Chương 12: Si nhân thuyết mộng *

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Người ngốc nói mơ

"Anh nói ai tới cơ?", Nhiệt Ba vẫn cho rằng bản thân nghe nhầm, lại hỏi kỹ Thường Thăng một lần nữa, cây kéo trong tay càng thêm khẩn trương.

Ngô Lỗi rút cây kéo từ trong tay cô ra, véo véo vào đốt ngón tay của cô an ủi.

Thường Thăng nhìn phản ứng của cô giáo liền cảm thấy không ổn, lại nghĩ tới vừa nãy, anh tiễn Đàm Tịch ra khỏi cửa cùng lắm chỉ vài phút, then cổng lại vang, anh vẫn cho rằng là Đàm Tịch đi rồi quay lại, không ngờ tới là một cô gái kiểm hung thanh ác [1] chống trên cửa, nói mình là chị gái của Ngô Lỗi, quen đường quen lối xông vào trong, nghênh ngang ngồi vào ghế hoa hồng ở chính đường.

[1] Kiểm hung thanh ác: chỉ dáng vẻ hung hăng.

Thường Thăng là người Bắc Kinh, lại vì công việc nhiều, ít tiếp xúc với người tầng lớp thượng lưu, con gái của vợ thứ nhà họ Ngô như thế nào, anh ta có nghe qua. Nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy, anh vốn cho rằng lời đồn ít nhiều có giả, song giờ nhìn thấy rồi, cảm thấy lời đồn quả thật không sai.

Ngô Hạ Vân quả thật... vô cùng ngang ngược.

"Cô giáo, Ngô tiểu thư nói..."

"Nói gì?"

"Nói bảo Ngô Lỗi cút qua gặp cô ấy."

Ngô Lỗi không cút, Nhiệt Ba lập tức chạy về dãy phòng thứ hai, Ngô Lỗi nhìn bóng dáng hoảng loạn kia mà thở ra, bà chị xúi quẩy này, rõ ràng là tới gặp Nhiệt Ba, lại khăng khăng lấy tên của anh ra.

Có thể thấy vẫn chưa hết giận rồi, chị Nhiệt Ba sợ phải chịu mặt lạnh của chị gái nhà mình ít lâu.

Chuyện con gái, anh vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn.

Dù sao, chị của anh đối với Nhiệt Ba, sợ rằng tức giận không duy trì nổi mấy phút.

"Sư đệ, cậu không... qua đó sao?", Thường Thăng rốt cuộc cũng giấu chữ "cút" kia.

Ngô Lỗi ừ một tiếng, hỏi: "Sư ca, trưa nay ăn gì?"

...........

Nhiệt Ba đến bên ngoài chính đường, từ xa đã nhìn thấy Ngô Hạ Vân. Ngô Hạ Vân tự nhiên cũng nhìn thấy cô, chậm rãi đem ánh mắt từ từ lướt qua trên người cô, bộ dạng rất không chịu nói lý.

Lòng Nhiệt Ba vốn đang loạn lại nhìn thấy Ngô Hạ Vân như vậy, ngược lại an ổn không ít, nếu cô ấy còn muốn tức giận, vậy là tốt.

Có thể không sao? Hai chị em Ngô gia này đều ăn mềm không ăn cứng, chỉ có thể nịnh một chút.

Không giống Nhiệt Ba, 6 năm qua, vẫn như năm đó, có điều Ngô Hạ Vân hôm nay càng không phải thiếu nữ tức giận mà trực tiếp biến thân thành ngự tỷ rồi, ngực đầy mông nở, eo thon chân dài, dùng phương ngữ Bắc Kinh nói, có một câu là -"đại táp mật" [2], lại không hoàn toàn tương đồng, Ngô Hạ Vân vẫn khí thế hơn mười phần, đó là khí chất đặc biệt người thượng vị có được, không thể hoài nghi.

[2] Đại táp mật: 大飒蜜 là phương ngữ của Bắc Kinh, dùng để chỉ những cô gái có diện mạo xinh đẹp, da dẻ mịn màng, ngũ quan đoan chính, mi thanh mục tú, khí chất lớn, phóng khoáng thoải mái, không thấp kém cũng không cao ngạo, băng tuyết thông minh, giỏi ăn nói. Cách gọi khác: Mật, Táp Mật, còn có Tiêm Nhi Mật. (theo baidu)

"Hạ Vân!", Nhiệt Ba dịu dàng gọi cô.

Ngô Hạ Vân đến mông cũng không thèm nhấc, an nhiên ngồi trên ghế, khẽ hừ một tiếng, nghiêng mắt nhìn Nhiệt Ba: "Cô là ai? Chúng ta quen nhau sao?"

Nhiệt Ba cười ra tiếng, đáy mắt mơ hồ có nước mắt, làm nũng với cô ấy: "Hạ Vân! Tớ rất nhớ cậu!"

Trái tim Ngô Hạ Vân mềm nhũn, nhưng vẫn cứng miệng như cũ: "Nói đùa rồi, cô là người nào vậy, người ngoảnh mặt một cái sáu năm không thấy bóng dáng, tôi nào xứng để cô nhớ tới."

"Xin lỗi!", trái tim Nhiệt Ba chua xót, nước mắt đã rơi xuống.

Ngô Hạ Vân đứng phắt lên, bước hai bước tới trước mặt Nhiệt Ba, âm thanh tức giận đến phát run, gào lớn với cô: "Nhiệt Ba! Cậu khóc cái gì? Tớ còn chưa khóc mà! Sáu năm không thấy bóng dáng, một câu cũng không nhắn, tin tức không có, gọi điện không được, cậu thật sự có bản lĩnh rồi. Liêu gia các cậu lợi hại đúng không, nhà các cậu không làm sườn xám thì không được đúng không? Cậu cho rằng cậu là Tiểu Long Nữ à, cậu khỉ gió còn đóng cửa nữa. Cậu có phải rất đắc ý không? Cậu nghĩ thế nào là thế đó, cậu từ Tô Châu chạy tới Bắc Kinh, một câu cũng không nói, để hai chị em bọn tớ "dung dăng dung dẻ" tự mình chạy qua đây, như chó nghe lời!"

Nhiệt Ba nước mắt lưng tròng ngoan ngoãn nghe Ngô Hạ Vân mắng, tuỳ cô rắc lửa.

"Nói đi!", Ngô Hạ Vân chọc chọc đầu cô, hơi dùng sức, Nhiệt Ba loạng choạng một bước, cũng không dám nói đau.

"Cậu nói đều đúng, tớ thật quá xấu rồi, đều là tớ sai.", Nhiệt Ba nói: "Hạ Vân! Cậu đánh tớ một trận xả giận đi!"

Ngô Hạ Vân hung dữ nhìn cô, tức giận nói: "Qua đây, để tớ ôm cái!"

Lúc Ngô Lỗi qua tới, nhìn thấy một màn này, Nhiệt Ba được Ngô Hạ Vân ôm trong lòng, vẫn còn thút thít, Ngô Hạ Vân ngoài miệng thì mắng cô, nhưng tay lại vỗ vỗ lưng cô, giúp cô điều chỉnh hơi thở.

Ngày phòng đêm phòng, chị gái khó phòng.

Đêm đó Ngô Hạ Vân liền ở trong phòng Nhiệt Ba.

Ngô Lỗi tất nhiên không đồng ý, Ngô Hạ Vân lườm em trai một cái, ý như muốn hỏi: "Làm sao, mi muốn thay ta? Mi tưởng bở."

Ngô Lỗi bị cô nghẹn một câu nói không ra, đến sắc mặt Nhiệt Ba cũng không dám nhìn, nhanh chóng quay đầu trở lại phòng của mình.

Nhiều năm không gặp, Ngô Hạ Vân và Nhiệt Ba có thể nói rất nhiều chuyện, đang cùng Nhiệt Ba kể khổ ngày tháng ở Mỹ không người thăm nom thì tiếng tin nhắn di động vang lên.

Là Ngô Lỗi gửi qua, chỉ 5 chữ "Chị, chị đừng làm loạn."

Đoán chừng là sợ cô và Nhiệt Ba nói chuyện của anh đây.

Tâm sự của Ngô Hạ Vân càng nặng, Ngô Lỗi là dạng người gì, so với người làm chị cô đây không ai hiểu rõ hơn, dứt khoát nhanh nhẹn, làm việc trước nay không vấy bùn dính nước, nhiều năm như vậy, anh cũng chỉ là một người thân, nhát gan như vậy, lưỡng lự như vậy.

Tình thâm, bởi nhát gan, bởi sợ hãi, bởi không dám sai một bước.

Chỉ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, dựa vào tốc độ này của anh, đừng nói là cùng Nhiệt Ba ở chung một chỗ, sợ rằng đến cả nói cũng không dám nói.

Bằng không người làm chị gái là cô đây, giúp anh một tay xem sao?

Nghĩ như vậy, Ngô Hạ Vân hơi nghiêng người, ôm cánh tay Nhiệt Ba, hỏi: "Cậu cảm thấy, Lỗi Lỗi thế nào?"

................

Ngô Hạ Vân bây giờ thật sự rất bận rộn, lần này cô về nước không chỉ vì chuyện của Nhiệt Ba, có thể dành thời gian tới chỗ này ở một đêm đã thật không dễ, đến giữa trưa ngày thứ hai đã là giới hạn.

Nhân lúc vẫn còn sớm, Nhiệt Ba giúp Ngô Hạ Vân đo người chọn vật liệu.

Cô có lòng đích thân vì Ngô Hạ Vân làm một bộ sườn xám.

Ngô Lỗi ở một bên học, anh không biết tối qua Ngô Hạ Vân rốt cuộc cùng Nhiệt Ba nói cái gì, trong lòng thấp thỏm mười phần, trên mặt lại một chút cũng không dám biểu hiện ra, vẫn như mọi khi.

Quả thật là diễn viên, Ngô Hạ Vân nhìn biểu tình mưa gió không động của em trai, trong lòng thầm nghĩ giải "Nam chính xuất sắc nhất" kia thật ra không uổng chút nào.

Rốt cuộc cũng ở đây đến nửa tháng, Ngô Lỗi bây giờ theo Nhiệt Ba đánh lên đánh xuống đã vô cùng thuần thục, Nhiệt Ba chỉ tay là anh có thể chuẩn xác cầm đúng dụng cụ.

Ngô Hạ Vân tuỳ ý đùa nghịch Nhiệt Ba, trong lòng nảy ra một kế, hỏi Nhiệt Ba: "Nhiệt Ba! Lỗi Lỗi học thế nào?"

Nhiệt Ba đang bận việc trong tay, đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời: "Lỗi Lỗi rất cố gắng, không phải là làm thợ may thật nhưng chỉ là đóng phim cũng đủ ứng phó rồi."

Thần sắc Ngô Lỗi nghiêm túc, chị của anh lại muốn hố anh!

Quả nhiên, Ngô Hạ Vân nói: "Vậy sao, công việc của Lỗi Lỗi cũng rất bận, không bằng..."

Mấy lời đằng sau chữ "không bằng" còn chưa nói ra đã bị Ngô Lỗi vội vàng đánh gãy, anh căng mặt nói: "Đóng phim là chuyện nghiêm túc, sao có thể chỉ đối phó được, em nếu đã học, phải học tốt nhất mới không phụ lại người xem cùng fan điện ảnh."

Ngô Hạ Vân trừng mắt với anh: "Thầy Ngô thật kính nghiệp!"

Hai chị em mỗi lần gặp mặt nhau là cãi nhau, một hồi cuối cùng đều do Nhiệt Ba đứng ra hoà giải, 6 năm trước đã vậy, giờ vẫn vậy.

"Không chuyên nghiệp lấy sao được "Ảnh đế", lại nói, Hạ Vân, Lỗi Lỗi cũng có thiên phú làm sườn xám đó, quay phim cũng phải đợi, để cậu ấy làm cho cậu và dì một bộ đi."

Ngô Lỗi hếch mũi cười với Nhiệt Ba, tiến lại gần nói: "Cảm ơn sư phụ đã khen.", sắc mặt động lòng người, còn cố tình lấy lòng, vô cùng ngoan ngoãn, người ngoài nhìn qua thấy Ngô Lỗi như vậy chắc chắn cực kỳ bất ngờ.

Nhiệt Ba lại không giống như thường ngày sờ đầu anh, chỉ là cười rất thanh triệt, không nói không rằng.

Cơm trưa không kịp ăn, thư ký của Ngô Hạ Vân đã lái xe tới chờ ngoài cửa.

Nhiệt Ba muốn tiễn cô, chỉ là Ngô Hạ Vân chặn lại, nói bên ngoài nóng, để Ngô Lỗi tiễn là được.

Trong lòng Nhiệt Ba hiểu rõ hai chị em có lời phải nói, không cố tình đòi tiễn.

Ra tới cửa, gương mặt hai chị em đều có vẻ đùa cợt.

Ngô Lỗi giúp chị mình xách túi, nói: "Chị, chỗ đó đã điều tra xong, sở dĩ bị toà án niêm phong là vì tổ quan trọng của công ty Hoa Phong trước kia có một xí nghiệp quốc hữu phá sản. Trước khất một khoản nợ, mấy năm nay tuy trả được không ít, nhưng ban lãnh đạo thay đổi mấy lần, có rất nhiều vấn đề đều không rõ ràng. Trái quyền [3] của nơi này là trước kia hồ đồ bán cho Đức Thành."

[3] Trái quyền: 债权quyền lợi của bên cho vay, chiếu theo pháp luật, yêu cầu bên vay trả nợ và thực hiện hành vi đúng quy định.

Ngô Hạ Vân cau mày, nói: "Ý của em là Đức Thành giúp người ta rồi bây giờ lộ ra, là sớm có dự mưu?"

Ngô Lỗi nói: "Đức Thành chỉ là bị người ta lấy ra làm bia đỡ đạn, rốt cuộc là người nào, phía em vẫn đang tra."

Ngô Hạ Vân gật đầu, nói câu "vất vả rồi", mấy năm nay cô thuận lợi như vậy không thiếu phần em trai này bày mưu tính kế, ở phía sau chỉ điểm giang sơn, nghĩ tới đây, cô nói: "Lỗi Lỗi! Có từng nghĩ khi nào trở về không, ba ngoài miệng không nói, thực ra cũng rất hy vọng em quay về, đừng cãi ba nữa, thằng nhãi em đây vẫn còn hơn thua với ba à?"

"Đợi một thời gian đi!", lặng im một hồi lâu, cuối cùng Ngô Lỗi cũng không nói rõ ngày cụ thể.

Ngô Hạ Vân cũng không dồn bức anh, hai chị em sóng vai mà đi, trong lòng còn rất nhiều tính toán.

Rốt cuộc vẫn là Ngô Lỗi không nhịn được, mở miệng hỏi trước: "Chị, tối qua chị cùng chị Nhiệt Ba nói gì vậy?"

Ngô Hạ Vân nói: "Chị còn thật sự cho rằng em có thể nhịn không hỏi cơ, sao không nói gì hả, chị nói rồi."

"Chị nói gì rồi?", mặt Ngô Lỗi trắng bệch.

"Cũng không có gì, chị chỉ hỏi cậu ấy, cảm thấy em thế nào."

Trong lòng Ngô Lỗi rối loạn một chút, hỏi: "Chị ấy, nói sao?"

Ngô Hạ Vân lấy túi từ trong tay em trai qua, thở dài, nói: "Lỗi Lỗi! Có một số việc không thể miễn cưỡng, Nhiệt Ba không có loại tâm tư ấy, em ở bên cạnh cậu ấy cũng vô dụng, chỉ khiến cậu ấy khó xử."

Ngô Lỗi làm sao không biết, chỉ là, biết thì có tác dụng gì? Nếu có thể, anh còn đợi 6 năm làm gì? Hao tâm tổn trí theo nghiệp diễn viên làm gì?

Nào có cái gì gọi là kính nghiệp, không bằng nói rằng từ rất nhiều năm trước, lúc thấy cô ấy nhìn Lý Phu Lâm kia hiện rõ yêu thương mới quyết định vậy đi.

Anh vọng tưởng, có một ngày, lúc Nhiệt Ba nhìn anh, dù cho chỉ có nửa phần, chỉ có một chút như ánh mắt khi ấy cũng được.

"Chị ấy nói gì vậy?", mặt Ngô Lỗi không biểu tình, âm thanh lại bán đứng anh, mất tiếng trầm trọng.

Ngô Hạ Vân vỗ vai em trai: "Cậu ấy nói, cậu ấy có một em gái, cũng làm diễn viên, rất hợp với em."

Lời dứt tại đây, ý tứ đã đủ rõ ràng chưa? Nhiệt Ba đúng là không nhạy bén với tình cảm, nhưng cũng không phải ngốc, trước kia có lẽ không có xác định được gì, nhưng Ngô Hạ Vân đã hỏi cô "cảm thấy Ngô Lỗi thế nào", vậy nói trắng ra, trong lòng cô ít nhiều đã hiểu được.

Chỉ là không vạch trần, cho nên đem Giang Bái Y cùng anh gộp một mà nói.

Ngô Lỗi cúi đầu, khoé miệng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, u buồn nơi đáy mắt ôn hoà, rõ ràng đang ngày tháng 9 rực rỡ, sao lại như đến tiết cực hàn.

Anh nói: "Chị, chị đi đi! Em phải trở về rồi!"

"Lỗi Lỗi....."

Anh cười: "Cô ấy muốn ném em, làm gì có chuyện đơn giản vậy? Em đợi bao năm, cô ấy nói một câu là đã muốn em buông bỏ? Nằm mơ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro