Chương 26+27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể trở lại quá khứ được không?

Cả ngày làm việc trong công ty, ứng phó với đám cổ đông hà khắc kia, về đến nhà lại phải chiếu cố ba tổ tông, Đỗ Nhược Hy có thái, nhạy cảm đến lợi hại, còn hai tiểu hài tử suốt ngày ầm ĩ, quả thật rất nhức đầu.

Phác Xán Liệt thật vất vả cuối cùng cũng dỗ được Mẫn Xán và Duẫn Liệt ngủ, lại bị Đỗ Nhược Hi ghét bỏ trên giường, hắn ủ rũ đi vào thư phòng, vốn vừa rồi cũng buồn ngủ nhưng bây giờ lại không muốn ngủ nữa.

Nằm trên ghế, ánh mắt vì mệt mỏi mà khô khốc khó chịu, nhưng hắn vẫn ngoan cố mở mắt, trong phòng thanh âm tích tắc của đồng hồ vang lên, Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau đó giơ tài liệu ra nghiên cứu, nhưu thế nào lại ngủ thiếp đi, ngủ gật một lúc lại giật mình tỉnh, tiếp tục nghiên cứu.

Cứ như vậy, kết quả là an tâm ngủ, trông giấc mơ chính mình đang ở một căn phòng nhỏ vào một ngày hè nóng nực, đèn bàn bật sáng, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, tiến vào là một người tóc hơi rối xù.

" Xán Liệt, tôi pha sữa nhớ phải uống nha."

Ánh mắt híp lại, miệng cười tươi.

" Còn có, đừng để phòng kín như vậy, không thông khí được."

Sau đó người kia giống như cảm thấy có chút ngượng ngùng, đầu lưỡi thè ra, hắc hắc cười, nhưng vẫn đi đến đem cánh cửa mở lớn hơn, chính mình cũng bất đắc dĩ cười, mặc cho thân ảnh nhỏ kia đang đứng ngoài cửa chăm chú lén nhìn trộm, hắn đưa tay lấy cốc sữa nóng nâng lên chầm chậm uống, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, ngoài cửa đã không thấy người, Phác Xán Liệt giật mình tỉnh lại, hắn kích động đứng lên đi mở cửa sổ. Cửa sổ vừa mở, không khí từ bên ngoài tràn vào, nhưng không biết tại sao vẫn cảm thấy chưa đủ, Phác Xán Liệt cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Lái xe, mở cửa kính, tiết trời êm dịu tràn vào, mở nhạc, thanh âm nhu mì, giai điệu có chút quen thuộc, giống như cái ngữ điệu đó từng vang nhẹ bên tai,

Có lần hắn giả bộ say rượu, ban đầu chỉ muốn trêu chọc Biện Bạch Hiền, không nghĩ tới, lại bị trêu chọc lại.

Phiến môi mềm mại đặt cẩn thận trên môi hắn, trong nháy mắt, hắn nghĩ mình thực sự say rồi, không thể phân biệt được rõ ràng, hắn cũng không còn tâm tư đâu để ý tới.

Cảm giác được mặt hắn đã nóng rực, âm thầm thở một hơi, sau đó giả bộ ngủ mà quay đi, nghĩ tránh mặt cậu, nhưng đằng sau lại phát ra tiếng nói êm dịu: " Xán Liệt.. tôi làm việc ở một quán KTV... tôi lén luyện một bài hát, muốn hát cho cậu nghe."

"I Do believe all the love you give

All of the things you do

Love you Love you

I'll keep you safe Don't you worry...

You are beautiful beautiful beautiful

beautiful beautiful beautiful my xán liệt ~ "

Phác Xán Liệt nhìn thoáng qua, bài hát tiếng anh tên "Love song", nhẹ nhàng cười, trong đầu nhớ đến thanh âm của người nọ, phát âm trúc trắc, sợ rằng lúc đó hắn cũng chẳng hiểu được, nhưng, nghe thế nào cũng vẫn cảm thấy rất chân thành tha thiết.

Không hiểu tại sao lại nghĩ đến cậu, tự đưa mình trở lại quá khứ như vậy, hắn hoảng hốt, lắc đầu tự nhắc bản thân không cần nghĩ nữa.

Chạy trốn ký ức.

Phác Xán Liệt như ý nguyện được tiếp nhận vào công ty E.S làm việc, điều này khiến hắn có chút giật mình, tại đây người tài có rất nhiều, chính mình cho dù có chút thông minh cũng không dám đưa ra so sánh, có lẽ nếu nói Biện Bạch Hiền cầu nguyện thì phải mất bao nhiêu tuổi thọ đi, không căn bản lại không có điều kiện. Tuy chỉ làm vị trí nhân viên bình thường nhưng tối thiểu cũng có thể vào công ty này rồi, cho nên rất đáng ăn mừng.

Ngày đầu tiên nhận việc, quản lý ân cần dẫn Phác Xán Liệt đi làm quen với môi trường ở đây, đi phía trước là nam nhân cường thế, tây trang phẳng li, Phác Xán Liệt cố gắng trấn tĩnh đem nghi vấn nuốt xuống, vấn đề ngây thơ như vậy, nói ra, cxng sẽ không được đáp lại đi, hắn cố bình tĩnh làm bộ đi theo, nhưng trong đầu lại rất căng thẳng.

Thời điểm tan tầm, lâm tổng vỗ vai Phác Xán Liệt ý vị thâm trường nói:

" Tiểu tử tiền đồ đầy hứa hẹn đó nha."

Sau đó lâm tổng xoay người bước đi, lưu lại Phác Xán Liệt đứng tại chỗ ngây ngẩn, nhưng rất nhanh, hắn ý thức được, một ý niệm lóe qua đầu, cảm giác đầu tiên là tức giận, rồi lại rất nhanh thỏa mãn, giống như nhặt được của bố thí của người khác, rất ghê tởm, các thành viên phía sau nhìn quản lý với ánh mắt ngưỡng mộ, không hề lo lắng bị người khác khinh bỉ.

Phác Xán Liệt đứng ở ngoài công ty ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhấ tòa nhà E.S, một ngày nào đó hắn sẽ đứng ở vị trí không thua kém một ái.

Thời điểm Đỗ Nhược Hy đem trà sữa tới, Phác Xán Liệt đã đứng ở đó chờ cô.

" Xán Liệt."

Cô gái lên tiếng gọi, mang theo ngữ điệu yếu ớt, Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn cô, cô mặc một bộ váy hồng phấn, tóc dài uốn xoắn, vẻ mặt xấu hổ, phàm là nam nhân thì đều thíc bộ dáng này, huống hồ gia thế cô cũng không tầm thường.

Đỗ Nhược Hy có chút không yên ngồi đối diện Phác Xán Liệt, không biết làm gì, chẳng lẽ phụ thân cô không chào hỏi? Bối rối không biết mở miệng thế nào.

" Nhược Hy, ba em có phải..." Muốn nói lại thôi, chau mày dùng biểu tình oán giận, ngươi cho rằng ngươi là ai.

" A. em không có cố ý. Em... em lo lắng anh không để ý em nữa. Em không có ý ..."
Lần trước đưa Phác Xán Liệt về nhà, lừa hắn lên xe của chú mình, tiện đường đưa hắn về, lần này là cầu ba cùng giám đốc công ty quan tâm chiếu cố nhiều hơn đến tân nhân viên Phác Xán Liệt.

Chỉ nói một câu, tất cả đều sẽ có trách nhiệm, cha cô là một nhà kinh doanh bất động sản, điểm ấy là việc nhỏ, một việc làm nhỏ không đáng nhắc tới, chỉ có ĐỖ Nhược Hy là con gái duy nhất.

Bị một người đàn ông áo đen ngăn lại, sau đó đưa đến một vùng ngoại ô.

Một căn biệt thự, Phác Xán Liệt cũng không bất ngờ, có lẽ sau đó có người sẽ khuyên bảo mình buông tha cho nữ nhân kia.

Đỗ Đình Quân đánh giá hắn, vóc dáng rất cao, quần áo có chút không thích hợp, kiểu tóc cũng là kiểu của một tên tiểu tử, chính là ánh mắt bất đồng, rất dễ gạt đợc nữ nhân đơn thuần lương thiện, kinh nghiệm của chính ông sẽ không dễ bị qua mắt.

" Chào người trẻ tuổi."

Chào hỏi xuất hồ ý liêu, ý tứ không tầm thường.

Hắn ngồi ngắm xung quanh, tầm nhìn trống trải nhiều năm như vậy qua đi, chính mình từng nhìn lên E.S building, bây giờ còn có các tòa nhà cao hơn sang trọng hơn, trong đó chính mình đầu tư thiết kế không phải ít, hiện giờ hắn không cần vị trí độ cao để nổi bật giá trị.

Nhiều năm chính hắn đã biến thành thương nhân thâm trường, đầy mưu mô tính toán.

Dấu vết của thiếu niên kia đã dần biến mất, vậy mà cậu ta lại một lần nữa xuất hiện, nhắc nhở hắn có muốn quay đầu lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro