Chap 50: Dã tâm của Chanmin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chanmin không để tâm tới ánh mắt khó hiểu của mọi người. Bước lại gần anh hiểu ra mọi chuyện. Dưới đất Baekhyun đang ôm xác thầy Lee nghẹn ngào khóc nức nở. Trên mặt cậu còn dính những vết máu nhỏ li ti. Máu và nước mắt chảy xuống cằm rơi xuống khuôn mặt trắng bệch của thầy Lee vô cùng thê thảm.

Chanmin ra lệnh cho Tom và Nick mang xác thầy Lee ra ngoài chuẩn bị làm lễ tang thì Baekhyun phản ứng dữ dội, cậu nổi điên như một con mèo giơ móng vuốt ra tự vệ như sợ mất đi món đồ vô giá.

- Không được chạm vào thầy ấy! Tránh xa ra....không được chạm vào thầy ấy.

Nhìn thấy biểu hiện của Baekhyun, Chanmin thở dài ra lệnh cho mọi người ra ngoài chuẩn bị lễ tang. Trong phòng nhất thời chỉ còn lại mình anh và Baekhyun.

- Dù em có đau lòng như thế nào đi nữa thì ông ta cũng không thể sống lại. Em không muốn trả thù cho ông ta sao?

Lời Chanmin nói như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim vốn đã đóng băng khiến nó vỡ thành những mảnh vụn.

Bàn tay Baekhyun ôm lấy xác thầy Lee run rẩy. Cậu nhớ lại câu nói của Chanyeol ra lệnh cho đám Ma-cà-rồng đi săn. Vì thế nên thầy Lee mới chết sao?

- Tôi muốn một mình!

Baekhyun giọng lạnh tanh, đôi mắt cậu không còn ấm áp nữa. Sự hận thù dâng lên cao. Bàn tay nắm lấy tay thầy Lee thật chặt.

Nhìn bóng lưng cô độc của Baekhyun thật lâu. Anh tin mình đã thành công làm cho cậu trở nên hận thù. Nở một nụ cười nhẹ anh bước ra khỏi phòng.

....

Baekhyun vẫn ngồi đó! Vẫn ôm xác thầy Lee thật chặt nhưng cậu không còn khóc nữa. Chỉ ngồi im lặng lẽ như người mất người.

Bàn tay nắm lấy tay thầy Lee cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Tại sao tay thầy lại nắm chặt đến như vậy? Một chút khó hiểu Baekhyun gỡ từng ngón tay đang nắm chặt của thầy Lee ra. Đập vào mắt cậu chính ra là một chiếc khuy. Cậu nhìn chiếc khuy đầy vẻ khó hiểu. Cầm chiếc khuy áo trong tay Baekhyun nhìn sâu vào mặt thầy Lee. Trong lòng tự nhủ cậu nhất định sẽ trả thù cho ông. Bàn tay nắm lấy chiếc khuy thật chặt.

***************************************

Kể từ đêm Huyết Nguyệt trôi qua đã là hai tuần sau đó. Baekhyun vẫn đến học viện đều đều nhưng cậu luôn lạnh lùng làm cho không ai dám đến gần. Cái chết của thầy Lee đối với cậu là một mất mát vô cùng to lớn. Ngày hạ quan tài thầy xuống huyệt Chanmin đã ghé sát vào tai cô nói.

- Cái chết của thầy Lee là do Chanyeol. Là do hắn ta.

Chanyeol sao? Đúng vậy! Nếu không phải hắn ra lệnh cho đoàn Ma-cà-rồng ra ngoài đi săn thì thầy Lee sẽ không bị cắn chết. Là hắn gián tiếp hại chết thầy. Baekhyun nắm chặt chiếc khuy áo trong tay đầy hận ý.

Chanmin kéo cậu lại đứng trước chiếc gương, giọng nói như thuốc mê nhẹ nhàng thôi miên cậu.

- Hãy dùng đôi mắt tím đầy mê hoặc này của em dẫn dụ hắn vào lưới tình...đây mới chính là cách trả thù tàn nhẫn nhất!

Dẫn dụ hắn vào lưới tình? Baekhyun bần thần nhìn người con trai mất sức sống trong gương mà suy nghĩ như người mất hồn.

Cậu sẽ nghe theo lời của Chanmin sao?

-------------

Ngồi trên toà cao ốc tận hưởng những làn gió lạnh buốt táp vào người. Chanmin trầm tư hút thuốc mà nhìn xa xăm. Quả thực nhìn thấy Baekhyun vì cái chết của thầy Lee mà đau lòng trong lòng anh cũng không thoải mái. Tuy nhiên việc lựa chọn để cậu ở bên cạnh anh anh sẽ không thương tiếc mà ra tay. Đúng vậy...đó là tác phong của anh.

Một bóng đen vừa hạ cánh phía sau lưng Chanmin nhưng anh cũng không quay lại. Anh biết là ai đến.

- Những năm gần đây con sống tốt chứ?

Park ChanJoon nhìn Chanmin đầy trìu mến, thái độ đối với anh hoàn toàn trái ngược khi với Chanyeol. Hoàn toàn hoà nhã, dịu dàng của một người cha.

Nhếch một nụ cười khẩy, Chanmin tiếp tục đưa điếu thuốc đang hút dở lên miệng hoàn toàn phớt lờ người được gọi là cha mình.

- Chanmin....cha...

- Ông muốn biết cuộc sống của tôi?

Chanmin lên tiếng cắt ngang câu nói của Park ChanJoon nhưng cũng không nhìn ông chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

- Phải!

Park ChanJoon lạnh lùng, tàn nhẫn, cao ngạo là thế vậy mà giờ đây chỉ thấy ông như một chú cừu. Ánh mắt ông nhìn Chanmin tràn đầy yêu thương cùng áy náy. Đây là đứa con ông yêu thương nhất.....nó cũng quá bất hạnh đi.

Hợt hợt liếc ông một cái, Chanmin gằn lên từng chữ.

- CỰC, KỲ, KHÔNG, TỐT

Phải! Anh đã chịu biết bao nhiêu thương tổn, sự ghẻ lạnh của người đời. Thử hỏi xem đấy là cuộc sống gì? Không khác gì địa ngục.

- Cha....cha sẽ bù đắp cho con tất cả. Chanmin, cha sẽ bù đắp. Nói đi...con muốn gì? Cha đều có thể cho con.

Ông đau lòng khẩn khoản nhìn Chanmin van nài. Kỳ thực lần này ông tỉnh dậy cốt yếu để cho đứa con này một danh phận. Ông sẽ bù đắp tất cả.

Nghe thấy lời ông nói Chanmin đứng dậy, ném điếu thuốc xuống, lạnh lùng quay về phía Park Chanyeol, đôi môi chậm rãi phát ra.

- Được! Cái tôi muốn là tất cả những gì Chanyeol đang nắm giữ......bao gồm cả Baekhyun nữa.

Park ChanJoon bàng hoàng như không tin vào những gì tai mình nghe thấy. Con trai ông nói gì? Muốn đoạt lấy vị trí của Chanyeol sao? Còn có....người con trai tên Baekhyun đó.

Ông cũng không ngờ đến cả Chanmin cũng phải lòng cậu ta. Người con trai đó có cái gì đặc biệt đến vậy? Muốn mở miệng nói gì đó nhưng bất chợt trong đầu hiện lên một bóng hình, lại quay sang nhìn Chanmin ông quyết định.

- Cha sẽ cho con tất cả...nếu đó là điều con muốn.

Nghe được câu trả lời chắc chắn từ ông Chanmin hài lòng xoay người lại về phía cửa, giọng nói đều đều phát ra.

- Nhớ là.....Baekhyun, cậu ấy phải là của tôi.

Nhìn về bóng lưng Chanmin, Park ChanJoon nắm chặt tay lại. Trong lòng ông kiên định. Dù sao đó cũng chỉ là một cậu trai loài người mà thôi. Ông sẽ vì đứa con này mà bù đắp tất cả. Vậy nên lời ông thốt ra hoàn toàn chắc chắn.

- Được! Người đó sẽ là cô dâu của con.

Chỉ chờ có thế bóng dáng Chanmin mất hút dần phía sau cầu thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro