CHAP 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu tỉnh rồi!

Ông quản gia nhìn cậu có chút vui mừng.

- ChanYeol, anh ấy đâu?

- Ngài ấy có việc phải ra ngoài thưa cậu.

- Đứa con, con trong bụng tôi không sao chứ? Nó có bị làm sao không hả?

- Cậu yên tâm, đứa bé trong bụng cậu rất khỏe mạnh. Bây giờ cậu nghỉ ngơi đi, tôi xin phép lui xuống nhà. Có gì cậu cứ gọi.

- Được rồi, ông cứ làm việc của mình đi.

Cúi đầu chào cậu, ông ta đóng lại cánh cửa đi ra khỏi phòng.

- ChanYeol anh là đang vô tâm với em đó.

.

.

.

.

.
Hôm nay là đêm thứ ba anh đã không về nhà, cậu có ý muốn nói chuyện với anh nhưng mỗi lần gọi điện cho anh, anh đều bảo là đang bận họp hay mình phải hoàn tất hết đống hồ sơ của công ty nên không có thời gian để về nhà.Việc gì anh phải tránh mặt cậu? Và tại sao lại lạnh nhạt với cậu, trong khi trước đây chưa hề như vậy?

Đêm hôm đó

- Ưmm anh này mọi người nhìn thấy bây giờ.

- Nhìn xem bây giờ là mấy giờ còn ai thức để nhìn chúng ta vụng trộm thế này không?

- Phải rồi há, nhưng mà......

- Còn nhưng nhị gì nữa?

- Mình lên phòng được không? Ở đây không thoải mái tí nào.

- Tôi muốn làm tại đây ngay bây giờ, tôi không còn chịu nổi nữa dương vật tôi cương cứng rồi này em chạm thử đi.

- Yah, anh này đáng ghét.

Hai thân thể ôm lấy nhau trên ghế sofa, con đàn bà trơ trẽn hai chân quấn quanh hông ChanYeol, tay cứ vùi đầu anh vào bầu ngực của mình mặc cho anh giày vò, miệng thì không ngừng rên rỉ vì cảm giác sung sướng đang chạy rân rân trong người.

- Aaa~ Chỗ này nữa ChanYeol aa~ phải rồi nó chỗ đó haa~

Miệng cô ta cứ rên ngày một lớn, dù ai đó có nghe thấy đi chăng nữa cũng không dám bước ra xem vì ai cũng biết trong cái nhà này chỉ có anh mới có quyền làm chuyện tồi bại như thế này. Nhưng âm thanh đó lại khiến một người ở lầu trên tò mò mà tỉnh giấc.

- Thoải mái quá anh yêu à!

- PARK CHANYEOL?

Cậu không tin nổi những gì mình vừa thấy là thật, ChanYeol tại sao có thể làm chuyện đó với cô ta chứ, người anh yêu là cậu chẳng phải anh ấy đã nói như thế sao? Hơ, dường như cậu đã ngây thơ, ngây thơ khi đã quá tin tưởng vào anh. Cậu hình như đã nhìn lầm người.

- Em xuống đây làm gì?

- Sao? Tại sao em không được xuống đây? Không xuống thì làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ như thế này hả? Đồ khốn nạn.

*Bốp*

Cậu thẳng tay tát mạnh vào mặt anh.

- Thằng chó mày là ai mà dám đánh ChanYeol của tao hả?

*Bốp*

Lần này là ChanYeol đã tát một cái thật đau vào mặt con ả không biết vô liên sĩ đó.

- ChanYeol, sao anh lại đánh em chứ? Em đang giúp anh đòi lại công bằng sao anh dám.....

- Cầm tiền rồi biến khỏi mắt tôi, nhanh.

Ném một xấp tiền vào người cô ta, ChanYeol lạnh lùng chỉ tay ra phía cửa.

- Cút đi

Nãy giờ cậu vẫn đang quan sát từng hành động của anh, nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi.

- Rồi đó, cô ta đi rồi, bây giờ thì em muốn gì? Nói đi.

- Tại sao?

- Chuyện gì cơ?

- Tại sao anh lại có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế trong căn nhà này hả?

- Vì anh có quyền

- Quyền ư?

- Em có quyền bên ngoài với thằng khác thì anh cũng có quyền ngủ với con đàn bà khác. Chẳng phải thế sao?

- Em phải nói lần thứ bao nhiêu thì anh mới chịu tin là.....

- Sự thật rành rành ngay trước mắt thì làm sao chối.

- ChanYeol, em xin anh, anh vì con mà tin em lần này đi.

- Con? Haha chắc gì nó là con của tôi chứ?

- ChanYeol, em cấm anh nói những lời như thế

- Đừng vui vẻ với người khác ở bên ngoài rồi về nhà bắt tôi phải làm cha của cái thai chưa rõ danh tính.

- Kết thúc đi.

- Sao cơ?

- Chúng ta kết thúc đi!

-.......

- Anh không hề có niềm tin ở tôi thế nên cũng đừng vấn vương thêm bất cứ thứ gì, buông tay nhau được rồi, vì đi đến đây quả thực đã ngoài tầm suy nghĩ của tôi.

- Em muốn thế sao?

-.......

- Được thôi

- Sáng mai tôi sẽ đến lấy những thứ cần thiết của tôi, còn bây giờ thì không phiền anh.

- Em đi đâu?

- Mặc kệ tôi.

Bóng lưng cô đơn, cậu lặng lẽ đi ra khỏi căn nhà, anh không cần thì việc gì phải ở lại đó. Màn đêm bao trùm lấy cậu, trong một khoảng không gian yên tĩnh cơn gió thổi qua khiến trái tim cậu nhói lên đến nghẹn lòng.

Muốn khóc cũng khóc không được, nụ cười cũng dần trở nên nhạt nhẽo. Cậu cứ mãi đi thẳng về phía trước trong vô thức, tự hỏi đích đến là đâu?

~~~~~
ngồi mòn mông bấm máy sắp phát khóc rùi.... Baby sẽ bị tui hành ....... 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro