CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia nắng sớm mai nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa chúng khiến Baekhyun hơi chói nên cậu khe khẽ mở mắt.

Cậu ngại ngùng khi nhận thấy ChanYeol đang ôm lấy cậu mà say giấc.

Cậu mê mẩn nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh nhoẻn miệng cười, rồi nghĩ thoáng đến chuyện đêm qua mặt cậu lập tức đỏ bừng.

- A...Đau chết mất.

Cậu chập chững cố bước xuống giường, tay chống hông đi vào tolet [ tại sao đau mấy nàng hiểu rồi đó ==" ]

***

- Baekhyun...Byun Baekhyun, ngươi đâu rồi?

ChanYeolthức giấc đã không thấy cậu nằm cạnh bước xuống nhà tìm.

Ngửi thấy trong bếp có mùi thơm bay tỏa khắp cả nhà, anh bước vào:

- Ngươi đang làm gì vậy hả?

- Cậu chủ dậy rồi ạ? Cậu ngồi xuống ăn sáng đi. Tôi vừa chuẩn bị xong nè.

- Ta đã bảo ngươi không cần phải làm những việc như thế này rồi mà.

- Tôi... xin lỗi cậu chủ.

- Lần sau không cần làm nữa. Ngồi xuống ăn cùng đi!

- Vâng thưa cậu.

***

- Để tôi chỉnh lại cà vạt giúp cậu.

- Ừ

.

Baekhyun khẽ rùng mình, khuôn mặt tái nhợt.

- Aa~ cậu... cậ.u...chủ...ưrrg...a~

Anh luồn tay vào áo cậu, nhẹ nhàng đùa giỡn với hai đầu nhũ màu hồng xinh xắn ấy.

- Cậ..u...c.h..ủ...a~

- Nhạy cảm vậy sao?

- C.ậu.. arg...dừng..lạ.i...đ.i...ưrrg

Mặc kệ cậu nói gì đi nữa, anh vẫn tiếp tục cuộc vui của mình.

Hoà môi mình lẫn môi cậu, anh cại mở hàm một cách nhẹ nhàng đưa lưỡi tiến sâu vào bên trong. Từ tốn mút mát lấy vị ngọt đôi môi quyện với hương sữa thơm ngon mà cậu vừa uống khi nãy.

- Aa~ Cậu c..h.ủ...đừ..ng..mà. Tối..qu..a..vẫn..chư.a..đủ..sa.o..arg..

- Ta muốn ăn tiếp được không?

Bàn tay anh liên tục ma sát Tiểu Baekie phía dưới.

- Arrg...ưrrg... cậu... c.ậu...c..hủ

.
.
.

*Cốc...cốc...cốc*

- Thưa ngài, xe đã chuẩn bị! Đang đợi ngài dưới sân ạ.

" Làm mất cả hứng "

- Được rồi, ta xuống ngay!

ChanYeol quay sang luyến tiếc nhìn cậu

- Tối nay... ta sẽ ăn nốt phần còn lại vậy.

- Cậu... cậu chủ đi...đi làm đi.

Mặt cậu ửng hồng, nói năng lắp bắp.

- Cạch

Cánh cửa đóng lại sau khi ChanYeol rời khỏi

Cậu nằm phịch xuống giường thở phào nhẹ nhõm rồi lại tiếp tục suy nghĩ mông lung về những lúc ở bên anh.

.

.

.

Cậu chán chường nằm lăn qua lộn lại trên giường vì cả ngày cậu chẳng có việc gì để làm ngoài ăn và ngủ.

Nằm thêm một lúc nữa, cậu ngồi bật dậy và quyết định sẽ đi ra ngoài mua sắm.

Biết chắc rằng mình không thể ra ngoài với cái áo sơ mi cùng với chiếc boxer này nên cậu bạo gan mở tủ đồ của anh tìm một bộ quần áo.

.

30 phút sau, cậu bước ra ngoài với quần jean rách tưa và chiếc áo phông đen có hơi rộng so với cậu nhưng nó đã làm cậu thêm nổi bật giữa đám đông người.

Lượn qua lượn lại ở cái trung tâm mua sắm gần nửa ngày trời cậu chỉ chọn được cho mình hai món đồ ưng ý cùng với một chiếc hộp nhỏ màu đen không rõ là bên trong đựng thứ gì.

- Thôi chết trễ giờ rồi

- Á...

Cậu té ào ra đất.

- Này, cậu có sao không?

Chàng trai nhìn Baekhyun đang lúi húi cố đứng dậy.

- Tôi không sao, tôi xin lỗi... xin lỗi anh.

Cậu gập đầu như con bửa củi, vẫn chưa ngước nhìn người đó là ai, diện mạo ra sao

- Không có gì. Cậu tên gì?

Chàng trai ấy hỏi cậu

- Baekhyun... Byun Baekhyun

Lúc bấy giờ, cậu mới đưa mắt nhìn anh và nở nụ cười.

" Hóa ra thiên thần vẫn còn tồn tại "

Chàng trai thầm nghĩ khi nhìn thấy nụ cười ngây ngô đó của cậu. Khoảng khắc ấy mọi thứ xung quanh cứ như đứng yên lại.

- Còn tôi... Oh Sehun. Rất vui được biết cậu.

- Vâng ạ, đến giờ tôi phải về rồi, tạm biệt anh.

Dứt lời cậu chạy vụt đi mất

- Giúp tôi điều tra người này.

Anh quay qua nói với tên vệ sĩ

.
.
.

- May quá, cậu chủ vẫn chưa về. Thôi đi tắm trước đã.

Vừa tắm vừa vi vu huýt sáo có thể cảm nhận được tâm trạng cậu đã tốt hơn so với ngày đầu tiên đến đây rất nhiều, cũng chẳng còn sợ chuyện chăn gối với anh.

ChanYeol vừa về tới đã ngã lăn ra giường mắt nhắm nghiền lại vì mệt mỏi.

- Cậu chủ về rồi ạ?

Baekhyun từ phòng tắm bước ra

- Ừ, ngươi có thể...

Ba giây đứng hình

Khi anh thấy trên người cậu chỉ quấn duy nhất mỗi chiếc khăn tắm.

Anh đứng dậy, áp sát vào tai cậu thì thầm:

- Đừng câu dẫn ta bằng cách này, ta thao chết ngươi đấy lúc đó đừng có mà hối hận

- Ơ...tôi...t.ôi...nào có...chứ

Cậu e thẹn nhìn anh.

- Bắt đầu ngay đi, ta cảm thấy đói rồi.

- Á, khoang đã cậu chủ.

Đè cậu xuống giường, anh thích thú mỉm cười gian manh.

- Cậu... cậu chủ à, tôi...tôi vẫn chưa ăn tối mà.

- Thì bây giờ ăn

Anh vùi đầu vào hõm cổ, hít một hơi thật sâu tận hưởng mùi bạc hà trên người cậu.

- Á, không muốn đâu mà cậu chủ......huhu......

Anh lập tức ấn môi mình lên môi cậu để không phải nghe những tiếng hét chói tai đó của cậu nữa.

- Argh....ưm...

Đưa tay ra vẽ một vòng tròn nhỏ quanh đầu nhũ của cậu, anh khẽ cắn nhẹ vào nó.

- Ưrrg...

- Mau! Cởi áo giúp ta.

Cậu chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo anh rồi ném nó ra xa, còn anh thì đang mân mê bên chiếc cổ trắng ngần đã hiện rõ những dấu hôn đỏ ửng.

- Cậu... cậu ch..ủ...argh..khó..khó chịu quá.. a~

- Để ta giúp ngươi.

Kéo chiếc khăn tắm ra khỏi người cậu, đùa giỡn với Tiểu Baek được một lúc, anh liền nhớ ra thứ gì đó liền bước xuống giường bỏ lại cậu đang lăn lộn khổ sở, miệng thì không ngưng rên rỉ.

- Arg...ưm..cậu chủ..đi đâu vậy a~

Anh mở ngăn kéo lấy ra một vỉ thuốc vẫn chưa dùng đến.

Lấy hai viên, anh bước quay lại giường rồi cho nó vào miệng cậu.

- Á, là... là thuốc gì vậy hả cậu chủ?

Cậu lập tức hỏi anh sau khi đã nuốt ực hai viên thuốc.

- Chỉ là xuân dược thôi mà.

- Cái gì? Xuân dược?

.

.

.

*Cắt *

😂😂😂😂😂😂😂😂😂

Đến đây thôi, hôm nay ta ăn chay niệm phật😁😁😁😁😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro