Phần 1: Kí ức đã chìm sâu nhẫn tâm bị đào bới [1].

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LonDon, 11.27.2014.
''Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you...'' Tiếng hát nhẹ nhàng vang lên từ một căn hộ cao cấp giữa lòng thủ đô LonDon sầm uất. Một thân ảnh nhỏ ngồi giữa căn hộ to lớn trông thật cô đơn và tịch mịch. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện một nụ cười, một nụ cười chứa đầy sự bị thương và nỗi nhớ!

Nhớ ư? Phải! Biện Bạch Hiền cậu lại nhớ anh rồi...

Một nỗi nhớ kéo dài ba năm dằng dẵng. Một nỗi nhớ chỉ có cậu mới hiểu. Hiểu rằng khi cậu nhớ đến, nước mắt cậu không ngừng rơi. Hiểu rằng chỉ còn một chút nữa thôi, cậu được đến bên anh rồi! Nhưng chính cậu lại sợ. Cậu sợ anh sẽ chán ghét mình, rằng chính bản thân cậu đã làm anh như thế. Cậu căm ghét chính mình, ghét cái căn bệnh đã cướp đi người cậu yêu nhất. Khi mà anh đã mang trái tim lành lặn của chính mình cho cậu. Cậu hiểu, đó là một loại nỗi đau, một nỗi đau mà anh phải nhận lấy. là một loại dằn vặt, ăn mòn tâm trí cậu. Để lại toàn nỗi bi thương!

Trong đêm tối tĩnh mịch, thân ảnh nhỏ không ngừng run rẩy. Giọng nói nhẹ đến mức chỉ ngỡ như gió thoảng qua vang lên:
''Xán Liệt, anh ở đó có buồn không? Có nhớ đến em không? Anh yên tâm đi, chỉ cần một chút nữa thôi. Chúng ta lại được ở bên nhau rồi!'' Tiếng nói cứ nhỏ dần, nhỏ dần trong đêm tối.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại xuất hiện một nụ cười. Không chứa nỗi bi thương, không đau khổ. Chỉ đơn giản là một sự hạnh phúc. Như dòng hồi ức tốt đẹp lại ùa về trong tâm trí của người con trai bé nhỏ!

''Dưới ánh nắng nhẹ của đầu một ngày mùa hạ. Hình ảnh hai cậu trai một to một nhỏ đang quấn quýt với nhau rất hài hòa. Cậu trai to lớn nhìn có vẻ trầm tĩnh, lạnh lùng. Nhưng đôi mắt lại ánh lên nét dịu dàng nhìn cậu trai nhỏ bé trong lòng mình đang không ngừng nói chuyện: ''Xán Liệt, anh có nghe người ta nói không đấy!! Hừ... Hay là anh đang để ý mấy chị ngực to bên đó!'' Nói đoạn cái miệng nhỏ chu ra, bộ mặt xụ xuống. Thoạt nhìn thật ủy khuất, cậu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn cậi trai to lớn tên Xán Liệt. Mặt bất giác đỏ hồng.

''Tiểu Bạch, rốt cuộc em suy nghĩ gì thế?! Không lẽ em đã quên trái tim anh đã thuộc về riêng em rồi sao? Tiểu tử ngốc!'' Cậu trai Xán Liệt cưng chiều xoa đầu cậu bé tên Tiểu Bạch. Cánh môi không tự chủ áp lên cánh môi nhỏ hồng của cậu bé.

''Ưm... Anh Xán Liệt thật xấu!'' Móng vuốt nhỏ đánh lên người cậu trai Xán Liệt. Hai bàn chân nhỏ xinh liên tục đung đưa. Trông rất khả ái.

Bỗng dưng đâu đó, một bóng đen bao trùm lấy dòng hồi ức tốt đẹp. Như một con quái thú đang gặm nhắm nỗi đau của người khác, một thứ thật ghê sợ!!''

***

Afternoon, 2016.12.24
[Quà Giáng Sinh, MERRY CHRISMAST =)]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro