Chap 27: Junhee kích động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc Chanmin đưa Baekhyun về tới căn cứ đã là 3h sáng. Baekhyun đã tỉnh nhưng cơ thể rất mệt mỏi, mặt tái nhợt vì mất máu và những vết cào rách gây đau nhức. Lúc này trông cậu như một con búp bê sứ bị tra tấn, mái tóc rồi bù bết lại nhưng vẫn thoang thoảng hương Lavender nhè nhẹ.

- Baekhyun!

Mọi người trong phòng khách chạy ồ ạt lại phía cậu. Thầy Lee không kìm lòng được mà ôm cậu một cái. Lạy trời cái đứa nhỏ này không khiến ông an tâm một chút nào hết.

- Xin lỗi mọi người!

Baekhyun xấu hổ cúi mặt xuống xin lỗi, đôi mắt rơm rớm giọt lệ sắp tràn.

Junhee nhìn Chanmin khẽ thở phào. Từ lúc anh chạy vào cánh rừng đó cô đã tuyệt vọng...anh vì Baekhyun mà không ngại nguy hiểm chông gai đi cứu. Còn bản thân cô vì lo lắng cho anh mà anh không để tâm.

Tất cả đều vì Baekhyun....

Junhee hướng về Baekhyun đôi mắt vô cảm lạnh lùng. Tại sao lại là Baekhyun? Tại sao?

Lách người đi về hướng hành lang cô bỏ mặc ngoài tai tiếng gọi của Nick, chút ngỡ ngàng của Baekhyun vào phòng đóng cửa cái rầm.

- Junhee...

Baekhyun khó hiểu, đôi môi gọi Junhee thật khẽ. Chị ấy rất lạ...trong lòng cậu có chút buồn. Cậu đã hiểu, hành động ghét bỏ của Junhee là vì cậu đã không nghe theo lệnh của Chanmin. Phải! Chắc chắn là thế.

Khuôn mặt cậu trùng xuống, cậu biết ngày mai phải có một lời giải thích cho hành động của mình. Cậu cũng không biết phải nói sao, chỉ là trong giây phút Chanmin bắn Chanyeol cậu đã rất sợ...sợ Chanyeol sẽ giống như cha cậu..biến mất mãi mãi. Ý nghĩ đó làm cậu sợ, làm cậu run rẩy, làm cậu yếu mềm.

- Vết thương này sao lại có?

Chanmin nãy giờ im lặng bất ngờ lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người. Cầm tay trái của cậu lên xem xét mặt anh đen đi. Khỏi nói cũng biết đó là vết thương cậu tự rạch để cứu Chanyeol. Nhưng cậu không thể nói như thế được.

- BAEKHYUN _ Chanmin mất bình tĩnh.

- Là...là do tôi..bị cây cào rách.

Baekhyun sợ hãi nói lắp bắp, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cổ tay bị anh nắm đau nhói khiến cậu ứa nước mắt muốn rụt tay về.

- Bị cây cào rách?

Chanmin híp mắt lại nguy hiểm, cậu nghĩ anh là trẻ lên ba hay sao mà có thể dễ mắc lừa như vậy? Rõ là cậu đang nói dối! Bị cây cào rách mà lại có vết cắt ngọt như thế này?

- Đúng!

Cậu vẫn không nhìn anh mà lặng lẽ trả lời. Nội tâm đang gào thét khẩn trương. Cậu sắp bị anh bức đến điên rồi.

- Em xác định?_ Chanmin tiếp tục dồn cậu vào tường.

Hiện tại cậu đang rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc. Như vậy cũng không được sao? Sao anh cứ muốn dồn cậu vào thế bí? Dùng lực muốn hất bàn tay anh ra thì.....

- Tôi nghĩ Baekhyun bây giờ cần nghỉ ngơi, xử lý vết thương. Cậu ấy chắc chắn mệt lắm rồi cho nên có gì mai nói đi.

Cater nãy giờ đứng một góc không nói gì đang lười biếng lại gần cứu nguy cho Baekhyun. Bàn tay gã khẽ gỡ những ngón tay Chanmin ra khỏi cổ tay cậu. Khuôn mặt gã điềm tĩnh lạ kì.

Nhíu mày lạnh lùng nhìn Cater như muốn cảnh cáo, lại quay sang nhìn bộ dạng của Baekhyun anh bất đắc dĩ thở dài lướt qua cậu đi vào phòng. Trước khi còn không quên để lại câu.

- Ngày mai tôi muốn một lời giải thích!

Tâm trạng cậu mới thả lỏng được một chút, nâng mắt khẽ nhìn Cater cảm kích cậu được thầy Lee dìu về phòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Thầy sẽ đi lấy hộp cứu thương.

Thầy Lee dìu cậu về tới cửa phòng ông vội vã muốn đi tìm hộp cứu thương.

- Không cần đâu thầy, phòng em có rồi. Em có thể tự xử lý. Thầy về nghỉ đi.

Thở dài nhìn cậu thoả hiệp ông dặn dò cậu đủ điều rồi mới xoay người rời đi.

Baekhyun mệt mỏi vặn cửa phòng đi vào. Đèn trong phòng cậu đã sáng từ trước. Có ai mở đèn phòng mình lên sao?

Quả nhiên trên giường cậu Junhee không biết vào từ lúc nào đang ngồi chờ cậu.

- Junhee, sao chị...ở đây?

Không trả lời câu hỏi của cậu Junhee lại gần và...... "Chátttt" ráng một cái tát xuống khuôn mặt của Baekhyun.

Bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra Baekhyun ôm mặt mở to đôi mắt lên nhìn Junhee.

- Chị....

Cái tát rất mạnh, trên khuôn mặt của Baekhyun nhanh chóng hiện lên năm dấu ngón tay của Junhee.

Nhìn vào người vừa bị mình tát Junhee vẫn lạnh lùng nhìn Baekhyun vô cảm. Giờ phút này cô nàng hận Baekhyun rất nhiều.

Khoé mắt Baekhyun rơi xuống một giọt lệ, cảm giác đau rát trên má khiến cậu tủi thân nghẹn ngào.

- Junhee...tại sao? Là vì Chanmin sao?

- Đồ ác độc.

Junhee không kìm chế được mà túm cổ áo Baekhyun lại gần, nước mắt cũng không khống chế được mà rơi xuống như mưa.

Baekhyun sửng sốt không thể tin là Junhee lại nói mình như vậy lại bị Junhee túm cổ áo khiến cậu không thể tiếp nhận.

- Junhee....

- Tại sao? Tại sao lại làm cho Chanmin lo lắng như vậy? Tại sao lại có thể để anh ấy đi vào cánh rừng đó? Tại sao? Tại sao hả?

Lúc này Junhee như một con thú đang hoá điên chút giận vào Baekhyun.

- Em không biết! Em không biết.

Tránh bàn tay đang túm cổ áo mình Baekhyun hoảng loạn bịp chặt hai tai lại ngã ngồi xuống đấy, đôi môi phát ra bất lực.

Junhee cũng ngã ngồi xuống đất, khuôn mặt đẫm nước mắt. Đâu ai biết bản thân cô đau khổ nhiều như thế nào. Nếu Chanmin có mệnh hệ gì chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cho Baekhyun.

Thế nhưng sau khi trấn tĩnh lại cô phát hiện mình đã hành động quá đáng như thế nào.

Cậu trai với bộ quần áo rách nát, bàn chân có vô số vết cào rách đang rỉ máu..còn có vết thương nơi cổ tay, Baekhyun đang trong trạng thái vô hồn không cảm xúc. Chỉ có những giọt nước mắt đang không ngừng rơi ra từ khoé mắt.

- Baekhyun....xin lỗi em! Chị xin lỗi em.

Vội vã bò lại gần Junhee đưa tay chạm nhẹ vào má Baekhyun, vẫn còn in năm dấu tay đỏ của mình trông rất đáng thương.

- Hãy tha thứ cho chị...em cũng biết chị không thể thiếu Chanmin.

Junhee khóc lóc gục mặt xuống đùi Baekhyun hối lỗi, nước mắt nóng hổi thấm đẫm vạt áo của Baekhyun.

- Xin lỗi em...Baekhyun.

...

Mặc cho Junhee vẫn liên tục xin lỗi đôi mắt Baekhyun vô hồn, nước mắt không còn chảy nữa cậu nhìn về phía cửa sổ. Bên ngoài một chiếc lá theo gió bị cuốn bay đi..,...

Bay....bay đến một nơi mới.

Nắm chặt lòng bàn tay cô liếc nhìn xuống Junhee. Trong lòng cậu đã có quyết định!

***************************************

Lâu đài Dark Blood,

Alie đang túc trực bên giường bệnh của Chanyeol. Đôi mắt bắn ra tia laze, nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Sochul trách móc.

- Trách nhiệm của ngươi là bảo vệ Vương. Bảo vệ như thế này đây hả?

Cô ả mất khống chế rít lên, răng nanh nhe ra muốn cắn Sochul.

Vẫn im lặng không nói gì! Sochul biết lần này là do mình chậm chễ mới khiến Vương nguy kịch như vậy.

Vết thương vì đạn bạc gây ra lần này rất lớn, Chanyeol bị mất máu quá nhiều cho nên quá trình lành lại có chút khó khăn.

Để hắn hồi phục cũng cần mất vài ngày nữa. Thế nhưng tin tức hắn bị thương không biết vì sao bị lan truyền cho nên các loài Ma-cà-rồng đã tụ tập đông đủ tại đại sảnh. Lao nhao muốn vào xem tình hình của của Chanyeol. Ai ai cũng lo sợ nếu chẳng may hắn không qua khỏi.

Thật đúng là đau đầu!

Lúc này một vệ binh chạy vào khẽ thì thầm điều gì đó vào tai Sochul rồi khép cửa đi ra ngoài. Thân thể Sochul cứng đờ.

- Có chuyện gì?_ Alie hấp tấp hỏi, cái biểu hiện của cậu ta khiến ả sốt ruột.

Nhìn ả lạnh lùng thâm trầm vài giây Sochul mới từ từ mở miệng:

- Công tước Jun cùng vị hôn thê của Vương tới rồi...

Không phải chứ???? Alie không chú hình tượng đá vào một cái bàn gần đó. Rắc rối lớn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro