khăng khít.

Là bạn gái của hắn sao? Lòng Bạch Hiền không khỏi có một cảm giác mất mát. Gập bóp thả lại vào trong túi Xán Liệt, Bạch Hiền đỡ Xán Liệt đang ngủ còn thì thào nói mê lên đầu phố, bắt một chiếc taxi rồi đi đến nhà của Xán Liệt.

Nơi đó chính là khu phố Gangnam, Bạch Hiền thanh toán tiền xe xong liền đỡ Xán Liệt đã không còn tỉnh táo vào khu chung cư. Rất nhanh đã tìm được căn biệt thự trên tầng 2 của Xán Liệt, lấy chìa khóa trong túi Xán Liệt, Bạch Hiền cẩn thận đỡ hắn vào nhà.

Không bận tâm phòng ở của Phác Xán Liệt xa xỉ hoa lệ thế nào, Bạch Hiền gian nan đỡ hắn từng bước một lên phòng ngủ trên lầu. Nhẹ nhàng thả Xán Liệt trên chiếc giường trắng noãn rộng lớn, sau đó cởi áo khoác và giày cho hắn. Mùi rượu nồng nặc cùng gương mặt đỏ ửng vẫn chưa tan hết, Bạch Hiền đứng dậy vào trong toilet lấy khăn mặt ướt chà lau cho hắn.

Lưu luyến lau mặt cho Xán Liệt, Bạch Hiền ngẩn ngơ nhìn bộ dạng Xán Liệt lúc ngủ. Lòng chợt nghĩ, tổng tài như ngôi sao sáng xa vời kia hiện giờ đang ở trước mặt, nhưng lại giống như một đứa trẻ ngủ ngon lành và an ổn.

Bạch Hiền chợt nhớ mình phải đi thì Phác Xán Liệt trong cơn mơ hồ vươn tay cầm lấy cổ tay cậu kéo lại, Bạch Hiền liền ngã vào trong ngực hắn. Sự tiếp xúc gần gũi như vậy Bạch Hiền sợ hãi không dám động đậy, cảm thụ được hơi thở mạnh mẽ của Xán Liệt thở ra trên đầu mình.

"Joy, đừng đi, Joy..."

"Tôi không phải..."

Không đợi Bạch Hiền nói hết lời, Xán Liệt cố sức nghiêng người đặt Bạch Hiền ở dưới thân, trợn tròn mắt nhìn người dưới thân, Bạch Hiền cho rằng Xán Liệt đã tỉnh cũng chỉ ngây ngốc nhìn hắn.

Ngón tay của Xán Liệt vuốt ve da thịt hoạt nộn của Bạch Hiền, vì mỗi ngày ngồi ở trong phòng làm việc nên da Bạch Hiền trắng noản mềm nhẵn như con gái, kẻ khác sờ vào liền có cảm giác phấn khích huống gì lúc này Xán Liệt đã say rượu càng khiến dục vọng trong cơ thể bắt đầu kêu gào.

Không chút do dự đàn áp môi của Bạch Hiền, bất ngờ bị hôn khiến Bạch Hiền trở tay không kịp, muốn dùng hai tay đẩy hắn ra lại bị hai tay hắn vững vàng trói chặt.

Bạch Hiền tới bây giờ chưa từng hôn ai, kỹ thuật cao siêu của Xán Liệt khiến Bạch Hiền trầm mê mà mất đi phản kháng, người đàn ông mình mến thương bấy lâu hiện tại đang hôn mình, Bạch Hiền rung động nghĩ thầm hắn làm càn một hồi sẽ dừng, dù gì hắn căn bản là không nhận ra mình. Ly khai đôi môi hắn liền lấn chiếm nơi khác, Bạch Hiền toàn thân run rẩy nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.

Bạch Hiền chính thức rơi vào tay giặc, mặc kệ ngày mai tỉnh lại sẽ thế nào, lúc này cậu vẫn muốn một lần giữ người nằm trên mình. Trong phòng liền diễn ra một cảnh xuân kiều diễm, dục vọng cùng tình sắc bao phủ toàn bộ gian phòng.

"Hai người các ngươi quá hoang đường rồi!"

Hai người tận tình một đêm đang còn say ngủ đột nhiên bị mẹ của Phác Xán Liệt là Phác Hiểu Cầm bắt gặp, nhìn đống hỗn độn trong căn phòng khiến cho kẻ ngu cũng biết tối hôm qua chuyện gì đã xảy ra, nhìn lại người nằm bên cạnh con trai mình là một nam nhân. Phác Hiểu Cầm lửa giận ngút tận trời xanh đánh thức hai người dậy, Bạch Hiền bị đánh thức sợ hãi lùi về trong chăn chịu đựng đau đớn mặc y phục, Phác Xán Liệt ở một bên chưa tỉnh rượu cũng lồm cồm bò ngồi dậy.

Chờ hai người thay xong y phục đi tới phòng khách đã thấy Phác Hiểu Cầm nộ khí xung thiên ngồi trên sô pha, ánh mắt sắc bén nhìn bọn hắn chằm chằm, Bạch Hiền sợ sệt cúi đầu.

"Hai người các ngươi cũng quá hoang đường đi, hai nam nhân dĩ nhiên trên giường!"

Bạch Hiền bị khí thế của Phác Hiểu Cầm dọa không dám nói lời nào, mà Xán Liệt ở một bên bỏ hết ngoài tai đi qua ngồi lên sô pha muốn tiếp tục ngủ, "Bây giờ nam nhân và nam nhân trên giường rất thông thường a, có cái gì mà ngạc nhiên."

"Ngươi!" Phác Hiểu Cầm bị con trai mình nói như vậy tức giận đến nghẹn lời, "Phác Hiểu Cầm ta sinh đứa con mà một chút đạo đức quan cũng không có, xem ra ngươi bình thường là như vậy rồi."

"Đúng vậy, một đêm tình mà thôi, trả tiền rời đi là được." Xán Liệt chỉ vào Bạch Hiền, lười nhác nói, "Người kia, cho ngươi lấy chi phiếu sau này đừng tới tìm ta nữa."

Lời Xán Liệt nói như mũi dao trực tiếp đâm thẳng vào tim Bạch Hiền, thì ra hắn không phải coi mình là thế thân của bạn gái hắn mà chỉ là một người qua đêm, con tim rỉ máu run lên từng đợt, Bạch Hiền cúi người hai tay chăm chú cầm lấy góc áo.

Một giây sau, một tiếng tát thanh thúy rơi trên mặt Xán Liệt, Bạch Hiền ngẩng đầu giật mình nhìn Phác Hiểu Cầm tát Xán Liệt, mà Xán Liệt cũng ngây ngẩn cả người trước cái tất bất thình lình.

"Phác Hiểu Cầm ta sao lại có loại con trai bại hoại như ngươi, ta sao lại có thể khiến người cha đã chết của ngươi thất vọng như vậy a!"

Phác Xán Liệt bị Phác Hiểu Cầm đánh cho tỉnh, đây là lần đầu tiên mẹ hắn ra tay còn trước mặt người ngoài nữa, "Mẹ, sao lại đánh con!"

"Ta không chỉ muốn đánh ngươi, ta còn muốn bóp chết ngươi!" Nói xong Phác Hiểu Cầm bắt đầu đánh Phác Xán Liệt, tuy rằng không có cố sức thế nhưng vẫn khiến Xán Liệt cảm thấy phiền táo, vì vậy đành dùng hai tay cản đòn.

Bạch Hiền đứng một bên thấy Xán Liệt bị đánh mà ngực rất yêu thương, bước lên phía trước ngăn cản, "Phác phu nhân, là lỗi của cháu xin đừng đánh tổng tài."

Thế nhưng Phác Hiểu Cầm vẫn tiếp tục đánh Xán Liệt, Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền không biết chỗ nào xuất hiện, trong lòng nhất thời rất tức giận, "Ngươi cút đi, đừng lo chuyện bao đồng."

Xán Liệt đứng dậy đẩy Bạch Hiền ra, nhãn thần hung ác độc địa nhìn Bạch Hiền tựa hồ muốn cắn nát cậu, Bạch Hiền bị nhãn thần hung tợn của Xán Liệt dọa sợ đến cúi đầu không biết làm sao.

"Đúng, xin lỗi, gây phiền hà cho các ngươi rồi, tôi lập tức đi đây."

Bạch Hiền run môi nói, chịu đựng thân thể đau đớn xoay người chuẩn bị ly khai lại bị Phác Hiểu Cầm gọi lại.

"Không cho ngươi đi!"

Bạch Hiền bất động tại chỗ, đưa lưng về phía hai người cúi đầu.

"Mẹ, ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào?" Xán Liệt lại bị tức giận ngã ngồi trên sô pha, đỡ cái trán rất bất đắc dĩ.

"Ta muốn hai người các ngươi kết hôn!"

"Cái gì!"

"Cái gì!"

Bởi vì Phác Hiểu Cầm ra lệnh nên Xán Liệt bị ép kết hôn cùng Bạch Hiền, tuy rằng lúc ấy Bạch Hiền im lặng khiến Xán Liệt rất căm tức, thế nhưng vì chuyện bạn gái khiến tâm tình hắn không tốt nên phát điên nhận lời. Cứ như vậy hai người từ người dưng qua đường đánh bậy đánh bạ lại sống bên nhau, nhưng bi kịch theo đó cũng bắt đầu.



-------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Buổi tối Bạch Hiền lại một mình trở lại căn nhà quạnh quẽ, làm vài món canh rau đơn giản nhưng nhìn thức ăn trên bàn lại không muốn ăn.

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Bạch Hiền không biết là ai liền đi mở cửa, không ngờ đó là Phác Xán Liệt đã hai ngày rồi chưa về nhà.

"Anh sao lại trở về." Bạch Hiền khiếp đảm nhìn Xán Liệt nói.

Phác Xán Liệt hai tay để trong túi quần, nhướng mày cười khẽ, "Thế nào, đây là nhà của tôi sao tôi lại không thể về."

"Không có, tôi không có ý này, tôi. . . "

"Biện Bạch Hiền, cậu thật có năng lực a, đâm thọc tới chỗ mẹ tôi, tôi không về nhà thì sao nào, cậu lại giống như một nữ nhân đi tìm mẹ tôi khóc lóc kể lể."

"Tôi không có." Bạch Hiền vội vàng biện giải, thế nhưng cậu biết biện giải thế nào cũng là vô ích.

"Hiện tại tôi đã trở về, nhìn cậu như quả khổ qua nhớ tôi ngay cả cơm cũng ăn không vô."

Ánh mắt Phác Xán Liệt hung ác độc địa nhìn chằm chằm Bạch Hiền vẫn cúi đầu, Bạch Hiền hai tay nắm chặt ẩn nhẫn chịu đựng.

"Cậu trách tôi cả đêm không về nhà không làm được trách nhiệm của người chồng sao?"

Bạch Hiền á khẩu không trả lời được, cậu biết khi đối mặt với chuyện Phác Xán Liệt làm khó dễ thì không nên phản kháng, phản kháng chỉ là phí công và sẽ chỉ làm cho Phác Xán Liệt nghĩ buồn cười, hắn chỉ nghĩ mình là một con cừu non để hắn cười nhạo hiếp đáp.

"Được, cởi y phục ra!"

"Cái gì!"

Bạch Hiền ngẩng đầu trừng mắt to nhìn vẻ mặt cười đắc ý của Xán Liệt.

"Cởi quần áo, tôi liền làm việc của người chồng." Quả thực tựa như ác ma, nhìn người bị mình khi dễ làm niềm vui a.

Cắn cắn môi, Bạch Hiền run tay tháo từng cúc áo, từng chút thong thả cởi áo ra, trong viền mắt lệ đã bừng lên. Nhưng người đứng ở đối diện biểu tình như xem kịch vui, vẫn duy trì gương mặt cười gian.

Khi ánh mắt Xán Liệt sáng quắc nhìn xuống, y phục của Bạch Hiền đã thoát hết chỉ còn quần soóc, toàn thân xích lõa chới với trong không khí lạnh băng. Bạch Hiền cố chịu đựng lãnh khí đang nhào tới trên người mình.

Xán Liệt nhìn quanh Bạch Hiền, dùng ngữ khí cao ngạo nói, "Cũng không có gì hơn, nam nhân chung quy vẫn là nam nhân, không làm cho ta nổi dục vọng."

Cuối cùng thở hổn hển một tiếng rồi mở cửa đi.

Trong phòng khách trống trải mà quạnh quẽ, Bạch Hiền ngồi xuống nhặt y phục dưới chân ôm vào lòng, nghĩ đến vừa rồi khuất nhục mà nước mắt Bạch Hiền lã chã rơi xuống. Trong phòng bây giờ chỉ còn tiếng khóc nức nở của Bạch Hiền, trong tiếng nấc nghẹn ngào che dấu những nổi tủi hờn không thể nói bằng lời.

Chuyện đêm đó giống như một nốt nhạc, hôm sau Bạch Hiền lại khôi phục tinh thần, mĩm cười đối mặt tất cả.

Thứ bảy không tăng ca nên tan tầm sớm, Bạch Hiền nhìn lên đồng hồ còn sớm nên muốn đi mua sắm vài thứ, tuy rằng chỉ có một mình nhưng cậu vẫn có những sở thích riêng.

Đi bộ trên đường cảm thụ không khí vào cuối tuần là khoảng thời gian đẹp nhất, đi qua một viện ảnh áo cưới, xuyên qua tủ kính Bạch Hiền nhìn những tấm ảnh chụp áo cưới bày biện bên trong. Là hai nam nhân, hai người đều mặc lễ phục màu trắng cười xán lạn rất hạnh phúc, nhất là tay hai người bọn họ nắm chặt cùng một chỗ, hướng với mọi người tuyên bố hạnh phúc của bọn họ.

Ký ức như cuốn phim điện ảnh chậm rãi tua về ngày đó. Ngày mà cậu và Phác Xán Liệt chuẩn bị cho ngày cưới.

"Tiểu tử thối này có quan niệm thời gian hay không, trễ mấy giờ rồi còn chưa thấy mặt."

Phác Hiểu Cầm và Bạch Hiền ngồi ở trên sô pha trong tiệm áo cưới chờ Xán Liệt đến, Bạch Hiền đã thay xong bộ lễ phục màu trắng, nhìn hoa lệ suất khí nhưng vẫn giữ nét hồn nhiên mộc mạc thường ngày.

"Mẹ, có thể công ty còn có chuyện làm lỡ, đừng nôn nóng." Bạch Hiền ở một bên trấn an nhưng trong lòng cũng rất sốt ruột.

"Tiểu tử đó cho tới bây giờ luôn đặt chuyện công ty ở vị trí thứ nhất, sao có thể làm lỡ được." Phác Hiểu Cầm hổn hển nói, thực sự là càng lớn hắn càng vô phép.

"Con đi gọi điện thoại cho anh ấy."

Nói xong Bạch Hiền đứng dậy lên sân thượng gọi điện thoại cho Xán Liệt.

"A lô, ai a ~" Bên kia là một thanh âm bực bội.

"Là tôi, Biện Bạch Hiền." Bạch Hiền nhẹ nhàng nói.

"Nga, có chuyện gì không?"

Bạch Hiền có điểm tức giận. Ngày hôm nay là ngày hai người hẹn đi chụp ảnh cưới, hắn dĩ nhiên bỏ quên.

"Ngày hôm nay là ngày chúng ta chụp ảnh cưới, buổi chiều còn phải đi đăng kí kết hôn, mẹ hỏi anh sao còn chưa tới." Bạch Hiền trấn định nói.

"Tôi bây giờ đang bận phê văn kiện, sau đó còn phải họp, cứ vậy đi."

Cuối cùng là cúp điện thoại, nghe xong lòng Bạch Hiền ê ẩm. Nếu như không phải Phác mẫu muốn tới xem ảnh cưới, kỳ thực Bạch Hiền cũng không nghĩ đến chuyện này, cậu biết Phác Xán Liệt căn bản là không muốn chụp.

Bạch Hiền thu hồi điện thoại di động đi vào bên trong phòng cười nhìn Phác mẫu nói, "Xán Liệt nói anh ấy còn bận họp, họp xong sẽ đến."

"Hanh, sớm không họp lại họp ngay lúc này."

Lúc này thợ chụp ảnh đã tới, "Vậy trước tiên chụp đơn đi."

Bạch Hiền và Phác mẫu suy nghĩ một chút liền quyết định chụp trước.

Trước khung cảnh trắng xóa, Bạch Hiền dựa theo yêu cầu của thợ chụp ảnh tạo dáng cho phù hợp, chỉ là trên mặt thiếu đi một nụ cười.

"Mỉm cười một chút, đúng, như thế này."

Miễn cưỡng mỉm cười, thế nhưng nụ cười ấy lại mang theo mùi vị chua xót.

Chờ Bạch Hiền chụp xong vẫn không thấy Xán Liệt tới, Phác mẫu nổi giận nói đi tìm Xán Liệt. Trong tiệm áo cưới hoa lệ chỉ còn lại một thân ảnh màu trắng cô độc.

Phác mẫu vội vã đi tới công ty không cho thư kí thông báo, trực tiếp xông vào phòng làm việc của Xán Liệt, Xán Liệt đang chơi game trên máy tính.

"Đây là chuyện mà ngươi đang giải quyết sao, đang họp?"

Thấy Phác mẫu đột nhiên đến, Xán Liệt cũng không chút hoang mang tắt game đứng dậy đi tới trước mặt Phác mẫu.

"Hai đại nam nhân đi chụp ảnh cưới, mẹ thật hiện đại hóa."

"Được rồi, đừng tìm lý do nữa, ngươi lập tức đi tìm Bạch Hiền, không chụp ảnh cưới cũng phải đi đăng kí kết hôn cho ta." Phác mẫu thúc dục Xán Liệt, thực sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức chết đi được.

"Biết rồi, thực sự là nhiều chuyện."

Xán Liệt không nhịn được, cuối cùng lái xe ra khỏi công ty.

Đã thay y phục như thường ngày, xem ra Xán Liệt sẽ không tới, Bạch Hiền đi ra khỏi tiệm chụp ảnh thì nhận được điện thoại của Xán Liệt.

"Ai kia, tôi bây giờ đến ủy ban phường, cậu đến đó chờ tôi. "

Không đợi Bạch Hiền trả lời Xán Liệt liền cúp điện thoại, thực sự không muốn nghe tiếng ta thật sao? Còn có ta là Biện Bạch Hiền, Bạch Hiền.

Bạch Hiền thở hổn hển chạy đến ủy ban phường đã thấy nam nhân kia đang đứng ở cửa, cau mày khó chịu.

"Cậu thật là chậm!"

"Xin lỗi, trên đường kẹt xe."

Bạch Hiền không nghĩ tới trên đường lại kẹt xe, cuối cùng đành chạy bộ tới đây.

"Nhanh lên một chút đi vào, đừng lãng phí thời gian của tôi."

Đi vào trong ủy ban, Bạch Hiền chuyên tâm giải quyết giấy tờ, còn Xán Liệt đứng ở phía sau chẳng quan tâm nhìn bốn phía.

"Ảnh chụp đâu?"

"Ở đây."

Bạch Hiền vội vã lấy ra một tấm ảnh từ trong túi, một bức ảnh hai người chụp chung. Xán Liệt bên cạnh hiếu kỳ, hai người bọn họ lúc nào chụp ảnh chung đâu.

Kỳ thực Bạch Hiền đã nhờ thợ chụp ảnh ghép hai bức ảnh của người lại. Nhân viên kia nhìn ảnh một chút lại nhìn Bạch Hiền, Bạch Hiền xấu hổ cúi đầu.

Rốt cục giấy chứng nhận kết hôn đã nằm trong tay Bạch Hiền, xong xuôi Xán Liệt cũng không nhìn qua một chút mà đi ra khỏi ủy ban.

"Tôi còn có rất nhiều chuyện, cậu về nhà trước đi!"

Nói xong liền lái chiếc Audi R8 bỏ đi, nhìn chiếc xe từ từ biến mất, Bạch Hiền bất đắc dĩ cười, xoay người đi ngược hướng xe chạy.

"Quý khách, muốn vào xem một chút không?"

Lúc này trong quán một nữ nhân viên đang lau kính hỏi Bạch Hiền.

"Không cần, cảm ơn."

Bạch Hiền có chút xấu hổ lễ phép từ chối, tiếp tục bước đi trên con đường của mình.

Về đến nhà Bạch Hiền buông bao công văn xuống chạy vào tìm kiếm đồ trong ngăn tủ, rốt cục dưới ngăn kéo cuối cùng cũng tìm được tờ chứng nhận kết hôn được niêm phong.

Không biết vì sao hôm nay thấy bức ảnh cưới trong tiệm chụp ảnh, Bạch Hiền lại muốn nhìn cái này một chút. Thế nhưng khi Bạch Hiền mở ra, nụ cười trên môi liền tắt ngấm.


----------------------------------------------------------------------------------------------------------


Trên tờ chứng nhận kết hôn là hai bức ảnh đơn thân, khi ghép lại càng làm cho buồn cười, trong lòng lại mơ hồ đau khổ.

Bất giác Bạch Hiền ôm lấy tờ chứng nhận kết hôn vào lòng yên lặng khóc.

Khóc một trận hả hê Bạch Hiền đi ngâm mình trong nước nóng, sau đó vào trong phòng khách mở TV nằm trên sô pha xem thời sự. Chợt dừng lại cở kênh showbiz, trên TV đang chiếu lại khung cảnh nhộn nhịp của báo chí đón người mẫu Từ Nhã Nghiên đi diễn nước ngoài trở về.

Phóng viên và người hâm mộ chen chúc nhau từ ngoài sân bay, mặc dù bên người có rất nhiều người điên cuồng đè ép, thế nhưng Từ Nhã Nghiên vẫn điềm nhiên không sợ mãi mà duy trì dáng tươi cười từ sân bay vào xe có rèm che.

"Theo thông tin mới nhận được Từ Nhã Nghiên kết thúc show diễn thời trang cở châu Âu về nước, hiện nay tạm thời sẽ không xuất ngoại nữa. . ."

Từ Nhã Nghiên, Bạch Hiền đối với cái tên này vừa xa lạ lại vừa có chút quen thuộc, phải rồi, cô ta chính là bạn gái của Phác Xán Liệt.

Dẫn chiếc xe Audi phong cách xuống tầng hầm đỗ xe của khu chung cư xa hoa, Phác Xán Liệt từ trên xe xuống tay ôm một bó hoa hồng tươi đẹp. Mặt cười sung sướng tiêu sái tiến vào thang máy lên thẳng tầng mười tám, đứng ở cửa phòng 1802 ấn chuông cửa.

Chỉ chốc lát sau cửa mở, mở rộng cửa chính là Từ Nhã Nghiên.

"Nhanh như vậy đã tới rồi." Từ Nhã Nghiên vẻ mặt mỉm cười nhìn Phác Xán Liệt.

"Tặng em." Phác Xán Liệt đưa bó hoa hồng trong lòng tới trước mặt Từ Nhã Nghiên.

"Cảm ơn, mau vào đi!"

Đối với sự lãng mạn của Xán Liệt thì Từ Nhã Nghiên đã quen rồi, nhận lấy bó hoa rực rỡ kéo Xán Liệt vào phòng.

"Lần này dự định lúc nào lại đi?" Trong giọng nói của Xán Liệt có một tia chất vấn.

Hai người từ khi yêu nhau tới nay chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Từ Nhã Nghiên luôn phải xuất ngoại chạy show, mặc dù mỗi khi về nước đều hẹn hò với Phác Xán Liệt, nhưng lại không để cho báo chí bắt gặp. Từ Nhã Nghiên chỉ muốn người ngoài biết mình còn độc thân, nếu để chuyện hai người lọt ra thì sự nghiệp của cô sẽ tan rã trong nuối tiếc, nhưng Xán Liệt vẫn là cúi đầu chấp nhận.

"Xin lỗi, lầm trước vì công việc mà bỏ quên anh, nhưng lần này em tạm thời sẽ ở lại trong nước, công ty cũng muốn em nghỉ ngơi, cho nên giúp em thông báo với các phương tiện truyền thông."

Mỗi lần Từ Nhã Nghiên thất hứa lại làm nũng Xán Liệt như vậy, coi như biết lỗi rồi. Tuy rằng lần nào cũng đều như vậy, nhưng Xán Liệt đều tha thứ cho cô.

"Đến đây, hôm nay em đã làm cơm kèm theo nến, đã lâu không xuống bếp không biết có ngon không nữa."

"Ta đây chẳng phải là rất vinh hạnh."

Hai người đi vào bàn ăn, ánh nến chập chờn, tiếng nhạc bên tai nhẹ nhàng, bầu không khí lãng mạn làm cho lòng người say đắm. Đêm nay nhất định ở lại bên cạnh cô ấy.

Chiếc TV đã bị chuyển hết kênh này tới kênh khác không biết bao nhiêu lần, Bạch Hiền không thể yên lòng, chốc chốc lại nhìn về phía đồng hồ treo tường.

Bạch Hiền tự giễu cười, biết rõ chồng mình đang vui vẻ cùng người con gái khác, nhưng lại bất lực không làm gì được.

Lúc này điện thoại di động đột ngột vang lên, cứ nghĩ là Xán Liệt gọi tới, vội vàng cầm lấy điện thoại di động nhưng máy hiển thị là mẹ yêu.

"Con nghe, mẹ!"

"Bạch Hiền, gần đây có khỏe không?"

Bên kia là mẹ của Bạch Hiền, thanh âm trầm thấp mà tang thương.

"Con vẫn khỏe a, mẹ và ba có khỏe không? Còn có thằng út có nghe lời không?" Nói đến người thân của mình, nước mắt Bạch Hiền lại không kìm được mà ào ạt tuôn ra.

"Chúng ta đều tốt, nhưng mẹ rất lo lắng cho con, một mình làm công nhất định sẽ rất mệt, con lại cứ gửi tiền về, chúng ta ở quê không thiếu tiền."

"Không có, con sống rất tốt mà, lương bổng không tồi nên mới gửi về."

Bạch Hiền rất muốn nói hết những nỗi đau trong lòng, thế nhưng cậu không dám kể khổ với mẹ, "Được rồi, mẹ nhớ bảo em chăm chỉ học tập, lúc nào chuẩn bị thi đại học, con sẽ chuẩn bị một căn nhà, chúng ta sẽ chuyển lên thành phố sống, mẹ và ba đừng ở nhà làm ruộng nữa."

Chuyện này đã được Bạch Hiền lên kế hoạch từ khi bước chân lên thành phố này, cho dù hiện tại cậu và Xán Liệt đã kết hôn cũng không có thay đổi. Bởi vì cậu biết, cuộc hôn nhân giữa cậu và Xán Liệt chỉ có hiệu lực ba năm.

Đó là khoảng một tuần sau khi kết hôn, Xán Liệt lần đầu tiên trở về căn nhà của hai người, mang đến cho Bạch Hiền không phải kinh hỉ mà là bi thương.

"Đây là hợp đồng hôn nhân, ký đi."

Xán Liệt ném một tệp giấy tờ lên bàn trà, sau đó tiêu sái ngồi ở trên sô pha.

Hợp đồng hôn nhân? Bạch Hiền nghi hoặc không giải thích được, mở tập giấy ra đọc kĩ.

Trên hợp đồng tất cả đều nhấn mạnh việc hai người bảo trì khoảng cách, hơn nữa đặc biệt gạch chân dòng chữ cuộc hôn nhân có hiệu lực trong vòng 3 năm mà thôi.

"Thế nhưng mẹ không có. . . "

"Tôi không quan tâm mẹ tôi nói gì, bà ấy nói tôi phải chịu trách nhiệm cho nên hiện tại tôi đã cưới cậu, lẽ nào cậu còn muốn sống với nhau đến già, cậu đừng vọng tưởng nữa vì tôi căn bản không thích cậu."

Phác Xán Liệt nói không lưu tình, "Cậu đơn giản chỉ cần một chữ kí, trong hợp đồng cũng nói rõ lúc nào hôn nhân kết thúc tôi sẽ cho cậu một nghìn vạn bồi thường, người ngoài được tôi đãi ngộ như vậy không nhiều đâu, cậu hẳn là rất may mắn."

"Tôi chưa từng muốn tiền của anh." Bạch Hiền vội vàng biện giải. Ngay từ đầu cậu đã biết Xán Liệt không thích mình, lại càng không thể yêu mình. Nhưng cậu đã trượt chân vào vũng bùn tình yêu của Xán Liệt, cho nên chỉ ước ao được ở bên cạnh hắn.

"Cái gì? Như vậy cậu muốn toàn bộ sản nghiệp của Phác gia, cậu thật có dã tâm a!"

"Đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử như vậy, tôi cũng không muốn bất cứ thứ gì của Phác gia, tôi chỉ muốn . . . "

Lời nói vừa đến đầu lưỡi thì dừng lại.

"Chỉ muốn gì?" Xán Liệt đứng lên đối diện Bạch Hiền, thấy Bạch Hiền không nói gì Xán Liệt còn nói, "Đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, ký đi."

Ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi mà thôi.

Hiện tại nói gì cũng vô dụng rồi, thì ra Phác Xán Liệt ghét mình như vậy. Bạch Hiền cầm lấy cây bút trên bàn, run rẫy ký tên mình lên hợp đồng.

"Nếu như không phải mẹ tôi ngăn cản, tôi hiện tại một giây cũng không muốn nhìn thấy cậu." Lưu lại một câu nói vô tình Phác Xán Liệt xoay người bỏ đi.

Vậy vì sao lúc ấy lại đồng ý kết hôn với tôi, rồi lại ghét tôi như vậy. Bạch Hiền nhìn bóng lưng Xán Liệt ly khai, khóe miệng chỉ biết cười khổ.

Bên tai mẹ cậu đang căn dặn nhưng Bạch Hiền nghe không vào, nếu như lúc hôn nhân kết thúc mà vẫn còn khiến bản thân thống khổ như thế này, không bằng nhanh chóng kết thúc đi, cậu chịu không nổi thái độ vô tình của Xán Liệt đối với mình, Bạch Hiền sợ một ngày nào đó mình sẽ tan vỡ trước mặt Xán Liệt.



--------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Từ khi Từ Nhã Nghiên trở về Phác Xán Liệt mỗi ngày đều ở cùng cô, đi dạo phố, đi ăn, đi công viên đều ngọt ngào như tình nhân.

Hôm nay Xán Liệt và Từ Nhã Nghiên cùng nhau đi tới siêu thị xa hoa nhất trung tâm thành phố, lấy danh nghĩa là đưa Từ Nhã Nghiên đi dạo phố, kỳ thực là muốn mua nhẫn cầu hôn cho Từ Nhã Nghiên. Phác Xán Liệt nghĩ nếu như Từ Nhã Nghiên nhận lời cầu hôn của hắn, như vậy cô có thể sẽ không xuất ngoại nữa mà yên ổn ở bên người mình, sau đó Xán Liệt sẽ tìm cách phủ nhận mối quan hệ hôn nhân với Bạch Hiền.

Mượn cớ đi WC trong khi Từ Nhã Nghiên đang ở gian hàng y phục, Xán Liệt lặng lẽ chạy tới gian hàng trang sức xem nhẫn.

Mà bên kia trùng hợp Phác mẫu cũng kéo Bạch Hiền đi mua sắm, có thể là muốn bù đắp khoảng trống trong lòng Bạch Hiền mà con trai mình gây ra, cho nên Phác mẫu hết sức tận tâm tận lực đối tốt với cậu, điều này làm cho Bạch Hiền rất là cảm động.

"Bạch Hiền, nếu như Xán Liệt không có thời gian nói chuyện với con, cứ đến tìm bà già này, ba Xán Liệt qua đời sớm mà nó chẳng quan tâm tới ta gì cả, hiện tại có con ta sẽ không phải làm bà già cô đơn nữa rồi."

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, sau này con sẽ tới tìm mẹ nhiều hơn."

Bạch Hiền khổ sáp cười, không phải Xán Liệt không có thời gian mà căn bản là không muốn, ngay cả thời gian về nhà cũng không có, đây là vợ chồng kiểu gì.

Lúc này Phác mẫu phát hiện Xán Liệt đang xem nhẫn ở gian hàng trang sức, trong đầu xuất hiện một tia chớp, liền đối Bạch Hiền nói rằng, "Bạch Hiền, ta khát nước quá, con giúp ta đi mua chai nước!"

Bạch Hiền gật đầu xoay người sang khu ẩm thực, nhìn Bạch Hiền ly khai trên mặt Phác mẫu trở nên nghiêm túc, bước nhanh đến gian trang sức.

Xán Liệt chọn xong nhẫn đang mĩm cười chuẩn bị xoay người rời đi, quay người lại thấy Phác mẫu đã đi tới.

Hai mẹ con đứng giữa trung tâm siêu thị, Phác mẫu nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay Xán Liệt, châm chọc cười nói, "Mua nhẫn cho ai thế, vợ anh là một nam nhân a."

Phác mẫu nói hiển nhiên khiến Xán Liệt có điểm mất hứng, không hờn giận nhìn bà, "Không cần mẹ nhắc nhở ta cũng biết, đây chẳng phải quà mẹ ban tặng sao."

Phác mẫu không cho là đứng, "Thế nhưng ta rất thích con dâu này."

"Đó là chuyện của mẹ."

Xán Liệt vừa nói xong chợt nghe tiếng Bạch Hiền ở phía sau truyền đến.

"Mẹ ở đây a." Vốn đang vui vẻ thoải mái đột nhiên nhìn thấy Xán Liệt, Bạch Hiền có điểm xấu hổ dừng bước nhẹ nhàng đi qua. Không chú ý đến Xán Liệt, sau đó đi tới bên người Phác, "Mẹ, nước con mua cho mẹ đây."

"Vẫn là của Bạch Hiền của ta ngoan, ta sinh con trai mà như không sinh." Phác mẫu nhận chai nước từ tay Bạch Hiền, có dụng ý khác nhìn Xán Liệt nói.

"Nếu như không chuyện gì, con đi trước."

Không đợi Phác mẫu đồng ý Xán Liệt xoay người ly khai, lạ bị Phác mẫu quát lớn gọi lại, "Đi đâu? Lại đi gặp cái con bé chuyên bán rẻ tiếng cười đó chứ gì, ta nói cho anh biết ta tuyệt đối không cho phép loại con gái thân ở dơ bẩn này vào đường mắt của ta."

Đối mặt với sự khiêu khích của Phác mẫu, Xán Liệt một lần nữa nhường nhịn, lần này hắn vẫn như trước chọn lựa nhường nhịn, "Con không muốn cùng mẹ nhiều lời, so với một người bán rẻ tiếng cười còn tốt hơn một con gà trống không biết đẻ trứng."

Xán Liệt đánh trả không chỉ khiến Phác mẫu tức giận, cũng khiến Bạch Hiền đứng phía sau có vẻ khó chịu. Bị nói là một con gà trống không biết đẻ trứng là đỉnh cao của sự tàn nhẫn.

Thấy Phác mẫu tức giận đến giận sôi lên, Xán Liệt đắc ý cười, sau đó đi qua người Phác mẫu. Đứng ở trước mặt Bạch Hiền, khoảng cách giữa hai người đủ để Bạch Hiền nghe được những lời nói từ trong miệng Xán Liệt.

"Đừng tưởng rằng có mẹ tôi chống lưng thì cậu có thể an tọa vị trí này, đừng nằm mơ."

Nói xong lại tiêu sái bỏ đi.

Bạch Hiền cúi đầu lần này hơi ngẩng đầu, khổ sáp cười, đúng vậy, cho tới bây giờ đều là cậu mơ tưởng hão huyền, thực sự cậu cũng muốn nhanh chóng tỉnh lại.

Buổi tối Bạch Hiền và Phác mẫu cùng nhau trở lại biệt thự của Phác gia, vốn tưởng rằng chỉ có mẹ chồng con dâu ăn tối không nghĩ tới Phác Xán Liệt sẽ đến.

Từ cuộc gặp lúc chiều đến bây giờ đã mấy tiếng đồng hồ rồi, nhưng Phác Xán Liệt vẫn ra vẻ tức giận không để ý đến Bạch Hiền, ngay cả liếc mắt cũng không.

"Rốt cục người một nhà cũng có thể cùng ăn tối với nhau rồi, khó có được cơ hội này." Trên mặt Phác mẫu mang theo biểu tình vui sướng nói.

"Mẹ gọi con trở về chỉ ăn cơm thôi sao?" Hiển nhiên Xán Liệt có điểm mất hứng, vốn đã định ăn tối với Từ Nhã Nghiên, lại bị Phác mẫu hạ thánh chỉ bắt trở về không cho phản kháng.

"Thế nào, ăn cơm với mẹ là làm khó ngươi sao!" Phác mẫu cau mày không hờn giận nhìn chằm chằm Xán Liệt nói.

Tiếp tục tranh luận là vô vị, Xán Liệt không nói cái gì nữa chuẩn bị cúi đầu ăn chợt nghe Phác mẫu nói, "Được rồi Xán Liệt, ngươi có phải có quà muốn tặng cho Bạch Biền?"

"Hả?"

"Cái gì?"

Bạch Hiền kinh ngạc nhìn Phác mẫu đang tươi cười, Xán Liệt cũng kinh ngạc nhìn mẹ mình. Nhất định là buổi chiều mua đồ bị bà thấy được, liền nhân cơ hội này muốn ta đưa cho Biện Bạch Hiền.

"Ôi ta biết con muốn cho Bạch Hiền một kinh hỉ, thật ngại quá ta lỡ miệng nói ra rồi." Phác mẫu đưa tay che miệng cười khi thấy Xán Liệt muốn phát cuồng, "Bạch Hiền a, Xán Liệt đã chọn rất lâu, ta xem hình như là một chiếc nhẫn."

"Mẹ, mẹ nói cái gì, con không cần quà đâu." Bạch Hiền có chút xấu hổ, bởi vì cậu thấy Xán Liệt có biểu tình sắp khóc, Xán Liệt sao có thể tặng mình quà hơn nữa lại là nhẫn, chiếc nhẫn trên tay cậu là lúc ấy Phác mẫu tặng, còn Xán Liệt thì không bao giờ đeo.



------------------------------------------------------------------------------------------------------


"Xán Liệt còn chần chừ gì nữa, mau lấy ra đi a."

Bị Phác mẫu thúc giục Xán Liệt bất đắc dĩ lấy chiếc nhẫn mình mất cả buổi chiều ra, vốn nghĩ tối nay sẽ cầu hôn với Từ Nhã Nghiên, nhưng bị Phác mẫu đá sang cho người hắn ghét nhất Biện Bạch Hiền.

Xán Liệt không nhịn được đặt hộp nhẫn ở trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Hiền nhận chiếc hộp và mở nó ra.

Trong hộp là một chiếc nhẫn màu bạc đơn giản nhưng hoa văn tinh xảo, còn có đính một hột xoàn trơn nhẵn lấp lánh, nhìn phía trong vòng nhẫn còn có khắc hai chữ tiếng Anh XX khiến lòng Bạch Hiền đau đến vui sướng. Phác Xán Liệt từ khi kết hôn đến bây giờ chưa từng tặng một món quà nào cho cậu, ngay cả nhẫn kết hôn cũng là Phác mẫu tặng. Hiện tại thấy món quà đầu tiên lại là chiếc nhẫn, đột nhiên có cảm giác như mình đang nằm mơ.

"Con xem, Bạch Hiền cảm động đến rơi nước mắt, mau thử xem." Phác mẫu vui mừng nói, nét mặt biểu lộ đắc ý cười nhìn về phía Xán Liệt.

Bạch Hiền cầm lấy chiếc nhẫn run rẫy lồng vào ngón tay áp út bên trái, chiếc nhẫn nhẹ nhàng trôi vào ngón tay, không rộng cũng không chật, phi thường vừa vặn.

"Đã vậy còn rất hợp nữa, đừng xem Xán Liệt bình thường thờ ơ, thế nhưng hắn mà chọn lựa thì rất thận trọng." Kỳ thực Phác mẫu có điểm giật mình, chiếc nhẫn dĩ nhiên vừa vặn, đây có thể là ý trời.

Xán Liệt cũng có chút khó tin, chiếc nhẫn mà hắn chọn lựa cho Từ Nhã Nghiên lại vừa vặn trong tay Biện Bạch Hiền. Giữa lúc Xán Liệt đang mê man thì hai mắt Bạch Hiền hướng lên, hai người bốn mắt nhìn nhau. Bạch Hiền mỉm cười cảm kích nhìn Xán Liệt, tựa hồ đã quên đi những lời chỉ trích mà Xán Liệt nói với mình lúc chiều.

Ba người bắt đầu ăn cơm, Phác mẫu còn đang khen chiếc nhẫn trong tay Bạch Hiền đẹp. Bạch Hiền vẫn còn chưa hoàn hồn vừa ăn vừa ngắm chiếc nhẫn.

Cơm nước xong Phác mẫu cũng không níu giữ hai người nữa, luyến tiếc nhìn Xán Liệt và Bạch Hiền ly khai. Ngực có một tia thỏa mãn, nhưng lại thở dài nghĩ không biết làm như vậy có đúng hay không.

Bạch Hiền ngồi ở trong xe còn chìm đắm trong niềm vui với chiếc nhẫn, hoàn toàn bỏ qua Xán Liệt mất hứng bên cạnh.

"Chỉ một chiếc nhẫn mà cậu lại vui vẻ đến thế sao?"

Thanh âm Xán Liệt lạnh lùng vang lên bên tai, như một chậu nước lạnh khiến Bạch Hiền tỉnh táo lại.

"Nếu như một chiếc nhẫn có thể khiến cậu như vậy, lúc ấy tôi sẽ đưa cho cậu chục chiếc, cậu sẽ không còn dây dưa với tôi nữa."

Bạch Hiền cắn môi dưới không nói gì, tay phải xoa nhẫn, ở trong lòng lầm bầm phảo quên lời hắn vừa nói.

Xe chạy đến một trạm xe thì dừng lại, "Xuống xe!" Xán Liệt ra lệnh.

"Cái gì?"

"Tôi bảo cậu xuống xe, cơm cũng cùng cậu ăn rồi, đồ cũng cho cậu rồi, tôi bây giờ có việc, cậu bắt xe tự về đi." Xán Liệt không hề lưu tình nói, tựa như đang đuổi kẻ thù không đội trời chung vậy.

Bạch Hiền vừa xuống xe, Xán Liệt liền nổ máy phóng xe chạy mất.

Bây giờ đã hơn tám giờ tối, vùng này buổi tối rất ít người và xe cộ đi qua. Bạch Hiền nhìn bóng xe nhanh chóng biến mất ở đầu đường, lòng lại lạnh đi hơn phân nửa. Vừa vui đấy hiện tại lại rơi vào đau buồn. Bạn bè bình thường cũng không làm như vậy, mà căn bản hắn đâu xem mình là bạn bè, ngay cả người quen sơ cũng không bằng.

Bạch Hiền tự giễu cười, sau đó xoay người ngồi đợi xe trên băng ghế dài, bóng đêm khiến Bạch Hiền rùng mình, hai tay liên tục ma sát giữ nhiệt.

Chiếc nhẫn bằng bạc trên ngón tay băng lãnh trong khí lạnh, Bạch Hiền chuyển tay trái mang nhẫn lên bên môi, thở những luồng hơi ấm áp cho nhẫn.

Trên đường vắng vẻ không người, qua lại cũng chỉ có tốp năm tốp ba xe có rèm che, gào thét lướt qua không ngừng lại. Bạch Hiền ngồi ở trên ghế nhìn xung quanh, không có một cái bóng xe buýt nào cũng không có xe taxi, bóng lưng vốn đã cô đơn bây giờ còn thê lương hơn.

Xán Liệt lái xe rất nhanh đến khu phố trung tâm, vừa lúc Từ Nhã Nghiên gọi đến quán cà phê gặp mặt. Nghĩ đến chuyện gặp mặt vốn là đi cầu hôn, hiện tại nhẫn cũng tặng cho người khác mất rồi. Xán Liệt tức giận, phẫn hận đập tay lái. Trong đầu nghĩ đến Bạch Hiền vừa rồi ngồi bên người tập trung tinh thần nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, trên khóe miệng còn lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Buồn cười! Cũng không phải thật tình tặng nhẫn cho cậu, tại sao lại cảm giác hạnh phúc.

Thế nhưng giây tiếp theo trong đầu hiện lên biểu tình thương tủi của Biện Bạch Hiền khi bị mình đuổi xuống xe thì không hiểu sao lòng lại như bị kim đâm.

"A, Phác Xán Liệt ta làm sao giải quyết được con người ham danh này."

Xe rất nhanh đã đến quán cà phê, Xán Liệt lại thay đổi phong cách mỉm cười nhìn Từ Nhã Nghiên.

"Chờ lâu chưa?" Xán Liệt đi tới ngồi đối diện với Từ Nhã Nghiên.

Từ Nhã Nghiên cười khép lại cuốn tạp chí trong tay, "Không có việc gì, thế nào, mẹ anh gọi anh về nhà nói gì đó?"

"Không nói gì, chỉ là ăn bữa cơm thôi." Xán Liệt tùy tiện nói.

"Joy, em có nghĩ tới chuyện chúng ta trong thời gian tới?" Xán Liệt đột nhiên nói.

"Chuyện chúng ta trong thời gian tới?" Từ Nhã Nghiên vô cùng kinh ngạc nhìn Xán Liệt, "Anh nóng lòng sao?"

"Không có, chỉ là anh không muốn em cứ chạy đây đó, mẹ anh cũng muốn anh sớm kết hôn, bà hiện tại một mình mà anh lại rất ít khi bên người bà, anh nghĩ nếu như chúng ta kết hôn có cháu có thể làm vui lòng mẹ."

Xán Liệt biết hắn và Biện Bạch Hiền một ngày nào đó sẽ ly hôn, cho nên đương nhiên có thể suy tính một chút tương lai của mình trong thời gian tới. Tuy rằng vì chuyện của Biện Bạch Hiền mà có chút phản cảm với Phác mẫu, nhưng dù sao cũng là mẹ mình, Xán Liệt thi thoảng nhìn Pác mẫu cô đơn thì bản thân cũng khổ sở. Cho nên hắn khát vọng có một gia đình bình thường, còn có thể có một đứa con.

"Xán Liệt, không phải em không muốn kết hôn cùng anh, mẹ anh vẫn không thích em và anh gặp gỡ, em gả cho anh sau này mỗi ngày sẽ chịu sự châm chọc và khiêu khích của bà." Từ Nhã Nghiên cũng không phải đang mượn cớ, từ khi Phác mẫu biết được cô và Xán Liệt gặp gỡ, chưa từng thừa nhận mình là bạn gái của Xán Liệt.

"Kỳ thực mẹ anh cũng không phải không chấp nhận em, chỉ là em làm trong giới giải trí cho nên bà mới phản cảm. Nếu như em có thể rời khỏi showbiz, mẹ anh sẽ chấp nhận em."

"Nói như vậy anh muốn em rời khỏi showbiz?" Từ Nhã Nghiên tựa hồ có điểm mất hứng.

"Em sớm muộn gì cũng rời khỏi đó, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

"Chúng ta kết hôn cũng chỉ là vấn đề thời gian, vì sao anh lại muốn gấp rút kết hôn?"

Xán Liệt bị Từ Nhã Nghiên nói ngây ngẩn cả người, đúng vậy hắn cứ vội vàng muốn cùng Từ Nhã Nghiên kết hôn là vì cái gì, nói dễ nghe là vì mẹ, kỳ thực là để sớm thoát khỏi Biện Bạch Hiền mà thôi. Bởi vì hắn sợ nếu như Từ Nhã Nghiên biết sự tồn tại của Biện Bạch Hiền, không chỉ có sẽ không kết hôn với mình mà ngược lại còn có thể chia tay với mình.

"Quên đi, chúng ta hôm nay không thảo luận chuyện này nữa, anh chở em về nhà."

Xán Liệt lái xe về nhà Từ Nhã Nghiên, trên xe hai người đều không nói gì, lần đầu tiên không khí giữa hai người căng thẳng như vậy.

Xe đứng ở dưới tầng hầm, Xán Liệt mở cửa cho Từ Nhã Nghiên rồi qua loa dặn dò vài câu.

"Anh không lên cùng em sao?" Từ Nhã Nghiên về nước thì Phác Xán Liệt đều qua đêm cùng cô.

"Không được, hôm nay anh về nhà nghỉ ngơi, sớm mai còn phải đi công ty xử lý công việc." Xán Liệt cũng không biết vì sao hôm nay không muốn bên cạnh cô.

"Được rồi, anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi." Từ Nhã Nghiên đi tới hôn tạm biệt Xán Liệt, sau đó xoay người ly khai.




End Chap 6



----- nếu chủ trans biết mình reup chưa có sự cho phép, mình sẽ lập tức xóa truyện. vui lòng k cmt những lời lẽ tiêu cực và có ý đã kích :)) =))))-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro