chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Phù...... mệt chết đi được. Đi từ sáng tới giờ mà vẫn chưa thấy công việc nào phù hợp cả. AAA thực bực mình nha ....." cậu đưa tay lên vỗ cái trán trắng noãn than thở

Cậu đi theo lịch trình trên báo tìm việc nhưng chẳng có nơi nào phù hợp cả. Có nơi thì lương thấp nơi thì quá xa...vv. Cậu hì thích cviệc nhẹ nhàng lương "hơi" cao chút , nhưng tiếc là ông trời ko thương cậu thì phải. Cuối cùng cậu phải vào ghế đá công viên đẻ nghỉ trưa sẵn tiện ăn bánh mì chống đói. Chợt từ trên cao có 1 cục giấy ko biết từ đâu tới rơi trúng cái trán đáng thương của cô:

-" uida... cái quái gì vậy ???aiss"

Cậu bực mình cầm cục giấychuẩn bị vứt đi thì đập vào mắt cậu là: " TUYỂN QUẢN GIA" 


Tiêu chuẩn: ưa nhìn, nhỏ tuổi, yêu trẻ con, biết nấu ăn và chăm sóc trẻ

Nếu ai có nhu cầu xin liên hệ: 0*************, gặpchủ để biết têm chi tiết

 Cậu đọc xong mắt xong mắt sáng rực, ổn a.Cậu có đủ tiêu chuẩn này. Haha ngại gì mà ko tiến tới.Ko đợi lâu cậu cầm chiếc điện thoại iphone 7 của cậu lên gọi theo theo số in trên tờ giấy . Sau hàng ngàn tiengs tút não nề người bên kia rốt cuộc cũng bắt máy.

- Alo. Một giọng nam trầm lạnh cất tiếng 

-"Xin chào, cho tôi hỏi có phải anh tìm quản gia giữ trẻ ko ạ". Cậu e dè hỏi

-"Cậu muốn" anh lạnh lùng hỏi

-" À vâng.Tôi đủ tiêu chuẩn anh ra đè. Tôi chắc là tôi có thể làm được"

-"Cậu làm được. OK. 7h sáng mai có mặt tại biệt thự Vương gia. đến trễ ko có việc"

-Á... À vâng tôi sẽ đến đúng giờ. Cảm ơn rất nhiều tạm biệt

-"ừm" Tiếng nói nhàn nhạt phát ra từ đầu dây bên kia kèm theo tiếng tút tút lạnh ngắt

Haha cuối cùng cậu cũng có việc làm rồi, quản gia giữ trẻ cũng tốt. Số cậu chưa nhọ lắm. 

Còn anh sau khi cúp điện thoại anh bóp trán. C việc anh gần đây anh rất bận rộn, hầu như cả ngày anh ở c ty đến tối, khuya anh mới về nhà. Ko có thời gian lo lắng cho 2 đứa nhỏ nên anh tuyển bảo mẫu. Nhưng thực ra anh đăng tin tuyển bảo mẫu rất lâu rồi nhưng từ lúc đó tới giờ anh chưa thấy ai được cả. Gọi điện tuyển bảo mẫu thì ẻo lã khó chịu ko tự tin,tuyển quản gia thì đòi hỏi đủ thứ. Nhưng cậu thì khác, cậu ăn nói có đầu đuôi, tự tin về chính mình và dường như trong lời nói cậu rất hào hứng về công việc giữ trẻ này. Hazz...... Trên thương trường nhiều năm anh cũng hiểu được lòng người qua lời nói chút ít, anh tin là mình ko nhìn lầm. Dẹp bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn anh lại chú tâm vào công việc đang dở. Hôm nay lại phải làm tới khua rồi.

...

Vừa về tới trọ cậu lôi thằng bạn Minh Cường bạn thân của cậu. Minh Cường học cùng trường với cậu nhưng cường học khoa bác sĩ, còn cậu học khoa Kinh tế. Cường ngồi trên sopha trong nhà nhìn cái đứa đang chạy như bay vào nhà kia mà lắc đầu chán nản. Vội rót ly nước lọc cho cậu, hỏi:

-"Làm gì mà chạy như ma đuổi vậy hả?"

Cậu giơ tay lấy ly nước, ngồi xuống ghế hào hứng trả lời:

-Haha... cuối cùng tao cũng xin được việc làm rồi, mày thấy tao giỏi ko?

-Giỏi, mày làm gì?.Cường nhìn cậu nhàn nhạt hỏi

-Quản gia. Tao làm quản gia. Mắt cậu sáng long lanh khi nhắc đến c việc

-Haaa... mày làm quản gia. Được ko,quản gia ko giống như chăm em bé 1 sớm 1 chiều đâu nha

Cường giật mình khi cậu nói lằm quản gia. Cường biết cậu rất yêu trẻ nhỏ nhưng c việc quản gia có tính chu toàn thấu đáo yêu thôi chưa đủ phải hiểu trẻ mới là quan trọng. Cậu luôn ko muốn bị gò bó trong khuôn khổ với cái tính cứng đầu ko ai chịu nổi của cậu thì mong là phụ huynh của trẻ sẽ thông cảm cho cậu mà ko đuổi việc cô sớm

-Này, mày ko ủng hộ tao hả. Tao chắc chắn là làm được. Tao sẽ đi làm. Cậu nhìn Cường khẳng định 

-Ừm tao ủng hộ mày. Cái tính cứng đầu lại nổi dậy rồi đành thuận theo ý của cậu

-Thôi thay đồ tao với mày đi ăn mừng, lẹ lên tao mời . Cậu cười tươi giục Cường thay đò 

- OK.OK. Nhưng Cường biết cậu luôn mời nhưng người trả lại là mình nên cũng chẳng hào hứng.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro