Chương 8+9+10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Chúng ta đều đừng nhắc lại.

Biện Bạch Hiền ngã xuống giường, cả người mệt mỏi thật là tốt, tất cả mất đi cảm nhận, nhắm mắt lại, nghe ngoài cửa thanh âm của vài người giao vặt bán hàng, thoả mãn thở khẽ một tiếng, nặng nề đi vào giấc ngủ quá khứ.

Biện Bạch Hiền thời điểm quen Phác xán Liệt chỉ mới 17 tuổi, từ nhỏ đã sống tự lập, ba mất sớm, mẹ không quá vài năm cũng tái hôn, lúc mới đầu còn quan tâm cậu, sau có gia đình đầy đủ mới, dần dần không còn để ý, vì thế từ đó phải sống trong cuộc sống toàn bị bắt nạt chế giễu, rốt cuộc cũng tốt nghiệp được trung học, Biện Bạch HIền cũng không có ý muốn học tiếp để nâng cao kiến thức nên liền ra ngoài làm việc, dượng cũng có chút quan tâm ra vẻ khuyên bảo cậu, Biện Bạch Hiền lại cảm thấy chán ghét, tỏ ra nghe không hiểu.

Tạm biệt cái gọi là gia đình kia, Bạch Hiền lẻ loi một mình bước chân đến Seoul, lúc ấy cũng không nghĩ được sâu, chính là muốn tận lực đi xa gia đình, thực chất cũng không muốn đến chỗ này, nhưng không còn cách nào khác.

Lần đầu tiên gặp Phác Xán Liệt là một ngày hè, thiếu niên tóc rối bù, khoé miệng có tơ máu, ánh mắt dại đi, quần áo bị rách tươm, Biện Bạch Hiền làm công khi trở về nhà đi qua ngõ nhỏ, liền bị hắn doạ cho hoảng sợ, nhìn lại một lúc, Biện bạch Hiền do dự, thân trọng đi đến, vỗ vỗ vai Phác Xán Liệt, hắn lại không chút phải ứng, vỗ một lần nữa, không nghĩ đến hắn một tay vươn lên bắt chặt tay cậu.

"Đau"

Bị thương sao, Bạch Hiền nghĩ. Cổ tay lại bị hắn nắm lấy, chính là muốn ly khai, người nọ nhãn thần liền mở lớn, lần đầu tiên cậu nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp như vậy, tuy rằng máu đã vương trên mặt, ánh mắt vẫn sáng lên, bình tĩnh nhìn mình, sau đó chỉ nói một câu: "Tôi rất đói.."

Biện Bạch Hiền trong lòng thầm chửi một cái khinh bỉ, tình huống như vậy rồi, còn muốn ăn, có phải xà tinh bị bệnh không, Phác xán liệt thực đói đến không có khí lực, nói xong liền ngất đi, mặc Biện Bạch Hiền một mình ngồi chổm hổm nhìn hắn.

Biện Bạch Hiền cũng không biết lấy sức ở đâu, nhìn người này, cũng đến một mét tám bảy, ân, thực to lớn, Biện Bạch Hiền cho hắn vào nhà, hít một hơi đem hắn vất xuống giường, cậu ngồi phịch xuống sàn, hồng hộc thở.

"Cũng không thể thấy chết không cứu"

Ngạch, chắc là đói đến hôn mê. bất quá, hắn xem ra cũng rất tuấn tú, nhăm mắt lại, lông mi dài tuỳ ý hạ xuống, môi cũng hơi hơi giương lên. Biện Bạch Hiền bất tri bất giác mặt có chút đần thôn.

Tắm xong xuôi đi ra, người kia vẫn cư nhiên yên lặng mà ngủ, Biện Bạch Hiền nhìn như vậy cảm thấy bản thân thê thảm.

Còn chưa tỉnh, bị đánh như vậy...

Cậu vội đi lại, dùng tay xem hắn còn thở được hay không... "Ách"

Không nghĩ tới người kia lại mở mắt tỉnh lại... Biện Bạch Hiền không nhịn được, kinh hô một tiếng. :"Uy, tỉnh rồi"

Hắn từ từ nói: "Tôi thực sự rất đói"

Sau đó bạch Hiền mới biết người này, không cha không mẹ, ở cô nhi viện thường xuyên bị khi dễ, sau đó thì quyết chí rời đi, sau đó lại còn ẩu đả đánh nhau. rồi Bạch HIền nhắt được.

Biện Bạch Hiền lúc đó có chút ngán ngẩm nghĩ bản thân tự sinh tự diệt rồi.

Chương 9

thời điểm Phác Xán Liệt về đến nhà đã là rạng sáng, là được lái xe đưa về nhà. QUản gia ngửi thấy trên người hắn đầy mùi rượu liền chau mày, nhưng cũng không dám hỏi, sai người hầu lấy nước ấm cho ông chủ, sau đó liền khép cửa phòng lại. Phác Xán Liệt mơ mơ màng màng nhớ lại, lúc từ nhà Biện Bạch Hiền rời đi, cảm thấy khó chịu trong người, lập tức phóng xe đến quán bar uống rượu. Kỳ thực Phác Xán Liệt sống rất nghiêm túc, ít khi đến những chỗ ăn chơi này, nhưng hoàn cảnh đó giống như chỉ có rượu mới có thể giải toả phiền muộn.

Trong quán bar nơi xa hoa trụỵ lạc, nhịp điệu ồn ào, Phác Xán Liệt uống hết ly này đến ly khác, đơn thuần chỉ biết nâng rượu dốc thẳng vào miệng.

Ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, trong đầu hắn hiện ra bộ dạng yên lặng của Biện Bạch Hiền, hai vai gầy yếu, cả bộ dạng cuộn mình trên sô pha uống nước, âm thanh yếu ớt khi nói chuyện. Phác Xán Liệt mạnh mẽ đập tay xuống mặt nước, đầu đau giống như muốn nổ tung.

Sự lạc quan, yêu đời, vô tư tươi cười, chính là bị tôi huỷ diệt rồi.

Từ nhỏ ở cô nhi viện, bởi vì tích cách không được mọi người ưa đến nên hắn không được viện trưởng quan tâm, cũng không có bạn bè, không có người để nói chuyện thân tình, tuổi nhỏ chỉ biết ăn no sau đó đùa nghịch ầm ĩ, lớn lên, mới ý thức được mình cùng lúc nhỏ không giống nhau, liền không giống như trước, có chút ý thức được bản thân, nên tự ti. Ở sâu trong lòng có gieo một hạt mầm nhỏ đáng thương.

Bị khi dễ, cũng có thể cảm nhận được.

Thẳng đến, ngày đó gặp được Biện Bạch Hiền.

Nguyên lai, trên thế giới này vẫn còn người tốt, không cần trả cái gì, vẫn có người lo lắng cho mình, chiếu cố đến mình, chính là, nếu chúng ta là những đứa nhỏ bình thường dần dần lớn lên, thì tốt biết mấy.

Biện Bạch HIền. Cậu ta rất cô độc. Không phải sao?

Nụ cười của cậu lúc đó lương thiện, chính là giả vờ, như thế nào, có thể làm ấm áp cuộc sống của hắn?

Tựa như dây leo tìm được gốc cây đại thụ, liều mạng leo lên để sinh tồn, muốn hấp thụ thật nhiều chất dinh dưỡng cùng ánh sáng mặt trời, làm sao có thời gian, bận tâm đến cây đại thụ đâu.

Việc kia, Phác Xán Liệt rốt cuộc chọn tiền tài, danh vọng, giai nhân, địa vị... Giống như giấc mơ thời thơ ấu của hắn.

Thiếu niên đầy tham vọng, hạt mầm cũng nhanh phát triển, nhưng tương lai có thể che lấp khiến quá khứ trở thành mù mịt dưới tán lá rậm rạp.

Có thể vĩnh viễn biến tan.

Chương 10: Đêm dài lắm mộng.

Ra giường màu đỏ, chất lỏng màu đỏ, chén rượu vỡ cũng vương ra màu rượu đỏ, quần áo rải rác, khung cảnh khiến người ta đau lòng nghẹn thở.

"A.. đừng tới đây.. Van cầu anh.. Buông tha tôi.. Xán Liệt .. cứu em"

Lại một lần nữa từ trong ác mộng bừng tỉnh, Biện Bạch Hiền mạnh mẽ ngồi dậy, trên người chiếc áo sơ mi đã ẩm ướt mồ hôi, hiện đã là hai giờ sáng, gió thổi từ cửa sổ thổng đến, Biện Bạch Hiền bị lạnh liền run lên một hồi.

Xuống giường đóng kỹ càng của sổ, Biện bạch Hiền cũng không buồn ngủ, mỗi đêm, đều mơ thấy, cho dù có thể chịu được, nhưng giống như một hình thức tra tấn vậy, cũng tám năm rồi.

Cuộc sống về sau sẽ như thế nào đây? Bạch Hiền không phải không nghĩ đến sẽ rời xa thành phố này, tựa như năm 16 tuổi, mang theo hành lý, nhưng, Bạch Hiền hiện tại không phải Bạch Hiền, chính là một thể xác không có linh hồn, không có đủ dũng khí, chờ mong hy vọng, không còn chút kiên trì, giống như, cái gì cũng rỗng không.

Bạch Hiền hỏi thăm xung quanh, biết được quán ăn mới gần nhà đang tuyển nhân viên, nhiều nơi đã từ chối cậu, không phải cậu không thể làm việc nặng mà là bởi vì chuyện kia, cũng may, chủ nhà hàng này đồng ý thuê cậu, Bạch Hiền một lần lại một lần cảm ơn, mặc kệ có làm việc vất vả, cậu cũng nguyện ý.

Lê cơ thể mệt mỏi, Bạch Hiền tiến đến ngã tư trở về nhà, vừa đến liền nhìn thấy có người đứng ở trước cửa, Bạch Hiền tiến lại một chút nữa, sau đó đi lên lầu.

"Này. Cậu đi đâu vậy?" Phác xán Liệt hỏi.

'tôi làm việc" Nói xong lướt qua hắn đi lên lầu, cũng không mong hắn hiểu tình trạng mệt mỏi của cậu, chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng ngủ một giấc.

Nhưng hắn lại hung hắn kéo cậu vào góc tối dùng hai tay giam cậu vào tường, bộ dạng giống như đang rất rất giận dữ kích động, Bạch Hiền có thể cảm giác được tim mình đập nhanh và mạnh, cùng hơi thở nóng bỏng của Phác Xán liệt phả trên cổ.

Sau đó cũng giằng co giãy ra khỏi cánh tay hắn, Biện Bạch Hiền vẫn cúi đầu, không nói câu nào, Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy có chút nhụt chí, nhưng rất nhanh lại tức giận quát to với cậu:

"Cậu tại sao không nói? Đừng có lấy bộ dạng đáng thương lừa gạt tôi"

Thân thể đơn bác bắt đầu có chút run rẩy, nhưng Phác Xán Liệt không chế không được vẫn rống lên: "Nói đi! Cậu muốn bao nhiêu? Tôi sẽ cho cậu"

Biện Bạch Hiền giống như không nghe thấy câu hỏi kia, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Phác Xán Liệt, không biểu tình, không giận không ưu.

Nhìn vào ánh mắt kia, Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy có chút giật mình, giống như không phải Biện Bạch Hiền, hoặc có thể, không phải Bạch Hiền trong trí nhớ của hắn.

Từ hôm qua đến nay, Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền giống như người xa lạ, có lẽ vì muốn khiến hắn áy náy mà diễn trò đi, giống như cây xương rồng mạnh mẽ, chỉ có thể là diễn trò thôi.

Cho đến tận bây giờ, Biện Bạch Hiền vẫn dùng ánh mắt thản nhiên đối phó, làm cho Phác xán Liệt có cảm giác rất kỳ quái, tựa như nói chuyện với búp bê vải, không có tình cảm, không thể nói, Phác Xán Liệt thậm chí còn hoài nghi liệu cậu ta có nghe thấy mình nói gì không?

Trong lòng ...

Trái tim bị bấu mạnh, Phác Xán Liệt buông lỏng hai tay giảm cầm Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền sờ soang cầu thang lên lầu, lúc mở cửa bước vào cũng không còn khí lực, dựa vào cánh cửa gỗ mà trượt xuống mặt đấy, Xán Liệt của cậu, không cần áy náy, không cần bồi thường, Tám năm thời gian này quá dài rồi, chính bản thân cậu còn tự hỏi mình đã trải qua những gì. Phương thức của hắn đối xử cũng thực là đơn thuần nhưng lại thô bạo, kỳ thực vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng... lại không phải. Mái tóc lộn xôn trước kia cũng được cắt gọn gàng, thân hình cao lớn, chẳng hề sợ người khác cười nhạo chê bai, nhưng thói quen chính là vẫn cau mày.

Hắn vẫn là Tiểu Xán Liệt của cậu, so với cậu nhỏ hơn nửa năm tuổi, cậu không muốn Xán liệt đau, muốn, vĩnh viên bên cạnh Xán Liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro