Chap 23: Chanyeol nguy kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mặt Trời đã khuất sau dãy núi hùng vĩ, trời đã tối mịt nhưng trong lòng Baekhyun không cảm thấy sợ nữa. Có lẽ vì hắn ngay bên cạnh làm cho cậu có cảm giác an toàn. Chanyeol bế cậu bay xuống mặt đất. Con đường duy nhất ngoài bìa rừng dài ngoằn nghèo, đôi chân cảm nhận mặt đất rắn chắc nhất thời loạng choạng, cậu vịn vào tay Chanyeol.

- Tôi...muốn về.

Cậu không nhìn vào mắt hắn. Nụ hôn nhẹ nhàng lúc nãy như có như không hiện về trong tâm trí khiến khuôn mặt cậu đỏ ửng.

Cũng thật lạ! Cậu lại có thể rung động vì hắn. Ở bên cạnh Chanyeol mọi sự việc trong quá khứ cậu không còn nhớ đến. Chỉ muốn buông xuôi..

Thế nhưng từ lúc đứng đây Chanyeol không nói một lời nào. Hắn cảm nhận được có người gần đây. Đây là lãnh địa của hắn nếu như là người trong loài hắn sẽ biết. Thế nhưng....không chỉ có một người.

- Này! Anh có nghe tôi nói gì không?

Baekhyun giật nhẹ áo Chanyeol dời sự chú ý. Rột cuộc anh ta bị sao vậy?

"Xoạt.tt"

Cậu hốt hoảng quay đầu về phía vừa phát ra tiếng động. Không to lắm nhưng đang ở gần quanh đây. Đôi mắt tím ngó dáo dác lo sợ.

- Đừng sợ._ Chanyeol lên tiếng trấn an cậu

- Có gì đó đa..n

"Bụp"..một âm thanh rất nhẹ vang lên cắt đứt lời nói của cậu.

Chưa kịp định thần đã thấy Chanyeol ôm cậu xoay người lại, đôi mắt hắn bắt đầu chuyển màu.

- Giờ không phải lúc anh ôm tôi đâu

Baekhyun vẫn không biết gì, đôi bàn tay chạm vào eo hắn muốn đẩy hắn ra.

Hơi thở Chanyeol dồn dập bên tai nghe thật nặng nhọc nhưng hắn lại nở ra một nụ cười nhạt.

- Xem ra có người sốt ruột đến đón em về.

Sao cơ? Cậu dời vòng ôm quay về phía sau nhìn. Cách khoảng 60m, không biết Chanmin xuất hiện từ lúc nào, bàn tay đang cầm khẩu súng ngắm về phía Chanyeol. Trong giây phút trái tim Baekhyun như ngừng đập, bóng dáng cậu nhanh chóng liều mình che chắn trước mặt Chanyeol.

- Chanyeol..không được!_ cậu hốt hoảng vang lên.

Ngón tay chuẩn bị bóp cò súng ngay lập tức dừng lại. Anh đang nhìn thấy gì? Cậu ấy lại có thể bảo vệ hắn? Khuôn mặt anh đen lại, anh gằn giọng:

- Em tránh ra cho tôi.

Cùng lúc đó phía sau Chanmin mọi người chạy lại, bàng hoàng khi thấy tình cảnh. Chanmin đang kìm nén cơn cuồng nộ nhìn về phía người con trai đang liều mình làm lá chắn cho đại ma vương ở phía sau.

Chanyeol bị trúng đạn! Máu từ bên hông theo vết bắn túa ra. Bình thường hắn sẽ không khó chịu về vết thương như thế này. Thế nhưng Chanmin dùng súng gì?

Giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, Chanyeol dùng tay còn lại đặt lên vai cậu, nụ cười vẫn như cũ nhếch lên.

- Em có biết là mình đang làm gì không?

- Chanyeol! Đi nhanh đi.

Cậu bỏ mặc ngoài tai lời hắn nói mà vội vã muốn hắn đi ngay lập tức. Cậu biết Chanmin và mọi người đang rất tức giận trước hành động của mình. Thế nhưng cậu lại có thể vì hắn mà chống lại họ. Ai đó ai hãy nói cậu phải làm sao? Ý nghĩ hắn sẽ biến mất khiến cậu một hồi run rẩy.

- Baekhyun..

- Đi nhanh!_ Cậu gằn giọng

Phía bên này Chanmin thực sực muốn xông lên gim vào tim hắn một viên đạn bạc. Lúc nãy may là súng giảm thanh cho nên có thể bắn vào hông hắn một phát mà hắn không thể né kịp. Vốn có thể gim vào tim hắn phát thứ hai nhưng đâu ngờ Baekhyun lại liều mình bảo vệ hắn như thế.

Thật nực cười! Đây là tất cả những gì em dành cho tôi sau 3 năm bên cạnh nhau sao? Khá lắm. Chanmin nở một nụ cười tự giễu, khẩu súng vẫn hướng về phía cậu.

- Byun Baekhyun! Em đang làm cái quái gì vậy?

Junhee tức giận hét lên giận dữ, Tom nhìn vào Baekhyun thất vọng.

- Đi mau đi.._ Baekhyun nhìn về phía mọi người, đôi môi mấp máy nài khẩn Chanyeol

Bàn tay trên vai cậu dời đi, Chanyeol ghé sát vào tai cậu khẽ nói:

- Tạm biệt.

Dứt lời như một tia chớp lẩn vào trong rừng.

"Pằng...pằng" những tiếng súng vang lên dồn dập, Nick và Tôm muốn vào rừng truy lùng.

- Dừng lại! Các câu nghĩ có thể thoát khỏi cánh rừng này sao?

Chanmin lên tiếng ngăn cản hành động dại dột của họ. Con mắt như muốn toé lửa nhìn Baekhyun giờ này đang ngây ngốc đứng như người mất hồn.

- Nhưng....chẳng lẽ tha cho hắn như vậy sao?_ Tom bất mãn lên tiếng.

Vẫn nhìn về phía cậu không dời, môi anh bất chợt nhếch lên một nụ cười chiến thắng.

- Hắn đã bị thương! Khẩu súng mới chế của Cater có lực sát thương gấp 3-4 lần. Xem ra lần này hắn nguy kịch rồi.

Ầm.... Ầm.... Ầmmm!!!! Lời nói của Chanmin như một tia sét đánh ngang trên đầu cậu.

Tim như bị bóp nghẹt, một nỗi bất an trào ra lan toả trong lồng ngực.

Chanyeol bị thương????? Bộ não nhanh chóng nhớ lại lúc hắn bỗng nhiên ôm lấy cậu, còn có hô hấp dồn dập.

Là...là lúc đó sao? Cậu còn ngu ngốc không hiểu chuyện đã đẩy hắn ra, còn cho rằng hắn háo sắc.

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má. Bàn tay cậu dơ lên, đã nhuốm máu của Chanyeol từ lúc nào mà chính cậu không phát hiện ra.

Tầm mắt lia tới chỗ lúc nãy hắn đứng. Một vũng máu nhỏ. Trái tim như ngừng đập, đôi vai run lên......

Máu chảy nhiều như vậy hắn vẫn ổn chứ?

- Vết thương do khẩu F3KT2 gây ra sẽ khiến hắn...nếu như không được chữa trị kịp thời dù không vào tim nhưng cũng có thể mất mạng._ Chanmin bồi thêm, đôi mắt nhìn xung quanh xem động tĩnh.

Baekhyun như hoá đá sau lời nói của Chanmin, đôi mắt thạch anh bất giác nhìn vào trong rừng.

...

Mọi người vẫn đang bàn tán về khẩu súng, sau cùng sau khi xem xét tình hình thấy ổn thoả Chanmin mở miệng:

- Về căn cứ.

Nhưng khi quay người lại anh nhìn về phía Baekhyun đôi mắt mở lớn hết cỡ. Baekhyun đã không thấy bóng dáng.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro