"MỘT CHIỀU CẢ GIÓ LẠC VÀO LÒNG ANH"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vẫn nhớ buổi sáng cuối Đông đó. Mùa Đông năm nay lạnh. Hi bắt tôi mặt chiếc Áo len của cậu. Nó rộng phùng phình và dài lược phượt. Nom tôi chắt rắt kì dị. Gió cuốn cả gió xanh, lá vàng lũ lược rời khỏi cành cây. Tôi có cảm giác thoáng đãng kì lạ Hi co rúm vì lạnh, ngồi tâng bóng và ê a học bài. Ko hiểu sao tôi thấy cậu ấy xa quá, nên sợ hãi nắm lấy tay cậu ấy. Hi ngước nhìn tôi và mỉm cười, tôi rất thích cách Hi cười hạnh phúc.
Sáng hôm đó, là sáng tôi ko hề nhìn Gió. Nhưng lại là sáng mà cậu ấy cứ nhìn tôi. Có thể là do cái Áo len quá khổ. Tôi biết Gió đang nhìn tôi và cười. Dù tôi ko nhìn cậu ấy. Trực giác của tôi mách bảo với tôi, rằng hãy giữ Hi thật chặt, cứ như cơn gió ngoài trời rất lớn sẽ cuốn mất Hi.
Xe buýt đến trễ. Tôi và Hi dữa vào nhau ngủ ngon lành. Cho đến khi Gió chạm vào tôi, tay cậu ấy lạnh băng. Và cậu ấy cười nheo nheo nheo mắt.
"Xe buýt đến rồi kìa."
Một cơn gió tình cờ qua ngay lúc đó, gió tốc tóc tôi bay, tôi vội vàng đưa tay cào lại. Bàn tay tôi rời khỏi hơi ấm từ Hi. Tôi như người mất hồn. Mọi giác quan như đứng sững lại. Chỉ có trái tim là đập liên hồi như muốn chảy ra khỏi lồng ngực. Và sống lưng khẻ rùng mình. Cảm giác đó đã lâu tôi ko còn có, cảm giác lần đầu Hi nắm tay tôi.
Tôi cứ ngẩn ngơ như vậy. Gió đã đứng lên nhưng cậu ấy ko bước vội, cậu ấy nhìn tôi đợi. Hi đã tĩnh giấc, vội vã kéo tôi lên xe. Gió bước liền theo sau. Tôi có cảm giác mình như chiếc lá đang bị cuốn xoay rồi, chỉ còn mong muốn đi tìm cảm giác đầu tiên ấy.
"Này cậu lạnh à, cậu có sao ko?"
Hi lo lắng nhìn tôi hỏi. Tôi hơi giậc mình.
"Hi à, cậu ấy có mùi của Gió."
"Ai cơ?"
"Gió. Cậu ấy thật sự có mùi của Gió"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro