Chang Re Ma Gioi C936 C940

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 936: TÊN TA LÀ ARTHUR

 

 

Ads by Google

 

"Người của các ngươi không sao chứ?" Trần Duệ liếc nhìn các thành viên giáo hội đang lần lượt tiến vào thuyền nhỏ. Lời này có ý ngầm là một mũ miện đổi lấy hồng y giáo chủ, hai thánh đồ cộng thêm nhiều mạng giáo đồ như thế, chúng ta coi như cũng không nợ gì nhau nữa nhỉ.

"Đây cũng là nhờ các hạ." Gelanin cũng là hạng người sành sỏi, bỗng nhiên nở nụ cười: "Liệu các hạ có thể thi triển một chút lực lượng thần thành của Kinh Cức chi quan hay không? Đây là thỉnh cầu duy nhất của ta."

"Duy nhất?" Trần Duệ hơi bất ngờ liếc nhìn Gelanin một cái rồi vung tay lên. Kinh Cức chi quan trên đầu tỏa ra bạch quang bay về phía Gelanin. Gelanin không tránh, để cỗ thần lực kia bao phủ thân thể mình, hô ứng với lực lượng quang hệ trong cơ thể hắn. Những vết thương còn sót lại trong trận chiến vừa rồi hoàn toàn bị tiêu trừ hết, Gelanin chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng.

"Quả nhiên là 'Thần Thánh Quyến Cố'!" Gelanin hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc. Nhìn bộ dáng thoải mái của Trần Duệ, hắn không khỏi cả kinh, thử hỏi: "Các hạ... liệu có cảm thấy có gì đó không khỏe không?"

"Không khỏe? Đương nhiên là không rồi." Trần Duệ lắc đầu, chỉ Kinh Cức chi quan trên đầu. "Cái mũ miện này đã nhận ta làm chủ."

Ý của lời này rất rõ ràng, mũ miện này là của ta rồi.

Thực ra, Trần Duệ cũng làm như thế. Kinh Cức chi quan lóe sáng, biến mất không còn thấy gì nữa. Nó cũng giống như những thần khí khác sau khi bị phân tích, bị thu vào siêu cấp hệ thống.

Một màn này khiến Gelanin chấn động, sau đó Trần Duệ thật không ngờ là vì hồng y giáo chủ này chẳng những không tức giận gì mà còn lộ vẻ kích động: "Tốt, tốt! Thật sự quá tốt! Quang Minh thần phù hộ!"

Trần Duệ: "..."

Không nhầm chứ, cướp trang bị của ngươi, ngươi còn gửi tin cảm tạ?

Gelanin khom lưng thật sâu hành lễ với Trần Duệ: "Các hạ, có thể lên thuyền của ta một chút được không? Ta sẽ nói cho các hạ càng nhiều bí mật liên quan tới Kinh Cức chi quan."

"Càng nhiều bí mật?" Trần Duệ nhìn Gelanin giống như không nói dối, lại nhìn chiến thuyền đã bị phá thành mảnh nhỏ kia, nhíu mày nói: "Ngươi chắc chứ?"

"Đương nhiên." Gelanin đưa mắt nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức tỏ vẻ xấu hổ.

Trần Duệ nghĩ một chút rốt cục nói: "Đi thuyền của ta đi."

Sau đó không lâu, Gelanin và người của giáo hội đã có mặt trên thuyền Mạn Đà La.

Nhìn chiến thuyền tinh mỹ, rộng rãi này, cộng thêm những thủy thủ có động tác vô cùng thuần thục kia, cho dù là giáo đồ giáo hội có kiến thức bất phàm cũng phải kinh ngạc không thôi. Nhưng họ cũng không hỏi gì nhiều.

Nhờ Trần Duệ thi triển Thần Dũ thuật, những người bị trọng thương cũng dần khỏi lại. Ánh mắt họ nhìn về phía Trần Duệ có thêm mấy phần tôn kính.

Gelanin nói qua với đám người Clark và Aprilai ở trên boong rồi cùng Trần Duệ đi vào trong khoang thuyền. Pagliuca và Đâu Đâu vẫn ở trên thuyền uống rượu.

Đám người Lola trước đó đã được Trần Duệ báo trước, vẫn lưu ở trong phòng mình, không hề lộ diện.

"Gelanin các hạ, mời ngồi." Trần Duệ lạnh nhạt nói: "Trước hết xin nói một câu, ta cứu các người thật ra chỉ là ngoài ý định."

Lấy thực lực của hắn căn bản không cần phải dây dưa với Gelanin, thậm chí có thể trực tiếp ném cả đám giáo hội này xuống biển, nhưng mà hắn lại cảm thấy hứng thú với cái bí mật kia.

Gelanin gật đầu: "Kinh Cức chi quan... là một chuyện bất ngờ nhưng các hạ không cần lo lắng. Các hạ đã là chủ nhân của Kinh Cức chi quan, điểm này không thể nghi ngờ."

"Có phải ta thành chủ nhân của Kinh Cức chi quan đã ứng nghiệm lời tiên đoán nào đó? Rồi trở thành dạng nhân vật đại loại như Chúa cứu thế? Xin lượng thứ cho... ta gầy đây hay xem tiểu thuyết." Trần Duệ nhún vai. "Nhưng mà con người ta không thích vòng vèo, nói thẳng vào việc chính đi."

"Quả nhiên là tiểu thuyết thú vị." Gelanin nở nụ cười hiểu ý: "Thật ra ta cũng không thích quanh co lòng vòng, ta sẽ nói cho các hạ nghe về bí mật của Kinh Cức chi quan. Kinh Cức chi quan là một trong ba thánh vật của Quang Minh hội, mà ba thánh vật này hợp lại sẽ được xưng là 'Sáng Tạo'."

"Sáng Tạo?" Trần Duệ nhớ lúc trước Kinh Cức chi quan đã gợi lên tia sáng tạo căn nguyên trong cơ thể hắn.

Trần Duệ hiện giờ có lĩnh ngộ với siêu cấp hệ thống hơn xa trước kia. Siêu cấp hệ thống "Tinh Hệ" nếu muốn trở thành một quốc độ chân thực có tín ngưỡng và sinh mệnh tự thân chứ không phải chỉ là ảo ảnh thì Trần Duệ cần tiến thêm một bước, lĩnh ngộ đầy đủ quy luật của vũ trụ.

Không chỉ có hủy diệt mà còn có sáng tạo.

Ngay cả con đường tắt dung hợp sáng tạo và hủy diệt của Bendie kia, Trần Duệ cũng không ưa. Mỗi người đều có hướng đi của mình, nhất là bản thân hắn còn có siêu cấp hệ thống, con đường vốn bất đồng.

Nhưng cho dù thế nào, sáng tạo căn nguyên đều là thứ cần thiết, hơn nữa cơ hội trước mắt không thể bỏ qua, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Gelanin nhìn bộ dáng hứng thú của Trần Duệ, liền giải thích: "Nghe nói ba kiện thánh vật này là do thần linh căn cứ theo đồ vật chứa đựng lực sáng tạo thế giới mà tạo ra. Chúng nó có lực lượng không thể tưởng nổi, cho nên mới có cái tên Sáng Tạo này."

Đồ vật chứa đựng lực sáng tạo thế giới! Trần Duệ giật mình, chẳng lẽ là chứa căn nguyên sáng tạo...

"Nếu tập hợp đủ ba thánh vật, cũng có được sự thừa nhận thì các hạ sẽ có được thứ không thể tưởng tượng được, đạt được thực lực vượt xa thánh cấp." Gelanin mỉm cười: "Không biết các hạ có thi triển lực lượng đặc thù gì hay không. Năng lực cảm giác của ta có hạn, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận thực lực của các hạ còn chưa đạt tới thánh cấp. Đương nhiên, hai vị bằng hữu của các hạ đã có thực lực siêu giai vượt qua cả thánh cấp."

"Cảm giác của ngươi không sai. Thực lực của ta vẫn chỉ là sĩ cấp, chẳng qua bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù mà ta có hai siêu giai đồng bạn." Trần Duệ "thản nhiên" nói, trong lòng cũng sáng như gương. Người sáng tạo ba kiện thánh vật này khẳng định chẳng phải thần linh gì, chẳng qua là tập hợp ba phần của thánh vật mà thôi. "Thứ không thể tưởng tượng được" chắc chắn là đường tắt để lĩnh ngộ căn nguyên sáng tạo.

Kinh Cức chi quan chính là một minh chứng tốt nhất, đây tuyệt đối là một con đường khả thi.

"Đúng rồi, hai kiện thánh vật khác... Gelanin các hạ liệu có thể báo cho ta biết hay không?"

Gelanin nghe được từ "siêu giai đồng bọn", ánh mắt liền tỏa sáng lập lòe. Hắn nói: "Các hạ nên biết, ước chừng hai mươi vạn năm trước, thế giới loài người là tam đại thần thánh đế quốc cùng tồn tại. Theo thứ tự là Long Hoàng đế quốc, Lam Diệu đế quốc và Vân Đằng đế quốc. Ba vị thiên sứ tối cao vâng theo ý chỉ của thần linh, tặng ba thánh vật cho ba đế quốc làm trấn quốc chi bảo. Nhưng mà vào hai vạn năm trước, Vân Đằng đế quốc bị Long Hoàng đế quốc và Lam Diệu đế quốc liên minh thảo phạt, cuối cùng mất nước. Quốc gia cũ bị phân tách thành hơn mười vương quốc lớn nhỏ, hiện giờ Tinh Quang vương quốc trứ danh chính là một trong số đó. Trận đánh năm đó thực ra cũng là trận thảo phạt dị giáo đồ, vì Vân Đằng đế quốc ngày đó đã bị bọn dị giáo đồ đáng sợ Hắc Tử Đồ khống chế hoàn toàn. Ba mươi tòa thành trấn bị huyết tế chấn kinh toàn nhân giới lúc đó, không chỉ vậy, Hắc Tử Đồ còn vươn bàn tay độc ác của mình tới tộc Tinh linh ở Phỉ Thúy Lâm Hải. Chúng ý định lợi dụng Sinh Mệnh chi thụ để triệu hồi Tà Thần, suýt chút nữa khiến tộc Tinh linh gặp họa diệt tộc. Dưới sự kêu gọi của giáo hội, liên minh do hai đại đế quốc cầm đầu được thành lập, cuối cùng cũng diệt trừ được Vân Đằng đế quốc, hóa giải trận tai ách kia."

Thì ra là vậy! Trần Duệ chậm rãi gật đầu. Năm đó Phỉ Thúy Lâm Hải gặp nguy cơ, cũng phù hợp với giải thích của cha vợ tinh linh. 

"Gelanin các hạ, ý tứ của các hạ có phải là... hai đại thánh vật còn lại hiện tại đang phân biệt ở Long Hoàng đế quốc và Lam Diệu đế quốc?"

"Đúng vậy, một thứ là Chén Thánh, một thứ là Thánh Quang Pháp Bào." Gelanin gật đầu: "Đều là trấn quốc chi bảo, chúng nó lần lượt được giấu kín trong quốc khố hai đại đế quốc, chỉ có đế vương mới biết được tung tích chính thức."

"Ta cảm thấy Gelanin các hạ dường như đang nhắc nhở ta điều gì đó? Là điều kiện hay là... áp chế?"

"Ha ha, các hạ đừng hiểu lầm." Gelanin lắc đầu: "Chỉ là trình bày sự thật một cách thiện ý mà thôi. Các hạ không phải là không thích quanh co lòng vòng hay sao? Thứ cho ta nói thẳng, nội tình hai đại thần thánh đế quốc không phải nhỏ, mạnh hơn bề ngoại nhìn vào rất nhiều. Thực lực trong tay các hạ tuy rằng bất phàm nhưng bất kể là thủ đoạn gì, muốn có được Chén Thánh và Thánh Quang Pháp Bào cũng cực kỳ gian nan. Trừ khi, các hạ mượn dùng lực lượng của Quang Minh giáo hội."

"Là vậy sao?" Trần Duệ từ chối cho ý kiến chỉ cười cười, trong lòng nhanh chóng tính kế.

"Nói rõ một chút, ta là hồng y giáo chủ của Quang Minh giáo hội. Địch nhân lúc trước của ta chính là dị giáo đồ 'Hắc Từ Đồ' tôn thờ hắc ám và hủy diệt. Vào thời khắc nguy hiểm vừa rồi, ta đã dùng bí pháp mở phong ấn Kinh Cức chi quan nhưng bởi vì thể chất của ta không thể chịu tải nổi thánh lực, suýt chút nữa mất mạng. Đấy cũng là lý do vì sao Kinh Cức chi quan có thể tự động bay đi lựa chọn các hạ, thể chất của các hạ... hẳn là Quan Diệu chi thể tinh khiết nhất. Chỉ riêng điểm này, các hạ có tư cách trở thành Thánh tử của giáo hội, cũng chính là người thừa kế của Giáo hoàng miện hạ!"

"Thánh tử?" Trần Duệ sửng sốt, người thừa kế của Giáo hoàng? Có phải đã nghĩ sai chỗ nào rồi không?

Gelanin thấy Trần Duệ sửng sốt lâu không nói chuyện, liền nhịn không được mở miệng gọi: "Các hạ..."

Trần Duệ rốt cục phục hồi tinh thần, xoa nhẹ mũi: "Thật ra, ta hiện tại muốn nói nhất là hai chữ 'ha ha'."

Gelanin kích động: "Các hạ đã đáp ứng trở thành Thánh tử rồi sao?"

Con mắt nào của ngươi chứng kiến ta đáp ứng? Trần Duệ im lặng phất tay: "Ta đã quên, loại từ ngữ này quả thật rất cao cấp với ngươi, vẫn nên đổi thành từ thông dụng thì hơn: không hứng thú!"

"Các hạ dường như có hiểu lầm gì đó với giáo hội?" Gelanin cũng không nản lòng. Hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay như vậy. Tuyết đạt lai bị mất trộm cho đến nay vẫn là bí ẩn của giáo hội nhưng là một trong tam đại hồng y giáo chủ, đồng thời cũng là một người chứng kiến sự kiện trên đài Tuyết Phong năm đó, Gelanin đương nhiên biết hậu quả khi không có tuyết đạt lai là thế nào. Trước khi tuyết đạt lai có thể sống lại, Quang Minh giáo hội không thể chuyển hóa ra Quang Diệu chi thể, cũng không cách nào lựa chọn chiến sĩ trong đám thánh đồ. Về lâu về dài, uy vọng và tín ngưỡng của cả giáo hội sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.

Tung tích Kinh Cức chi quan lúc này là một bất ngờ đầy vui mừng, bởi vì Kinh Cức chi quan có một công năng trọng yếu, đó chính là "Thần Thánh Quyến Cố". Nó có thể chuyển hóa thể chất quang hệ, tuy rằng không so được với hiệu quả của tuyết đạt lai nhưng vào lúc này nó có thể phát huy công dụng thay thế lớn nhất.

Điều tệ hại duy nhất chính là Kinh Cức chi quan chỉ có thể phát huy hoàn toàn lực lượng nhờ Quang Diệu chi thể, hơn nữa còn có thể tạo thành thương tổn nhất định với người sử dụng. Trước mắt, chỉ duy nhất có Giáo hoàng Vatican Brandeis là có thể đảm nhiệm chức vị "người được chọn". Cứ thế này mãi, thọ mệnh không còn nhiều lắm của Giáo hoàng sẽ bị hao mòn hết.

Nhưng mà hiện tại lại xuất hiện một vị thanh niên khác có Quang Diệu chi thể tinh thuần cực độ. Hơn nữa, hắn còn có thiên phú dị bẩm, có thể hoàn toàn khống chế Kinh Cức chi quan, không bị tổn thương khi thi triển "Thần Thánh Quyến Cố". Đây đúng là thần linh ban ơn!

Cho nên, bất kể thế nào Gelanin cũng không bỏ qua vị "Thánh tử" này, lập tức kiên nhẫn giải thích.

"Quyền hạn của Thánh tử là đồng đẳng với tông chủ giáo, có thể tự do ra vào bất kỳ nơi nào của Thánh sơn, kể cả cấm địa thần điện!" Thái độ của Trần Duệ rốt cục cũng có chuyển biến khi nghe lời vừa rồi của Gelanin. "Ta cần có thời gian suy nghĩ."

"Ta có thể đợi!" Gelanin mừng rỡ không thôi. "Đúng rồi, ta còn chưa biết đại danh của các hạ?"

"Thật thất lễ, Gelanin các hạ." Trần Duệ nở nụ cười sâu xa: "Tên ta là... Arthur."

CHƯƠNG 937: CÔNG KHAI XÉT XỬ

 

 

Ads by Google

 

"Gelanin các hạ, thuyền Mạn Đà La của ta đại khái còn một giờ nữa là cập bờ, không biết các hạ có tính toán gì không?"

"Arthur các hạ, xin hỏi một chút, mục đích của các hạ là..."

"Thuyền của ta sẽ cập bờ ở thành Xích Long, mục đích của ta là Hierro Mogadishu, đô thành Long Hoàng đế quốc."

"Thật sự trùng hợp, ta cũng phải đi Hierro Mogadishu, không biết các hạ có cho ta vinh hạnh đồng hành hay không?"

"Hồng y giáo chủ các hạ quá khiêm nhượng rồi." Trần Duệ nở nụ cười.

Gelanin cũng cười: "Hy vọng trong tương lai, ký ức về lần đồng hành này sẽ trở thành vinh quang cả đời ta."

Có lẽ là bóng ma cả đời. Trần Duệ thầm bỏ một câu trong lòng, cũng không vạch trần ý đồ Gelanin đi theo mình lần này.

Kinh Cức chi quan có tầm quan trọng không cần nói cũng biết với giáo hội hiện đã mất tuyết đạt lai. Gelanin vốn tưởng lần này gặp phục kích sẽ phải chết mất mạng, cho dù còn sống cũng sẽ bị nghiêm trị, chức vị hồng y giáo chủ khẳng định là khó giữ.

Trong lúc nguy cấp, người thần bí "Arthur" đột nhiên xuất hiện, Kinh Cức chi quan bị "cướp", nhiệm vụ này vốn được coi là thất bại nhưng đối với Gelanin, vị có Quang Diệu chi thể và trở thành chủ nhân của Kinh Cức chi quan này mới chính là nỗi kinh ngạc vui mừng nhất. Chỉ cần báo cáo việc này lên cấp trên, hắn nhất định là lập công lớn. Trước mắt không thể để cho "Thánh tử miện hạ" rời khỏi tầm mắt, bởi vậy Gelanin không chút do dự tạm dẹp tư thái của bản thân sang một bên, trở thành người hầu của "miện hạ".

Tam nữ luôn ở trong khoang thuyền cuối cùng cũng đi ra ngoài nhưng theo đề nghị của Trần Duệ, tiên nữ long tiểu thư và Isa tiểu thư đều che mặt. Tuy rằng sắc thái thanh tú đều giảm đi ít nhiều nhưng khí chất kia vẫn làm cho người ta nhìn chăm chú như trước.

Trần Duệ từ miệng của Gelanin biết được, hộ tống Kinh Cức chi quan vốn có ba thánh đồ, gồm Ma Kết thánh đồ Clark, Thiên Yết thánh đồ Aprilai và Kim Ngưu thánh đồ Abramovich. Bởi vì chiến đấu kịch liệt, Abramovich đã thân vong, Aprilai cũng trọng thương, có thể chèo chống tới mãi lúc đó đều là nhờ Clark.

Các Quang Huy kỵ sĩ cùng với hai người Clark và Aprilai đều có thiện cảm lớn với người được gọi là chủ nhân của "Kinh Cức chi quan" này. Dù sao mạng mình là do người ta cứu, không cảm kích mới là lạ. Chẳng qua Trần Duệ chỉ lễ phép đàm thoại mấy câu với họ, không trao đổi quá nhiều để tránh phiền toái không cần thiết.

Không lâu sau, phía trước đã xuất hiện đất liền, thuyền cập bến Xích Long cảng.

Sau khi tiến vào thành Xích Long, dựa theo lời mời của Gelanin, đoàn người Trần Duệ tới làm khách tại Quang Minh điện trong thành Xích Long.

Kỳ lạ là mục sư phụ trách Quang Minh điện của thành Xích Long lại đi vắng.

Bởi vì vào ba ngày sau tại Hierro Mogadishu sẽ diễn ra một buổi xét xử công khai, người bị xét xử có thân phận đặc thù là Hắc Tử Đồ. Nhị hoàng tử Garfield đặc biệt mời tổng giám mục Winter của của Quang Minh Thánh Sơn tới làm chủ thẩm. Winter đi vào theo đường thủ Xích Long thành cho nên mục sư ở đây đã đi cùng ông ta tới thành Hierro Mogadishu.

Điều khiến Trần Duệ bất ngờ chính là tên "Hắc Tử Đồ" bị xét xử công khai kia chính là Samuel Kemplott.

Ba ngày sau.

Long Hoàng đế đô, Hierro Mogadishu.

Hội nghị đường hoàng cung.

Hội nghị đường này có thể chứa nhiều nhất hai vạn người, là trung tâm hội nghị lớn nhất đế quốc. Rất nhiều quyết định của đế quốc, thậm chí còn có quyết định liên quan tới vận mệnh thế giới đều từng diễn ra trong hội nghị đường này. Và hôm nay, nơi này sẽ diễn ra một buổi xét xử.

Chủ thẩm lần này được đặc biệt mời tới từ Quang Minh Thánh Sơn - Tổng giám mục Winter. Cầm đầu bồi thẩm đoàn chính là Long Hoàng đại đế Rex Roland.

"Hắc Tử Đồ" Samuel đang bị gông xiềng ma pháp giam trên đài, không thể sử dụng lực lượng gì cả, thậm chí ngay cả năng lực nói chuyện cũng không có.

Samuel là thứ tử Kemplott gia tộc, vốn thân phận này không có gì đáng kế với tầng lớp quý tộc của Long Hoàng đế quốc. Nhưng Samuel còn là một thành viên trong Long Kỵ Sĩ quân đoàn, là một long kỵ sĩ chân chính. Ngoài ra Samuel có thể liên lụy tới một số bí mật cho nên Garfield mới đặc biệt đề nghị Tổng giám mục Winter tới tham dự buổi công thẩm này.

"Samuel Kemplott, mọi người hẳn là nhớ ngày trước hắn từng đánh bại Paul của Lohman gia tộc, cũng nhờ đó mà được tộc trưởng Foleite của gia tộc Philip đáp ứng hôn ước với trưởng nữ Joanna. Mà Joanna..."

Nhị hoàng tử Garfield đưa tay chỉ về phía Joanna: "Đã từng yêu Samuel nhiều năm. Theo ta được biết, hai người còn suýt chút nữa cùng bỏ trốn vì Joanna trước đó bị định hôn ước với Paul. Nhưng vì Samuel không muốn Joanna bị cả gia tộc phỉ nhổ nên mới dứt khoát xuất phát đi khổ tu, dùng thực lực đoạt lại vợ. Cuối cùng, Samuel quả nhiên đã làm được, trận chiến năm ấy hắn đã đánh bại Paul, được bệ hạ sắc phong làm hoàng kim kỵ sĩ, cũng trở thành một thành viên trong quân đoàn Long Kỵ Sĩ quang vinh. Đây quả là một câu chuyện tình yêu đáng cảm động, đáng tiếc là ai cũng không thể tưởng nổi, Samuel vì mục đích như thế lại bất chấp tất cả đi vào con đường sa đọa."

Garfield tỏ ra vô cùng tiếc hận. Joanna không kìm nén được liền đứng dậy lớn tiếng nói: "Samuel không sa đọa! Ngươi có chứng cớ gì?"

"Ta có thể cho rằng, hành vi vô lễ này đại biểu cho việc gia tộc Philip đứng về phe đọa lạc giả?" Ánh mắt Garfield trở lên sắc bén, không thèm để ý tới Joanna mà nhìn về phía phụ thân nàng, tộc trưởng Foleite của gia tộc Philip.

"Không cần nhìn đâu Garfield điện hạ, ta đã thoát ly gia tộc Philip. Thân phận hiện tại của ta là thê tử của Samuel." Nhờ nữ tử ở bên nhắc nhở, Joanna đã lấy lại bình tĩnh: "Ta có thể xin thứ tội vì hành vi vô lễ trước mặt bệ hạ và điện hạ vừa rồi, nhưng mà ta muốn hỏi một câu, điện hạ có chứng cớ gì khi nói Samuel là đọa lạc giả? Samuel chính là Hoàng kim kỵ sĩ và Long kỵ sĩ do chính bệ hạ phong chức. Điều này không chỉ đại biểu cho quang vinh của Hoàng kim kỵ sĩ và Long kỵ sĩ quân đoàn mà nó còn đại biểu cho sự tín nghiệm của bệ hạ!"

Mấy câu nói đó rất có phân lượng, nhất là kéo cả Rex đại đế vào. Nếu Samuel một mực bị gán cho cái danh đọa lạc giả thì cũng tương đương với việc xem thường ánh mắt của Rex.

Rex đại đế vẫn luôn im lặng lắng nghe lúc này rốt cục có động tĩnh, ánh mắt ngài hơi động một chút nhưng rồi lại trở về bộ dáng xem kịch vui như trước.

"Chứng cứ chính xác sao..." Garfield cười nhạt một tiếng: "Ta không có, chỉ là một phỏng đoán."

Các quý tộc dự thính ồ lên. Joanna nhanh chóng nói: "Nếu không có chứng cớ, đây chính là mưu hại trắng trợn. Tuy rằng không biết điện hạ xuất phát từ mục đích gì nhưng nếu hôm nay là Samuel, vậy thì mai... sẽ là ai đây?"

Âm thanh thảo luận của các quý tộc càng lớn hơn. Một câu này của Joanna rất có tính kích động. Garfield cũng đã định liệu được trước, chờ âm thanh nhỏ dần xuống, hắn mới nói: "Phỏng đoán của ta rất đơn giản, Samuel lúc trước bị Paul đánh bại vẫn chỉ là sư cấp, lần thứ hai đánh bại Paul đã là ngụy thánh cấp. Đây coi như bỏ qua đi, nhưng mà ngay mấy ngày hôm trước, thực lực của Samuel không ngờ đã đột phá tới thánh cấp chân chính! Từ năm Samuel rời đi cho tới giờ, chẳng qua chưa đầy mười năm, vậy mà vừa thành ngụy thánh cấp nay đã trở thành thánh cấp chân chính. Hắn dùng thời gian nhiều nhất là ba năm đã có thực lực đó, hơn nữa còn có xu hướng tiến bước cao hơn! Các ngươi có từng gặp qua tốc độ thăng cấp như vậy chưa?"

Mọi người rối rít kinh hãi. Ba năm! Vừa mới bước vào thánh cấp chưa lâu đã thành thánh cấp chân chính!

"Nếu nói Samuel có thiên phú dị bẩm thì vì sao trước đó luôn biểu hiện bình thường? Không hề nghi ngờ, hắn mượn dùng ngoại lực!" Garfield nói với Tổng giám mục Winter: "Winter đại nhân, theo ta được biết, cho dù là Thánh đồ phụng dưỡng quang minh cũng không có tốc độ tăng trưởng nhanh thế này nhưng thực ra Hắc Tử Đồ... có nghi thức huyết tế để đề thăng thực lực?"

"Đúng thế!" Khuôn mặt của Tổng giám mục Winter trở nên ngưng trọng. "Thủ hộ giả cao cấp của Hắc Tử Đồ phần lớn đều trải qua nghi thức này. Vị kỵ sĩ Samuel này có tốc độ tu luyện cực nhanh, rất có thể là Hắc Tử Đồ nhưng điện hạ quả thực không có chứng cớ xác thực chân chính, thuyết minh hắn là Hắc Tử Đồ."

Lời của Tổng giám mục Winter rất công bình, mọi người đều sôi nổi gật đầu. Garfield không chút hoang mang nói: "Nếu quả thật nói tới chứng cứ, ta có một thứ. Kỵ sĩ Antonio, xin hãy mang món đồ kia lên."

Antonio là một nam tử cao gầy tóc xám, cũng chính là tên ban đầu ở trong ngục đánh gãy tay chân Samuel. Trong tay hắn là một thanh trường đao, vỏ đao màu đỏ tối, thỉnh thoảng lại lóe lên huyết quang.

"Đây là vũ khí mới lấy được sau khi Samuel thắng Paul. Thật không thể tin nổi, món đồ này lại chính là vũ khí cấp truyền kỳ cường đại, không, ngay cả ở trong đống vũ khí cấp truyền kỳ thì nó cũng là cực phẩm của cực phẩm. Cho dù là thánh cấp cường giả cũng khó mà có được một chuôi vũ khí thế này. Ta rất hiếu kỳ... chuôi vũ khí này lấy từ chỗ nào. Hiện tại, xin mời Winter đại nhân hãy nhìn chuôi vũ khí này một chút."

Vũ khí thượng phẩm truyền kỳ cấp! Đám quý tộc sổi nổi, nhất là những kỵ sĩ tướng quân, mắt họ tỏa sáng lập lòe nhìn thanh trường đao đó.

Thanh trường đao khi được Winter tiếp nhận, dường như ông ta có cảm ứng gì đó, chân mày cau lại, cẩn thận cầm thanh trường đao, chậm rãi rút ra.

Ngay trong tích tắc rút trường đao, khói đen tỏa ra, một cỗ hơi thở hủy diệt mãnh liệt nháy mắt tràn đầy hội nghị đường. Hai tay Winter tỏa ra lực lượng quang hệ mãnh liệt, chiếu lên trên đám khói đen kia, phát ra âm thanh "lẹt xẹt". Hai tay Winter run lên nhẹ nhẹ, đúng là đang áp chế lực lượng hắc ám kia.

Winter lắp bắp kinh hãi, liền vội vàng tra đao vào vỏ. Hơi thở đáng sợ kia cũng biến mất, Tổng giáo mục cả kinh kêu lên: "Đây là lực lượng hủy diệt sa đọa, không ngờ lại cường đại đến thế!"

Antonio vội vàng tiếp lấy thanh dao. Dưới đài có chút hỗn loạn, Garfield lập tức nhân cơ hội quát lên: "Không còn nghi ngờ gì nữa, Samuel chính là Hắc Tử Đồ! Phụ hoàng, ta đề nghị, tra xét cả Kemplott gia tộc! Nếu cần thiết thì..."

Đây đã không còn là tranh đấu riêng cá nhân Samuel nữa mà đã liên lụy tới toàn Kemplott gia tộc!

 

CHƯƠNG 938: NGƯƠI LÀ AI?

 

 

Ads by Google

 

Đáy mắt Garfield che dấu sự âm độc và oán hận. Đoạn thời gian này, hắn gần như hoàn toàn mất đi công năng trọng yếu nhất của nam giới, và cũng phát hiện ra đó là do Samuel gây lên. Điều đáng sợ là, ám toán này khiến hắn không thể trị thương được, và khi hắn phái người tới Lôi ngục trả thù lại bị hồng long thủ vệ ngăn trở, không thể thực hiện.

Mặc dù Garfield hắn là nhị hoàng tử nhưng cũng không đám quá phận với Long tộc của Long cốc. Hơn nữa, khởi nguyên của việc này là do hắn có ý đồ quấy rối Veronica, một xì căng đan quá lớn, tự nhiên không thể công khai.

Một người nam nhân bị đánh mất "năng lực" kiểu này quả thực là sỉ nhục và cừu hận ngập trời! Cho nên hắn không chỉ muốn Samuel chết mà còn muốn Kemplott diệt tộc.

Tổng giám mục Winter không chút do dự gật đầu. Những kẻ hiềm nghi là Hắc Tử Đồ, giáo hội tuyệt không nương tay, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!

Tộc trưởng Carlo của gia tộc Kemplott đang đứng trong hàng ngũ dự thính. Cục trưởng cục tài chính vừa mới ra tù này từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng lắng nghe, nay vừa thấy Garfield nói thế liền biến sắc mặt.

Rex đại đế chậm rãi mở mắt ra: "Gia tộc Kemplott đã khai trừ Samuel rồi."

Một câu này đã phân rõ giới tuyến, cứu Kemplott ra khỏi vũng nước lầy. Carlo nhất thời thở phào nhẹ nhõm nhưng lão nhìn con trai bị cầm cố trên đầu, muốn đứng lên nói gì đó lại bị tứ hoàng tử Luke kéo lại. Cuối cùng, lão chỉ đành ngồi xuống, nháy mắt, lão đã già đi chục tuổi.

Là thần tử nhiều năm, Carlo đã rõ dụng ý của Rex đại đế, đây là một thủ đoạn cân bằng, cũng là hồi chuông cảnh tỉnh hắn. Hắn là một tộc trưởng, không thể vì con trai mình mà làm hại tới sinh mạng toàn tộc. Nhìn tình huống trước mắt, Garfield có căn cứ chính xác, còn có Tổng giám mục Thánh Sơn xác định rõ ràng, coi như liều cả gia tộc Kemplott vào thì Samuel cũng không cách nào thay đổi vận mệnh.

"Samuel." Rex đại đế nói: "Ta muốn nghe lời biện giải của ngươi."

Hai vệ sĩ lập tức giải tỏa giam cầm ngôn ngữ của Samuel. Samuel không nóng lòng biện giải, chỉ trầm mặc một lát rồi nói: "Bệ hạ, ta không phải Hắc Tử Đồ. Vũ khí của ta 'Phi Yên' lúc ấy bị quân đoàn trưởng Greens cầm đi mất. Trong quãng thời gian này, hoàn toàn có khả năng động tay động chân lên nó. Còn lai lịch của 'Phi Yên' và thực lực của ta... xin thứ cho ta không tiện giải thích."

Rex đại đế mỉm cười nhướng lông mày. Đến tình trạng thế này rồi, Samuel vẫn còn giấu diếm, mặc kệ hắn có phải Hắc Tử Đồ hay không, mặc kệ hắn có thế lực gì sau lưng... tóm lại, không phải lực lượng nắm giữ trong tay mình thì không nên giữ lại bên người. Đây chính là đạo làm vua của Rex đại đế.

Samuel không tiếp tục giải thích, chỉ dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Joanna và Ena.

"Không cách nào biện giải rồi chứ gì." Ánh mắt Garfield trở nên ngoan độc. "Chứng cớ vô cùng xác thực, cư nhiên còn nói mình không phải Hắc Tử Đồ, ai tin chứ?"

"Ta tin hắn!" Joanna lớn tiếng nói, không còn để ý tới lễ tiết gì nữa. Giờ phút này, nàng chỉ muốn đứng cạnh bên hắn.

"Ta cũng tin tưởng hắn." Ena đứng bên cạnh cũng lên tiếng, không chút do dự. Bởi vì cùng thể hiện quyết tâm vào giây phút cuối này mà hai nữ nhân mới sát bên nhau hơn, bàn tay họ nắm chặt một chỗ.

Từ khi nghe Samuel trả lời câu hỏi của Rex đại đế, các quý tộc ở đây đã hiểu được kết cục của Samuel, tự nhiên không ai mở miệng.

Garfield khinh thường nhìn Joanna và Ena, mở miệng nói: "Winter đại nhân, ta nghĩ có thể tuyên án rồi."

Tổng giám mục Winter gật đầu: "Ta tuyên bố, Samuel..."

Vừa lúc đó, phía sau hội nghị đường vang lên thanh âm kiên quyết.

"Samuel không phải Hắc Tử Đồ!"

Mọi người lắp bắp kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía sau, liền thấy một vài người đang đi đến.

Người mở miệng là một nam tử mặc áo choàng, không thấy rõ diện mạo, trên vai có một sinh vật kỳ quái, bên cạnh có hai nam tử. Một nam tử đang cầm bình rượu, biểu cảm ngả ngớn, người kia thì mặc trường bào màu trắng, là một bộ đồ của Quang Minh giáo hội. Bộ quần áo này đại biểu cho một thân phận to lớn, khiến đám quý tộc nhìn thấy không khỏi sửng sốt.

"Các ngươi là ai? Sao dám xông vào..." Một vị tướng quân bước ra khiển trách. Quân canh gác đang muốn hành động lại bị Rex đại đế ngăn cấm. Bởi vì Rex đại đế liếc mắt một cái liền nhận ra nam tử mặc quần áo trắng là ai.

"Winter, ngươi có thể tuyên án, vị kỵ sĩ này tuyệt đối không thể nào là Hắc Tử Đồ." Nam tử mặc quần áo giáo hội kia hơi khom người với Rex đại đế, sau đó mở miệng nói.

"Gelanin đại nhân!" Chủ thẩm Winter đã đứng dậy, nghiêng mình hành lễ từ xa với nam tử.

Gelanin! Một trong tam địa hồng y giáo chú của Quang Minh giáo hội.

Tất cả mọi người rốt cục cũng biết thân phận của nam tử này. Họ sôi nổi kinh ngạc, hồng y giáo chủ có thân phận chỉ sau mỗi giáo hoàng và các tông chủ giáo thôi.

Mặc dù Tổng giám mục Thánh Sơn có thân phận cao hơn Tổng giám mục ở đế quốc và vương quốc nhưng khi đứng trước mặt hồng y giáo chủ, Tổng giám mục chỉ có thể cúi đầu. Winter nghĩ Gelanin còn chưa biết tình huống khi nãy, liền giải thích: "Gelanin đại nhân,vị kỵ sĩ Samuel này..."

"Không cần thiết phải nói mấy lời dư thừa nữa. Nếu Arthur các hạ nói hắn không phải Hắc Tử Đồ thì hắn sẽ không phải, hiểu chưa?" Ngữ khí Gelanin nặng nề thêm vài phần: "Cũng giống với việc, ta và ngươi không phải Hắc Tử Đồ."

Cái tên "Arthur" vừa rơi vào tai, nụ cười bên môi Rex đại đế liền rung động. Hắn rốt cục cũng chú ý tới người áo choàng đi phía trước.

Câu nói cuối cùng của Gelanin khiến Winter kinh hãi, vội vàng mở miệng không chút do dự: "Ta tuyên bố, Samuel kỵ sĩ không phải Hắc Tử Đồ!"

Kết quả này khiến toàn bộ quý tộc kinh hãi. Garfield không ngờ lại xuất hiện chuyển biến như vậy, liền cả giận nói: "Chờ một chút! Chuyện Samuel là Hắc Tử Đồ đã có căn cứ vô cùng xác thực, dựa vào cái gì lại nói hắn trong sạch!"

Người áo choàng chỉ Antonio bên cạnh Garfield rồi nói với nam tử uống rượu bên cạnh: "Lấy chuôi đao kia cho ta."

Nam tử uống rượu ngáp một cái, lười biếng nhìn về phía Antonio. Antonio cảm thấy một cỗ lực lượng áp bách ập xuống, nhất thời không thể động đậy. Hắn cảm giác như bản thân đứng bên vách núi, bên dưới là dòng dung nham sôi trao, chớp mắt, toàn thân hắn đã ướt sũng mồ hôi.

Ở trước mặt bao người, Antonio cứ thế xụi lơ trên mặt đất, cả người run rẩy đầy vẻ sợ hãi. Và thanh đao của Samuel vốn trong tay hắn đã trực tiếp nằm trong tay nam tử uống rượu.

Chỉ một cái hình thoáng qua đã khuất phục Hoàng kim kỵ sĩ Antonio gần tiếp cận thánh cấp...

Hơn nữa, tuyệt đại đa số người ở đây căn bản không rõ nam tử kia lấy đao kiểu gì.

Rất nhiều tướng quân rối rít đứng dậy. Kinh hãi trong mắt Rex đại đế càng thịnh, ngón tay đã nhẹ nhàng xoa chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái.

Người áo choàng kia không hề kinh ngạc chút nào, kể cả Gelanin cũng thế. Con vật kỳ lạ trên vai người áo choàng đã xuất hiện bên cạnh nam tử uống rượu, trong "tay" nó hiện ra một bình rượu, bưng lên tu ừng ực.

Lúc này, người áo choàng thần bí đã tiếp nhận thanh trường đao, nhìn thoáng qua rồi thản nhiên nói một câu: "Chẳng qua chỉ phụ thêm một chút lực lượng hắc ám thôi, trò vặt..."

Nói xong, hắn rút đao ra, giơ lên cao. Ngay khi khí tức hủy diệt lan tràn ra ngoài, thanh đao đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt. Tia sáng kia mãnh liệt như ánh mặt trời, hơi thở hủy diệt nháy mắt bị trừ khử không còn, chỉ trơ lại lực lượng quang minh ấm áp thần thánh.

Lực lượng quang minh nồng đậm đến thế! Tổng giám mục Winter vừa kinh ngạc vừa thành kính, khom người thật sâu với người áo choàng thần bí kia.

Chốc lát sau, hào quang từ chói mắt thành trong suốt, dường như có chiếc mũ miện nào đó vừa biến mất trên đầu người áo choàng. Sau đó, người áo choàng hơi cúi mình thi lễ với Rex rồi chậm rãi đi lên đài hội nghị.

Tuy hắn không tỏa ra lực lượng gì cả nhưng trên người lại có một loại khí độ ung dung. Cho dù là Garfield hay Luke nhất thời cũng không thể mở miệng ngăn cản.

Samuel luôn chăm chú nhìn người mặc áo choàng này, đôi mắt run lên nhè nhẹ. Cho dù là khi đối mặt với tử vong, vị kỵ sĩ này cũng không có cảm xúc như thế. Thực ra, khi người áo choàng này vừa mới bước chân vào trong hội nghị đường, ánh mắt của Hoàng kim kỵ sĩ cùng chưa từng rời đi một lần.

Người áo choàng đi tới trước Samuel, nhìn hắn chăm chú: "Xin lỗi, ta tới hơi muộn, tùy tùng của ta."

Hốc mắt Samuel hơi hồng. Hắn quỳ một chân xuống, người chung quanh kinh ngạc phát hiện lực lượng cầm cố Samuel không biết đã bị hóa giải từ bao giờ.

"Bạn của ta, ngươi là một vị tùy trùng trung thành, vì bảo vệ bí mật mà không tiếc hy sinh tính mạng của mình." Người áo choàng chậm rãi đặt thanh "Phi Yên" lên vai Samuel.

"Samuel Kemplott, đúng rồi, dường như ngươi đã bị khai trừ khỏi gia tộc, vậy thì... Samuel, cho dù ta có lực lượng và quyền thế hay không, ngươi cũng nguyện ý chiến đấu vì ta chứ?"

"Đây là vinh hạnh và may mắn nhất cuộc đời này của ta." Samuel cúi đầu, trên cổ tay xuất hiện máu tươi, những giọt dần ngưng tụ thành một ấn ký trên không trung. "Ta lấy máu tươi để thề, sẽ hóa thân thành lưỡi đao sắc bén, chặt bỏ mọi bụi gai trên con đường ngài đi."

"Ta ban cho ngươi vinh quang và may mắn của một người tùy trùng, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu." Người áo choàng đưa thanh đao cho Samuel. Samuel cung kính tiếp nhận, khi đứng dậy, vẻ mặt tỏa sáng như ánh mặt trời. Điện hạ ngay trước mặt Rex bệ hạ, ngay trước mặt mọi người đã công nhận tư cách làm tùy tùng của hắn.

Trong lòng Tổng giám mục Winter đã thoải mái hơn chút ít. Vị thần bí nhân này có lực lượng quang minh gần như sóng vai với Vatican Brandeis miện hạ. Tùy tùng của ngài ấy sao có thể là Hắc Tử Đồ được?

"Ngươi là ai? Thật to gan! Dám làm trò trước mặt bệ hạ, nhận khâm phạm Hắc Tử Đồ làm tùy tùng!" Garfield kịp thời phản ứng lại, lập tức nhảy dựng lên chỉ trích.

"Quả thật là khiêu khích tôn nghiêm của Long Hoàng đế quốc! Người đâu!" Tứ hoàng tử Luke cũng lớn tiếng quát mắng. Đây là lúc phải biểu hiện trước mặt phụ hoàng, hắn quyết không thể lùi về sau. Các tướng sĩ chung quanh cũng sôi nổi đứng dậy.

"Đều câm mồm hết cho ta!" Người mở miệng không ngờ lại là Rex đại đế. Người cầm quyền cao nhất Long Hoàng đế quốc này chậm rãi đứng dậy, đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt mơ hồ không rõ của người áo choàng.

 

CHƯƠNG 939: ARTHUR, HOÀNG TỬ TRỞ VỀ

 

 

Ads by Google

 

Tóc vàng, mắt lam, tuổi trẻ, dường như còn có... khuôn mặt quen thuộc trước kia?

Toàn bộ âm thanh chung quanh phút chốc yên lặng lại, ngay cả nhị hoàng tử Garfield và tứ hoàng tử Luke cũng trở nên khiếp sợ.

Đồng tử của Rex đại đế bỗng chốc co rút lại, lòng xuất hiện cảm ứng mãnh liệt. Hắn chậm rãi đi về phía trước.

"Arthur..."

Cái tên này vừa thốt ra khỏi miệng của Rex đại đế, trái tim Trần Duệ bỗng dưng đập nhanh hơn, sâu trong nội tâm có một loại tình cảm thân cận khuếch tán ra. Rất nhiều trí nhớ không trọn vẹn che kín sâu trong tâm hồi bắt đầu nối liền lại.

Hốc mắt hơi đỏ lên, đây là dấu ấn huyết mạch bẩm sinh, mặc dù có trí nhớ và linh hồn ở kiếp trước thêm vào nhưng cũng không cách nào loại trừ ấn ký huyết mạch kia. 

"Con trai ta..." Thanh âm của Rex đại đế run lên nhè nhẹ, cho dù hắn có phải một đế vương đầy quyền mưu hay không thì ít nhất ở một khắc này, hắn chỉ là một người cha.

Một câu này đã chứng thật phỏng đoán trong lòng mọi người. Tất cả đều dồn dập kinh ngạc, đây làm một tin tức vô cùng chấn động. Tam hoàng tử mất tích đã mấy năm, người nắm giữ Kim Diệu lãnh địa, Arthur Roland đã quay về!

Trần Duệ hít sâu một hơi, đè nèn cảm xúc phập phồng trong lòng. Hắn khom người thi lễ với Rex đại đế: "Bệ hạ, ta đã trở về."

Xưng hô "bệ hạ" này quả thực không phải Trần Duệ cố ý xa lạ mà dùng nguyên theo trong trí nhớ của Arthur.

Khóe mắt Rex hơi rung lên, hắn không hoài nghi gì, ngược lại chỉ thở dài một hơi: "Tốt, về là tốt rồi."

Bên kia, hồng y giáo chủ Gelanin quả thực không che dấu nổi sự kinh ngạc của mình. "Thánh tử" Arthur tương lai của Quang Minh giáo hội không ngờ lại là hoàng tử của Long Hoàng đế quốc!

Joanna và Ena bên kia cũng giật mình, đồng thời cũng hiểu rõ một số thứ. Tam hoàng tử Arthur chính là "Richard" mà Samuel luôn nguyện trung thành. Hai nàng còn tận mắt chứng kiến Richard từng đánh bại titan cự nhân và tam đại Thú vương cường giả. Tam hoàng tử Arthur là một tồn tại cường đại tuyệt thế!

Nhưng Samuel đã dặn dò, hai nàng sẽ không hỏi gì thêm. Samuel đã bị gia tộc khai trừ, Joanna cũng thoát ly gia tộc, trong hoàn cảnh tứ cố vô thân đó, vị tam hoàng tử này lại xuất hiện, một câu "Samuel không phải Hắc Tử Đồ" đã đánh tan hoàn toàn độc thủ của Garfield.

Viện trưởng Quốc Vụ viện (tương đương với tể tướng) đứng bên cạnh Rex - lão Kovacs lớn tiếng nói: "Bệ hạ, xin thứ cho ta nói thẳng, thân phận của Arthur điện hạ không phải nhỏ, hơn nữa đã mất tích những mấy năm rồi, về phương diện thân phận có nên cẩn thận kiểm tra lại hay không..."

"Không cần, huyết mạch của ta không hề cảm giác sai! Ở khoảng cách thế này, mặc kệ là ảo thuật hoặc biến dạng đều không thể qua mắt, cũng giống như năm đó ta kiên trì nói nó không chết." Rex nhìn Trần Duệ: "Trực giác nói cho ta biết, hắn chính là con trai ta, tam hoàng tử Arthur, mặc dù... biến hóa hơi lớn."

"Bất cứ kẻ nào muốn sinh tồn ở một nơi xa lạ và nguy hiểm trong bảy năm, đều không tự chủ được phải thay đổi, nếu không đã sớm bị đào thải." Lời này không chỉ là của "Arthur" mà còn là của "Trần Duệ".

Rex nghe câu nói phát ra từ nội tâm này, trong lòng cảm xúc một hồi, chậm rãi gật đầu: "Ta có thể hiểu được."

"Bệ hạ." Trần Duệ nhanh chóng chắp vá chuỗi trí nhớ không đầy đủ của Arthur, thản nhiên chỉ đầu mình: "Thực ra ta đã đánh mất một bộ phần trí nhớ, may mà, còn không quên mất thứ trọng yếu, tỷ như... bệ hạ."

Rex nhìn thoáng qua lão Kovacs đang muốn nói lại thôi: "Còn nghi ngờ điều gì sao?"

Lão Kovacs nghe được sự lạnh lẽo ẩn chứa trong những lời này, liền cúi đầu nói: "Dạ không còn."

Bằng với lịch duyệt bây giờ của mình, Trần Duệ có thể nhìn ra lão Kovacs cố ý. Không phải cố ý tranh luận về việc tam hoàng tử mất tích nhiều năm, ngược lại, lão ta cùng với Rex kẻ xướng người họa, tiến thêm một bước khẳng định thân phận của "Arthur", chặn đứng tất cả nghi ngờ của mọi người.

Lão Kovacs mang danh đệ nhất đại thần, đứng vững trong Quốc Vụ viện mấy chục năm không ngã, xem ra không phải may mắn.

Tứ hoàng tử Luke phản ứng nhanh nhất: "Tam hoàng huynh! Suốt bảy năm! Huynh rốt cục cũng trở về rồi!"

"Arthur! Huynh đệ của ta." Garfield cũng tỏ ra kinh ngạc và vui mừng: "Thật sự là đệ! Không thể ngờ nổi Samuel lại là tùy tùng của đệ! Chỉ là ta cảm thấy hơi lạ, thực lực và vũ khí của Samuel..."

"Được rồi." Rex liếc mắt nhìn Garfield một cái. "Chuyện của Samuel đừng ở đây. Arthur trở về là chuyện vui lớn của hoàng thất, tất cả chuyện khác để sau hãy nói."

"Dạ." Garfield cúi đầu, trong mắt dâng lên nỗi lo lắng nồng đậm.

Xét xử cứ thế mà kết thúc, Samuel được xử trắng án. Tam hoàng tử Arthur Roland mất tích bảy năm đã trở về.

Vị tam điện hạ này đã từng là người đứng đầu Kim Diệu lãnh địa giàu có, cũng là hoàng tử Rex đại đế yêu thích nhất. Nhưng mà vào bảy năm trước, tam điện hạ thần bí mất tích, mãi cho tới hôm nay mới hiện thân.

Suốt bảy năm, không ai biết hoàng tử đã đi nơi nào, đã trải qua những gì. Điều duy nhất có thể xác định đó là thân phận "Arthur" là thực, Rex đại đế đã chiếu cáo cả đế quốc.

Hoàng cung Long Hoàng đế quốc.

"Arthur, còn nhớ Hồ Lam hoa viên này không? Mẹ con..." Rex đại đế dường như đang hồi tưởng chuyện xưa. "Ikarina rất thích mang con tới nơi này."

Trong ý thức của Trần Duệ xuất hiện hình tượng một nữ tử tóc vàng, khuôn mặt mông lung nhưng cảm giác từ ái kia lại vô cùng rõ ràng. Trong ký ức, loại từ ái đó đã rời khỏi "Arthur" khi còn bé, cũng giống như cha mẹ hắn ở Địa Cầu. Nhất thời, cảm xúc bi thương dâng lên trong lòng, làm hắn không nói lên lời.

Rex đại đế im lặng một lát, vỗ vai con trai. Dáng người Rex thật khôi ngô, bề ngoài không đến bốn mươi tuổi. Trần Duệ đứng trước mặt hắn thấp hơn một khoảng. Giờ phút này, Trần Duệ được hắn vỗ vai cũng cảm nhận được cảm giác quen thuộc của "người cha", một người cha giống trong trí nhớ của Arthur.

Nhưng mà Trần Duệ hiểu rất rõ, Rex không chỉ là một người cha, mà còn là một vị đế vương. Năm đó, Rex từng dẫm lên hài cốt của huynh đệ mình để ngồi vào đế vị.

Thủ đoạn và sự quyết đoán của vị đại đế này thế nhân đều biết, từ sự thống trị đối với Long Hoàng đế quốc có thể nhìn ra điều đó. Vô tình nhất đế vương gia, cho dù là bậc đế vương vĩ đại, một khi sự nghiệp thống trị bị uy hiếp thì thân tình cũng tùy thời bị chặt đứt (ngoại lệ cực nhỏ).

Không nói tới những điển tích xa xưa như Huyền Vũ môn, chúc ảnh phủ thanh, riêng việc Raizen và ba đứa con của hắn cũng khiến Trần Duệ rùng mình.

"Nói cho ta biết, con trai ta, mấy năm nay... con đã trải qua những chuyện gì?"

"Bệ hạ, có cần con nói lại thêm một lần nữa không? Con mất tích ở một chỗ thần bí, đồng thời bị đánh rơi một ít trí nhớ, cụ thể là vì sao hoặc nguyên nhân gì dẫn đến chuyện mất tích, con đã không nhớ rõ nữa. Sau này khi trải qua nhiều lần cửu tử nhất sinh, con cuối cùng đã may mắn sống sót, chiếm được lực lượng truyền thừa của văn minh thượng cổ."

"Chỉ như vậy thôi?" Rex nhíu mày.

"Vâng thưa bệ hạ."

"Con còn hận ta sao?" Rex chậm rãi đặt tay lên bả vai Trần Duệ. "Bởi vì người đàn bà kia? Từ đó đến giờ, con chưa từng gọi ta là 'phụ hoàng' hoặc là... cha."

Người đàn bà kia? Vết rách giữa hai cha con? Trần Duệ lắc đầu: "Rất nhiều việc con đã không nhớ rõ. Xin lỗi người, bệ hạ. Có lẽ, con cần một thời gian để thích ứng, cũng có lẽ, thời gian thích ứng sẽ rất dài."

Rex sâu xa liếc nhìn hắn một cái: "Có một số việc không nhớ cũng tốt. Con và Quang Minh giáo hội có quan hệ gì vậy?"

Rốt cục cũng tới vấn đề chính rồi sao? Trần Duệ lạnh nhạt nói: "Thuyền của con ở trên biển đụng độ hồng y giáo chủ đang bị Hắc Tử Đồ vây công. Người thủ hộ thượng cổ văn minh của con đánh tan Hắc Tử Đồ, sau đó lại nói ra chuyện Samuel bị mưu hại. Gelanin cho con mượn quyền thế, đi tới Hierro Mogadishu, rửa sạch sự trong sạch cho Samuel."

"Người thủ hộ của con rất cường đại, đã siêu việt thánh cấp rồi." Rex ngưng trọng nói: "Nói như vậy... con đã sớm có thể về hoàng cung nhưng vẫn một mực không làm như vậy, nếu không phải bởi vì Samuel, con cũng không xuất hiện trước mặt ta, có phải không?"

"Không hoàn toàn đúng, con không xuất hiện bởi vì phải đi khảo nghiệm thượng cổ văn minh truyền thừa, không thể rời khỏi." Trần Duệ sớm đã có lý do thoái thác. "Samuel và con gặp nhau trong một lần ra ngoài khảo nghiệm. Con có được sự giúp đỡ và lòng trung thành của hắn."

Rex từ chối cho ý kiến, hỏi một câu: "Thực lực của Samuel cũng tới từ lực lượng văn minh truyền thừa?"

"Đúng vậy, hắn chiếm được kế thừa của một vị thủ hộ lúc lâm chung." Trần Duệ trả lời rất diệu, truyền thừa "lâm trung" là thuyết minh mang tính duy nhất.

"Tổng cộng có bao nhiêu thủ hộ?"

"Sáu vị, ngoại trừ Samuel ra, còn có Pagliuca và Đâu Đâu xuất hiện tại hội nghị, còn có ba vị nữ sĩ, hai vị trong đó... là vợ con."

"Vợ?" Rex đại đế lập tức nhíu mày rồi lại dãn ra, sau đó chậm rãi nói: "Như vậy cũng tốt, đỡ cho con lại cùng... nhưng mà, cứ việc hai người họ mang thân phận người thủ hộ văn minh của con, các nàng tối đa chỉ có thể là tiểu thiếp, chánh thất của con, chỉ có thể là công chúa Bisi viên minh châu của Lam Diệu đế quốc."

"Con không hề có hứng thú nào với vị công chúa kia, tin rằng nàng ta cũng có đồng cảm xúc với con." Trần Duệ nhún vai.

"Cái đó không liên quan gì đến hứng thú hay không. Con là hoàng tử của Long Hoàng đế quốc, nàng ta là công chúa của Lam Diệu đế quốc. Cuộc hôn nhân này đã kéo dài suốt bảy năm rồi, ta cũng vì thế mà chịu đựng áp lực lớn từ Lam Diệu đế quốc. Hiện giờ con đã công khai xuất hiện, nhất định phải cưới Bisi làm vợ!" Thanh âm của Rex dần nghiêm nghị lại.

"Cho dù ta kiệt lực kháng cự?" Trần Duệ hỏi lại một câu.

"Con không có lựa chọn." Ngữ khí của Rex trở nên kiên quyết vô cùng. "Đây là quốc sự hai nước, chứ không phải việc riêng tư! Không có chuyện thương lượng gì ở đây!"

"Con hiện tại đã hiểu vì sao con lại xưng hô với người là 'bệ hạ'." Trần Duệ cũng không phẫn nộ như trong tưởng tượng của Rex, ngược lại lại có vẻ nhẹ như gió mây, hơi khom người nói: "Vậy thì bệ hạ, con cáo lui trước."

"Ta còn chưa cho con lui ra." Rex nhìn chằm chằm vào Trần Duệ, đôi mắt chớp lóe sự uy hiếp. "Lãnh địa của con vẫn luôn được Garfield thay thế quản lý..."

"Không sao hết, tất cả đều theo an bài của bệ hạ." Trần Duệ bỏ mặc ánh mắt áp bách của Rex, xoay người rời đi.

Đi vài bước, hắn lại ngừng chân, cũng không quay đầu mà nói: "Con kế thừa thượng cổ luyện kim văn minh. Vũ khí của Samuel là từ con, hiện tại hoài nghi trong lòng bệ hạ hẳn đã tiêu trừ hết. Đúng rồi, cả vị nữ sĩ trong Tử Uyển cung nữa, bệ hạ cũng không cần phải... giam lỏng, con tự có chừng mực của mình."

Rex nhướng mày, mỉm cười, đáy mắt lướt qua sự kinh ngạc. Thân ảnh Trần Duệ đã khuất dần trong tầm mắt.

Thật lâu sau, đế vương cúi đầu, nhìn cái bóng cô độc trong hồ nước, thì thào một câu.

"Ikarina, nàng nhìn thấy không? Con trai ta đã trưởng thành rồi."

 

CHƯƠNG 940: NHỮNG NGƯỜI TỚI BÁI PHỎNG

 

 

Ads by Google

 

Liên tiếp ba ngày, Rex đại đế không hề triệu kiến Trần Duệ nhưng Trần Duệ cũng không nhàn rỗi. Bởi vì "thân phận" đã công khai, các quý tộc tới bái phỏng nối liền không dứt, trong đó có huynh đệ tỷ muội của "Arthur".

Cường giả khó sinh sản đời sau hơn người thường nhưng năng lực sinh đẻ của nhân loại vượt xa ma tộc. Phi tử của Rex đại đế cũng không tính là nhiều lắm, hai mươi mấy người, con cái mười hai đứa.

Trong đó, hoàng hậu Ikarina đã qua đời sinh một nam một nữ, theo thứ tự là tam hoàng tử Arthur và thất công chúa Mayfair.

Lớn tuổi nhất là trưởng công chúa Censi, mười năm trước đã gả cho đại hoàng tử Houston của Lam Diệu đế quốc. Hai hoàng tử nổi bật nhất hiện tại là nhị hoàng tử Garfield và tứ hoàng tử Luke cũng đều do hoàng phi sở sinh. Sau khi Ikarina mất, Rex không tiếp tục lập hậu nữa.

Sáng sớm hôm nay, tứ hoàng tử Luke và công chúa Mayfair rủ nhau tới Kim Vân cung của Trần Duệ. Mayfair công chúa đã mười bảy tuổi, năm đó cái gì cũng không hiểu, chỉ biết theo sau Arthur chạy khắp nơi. Hiện giờ, cô nhóc ngày nào đã trổ mã thành một thiếu nữ xinh đẹp. Vị hôn phu của Mayfair là Projo con trai trưởng của Quân Vụ viện viện trưởng Jammu Braschi.

Các quý tộc có quyền vị cùng với vinh hoa phú quý mà bình dân ca ngơi, nhưng mà bọn họ không cách nào quyết định hôn nhân của mình, thậm chí kể cả phương hướng sinh sống cũng do người khác định ra, nhất là người trong hoàng thất.

Vừa rồi Mayfair mới gặp lại anh trai còn có chút khiếp đảm, nhờ Luke nói tới một chút chuyện lý thú của ba huynh muội trước kia, rất nhanh nàng liền buông lỏng xuống, cũng thân thiện với Trần Duệ hơn.

"Ngoại trừ Isa và Lola ra, ta còn có ba người bạn nữa nhưng hiện tại đã ra ngoài rồi." Trần Duệ nói tới là vợ chồng độc long cùng với Đâu Đâu. Độc long không thích bó chân bó tay trong hoàng cung, sáng sớm đã mang theo phỉ thúy long tiểu thư đi dạo Hierro Mogadishu. Tên Đâu Đâu tinh trí tất nhiên cũng theo ngay sau.

"Isa" và Lola lưu lại trong cung. Hai bà vợ có danh phận "người thủ hộ" nên đã có thể danh chính ngôn thuận ở trong cung làm bạn bên hắn.

Mặc dù mang mạng che mặt, mỹ mạo cũng bị thủ đoạn giả tạo làm giảm đi không ít nhưng khí chất bẩm sinh vẫn không cách nào che dấu. Mayfair nhìn cả hai bằng ánh mắt hâm mộ: "Chẳng tránh sao mà ca ca vẫn không tới thăm Mayfair, thì ra có Isa tỷ tỷ và Lola tỷ tỷ làm bạn rồi."

"Arthur" và cô em này là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, từ nhỏ tình cảm cũng khá sâu đậm. Trần Duệ cũng cảm thấy thân thiết với Mayfair, hắn cười sờ đầu nàng: "Không phải ca ca không muốn trở về, mà là bởi vì có chút nguyên nhân không thể trở về."

"Hoàng huynh bây giờ trở về, cũng không thể tiếp tục mất tích nữa đấy!" Luke mỉm cười nói: "Ta còn nhớ tam hoàng huynh trước đây hay mang theo đệ và Mayfair đi uống trộm rượu, kết quả tất cả đều say ngã ra đất. Đệ và Mayfair không bị sao nhưng tam hoàng huynh bị phụ hoàng đánh đến mông nở hoa... Lần này ở Hội nghị đường, tam hoàng huynh cho đệ cảm giác biến hóa quá lớn, quả thực nhận không ra."

"Tiểu Luke, huynh cũng nhận không ra đệ." Trần Duệ nhìn vị tiểu đệ trong trí nhớ của "Arthur" này thật sâu. "Đệ trưởng thành rồi, cũng giống như lời lúc trước huynh từng nói ấy: Con người... sẽ có lúc biến đổi."

Luke cảm thấy ánh mắt của Trần Duệ mang theo lực xuyên thấu rất mạnh, giống như có thể nhìn vào tận sâu trong nội tâm hắn. Luke không khỏi chột dạ, rời ánh mắt đi chỗ khác.

Không lâu sau, người hầu vào bẩm: Hoàng kim kỵ sĩ Samuel cầu kiến. Luke đứng dậy, cáo từ Trần Duệ. Mayfair và Isabella đang đàm luận sôi nổi, không muốn rời đi.

Isabella đảo mắt, mang theo "cô em chồng" vào trong nội sảnh để thảo luận tiếp vấn đề ăn diện.

Một lát sau, Samuel mang theo Joanna và Ena vào trong đại sảnh.

"Ra mắt chúa thượng!" Samuel và hai nàng đồng loạt hành lễ. Sau khi được tuyên trắng án, vụ "hiểu lầm ám sát nhị hoàng tử" cũng được xóa bỏ theo. Samuel bây giờ vẫn là Hoàng kim kỵ sĩ và thành viên của Long kỵ quân đoàn như cũ.

"Bằng hữu trung thành nhất của ta, cứ gọi ta là Arthur đi, chỗ này không có người ngoài." Quay mắt nhìn Samuel, Trần Duệ không còn sự cảnh giác lúc trước nhìn Luke. "Đây là Lola, còn người bên trong là Isabella, đều là vợ ta. Các ngươi có thể yên tâm, ta đã mở kết giới cách âm, cho dù là thị vệ đứng cửa cũng không cách nào nghe được cuộc nói chuyện giữa chúng ta."

Samuel nhanh chóng dẫn Joanna và Ena tới chào "chủ mẫu" Lola. Xưng hô kia khiến tiên nữ long tiểu thư vui vẻ không thôi.

Trần Duệ nhìn tình hình của hai nàng bên cạnh Samuel, cười nói: "Xem ra, cả Ena đội trưởng của chúng ta cũng không thể thoát khỏi ma chưởng của ngươi rồi? Samuel kỵ sĩ!"

Samuel ngượng ngùng cười, Ena đỏ bừng cả mặt, Joanna mỉm cười không nói.

Trong khoảng thời gian này, Ena và Joanna chạy khắp mọi nơi, nghĩ mọi biện pháp cứu viện cho Samuel, cùng trải qua nhiều khó khăn. Trong lần nguy hiểm nhất, nếu không phải Ena nhạy bén, nghe được chút manh mối bí mật rồi cứu Joanna ra thì Joanna đã bị rơi vào tay Garfield, trở thành một quân cờ để đối phó với Samuel.

Thời điểm sau cùng, Ena và Joanna cùng đứng dậy, sống chết bên nhau. Ngay giây phút đó, Joanna đã hoàn toàn tiếp nhận Ena rồi.

Samuel được vô tội phóng thích, Joanna chủ động thúc đẩy chuyện tốt này. Ena cũng hoàn thành được tâm nguyện.

"Đúng rồi, Samuel, ta nghe nói ngươi cự tuyệt yêu cầu của phụ thân, không trở về Kemplott gia tộc?"

Samuel gật đầu: "Ta đã quyết tâm đi theo điện hạ rồi, cho nên Joanna cũng không quay về Philip gia tộc."

Trần Duệ nhíu mày: "Ngươi không hỏi xem lần này ta quay về rốt cục có tính toán gì hay sao? Hoặc cũng nên hỏi tương lai ta sẽ làm gì chứ?"

"Cho dù ở nơi nào, bất cứ chuyện gì, chúa thượng, xin hãy cho phép ta đi theo người." Samuel trả lời kiện định mà đơn giản. Joanna và Ena cũng tỏ vẻ ủng hộ.

Hoạn nạn thấy chân tình. Trong thời điểm Samuel khó khăn nhất, Trần Duệ vươn tay cứu trợ, hơn nữa còn không chỉ một lần. Thực ra, vợ chồng ba người họ đều từng chịu ân cứu mạng của Trần Duệ.

"Là ta lỡ lời, bằng hữu của ta." Trần Duệ gật đầu, vỗ vai Samuel. "Ta sẽ ban cho ngươi một loại lực lượng gọi là 'Phong Tinh', kế tiếp còn rất nhiều chỗ cần ngươi làm. Nếu... Joanna và Ena không để ý, có thể cùng ta tiếp tục ký kết hai phần khế ước chính phụ, cũng giống với Samuel lúc ở Lôi ngục."

Ánh mắt Samuel sáng lên, Joanna và Ena đã sớm nghe được chuyện Trần Duệ ban khế ước lực cho Samuel tại Lôi ngục, biết đây là ưu đãi lớn, liền vội vàng hành lễ.

Trần Duệ trước hết tiền hành Phong Tinh cho Samuel. Sau khi trở thành "Tinh Đồ", Samuel có được tốc độ A cấp nhờ đặc tính "Bôn Lôi". Sau đó hắn lại ký kết khế ước chính phụ với Joanna và Ena, điều này có nghĩa là chỉ cần một tháng sau, Joanna và Ena sẽ hoàn thành tinh cấp cường hóa, bắt đầu được Phong Tinh. Về sau, Trần Duệ có thể mang theo ba vợ chồng nhà này thông qua Tinh Không chi môn đi bất cứ chỗ nào hắn có thể tới, tỷ như ma giới.

Từ miệng của Ena, Trần Duệ biết một tên tôi tới khác của hắn Lucio hiện đang ở Lam Diệu đế quốc.

Lucio nắm bắt cơ hội lần đó ở Ngạc Mộng bình nguyên, làm thân với Bonite được Trần Duệ cứu thoát ở bộ lạc Lôi Bạo, hiện tại đã trở thành một ngoại vi tiểu nghi trượng của Thánh Đường đế quốc Lam Diệu. Cũng nhờ có tình báo của hắn về Samuel mà Ena mới không quản ngàn dặm xa xôi tới Long Hoàng đế quốc.

Lúc này, người hầu vào báo, nhị hoàng tử Garfield và hồng y giáo chủ Gelanin của Quang Minh Thánh Sơn tới bái phỏng.

Trần Duệ nghĩ ngợi rồi bảo Samuel cứ đứng đây không cần tránh mặt, chỉ có Joanna và Ena theo Lola và trong nội sảnh.

Garfield liếc mắt nhìn thấy Samuel, đáy mắt lóe lên vẻ oán độc nhưng lại cười nói với Trần Duệ: "Arthur, mãi giờ nhị hoàng huynh mới đến vấn an đệ, không làm phiền tới đệ chứ?"

"Arthur điện hạ." Gelanin cũng mở miệng nói: "Ta ở cửa hoàng cung gặp mặt Garfield điện hạ nên đã cùng theo vào, đã quấy rầy ngài rồi, xin hãy thứ lỗi cho."

Garfield là "chủ mưu" kiện Samuel, hiện tại vẫn còn nắm giữ Kim Diệu lãnh địa của Arthur trong tay. Gelanin mấy ngày này đã thông qua tình báo của giáo hội biết được mối quan hệ gữa Garfield và Arthur, hắn biết mình cần phải giữ vững lập trường một cách chuẩn xác. Cho nên, hồng y giáo chủ vừa nói câu đầu tiên đã vạch rõ quan hệ giữa mình và Garfield, khiến nhị hoàng tử khẽ biến sắc mặt.

Không nói trước "Arthur" hoàng tử mới là đối tượng giáo hội phải tranh thủ, coi như không phải thì Gelanin cũng chẳng thèm để ý việc đắc tội với Garfield. Hắn là một trong tam đại hồng y giáo chủ, kể cả Rex đại đế cũng phải lấy lễ đối đãi. Chỉ một nhị hoàng tử cỏn con, thật đúng không đáng để hồng y giáo chủ đại nhân để vào lòng.

Trần Duệ gật đầu với Gelanin, thân thiết đi tới trước mặt Garfield: "Nhị hoàng huynh khách khí rồi, khoảng thời gian này huynh có thúc giục và khích lệ Samuel, hơn nữa còn quấy rầy một vị tiểu thư, đệ đây ghi tạc trong lòng."

Cũng là câu nói đầu tiên, cũng một kiểu vẻ mặt, nụ cười của Garfield lại tiếp tục cứng lại trên mặt.

Gelanin là hồng y giáo chủ coi như bỏ qua, mà hoàng đệ "Arthur" vừa mới trở về này cũng dám làm như vậy, hơn nữa còn làm trò đó trước mặt Gelanin và Samuel!

Trần Duệ đương nhiên sẽ không khách khí với Garfield. Thằng cha nhị hoàng tử này chiếm đoạt lãnh địa vốn thuộc "Arthur", rồi còn nhiều lần hãm hại Samuel và Kemplott gia tộc, thậm chí còn có muốn vô lễ với nữ nhân "Arthur" mê luyến. Cho dù chưa nói tới những điều đó, lấy thực lực hiện tại của mình, Trần Duệ căn bản lười ám đấu.

"Arthur, ý của ngươi là gì!" Hai mắt Garfield đã lấp đầy âm độc.

"Nhị hoàng huynh, nghe không hiểu hả? Ngươi chẳng phải am hiểu trò âm hiểm hại người hay sao? Có phải vì hay dùng thủ đoạn ti tiện bắt nạt phụ nữ cho nên chỉ số thông minh đã bị kéo xuống hay không?" Trần Duệ thản nhiên nói: "Nhưng mà nhờ vậy mà ta có được một tùy tùng rất tuyệt. Ta rất hài lòng với Samuel, kỵ sĩ của ta tốt lắm, đã dùng 'hành động' để chứng tỏ sự trung thành của mình."

Trần Duệ cố ý nhấn mạnh hai chữ "hành động", ánh mắt khinh miệt nhìn về nơi nào đó của Garfield.

Garfield giống như bị vạch ra vết sẹo đau nhất, sắc mặt bỗng chốc xanh mét. Hắn giận dữ hét: "Arthur! Thằng khốn nạn này!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro