CHAP 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy, cậu chạy thật nhanh, rời khỏi cái nơi khiếp sợ đó. Ngay bây giờ, ngay lúc này đây người cậu muốn nhìn thấy chỉ duy nhất mình anh - Park ChanYeol.

...

Ngôi nhà chìm vào trong sự im lặng. Cậu thiết nghĩ anh vẫn chưa về đến, đôi chân trần yếu ớt, cậu tựa lưng vào tường từng bước cố gắng đi lên lầu.

Nhưng rồi...

*Cạch*

- BaekHyun à?

Baekhyun hốt hoảng la lên khi thấy cậu từ lưng chừng cầu thang té ầm xuống đất.

- Chan ...... ChanYeol

- Baekhyun, em có sao không hả? Có bị thương chỗ nào không nói anh nghe đi. Hay để anh đưa em đến bệnh viện?

- ChanYeol.....

Cậu không trả lời, chỉ biết ôm chầm lấy anh mà khóc nức nở.

- Bà xã, em sao vậy? Em đau ở đâu mau đưa anh xem.

ChanYeol đẩy nhẹ người cậu ra, nhìn tổng thể nhưng chẳng thấy cậu chỗ nào bị thương mà chỉ nhìn thấy vài vết đỏ trên cổ y hệt như vết hôn của anh từng làm với cậu, quần áo thì sột sệt, bung cả cúc áo.

- Baekhyun, cổ em...?

- Là Sehun...

- Sao? Hắn đã làm gì em? Nói

- Sehun... Anh ta làm nhục em.

Cậu cúi gằm mặt khóc thét lên, cũng không dám đưa đôi mắt đã sưng húp từ lúc nào lên để nhìn anh. Cậu sợ, sợ phải nhìn lời cậu nói ra, anh cứ như vừa bị một chiếc búa to đập mạnh vào đầu. Đau đớn! Càng khiến máu anh thêm sôi sục.

- Thằng khốn, anh nhất định sẽ giết chết nó.

Chanyeol đột nhiên đứng dậy, tay cũng đã vô thức gồng thành nắm đấm, những đường gân trên tay anh hiện ra càng lúc càng rõ. Định bước đi, nhưng là do tay cậu giữ chân anh lại.

- Đừng! Chanyeol đừng giết chết Sehun. Em xin anh đừng giết anh ta

- Tại sao chứ?... Đến mức này mà em còn bênh vực cho hắn được sao? Hả?

Bị anh quát đến sợ hãi, cậu đã khóc nay càng khóc lớn hơn.

- Em không có.

- Em yêu hắn ư?

- ChanYeol , em không có. Thật sự không có. Em chỉ là không muốn vì em mà làm liên lụy đến anh. Xin anh, em xin anh hiểu cho em, em không hề có tình cảm với anh ta.

- Vậy anh là gì của em? Ngay cả khi vợ mình bị kẻ khác làm nhục thân thể anh cũng không thể ra mặt trả thù hay sao? Em nói đi.

- ChanYeol à ! Em...

Giọng cậu yếu dần đi, anh biết cậu đang rất đau khổ, đau hơn cả anh. Nhìn cậu khóc, anh cũng chẳng muốn cậu phải buồn và lo lắng thêm điều gì nữa nên cũng chẳng dám nghĩ đến chuyện làm trái lời cậu.

Nhưng chuyện này anh sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng như vậy, đã đụng tới Baekhyun của anh thì xem như hắn to gan đụng đến Park ChanYeol này.

- Thôi được rồi. Em đứng dậy đi, anh đưa em lên phòng.

ChanYeol cố vẽ một nụ cười ôn nhu lau nước mắt cho cậu. Vì không muốn cậu lo lắng nên bất đắc dĩ anh cần phải làm như vậy.

.

.

.

Tâm trạng cậu cũng dần ổn định. Cậu đang làm mọi thứ để quên đi chuyện xảy ra ngày hôm đó, chuyện mà ngay cả cậu cũng không ngờ đến.

- Ông xã, hôm nay anh về sớm ăn trưa với em nha.

- Trưa nay anh còn cuộc họp quan trọng không về được, em ở nhà tự ăn đi.

- Vâng, không sao. Anh để em giúp cho.

- Thôi khỏi để anh tự làm là được.

Thái độ của anh hôm nay thực khác, ngay cả việc giúp anh mang cà vạt anh cũng không vừa lòng, chẳng phải đó là việc mỗi sáng cậu đều làm giúp anh? Mấy hôm nay anh đều như vậy, đều lạnh nhạt với cậu, chẳng cười với cậu, cũng chẳng cùng cậu "yêu" mỗi tối. Anh là đang làm sao vậy chứ?

.

.

.

- Ọe ọe...

- Em sao vậy?

ChanYeol nhìn cậu từ tolet đi ra liền hỏi.

- Em không biết nữa, dạo gần đây em hay bị như vậy lắm.

- Ngày mai em đến bác sĩ xem coi có bị làm sao không!

- Vâng em biết rồi, anh ăn cơm đi.

.

.

.

- Chúc mừng cậu đã có thai.

- Tôi... Tôi có thai thật sao bác sĩ? Cậu ngạc nhiên hoàn toàn không dám tin đó là sự thật.

- Là thật, thai nhi đã được hai tháng tuổi vẫn đang trong giai đoạn phát triển, cậu nhớ phải chú ý đến thai nhi.

- Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.

Giờ đây, niềm vui đã hiện rõ trên gương mặt cậu. Không biết phải diễn tả như thế nào cho hết niềm sung sướng đó.

- Ah phải rồi, mình phải gọi cho ChanYeol.

- Baekhyun à....

- Sehun...... Anh tìm tôi làm gì hả? Làm nhục tôi như vậy chưa đủ hay sao? Anh còn muốn gì nữa.

- Anh chỉ muốn xin lỗi em. Là anh sai, anh đã không kiềm chế được cảm xúc của bản thân mà làm điều không đúng với em. Anh xin lỗi, xin lỗi em nhiều lắm.

- Một câu xin lỗi là có thể bù đắp được tất cả à? Anh nghĩ sao vậy chứ? Nực cười!

- Vậy bây giờ anh phải làm sao, làm sao để em tha thứ cho anh?

- Biến, biến khỏi cuộc sống tôi đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Đi đi

ChanYeol vừa lái xe tới định đưa cậu về nhà thì sẽ an tâm hơn nhưng đến nơi thì đã thấy cậu và Sehun đang cùng nhau nói chuyện trước cổng bệnh viện.

- Được rồi, anh sẽ tránh xa cuộc sống của em. Sẽ không phiền đến em nữa, một lần nữa anh xin lỗi.

- Baekhyun, em định lừa dối tôi đến khi nào hả?

ChanYeol quả nhiên là không kiềm được sự tức giận khi thấy cậu đang ở cùng với Oh Sehun. Anh quay xe lại, không quan tâm đến việc cậu về với ai, có an toàn hay không mà phóng xe đi nhanh, bóng xe ngày một khuất dần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro