Phần 19: Giddy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ trở lại bình thường như thể họ không có cuộc chiến khó xử đó nhưng chắc chắn có một điều đã thay đổi.

Ram vẫn ở trong căn hộ của King. 

Ba ngày sau khi họ hòa giải, Ram rất ngạc nhiên khi thấy Rund đến trường đại học tìm kiếm anh. 

"Phi!" 

"Rund, em đang làm gì ở đây?"

"Mẹ muốn anh về . Mẹ lo lắng và mẹ nói mẹ nhớ anh. Anh không về nhà và ngủ ở bền ngoài?

Cái cớ khập khiễng mà anh nói với mẹ và Rund.  Ram không muốn làm tổn thương mẹ và em trai vì vấn đề của anh với cha Dù đó là gì, anh biết rằng anh cần phải trở về nhà sớm.  Ngay cả khi anh không thực sự muốn nhìn thấy khuôn mặt của cha mình vì mất niềm tin và sự gắn bó với anh.

Một khi kính bị vỡ, nó sẽ không bao giờ trở lại như cũ.  Tất nhiên cha anh đã giải thích tất cả mọi thứ nhưng những hành động đáng ngờ của ônh sẽ không bao giờ bị xóa trong tâm trí anh.

"Nói với mẹ rằng anh sẽ quay về vào ngày mai."

Rund đang nhìn chằm chằm vào anh trai mình như thể cậu đang cố kiểm tra những lời chân thành của Ram Khi anh chắc chắn rằng Ram không bịp bợm, cậu gật đầu và mỉm cười.

"Bây giờ đi học."

  "Nhưng lớp học của em đã kết thúc. Em đi gặp P'King."

Đôi mắt của Ram mở to.  "Rund, không! P'King đang bận. Đừng làm phiền anh ấy."

"Tôi không bận." King đột nhiên bật ra từ đâu và anh xoa xù tóc của Rund khi nhìn thấy đứa trẻ.

" Điều gì đưa em đến đây?" King hỏi Rund một cách thích thú.

Ram trừng mắt nhìn em trai mình vì là kẻ gây rối nhưng đứa trẻ chỉ nhếch mép cười với anh trai.

"Em đến đây để bảo P' trở về nhà. Anh ấy đã không về nhà một thời gian và mẹ nhớ anh ấy."

King mở to mắt.  Điều này có nghĩa là họ tách ra một lần nữa?

"Aww, vậy tại sao anh trai của em không về nhà?" Đó là một câu hỏi nguy hiểm nhưng King muốn biết.  Anh lén liếc nhìn Ram.

"Well, tìm kiếm tâm hồn. Hoặc có lẽ anh trai em muốn biết trái tim mình thuộc về đâu."  Rund nhíu mày. Đứa trẻ này thực sự biết cách trêu chọc anh trai mình nhưng cậu không biết lý do thực sự tại sao Ram không về nhà.

King cuối cùng đã có thể nắm bắt được những gì đã xảy ra nên anh cứ đi theo dòng chảy trêu chọc của Rund.  "Thật sao? Bạn có biết trái tim anh ấy thuộc về ai không?" Anh cũng tò mò vì đây là Ram mà họ đang nói đến.  Người đàn ông đã rung động trái tim của mình ngay lúc đó.

"Rund, dừng lại với những điều vô nghĩa của em."

Ram định nắm tay em trai để kéo em ấy đi nhưng đứa trẻ đủ nhanh để trốn đằng sau King.

"Có lẽ anh ấy đã tìm thấy người đó nhưng điều đó không tốt cho anh ấy." Rund trả lời câu hỏi của King.

Đàn anh nhìn Ram, người đang lắc đầu như thể anh ta đang cố từ chối lời nói của Rund.

Ram mắng Rund và cuối cùng anh đã thành công trong việc khiến đứa trẻ về nhà.

King vẫy tay để nói lời tạm biệt với đứa trẻ nhưng sau khi Rund rời đi, sự chú ý của anh chuyển sang chàng thiếu niên đẹp trai cao lớn bên cạnh.

"Ohoo .. Cool boy, nhóc không hợp với người nhóc thích sao? Tại sao tôi nghe thấy điều này lần đầu tiên?" Và anh đi đến, ngụy trang sự ghen tuông của mình bằng cách trêu chọc Ram.

Ram nhìn anh nhíu mày, rồi anh thở dài.

"Eh? Tại sao? Không phải nhóc sẽ chia sẻ nó sao? Thep King có thể giúp nhóc.

Ram lắc đầu không tin.  Anh quay lại và trả lời bằng một giọng yếu ớt.  "Làm thế nào anh có thể giúp tôi nếu nó thực sự là anh ?"

"Oi! Ai'Ning! Nhóc có nói gì không? Hãy quay lại? Ai'Ningggg!" King chắc chắn nghe thấy Ram nói gì đó nhưng anh không nghe rõ.

Khi lớp học kết thúc, Ram quyết định trở về nhà sớm để không gặp bố.  Khi đến nơi, mẹ anh ôm chặt lấy anh.

"Ram, mẹ nhớ con. Mẹ biết con đang cố gắng tự mình giải quyết vấn đề gì đó nhưng sao con không giải quyết nó với chúng tôi chứ? Mẹ hy vọng con trở về nhà." Mẹ anh hiểu anh nhất sau ​​King.  Anh  yêu mẹ rất nhiều vì vậy anh không muốn nhìn thấy mẹ khóc hay thậm chí làm điều gì đó sẽ làm tổn thương mẹ và gia đình này.  Nếu có thể anh muốn bảo vệ họ.  Tuy nhiên, vì những vấn đề của cha anh, anh không thể ở cùng nhà với ông.  Anh vẫn yêu bố nhưng anh yêu ông ít hơn trước.

"Con xin lỗi mẹ. Con sẽ nghĩ về nó." 

"Tối nay con không ở đây à?"

Anh định trả lời nhưng anh nghe thấy Rund gọi ai đó vừa đến. 

"Cha."

Ram cứng người.  Lòng căm thù của anh bắt đầu tích tụ trong anh nhưng anh vẫn mang khuôn mặt lạnh tanh đó.  Cha anh rất ngạc nhiên khi thấy anh.

"Ram, rất vui được gặp lại con. Cuối cùng con quay lại sau khi thư giãn không?Tốt, con trai của tôi.  " Ông định ôm người đàn ông cao lớn nhưng Ram đã tránh nó.

"Con sẽ lấy một số thứ mà con cần mẹ. Xin lỗi, con sẽ không ở lại đêm nay. Con cần chăm sóc những con chó Chủ của nơi con đang ở rất sợ chúng." Ram hôn  trán của mẹ và đi về phòng.

Mẹ của Ram đã lo lắng về con trai mình nhưng bà biết rằng Ram đang mang một điều gì đó nặng nề với mình.  Rund đang cố giải mã lý do tại sao anh trai của mình lại hành động như vậy đặc biệt là đối với cha nhưng không có gì xuất hiện trong tâm trí cậu.

Cuối cùng, Ram đã không ở lại và trở về nhà của King.

"Tại sao nhóc trông buồn? Nhóc có thấy cha mình ở nhà không?" King ngay lập tức hỏi khi thấy người đàn em cao lớn bước vào.

Ram không cần nói gì cả.  King có thể đọc tất cả thông qua đôi mắt đó.  Anh muốn an ủi người đàn ông đó vì trái tim anh sẽ lại cảm thấy kỳ lạ nếu anh lại thấy Ram khóc một lần nữa.

"Aisshh, có vẻ như nhóc chưa sẵn sàng. Nhóc sẽ ổn khi nó đi qua.  Bây giờ hãy tập trung vào bản thân để nhóc có thể nghĩ ra cách giải quyết vấn đề và giải quyết cảm xúc của mình."

Lần này, Ram đồng ý và gật đầu.  "Xin lỗi P'." 

"Đừng lo lắng về điều đó."

"Tại sao anh rất tốt bụng?"

Trái tim King bỏ qua một nhịp.  Anh bối rối mặc dù đó không phải là lần đầu tiên anh nghe Ram nói điều đó với anh, bây giờ cảm giác thật khác.  "Nah, tôi chỉ đang cố gắng giúp đỡ một thiếu niên." Đó là lý do tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra.

Khi họ chuẩn bị ngủ, vẫn ở ban công trong khi lưng họ đối diện nhau, King không thể ngủ được vì lo lắng cho Ram.

"Ai'Ning. Tôi biết không phải là ở vị trí của tôi để hỏi nhưng, bạn nghĩ rằng bao lâu có thể giữ vấn đề của cha nhóc từ gia đình của nhóc?"

Ram, người vẫn chưa ngủ, anh thay đổi vị trí của anh đối mặt với lưng của người đàn anh hỏi anh câu hỏi.

"Tôi không nghĩ rằng tôi có thể che giấu điều đó lâu như vậy nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức vì tôi không muốn thấy gia đình tan vỡ ."

King cuối cùng quay lại và anh nhìn chằm chằm vào quả cầu đen của Ram.  Anh có thể thấy rằng Ram vẫn còn lo lắng và lo lắng nhưng đang cố giữ bình tĩnh.  "Nhóc mạnh mẽ Ai'Ning, nhưng hãy nhớ rằng nhóc cũng cần phải tự chăm sóc bản thân mình. Nhóc không thể làm tổn thương chính mình như thế này."

Ram gật đầu mặc dù King không thể nhìn rõ vì chỉ có ánh đèn từ bầu trời đêm xuyên qua ban công nơi cả hai đang nằm.

King mỉm cười và rúc mình vào gần Ram như anh thường cư xử trước chiến tranh lạnh khó xử của họ.

"Anh đang làm gì vậy?" Ram hỏi không phải vì anh không thích nó, thay vào đó anh đã quá quen với nó, anh hỏi vì anh khá giật mình khi cảm thấy sự ấm áp quen thuộc quấn quanh anh và mùi hương hoa nhài nhạt nhòa xâm chiếm mũi anh.

"Hãy để P' an ủi nhóc. Trông nhóc như sắp khóc lần nữa."

"Tôi không khóc"

"Không phải bây giờ. Có thể sau này, hoặc thậm chí ngày mai. Nhưng đó là những gì mắt nhóc đang nói với tôi."

"Làm thế nào anh có thể nhìn thấy đôi mắt của tôi khi trời tối."

Ram cảm thấy King di chuyển đầu để nhìn vào mặt Ram.  Mặc dù ánh sáng trong ban công rất mờ.  Ram có thể cảm thấy rằng đôi mắt đẹp của King xuyên qua anh.  Điều tiếp theo anh biết, anh có thể cảm thấy trái tim mình thay đổi nhịp điệu bình tĩnh để nhanh hơn.

"Ram!"

Anh cảm thấy mặt mình trở nên nóng bỏng.  Đây không phải là lần đầu tiên King gọi tên anh nhưng Bất cứ khi nào anh ấy làm, nó luôn gửi một cảm giác ngứa ran trong anh.  Tuy nhiên, lần này, nó khác bởi vì anh nhận thức rõ rằng King đặc biệt với anh.

"Chúng ta hãy ngủ ngay bây giờ." King tuyên bố ngay sau đó anh lại tựa đầu lên ngực Ram.

Dần dần, sự lo lắng của Ram về cha anh biến mất khi anh cảm thấy sự ấm áp của người không bao giờ thất bại trong việc hỗ trợ anh, người luôn sát cánh bên anh khi anh cảm thấy lạc lõng, người luôn tỏ ra ân cần và  người đàn ông anh quan tâm ngoài gia đình và bạn bè của anh.

Khi trời sáng, King là người thức dậy đầu tiên.  Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ram và nhận thấy đôi mắt của đàn em hơi đỏ, có lẽ nhóc vẫn khóc đêm qua, đó là những gì anh nghĩ.

Nhìn vào khuôn mặt của Ram, anh cảm thấy tự nhiên.  Đã được một thời gian kể từ khi Ram bị rơi ở vị trí của mình.  Chiếm một khoảng trống trong trái tim anh, anh không thể ngừng quan tâm đến đàn em này.  Anh cảm thấy thoải mái rằng đôi khi anh sẽ nghĩ rằng anh muốn ở lại như thế này càng lâu càng tốt.

Chỉ vài giây nữa thôi, Ram cuối cùng cũng mở mắt và bắt gặp đàn anh đang nhìn chằm chằm vào anh. 

"Cái gì vậy Phi?"

"Ai'Ning, nhóc có thể đẹp trai như thế ?"

Ram nhíu mày.  Có câu hỏi gì vậy?  King đã không đọc nó trên anh.

"Well, bất cứ khi nào tôi gặp nhóc, tôi sẽ luôn nghĩ rằng nhóc thật ngầu và đẹp trai dù nhóc có vẻ gì. Hãy nhìn vào buổi sáng với khuôn mặt buồn ngủ của nhóc, trong trường đại học với bộ đồng phục trông hoàn hảo cho nhóc, và thậm chí cả trong  nhóc có trang phục bình thường nào. Nhóc có phải là nữ thần tuyệt vời trong kiếp trước không? "

Ram thở dài và ngồi đối mặt với đàn anh đang nói những điều khá kỳ quái vào sáng sớm.  "P', em vẫn đang mơ à?"

"Huh? Không. Nếu tôi đang mơ thì nhóc sẽ không ở đây, phải không?"

Ram không nói nên lời.  Ý anh ấy là sao cơ?

"Tôi đói. Chúng ta có thể đi ăn sáng trước được không? Oww, nhóc có lớp buổi sáng không?"

King đứng dậy và đặt câu hỏi trong khi đi vệ sinh.  Ram không biết, đôi tai của King chuyển sang màu đỏ, nhịp tim của anh trở nên không ổn định và má anh đỏ ửng.

"Tại sao tôi lại nói thế? Đôi khi, cái miệng này của tôi không thể ngừng phun ra mọi thứ. Tôi chỉ không muốn nói điều gì đó trong tương lai có thể phá vỡ tất cả những điều này. Aisshh Thep King."  anh đang mắng mình trong khi tắm trong phòng tắm.

King không có lớp buổi sáng nhưng Ram thì có, vì vậy Ram đã đi đến trường đại học sau bữa sáng.  Trên đường đi, anh thấy cô gái trông như bị choáng váng và chuẩn bị băng qua đường nhưng một chiếc xe máy đang đến gần, bản năng của anh lao ra và anh ngay lập tức kéo cô gái lại cứu cô khỏi tai nạn có thể xảy ra.

"Cảm ơn." Cô thì thầm với giọng yếu ớt.  Cô gái nhìn lên và nhận ra đó là một sinh viên nước ngoài hỗn hợp đẹp trai trong khoa mà họ đang nói đến, Ram Vira.

Ram chỉ nhìn cô gái sau khi thả cô ấy trong vòng tay như thể anh kiểm tra xem cô ấy có ổn không.

"Tôi ổn." Cô gái kêu lên.  Ram gật đầu, đó là tất cả những gì anh cần biết.  Anh bắt đầu bước đi nhưng cô gái kéo mạnh gấu áo, khiến anh quay lại.

Ram nghiêng đầu.  Anh thực sự không muốn dính líu gì thêm với cô gái này nhưng anh nghĩ rằng anh có thể lại bị King trêu chọc nếu anh nghe nói rằng anh không hòa đồng trở lại.

"Cái gì? Đừng muốn? Làm ơn. Tôi chỉ muốn đối xử với bạn một cái gì đó. Nếu không, tôi sẽ cảm thấy nợ nần."

Anh chàng đẹp trai cảm thấy áp lực.  Anh bắt đầu hoảng loạn vì anh không thực sự biết cách xử lý những tình huống như thế này.

"Na? Làm ơn?" Honey là một cô gái ngọt ngào và đáng yêu.  Cô ấy không phải là một ngôi sao nếu cô ấy cũng không đẹp, thực tế, cô ấy tuyệt đẹp về tổng thể.  "Nếu hôm nay bạn không có thời gian, thì khác khi bất cứ khi nào bạn rảnh. Xin vui lòng? Tôi chỉ muốn trả lại sự giúp đỡ."

Thái độ của cô ấy lúc này khiến Ram nhớ đến một ai đó, một đàn anh cũng đang cố gắng vượt qua anh.  Đôi khi làm phiền, nhưng anh không làm điều đó chỉ vì muốn trêu chọc mà là để làm quen với anh hoặc để giúp anh.  Tình huống này có giống nhau không?

Ram thở dài.  Anh gật đầu khiến cô gái mỉm cười ngọt ngào với cô.

"Được rồi, Cảm ơn bạn. Sau đó, tôi có thể đãi bạn bữa trưa hoặc bữa tối sau không?"

Ram không thực sự muốn nói chuyện.  Anh cảm thấy bị dồn vào chân tường.

"Bữa trưa?"

Người đẹp trai lắc đầu.

"Ồ, có thể có lớp hả. Vậy thì, bữa tối là vậy. Chúng ta có nên gặp nhau trước tòa nhà của khoa không? Đừng bỏ rơi tôi."

Ram thở dài và gật đầu.  Tại sao anh ta cảm thấy như đó là sắp ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro