Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Văn  nằm tủi thân, mông đau rát, chắc giờ đã sưng cao bên trong lớp quần lụa, là Chi Yên  tỉ tỉ  đã khác rồi, hôm nay đánh đau như vậy, đã không còn muốn quan tâm ta nữa …
Một lúc sau Liễu Chi Yên  trở vào, nhìn người vừa bị đòn vẫn đang nằm trên ghế, nước mắt tèm nhem thì lại xót xa, nhẹ nhàng tiến đến lau nước mắt, ôm ngang nàng đặt lên giường.
Trần Văn  vết thương bị động thì òa khóc, khóc đến thương tâm.
“Được rồi, đừng khóc, là tỉ tỉ nặng tay với đệ , là tỉ tỉ  phạt đệ  trong lúc nóng giận”
“Hức hức…”
“Tỉ tỉ biết đệ là đứa trẻ ngoan, lúc học ít khi mất tập trung, hôm nay vì lí do gì lại lơ đãng, lại còn giấu tỉ , có phải ta không đáng để nghe đệ nói?”
“Không .. phải vậy, là đệ suy nghĩ vẩn vơ thôi, hức đau …quá”
Đôi mắt nữ  nhân thoáng lên một tia thất vọng cùng xót xa:
“Được rồi, để ta gọi Tiểu Minh  xem vết thương cho Đệ , giờ ta có việc, chăm sóc xong thì về phủ, ngày mai bãi triều tỉ  đến thăm Đệ ”.
“Là người ta nghĩ đến sau này Tỉ  tuyển phi rồi, có thể cùng học với người ta được hay sao …” Trần Văn  thầm nghĩ

Buổi triều sớm …
Bá quan văn võ đều quan tâm đến chuyện tuyển nam  phi lập hậu, tú nam  ứng cử lên đến hàng trăm người, qua tuyển chọn còn lại mười người sau đó sẽ do đích thân Hoàng thượng chọn lựa.
Liễu Chi Yên  ngồi trên cao, giọng nói tỏa ra khí chất của một bậc đế vương:
“Các khanh là thần, quan tâm đến chuyện này cũng không có gì sai trái. Việc này trẫm cũng hiểu không thể trì hoãn, trẫm sẽ nhanh chóng tuyển phi tần, việc lập hậu cứ như luật cũ ứng cử, ta sẽ chọn một người vừa ý.”
“Hoàng thượng anh minh… Hoàng thượng anh minh”
… Bãi triều.
Hoàng thượng vẫn ngồi phê chuẩn tấu chương thì nhớ đến tiểu nam tử  nào đó chắc giờ này vẫn còn mang thương thế, nhanh chóng chuẩn bị xuất cung đến xem qua.

Kính Thục Phủ …
“Thế nào rồi, đên cảm thấy khá hơn chưa?”
Thân ảnh bé nhỏ trên giường gắng sức ngồi dậy
“Hoàng thượng …”
“Không cần, mau nằm xuống, tỉ  đến để thăm đệ , không phải để làm khó đệ  đang thương tích”
Im lặng …
“Cho ta xem vết thương, được không”
“Người giờ đã là Hoàng thượng, chuyện này …”
“Ta chẳng phải đã nói trước kia thế nào thì giờ vẫn sẽ như vậy hay sao, đừng lúc nào cũng lấy lí do ta đã là Hoàng thượng”
Thấy Trần Văn  đã nằm im, Chi Yên tỉ tỉ  nhẹ tay lật lớp chăn mỏng, mông sưng đỏ lộ ra trước mắt. Tuy ra tay không nặng, nhưng tiểu nam tử  là lá ngọc cành vàng , kim chi ngọc diệp  thân thể yếu ớt, da mỏng như thế, được phụ thân  cưng chiều, giáo huấn tiểu nam nhân nặng nhất cũng chỉ có Liễu Chi Yên ,  lâu nay lại xa cách, hôm qua như vậy đã quá mạnh tay rồi.
Đắp chăn lại, nữ  nhân nhẹ nhàng
“Đệ nghỉ ngơi đi, đừng đi lại nhiều, đợi khi thương thế khỏi hẳn, đến học”
“Trần Văn  thật sự không dám phiền Hoàng thượng”
“Văn  Nhi, ta đã nói rõ vậy, đệ  còn không hiểu?”
Lại im lặng …
Lần này là Trần Văn lên tiếng trước:
“Đệ nghe huynh sắp tuyển phi tần?”
“Đúng vậy, sau khi tỉ lên ngôi việc hậu cung vẫn bỏ bê …”
Âm thanh nhỏ hơn rất nhiều, nhưng chứa đầy sự kiên định, bạo dạn:
“Tỉ , Đệ  ứng cử, được không?”
Giọng nói chứa đầy ý cười vang lên:
“Tiểu nam tử , rất biết đùa giỡn, lo mà nghỉ ngơi đi, Chi Yên tỉ tỉ  còn nhiều việc phải hồi cung, nhớ học thuộc bài, biết không?”
“Trần Văn biết mà …”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trang