Chap 56: Sự hận thù của Junhee (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng ngày trôi qua, Baekhyun vẫn trông đợi hi vọng Chanmin sẽ kể sự thật cho mình nghe nhưng căn bản là anh không hề đề cập tới. Sau ngày mưa hôm đó Baekhyun tuyệt nhiên không có ra ngoài thêm một lần nào. Chanmin mỗi ngày đều bên cạnh bất chấp sự khó hiểu của mọi người và lãnh đạm của Junhee anh bình thản nói "Tôi yêu em" không ngần ngại. Điều này làm cậu rất khó xử không biết phải làm sao khi đối diện với sự lạnh nhạt trong đáy mắt của Junhee.

- Junhee!

Baekhyun tần ngần đứng phía sau Junhee lên tiếng, hiện tại mối quan hệ giữa hai người đang xấu đi khiến cậu bất lực.

- Có chuyện gì?

- Em...em chỉ muốn nói....giữa em và Chanmin kh..ô

"Rầm" Junhee tức giận hất đổ mọi thứ trên bàn xuống đất, giọng nói đầy vẻ phẫn nộ.

- BYUN BAEKHYUN....TÔI NÓI CHO CẬU BIẾT, KHÔNG CẦN Ở TRƯỚC MẶT TÔI KHOE KHOANG TÌNH CẢM CỦA HAI NGƯỜI. ĐỪNG NHẮC ĐẾN TÊN ANH TA TRƯỚC MẶT TÔI.

- Không...em không hề có ý đó. Xin chị hãy nghe em nói hết.

Baekhyun hốt hoảng lắc đầu nguầy nguậy, cậu không ngờ Junhee lại kích động đến như vậy. Có chuyện gì đã xảy ra sao?

- Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hai người.

Junhee hừ lạnh đẩy Baekhyun ngã xuống sàn sau đó tức giận bước lên cầu thang để lại Baekhyun bàng hoàng vẫn không rõ chuyện gì xảy ra.

.....

Junhee lạnh lùng nhưng trong lòng đầy phẫn nộ. Nhận thấy bản thân vừa rồi vì tức giận mà có hơi kích động. Nhưng có sao? Đều là do hai con người đó tàn nhẫn với cô trước.

Chuẩn bị mở cánh cửa phòng ra bỗng một lực phía sau kéo cô lại. Chưa kịp định thần đã bị ánh mắt sắc lẻm của Chanmin làm cho giật mình.

- Anh...

- Junhee! Ai cho cô lá gan lớn đến như vậy?

Chanmin cầm lấy tay Junhee bóp chặt khiến mặt Junhee đau đớn mà trắng bệch. Nhưng cũng không thể nào đau bằng nỗi đau anh gây ra trong lòng cô.

- Haha...gan tôi lớn sao có thể bằng anh tàn nhẫn loại bỏ con của mình.

Bóp chặt tay Junhee hơn một chút Chanmin nhíu mày nhìn vào nụ cười nhạt trên môi của Junhee mà tức giận. Tại sao cô nàng này lại phiền phức đến như vậy?

- Nếu cô gây ra bất cứ thương tổn nào cho Baekhyun cô cứ chờ mà chết đi.

Nói xong Chanmin không chút lưu tình hất tay Junhee thật mạnh khiến bả vai Junhee đập vào tường đau đớn rồi xoay người bỏ đi.

- Chanmin....tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hai người.

Junhee ôm vai hét lên. Ánh mắt nhìn Chanmin đầy phẫn uất. Bàn tay túm lấy mép quần vò chặt nhưng móng tay vẫn xuyên qua đâm vào lòng bàn tay đau nhói.

Mà Chanmin chỉ để lại bóng lưng cao ngạo, lạnh lùng, vô tình bước đi không quay đầu lại.

Cầm chặt con dao trong tay Baekhyun tóe lửa nhìn bóng lưng Chanmin mà nghiến răng tức giận! Một tay để trên bụng của mình......Junhee cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn.

--------------------------

22h, tại sân thượngtòa nhà cao nhất Seoul.

Gió lồng lộn thổi như muốn cuốn bay tất cả. Mưa to không ngừng chút xuống xối xả. Baekhyun run rẩy cầm chặt điện thoại khó nhọc mở mắt nhìn cái thân ảnh đẫm nước mưa của Junhee đang đứng rìa thành chỉ cần bước một chút là Junhee sẽ rơi từ trên cao xuống.

- Junhee......chị làm gì vậy?

Baekhyun hốt hoảng hét lên, bất chấp mưa gió mịt mù chạy lại gần Junhee. Trái tim đập nhanh như muốn rớt ra ngoài vì sợ hãi, khuôn mặt cậu trắng bệch lại.

- Đừng lại gần đây_ Junhee quát lên.

- Junhee....

Baekhyun đứng lại nhìn Junhee đầy lo lắng. Khi Junhee nhắn tin cho cậu đến đây cậu đã cảm thấy bất an nhưng không ngờ Junhee lại kích động đến như vậy. Những hạt mưa táp vào mặt đau rát nhưng cậu không còn quan tâm nữa, nhìn Junhee đứng chơi vơi trên mép sân mà trái tim muốn co rút lại. Tòa nhà này cao nhất Seoul, với độ cao 309,6m sẽ khiến cho bất kì ai yếu tim nếu đứng đây huống chi nếu rơi xuống sẽ tan xương nát thịt.

- Junhee, có gì thì lại gần đây rồi nói được không?

- Baekhyun... có biết vì sao tôi gọi cậu đến đây hay không?

Junhee không để ý đến vẻ mặt đang lo sợ của Baekhyun mà nở một nụ cười nhạt, ánh mắt sắc lẻm nhìn Baekhyun chứa đầy phẫn uất.

- Không biết....em không biết! Chị lại đây rồi nói có được không?

Baekhyun cố gắng thuyết phục nhưng đôi mắt Junhee lạnh lùng khiến cậu không biết phải làm sao. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Junhee? Tại sao chị ấy lại hành động như vậy?

- Không biết? Cậu nói cậu không biết? Haha....vậy đứa con của tôi vì ai mà mất đi? Hả? ĐỨA CON CỦA TÔI VÌ AI MÀ MẤT ĐI?

Junhee kích động gầm lên, rút khẩu súng ra hướng về phía Baekhyun. Nghĩ đến đứa con chưa hình thành của mình trong lòng càng chua xót cùng mất mát. Tất cả cũng chỉ vì cậu ta, nếu không phải cậu ta Chanmin cũng sẽ không ép cô bỏ nó. Tất cả là cậu ta.

- Con?

Baekhyun hóa đá. Đôi môi mấp máy, vẻ mặt chấn động nhìn về phía Junhee. Junhee vừa nói đến đứa con sao?

- Junhee...rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Đứa con mất đi..là sao?

Baekhyun cảm nhận được cõi lòng Junhee đang tan nát, cậu cảm nhận được nỗi đau mất mát ấy. Chỉ là.... đứa con đó là của Chanmin sao? Bộ não nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng ở quán bar hôm đó. Rốt cuộc là Chanmin đã làm chuyện gì tàn nhẫn đến như vậy?

- Hahaha.... Chanmin yêu quý của cậu không nói cho cậu biết sao? Rằng chính anh ta đã ép buộc tôi bỏ đứa bé...chỉ vì cậu. CHỈ VÌ CẬU!

"Cốp" điện thoại trên tay rơi xuống sàn, Baekhyun bàng hoàng nhìn Junhee không chớp mắt. Đưa tay lên bịp miệng ngăn cho tiếng nức nở nghẹn ngào.

- Chị nói.... Chanmin phá bỏ đứa bé của hai người sao?

- Baekhyun, đứa bé chỉ có vài tuần tuổi thôi. Em có biết....nó chỉ có vài tuần tuổi thôi....chỉ vài tuần tuổi.

Junhee khóc lóc nức nở đến xé lòng, khuôn mặt tràn đầy bi ai thống khổ. Con của cô.....con của cô...chỉ vài tuần tuổi. Giây phút nhìn thấy đống máu người ta hút ra cô cảm giác như chính mạng sống của mình đã chết. Đứa nhỏ chưa kịp hình thành, chưa được đón Mặt Trời vậy mà lại chịu một cái chết quá nghiệt ngã.

Baekhyun nhìn Junhee nước mắt không kìm chế được mà tuôn ra như mưa. Thì ra... Chanmin lại có thể tàn nhẫn làm cái việc không bằng cầm thú ấy.

Cố gắng trấn tĩnh lại, Baekhyun vuốt khuôn mặt đẫm nước mưa của mình chậm rãi tiến lại gần Junhee.

- Em hiểu....Junhee, không cần quan tâm Chanmin có được hay không? Em và chị rời khỏi nơi này làm lại từ đầu có được không?

Baekhyun run rẩy giơ cánh tay về phía Junhee, nhẫn nại xoa dịu trái tim đang tan nát.

- Đưa khẩu súng cho em đi! Junhee.....nắm lấy tay em, chỗ đó rất nguy hiểm.

Junhee nhìn Baekhyun ánh mắt dần dần dịu lại, buông lỏng ngón tay khẩu súng rơi xuống. Nước mắt nhoè ướt rơi lã chã hoà vào nước mưa lạnh buốt. Đôi môi tím tái khẽ mấp máy.

- Có thể sao?

- Có thể! Chỉ cần chị đưa tay ra.....chị sẽ có một cuộc sống mới.
Baekhyun kiên nhẫn giữ nguyên cánh tay ra, cánh tay mỏi nhừ bị nước mưa táp vào đau rát. Nhưng cậu tuyệt đối không bỏ mặc Junhee.

Bần thần nhìn cánh tay Baekhyun đang giơ ra trước mặt, Junhee im lặng không nói gì, không nhúc nhích.

"Chỉ cần chị đưa tay ra....chị sẽ có một cuộc sống mới" câu nói của Baekhyun như liều thuốc mê cuốn cô vào trong. Bàn tay chậm rãi vươn ra...tiến lại bàn tay của Baekhyun thật gần......

-------------
Chanmin phóng xe máy như điên lao giữa đường phố như một kẻ điên. Anh đang rất tức giận....thuộc hạ báo tin Baekhyun ra ngoài gặp Junhee trong lòng cực kì lo lắng. Một nỗi lo bất an dâng lên khi anh nhớ lại vẻ mặt hận thù của Junhee hồi chiều. Chắc chắn cô ta sẽ làm gì đó gây ra thương tổn cho Baekhyun. Ánh mắt toé lửa phóng chiếc moto như bay hết tốc lực đến toà nhà cao nhất Seoul. Nhìn toà nhà cao chọc trời phía xa bất giác anh nghiến chặt răng lại.

- Đừng xảy ra chuyện gì khi tôi tìm được em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro