Tuổi 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Độ tuổi mà cô bé chỉ vừa mới đặt chân vào đại học lần đầu tiên trong đời...Cô ấy vui lắm, nhưng khi học được một thời gian, cô bé ấy dần có những tổn thương về thể xác...tóm gọn lại là cô ấy học ở một trường mỹ thuật. Việc học ở đó khiến cho cột sống của cô bị ảnh hưởng. Mẹ cô lo lắng nên đã cho cô tập luyện với một người phụ nữ tên là T, npn này rất tốt. Nhưng cô T không giỏi trong cách động viên người khác. Điều này khiến cho cô bé bị tổn thương vì cô T thường hay so sánh này nọ. Vào lần sinh nhật tuổi 19, trong một trạng thái không vui vẻ gì...cô ấy muốn nói rất nhiều thứ để cho mẹ mình hiểu, nhưng mẹ của cô cứ cáu bẳn, nhìn cô với một ánh mặt đầy gắt gỏng. Buổi đêm, cô ấy bắt đầu nhắn tin cho mẹ mình dù ở ngay tầng trên:

"4 năm qua con chả cảm thấy sinh nhật vui vẻ gì cả. Chi bằng coi như ngày thường đi chứ cả nhà tổ chức vui vẻ chỗ nào? Con thấy mẹ coi trọng thể diện vs ng khác hơn cảm xúc con đấy thay vì mẹ trách con nhạy cảm hờn dỗi này nọ s mẹ ko hỏi cô đi chứ, cô mà ko ns j thì con có khóc cả tối không? Rồi lúc ăn thái độ của mẹ bực dọc v mẹ thấy con vui nổi không? Nay là sinh nhật con con bị tổn thương thì con vx phải nghĩ cho cả nhà à? Sáng tới h chả rủ tổ chức cgi hết có mỗi bữa tối th mà trời mưa thế thì tổ chức thế nào đc nx? Snhat mà lời chúc cx ko mấy đồng cx ko ăn thì ăn đồ đông lạnh thái độ thì cáu bẳn thế thì mẹ nghĩ con vui nổi à? Thế thì con thà ăn lót dạ qua r lên nhà cho mẹ đỡ ngứa mắt chứ snhat v con ko cần nx. Năm sau cx chẳng cần tổ chức j nx cho mệt ra, đằng nào cx xui xẻo th"

mẹ cô bé ấy đáp lại..nhưng cô không thèm đọc nó..: 

"Con bình tĩnh chưa, mẹ nói cho con thấy từng việc nhé:

1. Sáng sớm, mẹ chúc mừng sn con và theo thông lệ thì năm nào cả nhà cũng cùng nhau ăn tối. Con biết rõ như vậy.

2. Con đi tập về, lúc mẹ ngủ. Sau em nói lại mẹ đã hỏi con là làm sao lại khóc. Con vùng vằng từ đó, k nói rõ thì sao ai biết chuyện gì xảy ra.

3. Mẹ hỏi tối nay ăn gì thì con k trả lời.

30p sau trời mưa to con mới phán: ăn pizaa. Lúc ấy tài thánh mẹ cũng k gọi đc ship nhé. Gọi pizza đông lạnh mà còn mãi 8h mới ship được.

4. Con hờn dỗi vùng vằng xuống k có đồ ăn rồi đùng đùng đi lên, mẹ nấu ăn xong con xuống xem thái độ kiểu gì?

5. Mẹ quan trọng thể diện cái gì mà con bảo mẹ k cần cảm xúc của con. Con vô lý tới mức bắt mọi người phải tự hiểu những thứ trong đầu con nghĩ. K ai tài giỏi thế cả, nghĩ gì, ntn thì phải chia set, nói ra.

6. Con tổn thương còn mẹ thì sao? Rốt cuộc cái con cần là gì? Con hoàn toàn có thể nói: sn con năm nay, mẹ cho con tiền mua cái này cái kia, hoặc con thích mẹ tặng cái này cái khác... Năm nào sn con cũng cả nhà ăn uống xong mẹ cho con tiền mua quà con muốn, con quên à?. Năm nay con bảo đi Đà Nẵng, bố mẹ đã tính tối sn con sẽ hỏi lại và tặng con vé máy bay đi về.

Nhưng con chỉ quen đòi hỏi bắt mọi người phải nhìn cảm xúc của con, theo con mà lựa. Mẹ già rồi, m cũng quá nhiều thứ phải lo lắng rồi, con cũng 20 tuổi, biết nghĩ rồi. M k theo con mãi thế được.

Nói đi thì cũng nói lại, chính con, đã khi nào chủ động chúc mừng sinh nhật các thành viên khác trong nhà chưa? Đến em con, nó còn biết xin tiền mẹ mua quà cho con. Còn con, 2 năm rồi hứa tặng quà cho nó, mà chỉ là tranh con vẽ thôi, còn k thực hiện.

Lỗi người dễ thấy, lỗi mình khó soi."


end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro