Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt phủi phủi bụi trên người , hắn điên rật rồi . Không may cậu sắp ngã xuống , tuyệt nhiên lại đem chính bản thân mình ra là điệm đỡ . Bây giờ thì tốt rồi , tất cả đã đều bị chụp ảnh lại

" Nè , anh kích động quá làm gì ?" Biện Bạch Hiền lò mò ngồi dậy , nhìn gương mặt có chút tái của Phác Xán Liệt

"Đêm nay , em sẽ tự biết" Phác Xán Liệt trả lời

" Đi thôi , đi ăn sữa hai lớp" Bạch Hiền chỉ chỉ , giống như chuyện đang xảy ra không hề liên quan đến cậu

" Em ... em còn có tâm trạng để ăn sao?"  Hắn im lặng

" Tất nhiên rồi , anh nhanh lên một chút" Bạch Hiền hấp ta hấp tấp đi vào quán , đương nhiên tình huống sau đó tất cả mọi người đều có thể biết , Phác Tổng Tài nổi tiếng như vậy lại đi vào một quán xá bình thường để ăn sữa hai lớp? Chủ quán đã sớm bị hù doạ từ lâu , kết quả ăn xong , tiền phần ăn chủ quán cũng không lấy

" Mọi người điên hết rồi sao? Như thế nào lại không thu tiền?" Bạch Hiền tò mò nhìn chủ quán , đẩy hắn một cái . Không có gì ngạc nhiên , Phác Xán Liệt đã sớm biết như vậy , chẵng qua là đêm nay bị người khác chụp ảnh , hắn hết sức khó chịu.

7 giờ , một chiếc xe thể thao kèm theo âm thanh chói tai dừng lại trước nhà của Phác Xán Liệt

" Này...." Bạch Hiền nhìn Đại Biệt Thự ở trước mắt , miệng há to , gần như có thể nhét một quả trứng gà vào miệng cậu

" Đến rồi , xuống xe !" Hắn rút chìa khoá ra , nghênh ngang đi vào nhà

" Nè , đây là ở đâu vậy?" Cậu cũng chạy nhanh xuống xe , đi theo bóng dáng to lớn của Phác Xán Liệt , biệt thự thật to lớn như vậy , sợ sẽ bị lạc a.

" Thiếu gia , ngài đã về rồi" Vừa thấy hắn , quản gia liền bước tới

" Ba Mẹ đâu?" Xán Liệt nhân tiện nắm lấy Bạch Hiền , ôm lấy eo của cậu , không cho cậu có cơ hội phản bác

" Nè , anh làm gì thế?" Cậu trừng to hai mắt nhìn hắn

Hắn cuối người xuống , mập mờ nói " Đêm nay , nghe theo lời tôi , một lát nữa đi vào đừng làm tôi mất mặt" Xán Liệt nói nhỏ , âm thanh chỉ đủ để hai người nghe

" Đây chính là anh nói muốn diễn trò sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu méo sang một bên . Này là vì cái gì? Một chút nữa sẽ gặp ai? Diễn trò? Kia chẵng lẽ muốn nói đó là việc sẽ giúp hắn hoàn thành.

"Đúng, cho nên tốt nhất em đừng làm tôi mất mặt. Bằng không , tôi sẽ cho em biết cuộc sống sau này còn lại của em cũng sẽ không yên ổn với tôi" Xán Liệt uy hiếp cậu , sau đó nở một nụ cười tà mị

"Đi thôi , đi gặp ba mẹ" hắn không nhìn người quản gia , ôm lấy cậu hướng về cánh cửa của biệt thự

" Tôi có một chút lo sợ" Thừa dịp xung quanh không có ai , Bạch Hiền vội nói

"Em cứ diễn vai của em , những chuyện khác cứ nhìn theo ánh mắt của tôi mà diễn" Hai người kẻ hát người hò , chỉ chốc lát đã đến cửa lớn

" Một chút nữa gặp họ , em phải gọi là bác trai , bác gái" hắn không quên dặn dò , liền nhấn chuông cửa

Đúng bảy giờ , Phác Xán Liệt nhấn chuông
Người mở cửa là người giúp việc

" Lão gia , phu nhân , thiếu gia đã trở về" Người giúp việc vui mừng
Hắn lôi kéo cậu vào phòng khách , cậu khống chế mình để đừng bị hoãng sợ mà thốt ra tiếng , phòng khác này thật sự quá lớn

" Ôi ! Mau Mau cho mẹ ta xem con dâu của ta nào" Mộ Dung Tịch ( mẹ của Phác Xán Liệt ) từ trên lầu đi xuống , vội vàng bước đến trước mặt hai người

Bạch Hiền thất vọng đau khổ , này , là lừa gạt " Lão bà ấy" à

Vẻ đẹp của cậu làm cho Mộ Dung Tịch rất có thiện cảm , người này thật sự xứng đáng làm con dâu của nhà này nha .

" Lại đây , cháu tên là gì?" Mộ Dung Tịch thân thiết kéo tay Bạch Hiền lại ghế salon ngồi

Trong lòng cậu không quên lời dặn của hắn , phải gọi họ là bác trai bác gái

" Ah... Dạ, thưa bác gái cháu tên là Biện Bạch Hiền" cậu lắp bắp trả lời , vì quá căng thẵng cậu quay về hướng hắn cầu cứu , Hắn vuốt vuốt lông mày liền gật đầu một cái , ý nói cậu làm vậy là tốt vô cùng

Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy vừa mừng vừa lo

" Bạch Hiền , cái tên này nghe được đó" Mộ Dung Tịch cầm tay cậu , cười đến không thể khép miệng lại được

Lúc này , cha hắn cũng từ trên lầu đi xuống , thấy con trai bảo bối cùng mang con dâu về cảm thấy vui mừng , chẵng qua là không biết về lai lịch của cậu trai này làm cho Phác Cung Tịch có chút khó hiểu

" Phác , lai lịch của cậu bé này là như thế nào?" Phác Cung Tịch đi về phía Phác Xán Liệt , thoáng nhìn một chút về Mộ Dung Tịch và cuộc nói chuyện vui vẻ của hai người .

Đường Đường là Đổng Sự Trưởng của tập đoàn Phác thị , ông không thể để cho con trai của mình lấy một người không có lai lịch rõ ràng

"...." Hắn hoảng hốt , không từng nghĩ đến việc này mà ba của hắn cũng sẽ hỏi đến

" Con gọi cậu ấy lại , hai người nói chuyện với nhau nhé?" Nhất thời không biết trả lời như thế nào , Xán Liệt chỉ có thể cầu cứu cậu

" Mẹ ! Trước hết hãy để cho Bạch Hiền nói chuyên với ba vài câu nha" hắn đi tới bên cạnh cậu , ôm chặt lấy cậu

. Trong mắt mọi người , hai người này tựa như đôi uyên ương đã yêu nhau và bên cạnh nhau rất nhiều năm rồi vậy.

" Bác Trai , cháu là Biện Bạch Hiền" cậu hơi hơi mĩm cười

" Ha Ha , rất tốt cậu trai" Phác Cung Tịch hài lòng gật đầu một cái , vì nhanh hơn một bước , hắn nhanh nắm chặt tay Bạch Hiền , cậu thật ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh nắm ngược lại bàn tay của Xán Liệt , nghĩ thầm , thôi được , cứ như vậy cùng hắn diễn một màn kịch , Phác Cung Tịch quả là không sai , không bỏ qua màn này

" Bạch Hiền , Ba cháu tên gì?" Phác Cung Tịch nghĩ trước hết nên hiểu một chút về gia cảnh của cậu bé này . Chỉ thấy cậu hiện lên một tia bi thương nghiêm trọng nhưng rất nhanh cậu cười cười rồi trả lời " Dạ , Ba cháu tên là Biện Nhậm"

" Vậy còn mẹ cháu thì sao?" Phác Cung Tịch hỏi tới

Cậu cảm thấy thật áp lực , đè nén bi thương trong lòng " Dạ mẹ cháu tên Tĩnh Di"

Hắn nhìn Nhan cậu có chút kì quái , không hiểu tại sao nhắc đến ba mẹ cậu , cậu lại biểu hiện như vậy.

" Trước tiên , hãy cùng nhau dùng cơm đã" Mộ Dung Tịch kéo tay cậu về bàn ăn .

Bạch Hiền nhìn xung quanh , thật là không giống nhau , hắn có gia đình hạnh phúc như vậy , lại có tiền , mỹ nhân bên cạnh cũng không thiếu , người có tất cả như thế này chắc sẽ rất hạnh phúc . Bạch Hiền thở dài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#quynh