Chap 5: Bị bắt cóc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay Chanyeol lạnh như băng nhưng vào giây phút môi hắn hạ xuống trên mu bàn tay của cậu lại khiến nơi đó bỏng rát, ánh mắt hắn nhìn cậu dụ hoặc, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên:

- Tối nay cùng tôi tham gia một dạ tiệc

Dạ tiệc? Cậu nhìn hắn đầy ngạc nhiên nhưng vài giây sau cậu mới ý thức được mọi chuyện.

"Roạt" cậu hất bàn tay hắn ra bằng một lực rất mạnh đồng thời nhanh nhẹ nhảy ra khỏi giường cách hắn 3m. Đùa gì chứ, bảo cậu đi dạ tiệc cùng với hắn? Nực cười, cậu nên lấy thân phận gì để đi với hắn? Là người có cha bị chết trong tay hắn sao? Ồ, hay cậu phải nói cho hắn biết là giữa một thợ săn và một tên Ma-cà-rồng việc đi cùng nhau là một điều bình thường?

Nhìn Chanyeol bằng ánh mắt lạnh lùng, cậu cười khẩy trào phúng:

- Anh đưa tôi đến đây có mục đích gì?

Vẫn nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt xanh sâu thẳm dán chặt vào thân thể của cậu, một tay tựa lên thành giường những ngón tay chạm nhẹ vào đôi môi đang nở một nụ cười như có như không... Chanyeol đang đánh giá thân hình cậu.

Người con trai đứng trước mặt quá xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt hài hoà, chiếc áo sơ mi đen dài làm tôn lên nước da trắng mịn.

Nhận thấy ánh mắt xuồng xã của hắn đang nhìn vào thân thể mình Baekhyun trừng mắt giận dữ, hắn ta không có chút lịch sự tối thiểu nào sao? Trong lòng Baekhyun tràn đầy khó chịu cùng cảm giác ngượng ngùng, ban tay bất giác túm lấy một góc áo. Đứng trước hắn cậu cảm thấy không có chút tôn nghiêm nào.

Chanyeol nhìn cậu, đáy mắt hắn hiện rõ đôi mắt màu tím trong veo của cậu đang phản chiếu.....đôi mắt này khiến hắn không bao giờ quên từ ba năm trước, hắn ngồi dậy tiến gần tới chỗ cậu....

- Anh..anh muốn làm gì?

Bản năng thợ săn trong con người cậu trỗi dậy và cậu biết sắp có điều gì đó xảy ra, bàn chân bước lùi về phía sau cho đến khi chạm vào góc tường. Thế là hết đường chạy...con sói thì đang đến gần mà con cừu non lại quá ư là ngon miệng! Hiện tại tâm trạng cậu khẩn trương hơn bao giờ hết, tim đập nhanh, đôi mắt nhìn hắn đề phòng lo sợ. Nhưng có vẻ cậu quá khẩn trương, hắn không làm gì mà chỉ chống hai tay lên tường thành công giam cậu trong chính giữa bức tường và lồng ngực hắn, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt thạch anh không dời.

Cậu bất giác nuốt nước bọt! Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

- Lễ phục để ở trên bàn, đúng 20h tối nay em sẽ đi dạ tiệc cùng tôi._ hắn ở bên tai cậu nhẹ nhàng nhưng trong câu nói ý ra lệnh lại bao trùm.

- Tôi..sẽ không mặc!

Điều chỉnh tâm lý cô ổn định nhịp tim ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn ngang bướng. Đúng vậy, không có lý do gì cậu phải mặc nó cả. Tầm mắt liếc đến chiếc hộp đen dài để trên bàn cách đó vài mét khiến đôi mắt cậu hiện lên vẻ chán ghét.

- Cũng được, tôi cũng sẽ không ngại mặc nó cho em. Sẽ không có chuyện tôi gọi người hầu thay đồ giúp em như đêm qua nữa!

Chanyeol ghé sát tai cậu mờ ám, giọng nói mang vẻ ám muội pha chút vô sỉ.

Cái gì? Cậu nhìn hắn ngạc nhiên rồi cúi xuống nhìn chiếc áo sơ mi đen đang mặc trên người mình... Nếu đúng như lời hắn nói thì đồng nghĩa với việc cậu...CHƯA BỊ HẮN NHÌN THẤY???? Aaaaaa...aaaaa quá tốt rồi, thân thể cậu thả lỏng, khoé miệng hiện lên một nụ cười mỉm.

Ý nghĩ đã bị hắn nhìn thấy hết khiến cậu nổi lên một trận da gà nhưng mà thật sự là không có gì...may quá!

Chanyeol nhìn cậu thoáng vẻ hài lòng di chuyển đến bên cửa sổ:

- Quyết định như thế, 20h00p tôi tới đón em._ dứt lời nhảy từ trên cửa sổ xuống trước con mắt chữ A miệng chữ O của cậu.

Cửa chính không đi lại nhảy từ cửa sổ xuống, hắn ta có vấn đề gì sao? Bước lại phía cửa sổ cậu cúi đầu nhìn xuống và.....đôi mắt cậu giãn ra hết cỡ. Cậu....thế nhưng lại bị hắn ta nhốt ở một toà tháp cao chọc trời xung quanh bao bọc bởi một cái hồ sâu thăm thẳm. Hốt hoảng vì độ cao khiến cậu chóng mặt. Baekhyun ngồi thụp xuống sàn vuốt trái tim đang đập run rẩy trong lồng ngực. Và giờ cậu phát hiện ra, trong phòng không có cửa chính mà chỉ có duy nhất chiếc cửa sổ đang mở..đồng nghĩa với việc muốn ra ngoài phải đi qua chiếc cửa sổ kia. Thế nhưng khi nãy hắn....

Bất giác quay đầu ngước nhìn về phía cửa sổ cậu nuốt nước bọt khan không giám nghĩ đến nếu nếu một người rơi từ độ cao hơn 1000m xuống sẽ ra sao? Cậu lắc đầu rùng mình....

Thế nhưng cậu đã quên một việc, hắn đâu có phải là người thường....hắn là vua của loài Ma-cà-rồng khiến cho những người trong giới đều phải e sợ khi nhắc đến tên hắn: Park Chanyeol. Cái tên đã cuốn cậu vào những vòng xoáy hận thù-tình yêu sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro