1. Nỉ non

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên Bá Hiền dưới thân Phác Xán Liệt không ngừng run rẩy. Tiếng rên rỉ thống khoái không kiềm chế được mà bật ra khỏi khuôn miệng đỏ au nhễu nhão nước miếng.

Hắn hôn môi cậu đến ngấu nghiến, nuốt trọn những lời ưm a vô nghĩa vào bụng. Thân dưới hắn không ngừng chuyển động ra vào, cố gắng thúc ra thúc vào địa phương khó nói của Biên Bá Hiền.

Phân thân khổng lồ sưng trướng đầy gân xanh tím của hắn đĩnh thẳng vào tử cung Biên Bá Hiền, dương vật bé xíu trắng hồng vừa bắn mươi phút trước lại "phun trào" thêm một lần nữa.

" Xán...Xán Liệt à, chậm thôi, em chịu không nổi...ư..ư." Mồ hôi nhễ nhại chảy dài từng dòng trên gò má trắng mũm mĩm.

Biên Bá Hiền mang thai gần năm tháng, bụng bầu đã có chút lớn. Tư thế làm tình hạn chế, hai tay cậu tì vào đầu giường ngủ, nửa ngồi nửa quỳ nghênh đón Phác Xán Liệt đi vào từ phía sau.

Chân vô cùng mỏi vì đã giữ nguyên tư thế gần nửa tiếng Biên Bá Hiền cũng không dám nói vì sợ Phác Xán Liệt mất hứng, chỉ có thể cắn chặt môi dưới chịu từng cú thúc mãnh liệt của hắn.

Phác Xán Liệt thẳng lưng môt phát, quy đầu đĩnh sâu vào động của cậu, một dòng tinh dịch trắng đục đặc sệt bắn thẳng vào bên trong Biên Bá Hiền. Hắn liếm môi cậu, thở hổn hển, hai tay còn đang bóp chặt cặp mông căng tròn đầy thịt của cậu đến mức chúng đỏ ửng những dấu ngón tay.

Hắn từ vai cậu dời đầu ra chỗ khác, tay vỗ vô mông cậu, rời khỏi giường đến phòng tắm.

Biên Bá Hiền hai má ửng hồng, nước miếng trên miệng cũng chưa ngừng rớt, chảy hết xuống chăn ga . Cậu với tay đến chiếc  khăn trên tủ đầu giường, chậm rãi lau lau ga giường rồi lê thân thể mệt mỏi đến phòng tắm.

Hậu huyệt đau đến muốn rách ra thít chặt để tinh dịch bên trong không chảy ra sàn nhà.

Phòng tắm nhà Phác Xán Liệt rất rộng và thoáng nhưng so với thân hình vạm vỡ khổng lồ một mét chín của hắn thì trở nên chật chội. Biên Bá Hiền với cái bụng bầu khó khắn chen vào, cậu quỳ xuống, tay trái dựa vào thành bồn tắm, tay phải run rẩy đưa đến chỗ hậu huyệt chen vào lỗ nhỏ, nhẹ nhàng khều khều mị thịt đỏ au của mình, một dòng chất lỏng đặc sệt chầm chậm chảy ra.

Nhìn cái lỗ nhỏ của Biên Bá Hiền không ngừng khép mở như cái miệng nhỏ đang thở hổn hển, Phác Xán Liệt nuốt một ngụm nước miếng rồi tiếp tục tẩy rửa thân thể.

" Xán Liệt, anh lau khô tóc đi không sẽ cảm." Biên Bá Hiền lon ton theo sau Phác Xán Liệt cầm một chiếc khăn nhỏ.

Phác Xán Liệt quay người nhận lấy chiếc khăn, nhỏ giọng nói với cậu :" Lên giường ngủ sớm đi, mai dậy còn xếp đồ cho tôi đi công tác."

Biên Bá Hiền "ưm" một tiếng tỏ vẻ đã nghe.

Sáng hôm sau, đúng sáu giờ Biên Bá Hiền theo đồng hồ sinh lý tỉnh giấc, đầu tóc cậu rối mù, bọng mắt thâm quầng còn có chút sưng, trông khó nhìn đến lạ.

Cậu lồm cồm bò dậy mở tủ lấy quần áo và cà  vạt cho Phác Xán Liệt.

Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, hắn gắt gao nhíu mày, xoa xoa giường bên cạnh không ôm được Biên Bá Hiền nên cũng miễn cưỡng từ trên giường bước xuống.

Cậu ngồi xếp bằng trên sàn nhà, trời ấm nên Biên Bá Hiền chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn cũn màu xanh dương, phía trên mặc áo ngủ cùng màu, xẻ sâu đến giữa ngực. Ánh mặt trời soi sáng bừng cả khuôn mặt nhỏ.

Phác Xán Liệt nhìn đến thất thần. Một tiếng "chào em" buột khỏi miệng, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.

Biên Bá Hiền thấy hắn tỉnh dậy thì nhìn hắn cười rất đỗi ngọt ngào, nói với hắn một tiếng "chào buổi sáng", sau đó lại tiếp tục gấp quần áo.

Góc nghiêng của cậu không tính là đẹp, nhưng đủ tinh tế.

Bầu sữa đã phát triển, đương nhiên. Có chút lớn so với nam nhân.

Phác Xán Liệt từ phòng tắm bước ra, hắn dùng hai tay ôm trọn thân thể của cậu lên giường trong chớp mắt.

Biên Bá Hiền bị hắn cọ tới cọ lui trước ngực, rất nhột, cười khúc khích khúc khích.

Vẫn là không nên đẩy ra. Cậu đối với chuyện Phác Xán Liệt có thể trở nên mất hứng bất cứ lúc nào rất để ý.

" Tôi đi ngày kia sẽ về, ở nhà ngoan. Muốn quà gì nhắn cho tôi." Hắn nhìn Biên Bá Hiền sủng nịch, giọng đầy dỗ dành vỗ về.

Biên Bá Hiền gật đầu lia lịa, hai tay quàng lên cổ hắn, dẩu môi : "Em chẳng cần gì hết, cần anh thôi."

Phác Xán Liệt ra ngoài, đóng cửa.

Biên Bá Hiền lúc này nằm trên giường đắp chăn kín mít người, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ nhiều tóc đen nhánh, tay vuốt vuốt màn hình điện thoại.

" A Ngô Thế Huân, chuyện tôi nhờ cậu thế nào rồi?"

"Anh dâu à, em đã nói rồi, anh trai mặt liệt của em không có khả năng có người bên ngoài đâu." Ngô Thế Huân cúi xuống nhìn Kim Tuấn Miên trắng trẻo đang nằm gọn trong tay mình, hài hước nhìn anh cười cười.

" Tôi vẫn là lo lắm, anh ấy dạo này rất ít để ý đến tôi, đi công tác miết." Biên Bá Hiền khó chịu lắm rồi, không chịu được Xán Liệt lạnh nhạt với mình đâu.

Kì này cậu phải chờ hắn đi công tác về, làm rõ mọi chuyện mới được !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro