CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Xán Liệt đại sư huynh bị Biện Bạch Hiền cưỡng ép?

Trong lúc luyện công, Phác đại sư huynh bị Biện Bạch Hiền tàn ác vô nhân đạo cưỡng ép?

Trong lúc luyện công, Phác đại sư huynh bị Biện Bạch Hiền tàn ác vô nhân đạo cưỡng ép, sau đó sắc mặt hốc hác tiều tuỵ, đóng cửa không ra ngoài, giận dữ và xấu hổ muốn đập đầu vào miếng đậu phụ tìm cái chết?

Biện Bạch Hiền mi tâm nheo lại thành hình chữ "xuyên", khóc không ra nước mắt:

"Tin đồn! Đều là tin đồn nhảm! Sự tình rõ ràng là, đại sư huynh trong lúc luyện công, pháp khí bị vỡ, huynh ấy bị pháp lực phản lại, cho nên gương mặt mới tiều tuỵ, đóng cửa không ra, điều dưỡng khí tức rồi sẽ ra!"

Cậu túm lấy tay sư huynh đồng môn oan ức nói:

"Làm sao chuyện lại thành ra như vậy, đại sư huynh biết được, thì sẽ nhìn đệ như thế nào đây? Ui, chắc huynh ấy sẽ giết chết đệ mất!"

Sư huynh đồng môn liếc mắt nhìn cậu:

"Nhưng ngày hôm đó, có người ngự kiếm bay qua núi Thanh Vân, trông thấy bộ dáng của đệ rất chật vật, y phục không chỉnh tề chạy theo đại sư huynh vào trong phòng, rồi sau đó, gương mặt đại sư huynh vô cùng tiều tuỵ, đuổi theo đệ, nghe nói còn lôi kéo một hồi lâu. Hừm, có chuyện mờ ám gì giữa hai người thế?"

"Việc đó... đó là bởi vì.." _ con ngươi Biện Bạch Hiền đảo một vòng, cuối cùng cũng nghiến răng một cái thừa nhận _ "Được rồi, đệ thừa nhận là pháp khí luyện công của đại sư huynh là do đệ làm vỡ! Huynh có tin hay không thì tin nhưng quả thực lúc đó đệ không hề cố ý! Lúc đó, đại sư huynh bị pháp lực phản lại, trong lòng đệ rất sợ hãi, nên định cầm pháp khí đến cho sư phụ hợp lại, ai ngờ, sư huynh đã bị thương nặng như vậy lại vẫn còn sức đuổi theo đệ, bắt đệ phải trả lại pháp khí cho hắn..."

Sư huynh đồng môn sửng sốt hồi lâu:

"WOW, đây là đệ muốn hại chết đại sư huynh cho gọn hả? Pháp khí đã bị vỡ có thể cầm loạn đi sao? Khi pháp lực bị phản lại thì người ngoài ngàn vạn lần không được động tới, bằng không, nhẹ thì tẩu hoả nhập ma, nặng thì mất mạng. Cũng may đại sư huynh còn có sức mà đuổi theo, chứ nếu là người khác, thì đã sớm bị đệ trêu đùa đến chết rồi. Ta nói này, tiểu sư đệ, đệ nhập môn tuy không lâu, nhưng mà những cái này... cũng nên biết chứ, khi đi học, đệ dùng lỗ tai để đập muỗi hả?"

Sư huynh đồng môn nhéo tai cậu một xoắn, đau đến nỗi Biện Bạch Hiền kêu oai oái.

Cuối cùng chỉ biết ôm tai, tội nghiệp nức nở mấy tiếng:

"Được rồi, đệ biết rồi, đệ đi nhận lỗi với đại sư huynh ngay đây."

Trên núi Thanh Vân , Phác Xán Liệt sống một mình.

"Đại sư huynh..." _ Biện Bạch Hiền gõ nhẹ cửa _ "Ờm... Đệ mang đồ ăn tới cho huynh đây."

Bên trong không có ai lên tiếng trả lời, Biện Bạch Hiền bê mâm cơm tới trước cửa đi qua đi lại hai vòng, lại nói:

"Sư huynh, đệ sai rồi, đệ tới tạ lỗi với huynh."

Vẫn là trầm mặc.

Biện Bạch Hiền quỳ bịch hai đầu gối xuống trước cửa, than thở khóc lóc:

"Đại sư huynh! Đệ thật sự biết sai rồi! Huynh tha thứ cho đệ được không! Huhu! Huynh đừng tự giày vò bản thân mình vậy mà!"

Đợi cậu khóc cho đã, cửa phòng mới mở. Phác Xán Liệt mặc một bộ y phục màu lam, vô cùng nổi bật, lạnh lùng đứng ở cửa ra vào:

"Ta nói rồi, trong vòng một tháng, bất cứ kẻ nào cũng không được lên núi Thanh Vân"

"Đệ biết! Cái này không thể trách các sư huynh ở dưới núi Thanh Vân, là đệ mặt dày cầu xin rất lâu, liên tục quấy rối, cưỡng ép, lừa gạt bọn họ để cho đệ lên núi. Đại sư huynh, huynh ở đây dưỡng thương, cũng cần một người chăm lo cuộc sống hàng ngày, trong lòng đệ thực sự rất áy náy, tự nguyện lên núi giúp huynh dưỡng thương!"

"Không cần."

Vứt lại hai chữ này, Phác Xán Liệt bước một bước rồi đóng cửa, nào ngờ Biện Bạch Hiền kia liền nhoài người tới, chèn ở ngay giữa cánh cửa, mặt úp xuống đất, hai tay giơ lên, một chén canh gà hầm quất vững vàng ở dưới chân hắn:

"Sư huynh..."_ Cậu khó khăn mở miệng, kiên định nói _ "Tốt xấu gì thì cứ uống hết chén canh này đã."

Ai cũng biết, tiểu sư đệ mới nhập môn này nếu không đạt được mục đích thì nhất quyết sẽ không bỏ qua.

Phác Xán Liệt tự xưng là bản thân đã quá quen với những thói quen kì quái của con người. Nhưng dùng loại dáng vẻ này để ngăn cửa thì đúng là lần đầu tiên hắn thấy. Cuối cùng cũng phải khom lưng, bưng chén canh gà kia lên :

"Đừng đến nữa."

Biện Bạch Hiền bò dậy, vui vẻ đồng ý, xoay người rời đi. Bộ dạng như rất quyết tâm.

Ngày hôm sau, khi Phác Xán Liệt đang tĩnh toạ, khí tức trong cơ thể luân chuyển một vòng, thì lại nghe tiếng gõ cửa "Cốc cốc". Hắn mở mắt, chân mày cau lại, đi ra mở cửa, nhìn kẻ đứng ngoài cửa đang cười híp mắt. Lại là Biện Bạch Hiền. Đuôi lông mày hắn khẽ động, giọng nói lạnh lẽo:

"Lại đến đây có việc gì?"

Biện Bạch Hiền lẩm nhẩm câu chú chế, biến ra một chùm thảo dược từ phía sau đưa ra:

"Đại sư huynh, loại thảo dược này dùng để trị nội thương rất tốt, huynh cầm lấy nhai ba lần rồi nuốt!"

Phác Xán Liệt đảo mắt, nhận ra đây đúng là thảo dược chữa nội thương rất hữu dụng, nhưng lại...

"Không cần."

Hắn lạnh lùng phun ra ba chữ, vung tay đóng cửa, tốc độ hôm nay nhanh hơn hôm qua không ít, không để cho Biện Bạch Hiền kịp nhào vào ngưỡng cửa. Nhưng mà mắt thấy cánh cửa sắp đóng lại, một bàn tay cầm thảo dược ương ngạnh đưa tới, rất nhanh bị cánh cửa kẹp vào.

"Á!"

Biện Bạch Hiền ở bên ngoài cố chịu đựng khẽ kêu lên, giống như là đau đến không chịu nổi, bàn tay cầm thảo dược cố sức đến nỗi trắng bệch, như là sắp bóp nát đám thảo dược

"Đại sư huynh..."

Bởi vì nhẫn nại chịu đựng đau đớn từ cánh tay, nên giọng điệu cậu lúc cao lúc thấp

"T...tốt xấu... cũng nhận.. những thảo dược này..."

Phác Xán Liệt im lặng hồi lâu, đưa tay cầm lấy chùm thảo dược, đóng cửa lại:

"Không được quay lại"

Ngữ điệu hôm nay so với hôm qua có thêm chút cảnh cáo. Biện Bạch Hiền vui vẻ đồng ý, tiếng bước chân rời đi vô cùng đều.

Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn chút thảo dược trong tay, khẽ ngắt một lá, bỏ vào trong miệng, rồi nuốt:

"Ẹc, đắng chết ta!!!"

Ngày thứ ba, ở bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, Phác Xán Liệt không thèm quan tâm đến lễ tiết, vẫn ngồi đó vận công, nghe tiếng đi lại ở bên ngoài, hắn chỉ nói:

"Quay về đi"

Người ở bên ngoài cao giọng nói:

"Đại sư huynh, đệ chỉ tới đưa thuốc thôi! Không có ý gì khác!"

"Không cần"

"Được, đệ đã hiểu!"

Đối phương hôm nay lại nhanh chóng nghe lời như vậy khiến chân mày Phác Xán Liệt cau lại. Nhưng không đợi hắn nghi hoặc được một lúc, thì bỗng một đầu ngón tay chọc "bụp" làm thủng giấy dán trên cửa sổ, sau đó quay một vòng, khiến giấy dán trên ô cửa gỗ của hắn rách bươm, một gói giấy từ từ được lách qua cái ô kia, sau đó rơi trên mặt đất.

Biện Bạch Hiền khẽ hát như một tiểu hài tử rồi liền nhảy chân sáo chạy đi.

Phác Xán Liệt dứng dậy đi đến, nhặt thứ rơi trên mặt đất, sau đó lại nhìn ô cửa sổ, lại không nhịn được mà day day trán.

Việc này... thật sự là...

Khiến cho người ta khó lòng phòng bị a...

Phác Xán Liệt ngay lập tức ra lệnh cho tất cả môn đệ hạ tử ở núi Thanh Vân, cho dù là vật gì cũng không được lên núi, bao gồm cả con ruồi và đứa nhóc mặt dày Biện Bạch Hiền kia!

Nghe Phác Xán Liệt lạnh lùng nói những lời này, các vị đệ tử bày ra vẻ mặt tiếc hận, liều chết lên tiếng:

"Đại sư huynh, Bạch Hiền là thật lòng đối với huynh mà"

Vẻ mặt Phác Xán Liệt vẫn không thay đổi, mở miệng lạnh nhạt:

"Chỉ là đệ ấy thấy áy náy với ta thôi."

Đối với Phác Xán Liệt mà nói, đây chỉ là một câu giải thích đơn giản, hắn chỉ nói để mọi người ngăn cản Biện Bạch Hiền ngày ngày tới tìm hắn, sinh ra chuyện hiểu lầm, giải thích như thế, vừa có thể lấy lại danh dự của hai người họ, nhưng hắn lại không biết được, các đệ tử trong môn phái, miệng truyền miệng, tam sao thất bản, danh dự của hắn đã chẳng còn. Những lời đoan chính này vào tai của các đệ tử lại bao hàm một tầng nghĩa khác.

Bọn họ nhìn theo bóng Phác Xán Liệt rời đi, cực kì cảm than nói:

"Hoá ra... Đại sư huynh hận đệ ấy..."

Trong tiên môn liền lan truyền chuyện sau khi đại sư huynh thất thân, Biện Bạch Hiền luôn tìm mọi cách lấy lòng hắn, nhưng đại sư huynh lại cho rằng đó chỉ là áy náy, chứ không tin cậu làthật lòng. Vì thế nên đóng cửa không ra ngoài, không muốn gặp lại Biện Bạch Hiền, để khỏi thêm đau buồn.

Tin đồn này khiến bạn nhỏ Bạch Hiền tức giận đến giậm chân, nhưng không có cách nào cũng không dám đi đến trước mặt Đại sư huynh nói linh tinh. Vì thế, không có Bạch Hiền quấy rầy, Phác Xán Liệt cũng sống yên ổn được vài ngày.

Đợi đến một ngày Xán Liệt tĩnh toạ xong xuôi, chợt nghe thấy ngoài sân có chút hỗn loạn, giống như có vật nặng gì đó nện xuống sân, hắn nhướn mày, trong lòng có chút dự cảm bất thường. Đẩy cửa đi ra ngoài, quả nhiên lại nhìn thấy Bạch Hiền!

Lúc đó cậu bị kẹt lại ở trên cây đại thụ, cả người chật vật, giãy giụa mấy cái, thanh kiếm đeo bên người cũng rơi xuống. Bạch Hiền sợ hãi thét lên một tiếng, cành cây cậu bị mắc lại cũng gãy luôn. Cậu ngã đập mông xuống đất, lộn hai vòng, khó khăn lắm mới đứng được ở trước mặt hắn, gương mặt lấm lem, y phục tả tơi, giống hệt tên hành khất*.

(* hành khất : ăn mày đó. Để vậy cho nó thần bí)

"Đại sư huynh!" _ Mò được cái giày ở bên cạnh, Biện Bạch Hiền cố nén đau, chống tay đứng dậy, thích thú nói _ "Thủ vệ không cho đệ lên, nhưng đệ đã học được thuật ngự kiếm! Sau này đệ có thể bay lên rồi!"

Bạch Hiền cười tươi rói giống như một tiểu hài tử được ăn một viên kẹo ngon nhất thiên hạ.

Phác Xán Liệt lạnh lùng nhìn, cực kì muốn hỏi, rốt cuộc là kẻ nào không có mắt lại đi dạy thuật ngự kiếm cho cậu sau đó một chưởng tiễn hắn lên Tây Thiên hầu hạ Phật gia!

Biện Bạch Hiền vỗ vỗ y phục, cứ vậy mà vỗ ra một đống bụi. Phác Xán Liệt nhíu mày, nhưng cũng không tránh, chỉ lạnh lùng nói:

"Hôm nay ngươi có đưa tới cái gì, ta cũng sẽ không nhận."

Biện Bạch Hiền sửng sốt, ngảng đầu lên, chớp mắt nhìn hắn:

"Ai nha... nguy rồi, đệ không có mang vật gì cả, hôm nay lần đầu tiên ngự kiếm đã đi xa như vậy, nên chỉ để tâm đến điều khiển pháp thuật, quên mất mang đồ cho huynh... Haha..." _ Bạch Hiền vừa nói vừa cười gượng.

À...Thì ra... Hắn nói những lời kia quá thừa thãi rồi.

Phác Xán Liệt miễn cưỡng day day trán.

"Nhưng mà không sao..." _ Biện Bạch Hiền cười nói _ "... Người đã đến đây...". Cậu vỗ vỗ ngực:

"Nói đi, Đại sư huynh, huynh có chuyện gì muốn đệ giúp?" (Viết xong câu này cứ thấy Hiền ca giống Thần Đèn sao í)

"Có!" _ Phác Xán Liệt nghiêm mặt _ "Rời khỏi nơi này."

"Cái này không làm được rồi." _ Biện Bạch Hiền chau mày đáp cực nhanh, nói xong mắt long lanh nhìn hắn _ "Còn có việc khác không?"

Phác Xán Liệt không nói gì, đối với kẻ mặt dày hơn cả tường thành bám chặt đến cùng này, hắn quả thực đã hết cách. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không thể vì một người điên mà xao nhãng việc luyện công. Hắn dứt khoát quay đầu trở về phòng, đóng cửa phòng, chỉ nghe Biện Bạch Hiền ở trong sân nói to:

"Trước tiên, đệ sẽ giúp huynh quét sân!"

Ai cần ngươi quét? Ta có nói qua sao?

Phác Xán Liệt hừ lạnh trong lòng.

Chỉ một lát sau, tiếng quét rác bên ngoài hoà cùng với tiếng ngân nga mấy câu ca dao của Biện Bạch Hiền rót vào tai hắn cũng chẳng khác gì tạp âm, khó nghe vô cùng.

Mà thôi, Phác Xán Liệt thầm nghĩ, tùy cậu ta đi.

Cứ như vậy, nửa tháng liền, mỗi ngày Biện Bạch Hiền đều ngự kiếm lên núi. Cậu sẽ mang đồ ăn cho Xán Liệt, hoặc là một chút thuốc bổ, có lúc giúp hắn quét sân, chăm sóc vườn hoa cây cỏ một chút. Thời gian dần qua, Phác Xán Liệt cũng quen với việc bị tiểu sư đệ rắc rối này quấy rầy. Lúc vận công, nếu không nghe thấy cậu ngâm nga trong sân, trong lòng cũng thấy có gì đó không quen. Nghĩ đến đây Phác Xán Liệt đột nhiên thấy hoảng sợ. Chẳng lẽ ở cùng người bị điên bản thân mình cũng sẽ bị điên sao? Kinh dị!!!

Ngày này qua ngày khác, vết thương do bị pháp lực phản lại của Phác Xán Liệt cũng đã bình phục, hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng một ngày nọ ăn xong đồ ăn Bạch Hiền mang tới, nói:

"Thương thế của ta đã khỏi hẳn, tuy vết thương là do ngươi, nhưng cũng phần nhiều là do ta không cẩn thận, mấy ngày này ngươi cũng đã lập công chuộc tội, trong lòng cũng không cần áy náy nữa. Từ mai trở đi, ngươi đừng tới nữa."

Biện Bạch Hiền nhìn hắn một lúc rồi mới cất tiếng trả lời:

"Đệ đã sớm không còn áy náy rồi mà."

Phác Xán Liệt sửng sốt, chỉ thấy Biện Bạch Hiền lắp bắp nói:

"Đại sư huynh, cho đến hôm nay, huynh vẫn cho rằng mỗi ngày ta đến nơi này, là bởi vì áy náy sao?"

Phác Xán Liệt nhíu mày:

"Nếu không thì vì sao?"

Biện Bạch Hiền nghiêm túc:

"Là bởi vì đệ... thích huynh"_ Cậu nói rõ ràng từng chữ _ "Ngày đó làm hỏng pháp khí của huynh, thật ra là muốn đến nói với huynh chuyện này, nhưng bởi vì quá căng thẳng, cho nên chân tay có chút luống cuống, phạm sai lầm. Mấy ngày nay ở chung, đệ thấy sư huynh cũng không lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài, tính tình không tốt, không hiểu lí lẽ, rất khó ở chung, ít nói, nhưng mỗi làn mở miệng liền có thể khiến người khác nghẹn chết..."

Phác Xán Liệt nheo mắt lại. Cái đứa nhóc này là đang khen hay đang chê hắn thế? Hình như là vế thứ hai ==|||

Biện Bạch Hiền dừng lại một chút _ "Đệ biết Đại sư huynh có trái tim bao dung, đối xử ôn nhu với tất cả mọi người trên núi"_ Gương mặt cậu hơi cúi xuống, trong đáy mắt lộ ra ý rằng, Phác Xán Liệt chưa từng đối xử dịu dàng với cậu. Hoá ra... một đứa nhóc láu lỉnh như Bạch Hiền cũng có mặt này.

Phác Xán Liệt sửng sốt, nhìn cậu thật lâu, sau đó vẻ mặt trầm xuống:

"Nếu là như vậy, ngươi càng không thể đến đây, bây giờ đi ngay đi, sau này cũng đừng quay lại!"

"Tại sao chứ?" _ Cậu còn muốn nói thêm, Phác Xán Liệt đã xách cổ cậu, tống xuống núi một cách không thương xót. Bạch Hiền luống cuống giãy giụa _ "Huynh có người trong lòng rồi sao? Huynh không muốn bị người khác nói háo sắc sao? Sư phụ có lệnh cấm các đệ tử trong sư môn không được yêu nhau sao?"

Phác Xán Liệt im lặng không đáp lời, chỉ chuyên tâm xách cổ cậu xuống chân núi.Thấy Phác Xán Liệt cái gì cũng không nói, Bạch Hiền thay hắn trả lời:

"Không có, không có, cái gì cũng không có! Vậy vì sao huynh lại gấp gáp xua đuổi ta làm gì cơ chứ!"

Biện Bạch Hiền bị xách thẳng từ trên núi Thanh Vân xuống, thủ vệ đệ tử nhìn thấy tư thế của hai người nhất thời đều bị doạ cho sợ, nhưng lại nghe Phác Xán Liệt lạnh lùng nói:

"Muốn đuổi thì đuổi, cần phải có lý do sao?"

Vốn mọi lời nói và việc làm luôn mẫu mực, nhưng mấy ngày nay, Phác Xán Liệt cũng học hỏi được chút ít vô lại rồi.

Biện Bạch Hiền sửng sốt quên cả giãy giụa, cứ ngây người nhìn dung nhan tuấn mỹ lại lạnh lùng trước mặt, trái tim bịch một cái. Phác Xán Liệt phân phó nói:

"Giam đệ ấy lại, đợi đến khi ta bày bố kết giới xong thì thả ra. Ai dám để đệ ấy tuỳ tiện, đừng trách ta xử lí."

Bày bố kết giới, chính là không để Bạch Hiền ngự kiếm lên được, cậu sốt ruột:

"Đại sư huynh... Đệ... Đệ chỉ muốn nhìn thấy huynh! Vì sao không được?"

Phác Xán Liệt quay đầu lại, đáp thẳng thừng:

"Ta chính là không thích."

Biện Bạch Hiền bị Phác đại sư huynh công khai cự tuyệt và ghét bỏ, các đệ tự tiên môn kháo nhau, Đại sư huynh quả nhiên là kẻ bạc bình. Người ta hết lòng hiến dâng như vậy mà cũng không cách nào làm động tâm, quả nhiên là tâm chỉ hướng về đạo, không xao nhãng vì thứ tình cảm vụn vặt. Đương nhiên cũng có người tỏ ra thương hại với Bạch Hiền, haizz... Trong tình cảnh như vậy lại bị cự tuyệt một cách tuyệt tình...

Nhưng những lời này trong tiên môn cũng không náo nhiệt được lâu, nguyên nhân là, đại hội thi kiếm ở tiên môn sắp diễn ra. Đại hội tỉ thí mỗi năm diễn ra một lần, người thắng sẽ nhận được bảo bối do đích thân sư phụ trao tặng, người người xắn tay, chủ đề các buổi tám chuyện đều là về đại hội thi kiếm.

Vòng đầu tiên chỉ là so đấu pháp thuật.
Biện Bạch Hiền cũng phải tham gia. Tuy nhập môn muộn, nhưng cũng may tư chất thông minh, bằng không cậu sẽ không được sư phụ lựa chọn là đệ tử cuối cùng.

Vòng thứ nhất, một nửa đã bị loại, vòng thứ hai là so tài bản lĩnh giết yêu thú, cân nhắc về vấn đề an toàn, cho nên 2 người một nhóm. Nhóm nào giết được yêu thú nhiều nhất sẽ được đi vào vòng tiếp theo. Mà vòng thứ ba thì chính là hai người trong nhóm quay ra đối chiến, do sư phụ lựa chọn đánh giá, sau khi Biện Bạch Hiền hiểu rõ quy tắc thi đấu, thì ngẩn người hồi lâu không nói gì, nhưng gần đây cậu luôn thất thần như vậy, mấy người ở cùng cũng không ý lắm.

Lúc chia nhóm, Biện Bạch Hiền cầu xin mọi người, nghìn vạn lần đừng cùng nhóm với cậu. Hoặc nếu nghe thấy ai đó có ý định cùng nhóm với Phác Xán Liệt, cậu liền chạy đến giương mắt chờ mong. Chuyện của cậu và Phác Xán Liệt, trên dưới tiên môn điều rõ, mà biết chuyện cho nên cũng làm việc hợp tình so với thực tế, cho nên mọi người đều tác thành cho cậu.

Vì vậy, trước vòng đấu thứ hai mười ngày,Biện Bạch Hiền đứng ở trước mặt Phác Xán Liệt, vẻ mặt đau buồn nhưng vẫn không thể giấu được tia vui mừng đắc ý nơi đáy mắt.

"Đại sư huynh, không ai sẵn lòng cùng nhóm với đệ, đành phải để huynh chịu thiệt thòi rồi."

Lông mày Phác Xán Liệt khẽ nhếch, những sự tình mà Bạch Hiền đã làm, hắn không phải là không biết, nhưng mà những ngày này hắn phát hiện ra, dáng vẻ mặt dày của cậu cũng không đến nỗi đáng ghét, trong lòng hắn cũng có chút dung túng.

Hắn trầm mặt, thanh âm lạnh lùng nói:

"Đừng gây trở ngại."

Nói xong hắn xoay người muốn chạy.

Nhưng làm sao Biện Bạch Hiền có thể dễ dàng thả hắn đi như vậy. Cậu với tay túm lại, nhưng ai ngờ Phác Xán Liệt đã sớm đề phòng, tay với hụt, Biện Bạch Hiền vồ ếch, chân không đứng vững.

"Ái" một tiếng, cậu đã ngã nhào xuống đất. Phác Xán Liệt hơi ngừng bước chân, chỉ trong chớp mắt liền dừng lại. Bên kia Bạch Hiền nhanh chóng đứng lên, như cây dây leo bám chặt bắp đùi hắn, kéo kéo cái ống quần của Phác Xán Liệt:

"Đại sư huynh! Không muốn đệ cản trở huynh cũng có thể được! Dạy đệ phép thuật đi!"

Phác đại sư huynh chưa từng bị ai làm vậy, lập tức vừa ngượng vừa giận. Máu nóng dồn lên đỉnh đầu. Hắn gầm nhẹ :

"Buông tay!"

"Không buông!" _ Bạn nhỏ Bạch Hiền bướng bỉnh nói _ "Nếu huynh không dạy ta, đừng nói là mười ngày sau ta không kéo chân sau, bây giờ ta liền kéo, không buông tay!"

Bị người khác ức hiếp đến thế này, kẻ lạnh lùng như Phác Xán Liệt cũng phải giận đến hộc máu:

"Giỏi! giỏi lắm! Biện Bạch Hiền! Ngươi giỏi lắm!"

Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy sát khí trên đầu nặng nề, sống lưng cũng lạnh toát, nhưng cậu không quan tâm, cứ ôm lấy chân dán sát như người hầu, nhắm mắt nghiến rằng, bộ dáng kháng chiến trường kì, nhất quyết chống lại.

"Buông ra!" _ Phác Xán Liệt quát.

"Huynh đồng ý dạy ta trước đã!"

"Ta dạy!"

Biện Bạch Hiền ngay lập tức buông tay, ngồi dưới đất, che mặt:

"Huynh nói sớm có phải tốt không, làm loại chuyện này, ta cũng rất xấu hổ đó. Đáng ghét!"

Một đàn chim bay qua, Phác Xán Liệt quả thực không biết nên khóc hay nên cười.

Phác Xán Liệt vốn là một người lãnh đạm, nhưng từ trước đến giờ luôn nói một là một, nói hai là hai, lúc nãy hắn đã đồng ý dạy, thì chắc chắn sẽ dạy cậu. Hắn sửa sang lại áo bào, lạnh lùng vứt lại một câu:

"Giờ Dần ngày mai, ngự kiếm lên núi Thanh Phong."

"Được, Đại sư huynh!"

Ánh mắt hắn lạnh lẽo:

" Tốt nhất là chuẩn bị một cỗ quan tài với một bức di chúc cho con cháu ngươi đi."

Biện Bạch Hiền thắc mắc hô vang:

"Đại sư huynh, ta còn chưa lấy vợ, có con cháu từ dưới đất chui lên a?"

Giờ Dần ngày hôm sau, Biện Bạch Hiền ngự kiếm tới, liền thấy Phác Xán Liệt đã đứng ở trong sân hồi lâu, hơi lạnh làm ướt bờ vai hắn. Nhìn thấy Biện Bạch Hiền, hắn trợn mắt:

"Đến quá muộn!"

"Được, đại sư huynh, ngay mai đệ sẽ đến sớm hơn một chút."

Cho dù thế nào, thái độ của Bạch Hiền vẫn vậy. Phác Xán Liệt lườm cậu:

"Trước tiên hãy chạy mười vòng quanh núi Thanh Vân, sau đó cùng đi tham chiến với ta"

Nếu là săn yêu thú, thực chiến chính là phương thức huấn luyện tốt nhất.

Biện Bạch Hiền đồng ý. Nhưng cậu vạn vạn không ngờ rằng đợi cậu chạy xong mười vòng, đại sư huynh thật sự đã giết hết khí lực của cậu. Đây là muốn liều mạng cùng cậu sao? Hoá ra, hôm qua hắn nói chuẩn bị chết cho tốt là thật chứ không phải đùa! Đây thật sự giết dần giết mòn đấy! Không cần a~

Ngày đầu tiên tập luyện trải qua trong đau khổ, Biện Bạch Hiền dùng nốt hơi sức còn lại ngự kiếm bay về, kéo lê thân thể tàn tạ xuống núi Thanh Vân, để cho các thủ vệ đệ tử đưa về.

Ngày hôm sau, Phác Xán Liệt cố ý dậy trễ, hắn còn cho rằng, so với giờ ngày hôm qua, Biện Bạch Hiền kiểu gì cũng đến giờ Mẹo mới rời giường, đợi đến được chỗ hắn, ít nhất thì trời cũng đã sáng rõ. Nhưng mà không ngờ, khi hắn nhanh chóng xuất viện, trước giờ Dần một khắc, Biện Bạch Hiền đứng thẳng đơ ở trong sân, tay còn đang bó bột nhìn hắn cười:

"Đại sư huynh, huynh đến muộn"

Lúc này trong bóng tối còn chưa sáng hẳn, trong mắt Bạch Hiền dường có như ánh sáng lấp lánh khẽ động, Phác Xán Liệt không thể không công nhận, hắn rất kinh ngạc, hơn nữa... còn khâm phục.

Tiểu tử mặt dày này, sức chịu đựng quả thực hơn hẳn người thường. Vậy hắn liền chuyên tâm đối đãi với cậu một chút, coi như là trách nhiệm, báo đáp sự chăm chỉ của cậu vậy.

Sau khi luyện tập một ngày, Biện Bạch Hiền không cảm thấy mệt mỏi như ngày đầu tiên. Hơn nữa, Phác Xán Liệt thường chỉ cho cậu điểm cần chú trọng. Vì vậy cậu học được rất nhiều so với ngày hôm qua. Bạch Hiền tư chất thông minh, tự biết nhận ra sai sót, dạy cậu một lần, cậu sẽ không mắc lại nữa. Hôm nay dạy xong, Phác Xán Liệt cũng không nhịn được mà khen ngợi:

"Tư chất của ngươi rất tốt, nếu ngày ngày cố gắng luyện tập, sau này chắc chắn sẽ thành việc lớn"

Biện Bạch Hiền vội vàng tiếp lời:

"Vậy cũng phải có người ngày ngày dạy đệ!"

Cậu cười cười, gương mặt tiến lại gần:

"Đại sư huynh à, cho dù sau này tranh tài xong, huynh vẫn ngày ngày dạy đệ, được không?"

Trời chiều, ánh sáng nhè nhè chiếu lên gương mặt Bạch Hiền, những giọt mồ hôi trên trán cùng với đôi mắt trong veo lấp lánh, khiến Phác Xán Liệt có chút thất thần.

"Đại sư huynh?"

Cảm thấy mình có chút thất thố, Phác Xán Liệt ho khan một tiếng, lùi lại sau một bước:

"Việc đó nói sau."

Biện Bạch Hiền thở phào một hơi, sau đó nở nụ cười với hắn :

"Huynh không được cự tuyệt nha, nhớ đó!"

Cậu đi xuống núi, miệng lại khẽ hát một bài hát như lúc trước thường đến đây quét sân cho hắn.

Phác Xán Liệt cứ như vậy mà nhìn bóng lưng cậu cho đến khi thân ảnh gầy gò ấy khuất sau những lùm cây. Ngồi thêm một chút nữa, hắn mới đứng lên bước vào nhà. Có lẽ Phác Xán Liệt không biết, trên môi hắn đã tự vẽ ra một nụ cười nhẹ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro