Chap 14: Đâu mới là sự thật?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn chân trần gấp gáp chạy dọc hành lang, đến khúc cua cậu va đập vào lồng ngực vạm vỡ.
- Aa

Đau nổ đom đóm mắt Baekhyun ôm chán ngồi thụp xuống sàn.

- Có sao không?

Chanmin? Khẽ cau mày vì đau cậu hé mắt lên nhìn. Anh cũng về rồi! Thế nhưng ngực anh bằng sắt hay sao mà cứng như vậy?

Thấy đôi mắt cậu rơm rớm Chanmin nhìn cậu lo lắng, bàn tay vuốt tóc loà xoà trước chán cậu qua một bên, tay còn lại khẽ gỡ bàn tay đang che chán của cậu xuống. Anh chau mày.

Vì cậu đang chạy nhanh nên va vào với lực lớn, chán cậu đập vào khuy áo bằng bạc của anh vô tình gây nên một vết xước nhỏ, máu đang rỉ ra.

- Em là con nít hả?_ vừa quát Chanmin lấy khăn tay trong túi quần áp vào chán cậu.

- Nhẹ..nhẹ một chút

- Em còn nói nữa hả!

Bị mắng cậu cúi mặt xuống ỉu xìu, quên cả việc đi tìm thầy Lee.

- Chanmin, Baekhyun?

Một giọng nói trong veo cất lên phá tan cái bầu không khí âm u trong mắt của Chanmin. Hai cái đầu quay lại nhìn.

- Junhee_ Baekhyun gượng cười

Junhee lại gần, khẽ liếc mắt nhìn về phía Chanmin nhưng căn bản anh không để ý gì đến cô. Anh đang chú mục vào vết thương trên chán của Baekhyun. Động tác của anh hết sức nhẹ nhàng, đôi mắt tràn đầy vẻ xót xa! Lòng của Junhee trùng xuống. Anh chưa bao giờ lộ vẻ mặt như vậy với cô.

- Em bị làm sao vậy?_ Junhee lên tiếng hỏi han.

- À..em..

- Chạy nhanh, va đập, chảy máu!

Không để Baekhyun nói hết Chanmin đã giành trả lời. Ngắn gọn nhưng vô cùng xúc tích. Thế nhưng lại làm cho Baekhyun khó xử nhìn Junhee cười trừ.

- Về phòng chị giúp em sát trùng.

Junhee lại gần nắm tay Baekhyun tính đi về phòng thì từ đằng sau một sau một lực mạnh kéo Baekhyun lại, giọng nói Chanmin bình thản:

- Cô ngủ trước đi, tôi sẽ giúp Baekhyun._ dứt lời không để hai người kia kịp phản ứng anh túm tay Baekhyun mất.

Junhee vẫn đứng như trời trồng, đôi mắt cô đỏ hoe, sống mũi cay cay... Cô yêu anh nhiều như thế! Nhưng anh lại thờ ơ với cô. Tất cả anh đều không quan tâm, chỉ trừ người con trai ấy. Bước đi vô thức về phòng, tầm mắt cô đã nhoè đi vì nước mắt. Tình yêu vốn có ngọt ngào, có cay đắng. Thế nhưng tại sao tình yêu của cô lại toàn đau khổ như vậy?

***************************************

Lần thứ 2 ngồi trong căn phòng này. Tuy có đèn nhưng Baekhyun cảm tthấy vẫn âm u như chính con người Chanmin vậy. Điều này khiến cậu không cảm thấy thoải mái.

Cái chán đã được anh băng một miếng keo cá nhân. Khuôn mặt trắng trẻo của cậu cho dù có thêm một miếng dán cũng không mất đi vẻ đẹp vốn có. Chanmin nhìn cậu thâm trầm, kỳ thực đối với anh mà nói chàng trai trước mặt này rất khó nắm bắt. Cậu rất khác với những người khác trong căn cứ này. Cậu không để ý tới anh! Cậu phản kháng anh,.....nhưng anh lại bị cậu thu hút.

Cái nhìn của Chanmin khiến cậu ngồi không yên, loay hoay cái tay xoắn lại với nhau. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nói thật một điều có hơi "vô lý", tuy sống cùng nhau và mọi người 3 năm rồi thế nhưng cậu vẫn rất sợ anh. Chanmin ấm áp của 3 năm trước không còn mà giờ đây đã bị thế chỗ bởi khuôn mặt lạnh lẽo này. Vì sao anh lại thay đổi như vậy?

- Có chuyện gì mà em gấp gáp như vậy?

Chanmin đứng dậy đến bên tủ rượu lôi ra một chai rượu vang đỏ. Rót vào hai cái ly anh đưa cậu, lông mày anh nhếch lên.

- À..cần tìm thầy Lee chút việc.

Cậu đưa tay nhận ly rượu vang, mùi rượu nhẹ nhàng vương vấn đầu mũi quyến rũ khiến cậu không kìm được nhấp một ngụm. Cũng không tệ!

- Việc quan trọng?_ Chanmin nhìn sâu vào mắt cậu chậm rãi lên tiếng.

- Cho nên tôi đi trước!

Đặt ly rượu xuống bàn, cậu đứng dậy muốn đi ra cửa. Nhưng vào cái thời khắc cậu quay mặt đi thì trong đầu bỗng loé lên một ý định. Cậu lại gần Chanmin, anh vẫn đang nhàn nhã thưởng thức ly rượu vang kia.

- Tôi muốn hỏi anh một việc.

- Chuyện gì?

Im lặng vài giây, khuôn mặt cậu nghiêm túc:

- 3 năm trước, cha tôi có bị một con cấp E cắn sao?

Cậu thật ngu ngốc! Lúc đó cậu chỉ khóc, khóc...vết cắn trên cổ cha cậu, cậu chỉ nhớ có thế. Thế nhưng "Nếu tôi không cắn cha em một phát..thì có lẽ ông ta đã biến thành một trong lũ cấp E rồi", câu nói của Chanyeol lại khiến cậu hoài nghi. Cậu cần phải tìm hiểu chuyện này.

Chanmin nhìn cậu khó hiểu, đôi mắt tím phẳng lặng không chút biểu cảm. Tại sao cậu lại hỏi chuyện này? Đôi mắt anh híp lại khi bắt gặp dấu răng lờ mờ nơi bả vai cậ̣. Đặt bàn tay lên dấu răng đó, giọng nói của Chanmin như đang kìm nén không bùng phát:

- Dấu răng này ở đâu ra?

Baekhyun đỏ mặt nhưng động tác lại hết sức tự nhiên, cậu kéo tay anh xuống, tiếp tục hỏi chuyện vừa nãy.

- Anh nói đi! Rốt cuộc cha tôi có bị cắn hay không?

Anh tức giận, một tay kéo eo cậu lại, tay còn lại bóp chặt bả vai cậu. Giọng anh âm lạnh:

- Em nói cha em có bị cắn hay không? Vậy tôi nhắc cho em nhớ. Cha em bị chính tên Park Chanyeol cắn một phát vào cổ cho đến chết.

Dứt lời Chanmin cúi đầu cắn một cái thật mạnh vào bả vai vẫn còn lờ mờ dấu răng Chanyeol lưu lại.

Cậu mở to mắt không thể tin được.....anh lại cắn cậu! Anh cắn cậu thật mạnh như để trừng phạt. Giây phút anh thấy dấu răng lờ mờ đó anh đã phát điên. Siết vòng tay ôm cậu thật chặt, anh vẫn gục đầu vào bả vai cậu giằng xé.

"Cháttt" Tiếng tát khô khốc vang lên nghe thật giòn giã. Trên khuôn mặt anh hiện lên năm dấu ngón tay trông thật thảm hại. Nước mắt cậu chảy xuống, cậu uất ức hét lên:

- Tôi gét anh!

Ném lại cho anh ánh mắt gét bỏ cậu mở cửa chạy ra ngoài. Vừa mở cửa đã đụng phải Junhee, Baekhyun quay mặt chạy đi.

- Baekhyun!

Junhee bất ngờ, vừa rồi trên mặt của Baekhyun đẫm nước mắt. Đã có việc gì sao? Junhee theo cánh cửa khép hờ phòng Chanmin nhìn vào. Bóng lưng Chanmin cô độc đứng đó. Lấy hết can đảm, Junhee bước vào.

- Chanmin_ cô khẽ gọi.

- Cút! Cút hết cho tôi

Chanmin nổi điên đập vỡ chai rượu xuống sàn, từng mảnh vỡ văng tung toé.

- Chanmin...em_ Junhee sợ hãi lắp bắp.

- Cho cô 3s.. Lập tức cút!

Đôi mắt anh đỏ ngầu, giọng nói lạnh tanh đáng sợ. Junhee hốt hoảng chạy ra ngoài. Trên khuôn mặt nước mắt lã chã tuôn rơi. Lấy tay bịp lại tiếng nức nở, cô dựa vào tường khóc thương tâm phế liệt. Mà bên trong cánh cửa Chanmin đang nổi điên đập vỡ thêm vài món đồ làm kêu "loảng xoảng".

***************************************

Thầy Lee hiện giờ đang thảnh thơi thoải mái đi từ phòng tập ra, trước mắt phía xa có một thân ảnh áo trắng đang chạy lại gần. Nụ cười rộng tới mang tai, ông toe toét:

- Từ từ thôi Baekhyun.

Chạy lại ôm chầm lấy thầy Lee, Baekhyun khóc nức nở. Thầy Lee ngạc nhiên:

- Baekhyun! Có chuyện gì xảy ra?

Cậu chỉ lắc đầu không nói, bàn tay vuốt đi những giọt nước mắt. Thầy Lee kéo tay cậu lại chiếc xích đu gần đó ngồi. Giọng ông tràn đầy lo lắng:

- Có chuyện gì nào?

- Thầy Lee..

- Ừ..

Baekhyun cố quên đi việc Chanmin lúc nãy mà hỏi thầy Lee việc quan trọng. Đáng lẽ cậu phải gặp thầy trước mới phải.

- Cha em có bị một con cấp E cắn sao?

Thầy Lee ngạc nhiên khi cậu đề cập đến vấn đề này, tuy nhiên ông tần ngần rồi trả lời:

- Theo như thầy nhớ. Ngoài vết cắn trên cổ thì ở tay cha em còn một vết nữa.

Ầm... Ầm...! Câu trả lời của thầy Lee khiến cậu đứng hình. Cha cậu bị lũ cấp E cắn sao? Cho nên tên Chanyeol đó mới nói như thế?

Vậy tại sao Chanmin nói không?

Rốt cuộc đâu mới là sự thật?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro