Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kính Thục  phủ …

“Trần Văn  tham kiến Hoàng thượng”
“Đệ Đệ đứng dậy đi, chỉ có trẫm và đệ , không cần hành lễ”
“Hoàng thượng bận rộn việc triều chính chắc có việc gì mới đích thân đến tư phủ”
“Văn  nhi, từ khi Mẫu Hoàng  truyền ngôi cho ta, ta không còn nhiều thời gian lo cho bản thân, cũng không thể quan tâm chăm sóc đệ như lúc trước, có trách ta không?”
Trần Văn  cuối thấp đầu:
“Trần Văn đâu dám, Đế Cơ  là vua một nước, làm sao dành thời gian quý báu cho Trần Văn  được”
“Văn  nhi, từ bao giờ Đệ  lại tỏ ra xa cách với ta như vậy, một tiếng hoàng thượng, hai tiếng đế cơ, không thể gọi ta là Chi Yên tỉ như lúc trước sao?”
“Hoàng.. Chi Yên tỉ , Văn Nhi thật sự không muốn làm ảnh hưởng đến việc triều chính, lại càng không muốn mọi người dị nghị, Đệ nghe nói Chi Yên Tỉ  sắp tuyển phi lập hậu rồi?”
“Ta từ nhỏ đã ở bên Đệ , đừng nói Đệ làm ảnh hưởng ta. Tuyển phi lập hậu là việc trước sau cũng phải thực hiện … Nhưng thôi, ta đến đây vẫn chưa nói mục đích chính. THứ nhất tất nhiên là thăm Đệ , thứ hai, ta đã nghĩ rồi, việc dạy học cho đệ vẫn là không thể trì hoãn, chiều mai giờ Ngọ đến hậu viên Đông cung, ta lại dạy đệ  học.”
“Chi Yên tỉ  đã là Hoàng thượng, sao có thể …”
“Sao lại không thể, mười năm qua đã vậy, giờ không thể tiếp tục hay sao”
“Chi Yên tỉ   … Đệ ”
Liễu Chi Yên nhẹ giọng:
“Được rồi, Đệ  nghỉ ngơi đi, nhớ đến trễ thì sẽ sao chứ”
“Tỉ  … Đệ  biết rồi mà”

Hậu viên Đông Cung, giờ Ngọ …
Trần Văn vận y phục tím, khoác áo choàng mỏng tới quá gối, ngồi đọc sách. Liễu Chi Yên  bước vào …
“Văn Nhi tham kiến tỉ tỉ ”
“Được rồi, đến sớm như vậy, xem ra rất nóng lòng muốn học?”
Nam nhi nào đó bắt đầu đỏ mặt:
“Là tỉ bảo phải đến đúng giờ, nếu không sẽ …”
Trần Văn  cất giọng nói đầy ý cười:
“Ngoan lắm, lâu nay không học cùng ta vẫn còn nhớ rõ đến vậy. Được rồi, đọc cho ta nghe những gì đã học hôm cuối cùng”
“Tỉ , Tỉ không có nói sẽ kiểm tra mà …”
Người đang đứng trước mặt nhẹ giọng:
“Nói vậy là Đệ không học?”
“Tỉ , Đệ…”
“Ta có dặn sau khi học xong phải ôn lại bất kể ta có kiểm tra hay không, đúng không Văn Nhi?”
Im lặng …
“Ta là đang hỏi Đệ”
Giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
“Là Đệ quên lời Tỉ dặn …”
“Được rồi, không cần sợ, ta biết thời gian qua ít quan tâm đến Đệ… Vậy học đi, ta ở đây cùng Đệ . Khi nào nén hương này tàn ta sẽ kiểm tra”
Một nén hương đã tàn …
“Trần Văn , Đệ đọc đi”
“Ơ, … Tỉ … Đệ”
“Đừng nói với ta nãy giờ đệ  không học?” Nghiêm giọng
“Đệ … Đệ ”
“Văn nhi, thật sự thời gian qua đã lơ là quá nhiều rồi. Vào thư phòng đi”
“Tỉ tỉ , Văn nhi hối lỗi …”
Âm lượng của ai đó đã tăng lên:
“Ta nói Đệ  nghe không hiểu?”
Trần Văn  nước mắt lưng tròng:
“Đ.. Ệ vào thư phòng, tỉ  đừng giận …”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trang