1. đêm, strongbow và anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cứ tầm tám giờ tối, mọi nẻo đường tại đất Hà Thành này đều nhộn nhịp. Đèn hai bên đường với cửa hiệu cứ sáng trưng, đan xen nhiều màu mà nhức cả mắt. Làn xe cộ đông đúc thi nhau lướt vội, để lại mấy chấm nhỏ tan dần vào màn đêm. Mà khoảng này lại là thời điểm yêu thích của tụi sinh viên Hà Đông. Đứa thì cùng người yêu lượn lờ quanh vài hàng ăn rồi ra hồ ngồi tâm sự. Đứa thì cùng bạn bè đàn đúm bét nhè ở mấy quán bún đậu. Rồi thích nhất cho đứa nào cô đơn, là lên cầu vượt hóng gió, biết đâu kiếm được một hội nào đang đàn hát, thì lại được thương mến tặng cho một suất, cùng ngồi tán gẫu đến ba giờ sáng.


Cũng một trái tim cô đơn, mà Tại Hiền chẳng có ai cả. Cậu lặng yên vươn hai tay ra thành cầu. Mái tóc xoăn dài bồng bềnh như đám mây, phấp phới tung bay mỗi khi gió ở cạnh. Nó muốn bảo "Hiền ơi tôi đây này, cậu không một mình đâu". Nhưng Tại Hiền chẳng màng, hai hàng mi dài đương mấp máy, tránh cho vài giọt thủy tinh rơi xuống. 


 Hiền đang buồn lắm.


 Chẳng phải tại ai, chỉ do Hiền lại nhạy cảm quá thôi. Buổi chụp vừa xong không tốt lắm. Trời không biết Hiền đang làm việc hay sao mà cứ kéo mây đến ngắm cậu. Thế là ánh sáng chẳng đủ, đánh sáng thế nào cũng không được, làm kế hoạch chụp bộ hình mới cho câu lạc bộ nhiếp ảnh đổ bể. Cứ thế, chẳng mưa chẳng nắng mà Tại Hiền vẫn mang cái thở dài ra về. Anh chị an ủi, động viên bạn nhỏ dời lịch sang hôm khác là được, chưa đến deadline thì Hiền cứ thoải mái đi. Thế mà vừa chia tay anh chị xong, Tại Hiền lại chẳng cười được nổi. Gần đây không có việc gì thuận ý, làm Hiền khó chịu mãi. Chuyện làm việc nhóm căng thẳng sinh ra cãi nhau, rồi người yêu cũ tự dưng làm phiền vào một đêm mưa.


 Người ta bảo quá tam ba bận, Hiền hết chịu nổi rồi. Em mím môi, ngăn tiếng thút thít vỡ ra khỏi vòm họng. Em tức chứ, mọi thứ có phải do em đâu. Chỉ do lòng em yếu quá, trái tim run rẩy trước mỗi tác động mới. Em biết mình là trân quý của ba mẹ, của thầy cô, của cả các anh chị và bạn bè thân thiết nữa. Nhưng em không kìm được nỗi khổ này. Một ai đó từng thủ thỉ với em, một chữ "tình" có thể chữa lành mọi thứ. Tình gì mà nhiệm màu quá, em không hiểu. Hoặc đúng hơn, em chưa từng cảm giác được điều đó.


 Trong khoảng không hòa mình với trời đất, với khói bụi và cả tiếng người cứ rả rích bên tai, Tại Hiền buông xuôi tất cả. Mệt mỏi hạ thân người cao ráo, Hiền ngả lưng, cảm nhận mấy lượt rung lắc từ cây cầu vượt. Từng đợt pha lê quý giá vẫn làm phiền đôi mắt em, cái cắn môi quyết liệt như trả lại bao nỗi uất hờn em phải chịu thời gian qua. Ước chi, nếu có ai đó xa lạ ngoài này thật sự thương em, đưa em sự an toàn mà em hằng mong, trao em mảnh tình không chút vụn vỡ, dâng em tiếng yêu chẳng khi nào phai, thì tốt biết bao. Em biết như thế ích kỷ quá, nhưng em tin vào định mệnh của em. Bố mẹ em từng bảo, cái gì trên đời này cũng đều có nguyên nhân hệ quả, tình thương cũng vậy. Nên thật đúng đắn nếu con tin tưởng vào bất cứ điều gì, đặc biệt là tình yêu. Càng hoài nghi, càng dễ chới với. Nhưng em đã tin đến nhường này, mà vẫn chẳng thấy gì xuất hiện.


 "Này em ơi, anh làm phiền em chút được không?"


 Hiền giật mình bừng tỉnh giữa cơn tê dại, xoa mắt nhìn người kia. Mùi bạc hà mạnh mẽ đập thẳng vào trái tim, khiến em chẳng thể nào ngăn mình nhìn người kia. Một gương mặt, em không nhớ rõ. Hình như đã từng gặp, mà cũng có lẽ là chưa.


 "Có chuyện gì không ạ?"


 Nghe tiếng là biết Hiền vừa khóc. Đôi mắt đỏ bừng, khỏa tóc mây rối bời, phiến môi chảy máu đến là xót mà chủ nhân nó không buồn chỉnh lại. Lần này đến Kim Đông Doanh giật mình. Anh ở trên cầu từ lâu, cùng tụi bạn chơi ma sói ồn ào cả một góc. Tại Hiền lên cầu được một lúc, Đông Doanh đã bị em thu hút ngay. Bóng hình đơn bạc, bàn tay xinh xắn bối rối bám chặt túi máy ảnh rồi đứng lặng một chỗ cả một lúc lâu. Nhác thấy cậu bé tóc mây run rẩy vì khóc, anh không chần chừ nữa mà tới gần. Chà, một Kim Đông Doanh giỏi tán tỉnh lại đang không chắc, chai Strongbow anh mang đến có bị khước từ không đây. Bởi em ấy nhìn thương quá, khiến anh chẳng nỡ để cậu thêm phiền nữa.


 "À thì, anh không chắc mình ở đây có thể giúp được gì cho em không. Anh chỉ muốn em thôi rơi lệ và tâm sự với người lạ một chút. Nào, Strongbow em không ngại chứ?"


 Hiền nghe đến đây bỗng bật cười. Chẳng biết thế lực nào lắng nghe được lòng em, mà mang ngay một anh đẹp trai đặt trước mặt. Khuôn mặt góc cạnh hơi gầy, đôi mắt hao hao giống thỏ, mái tóc cũng xoăn một chút giống em, trông đến là đáng yêu. Thế mà khuôn miệng nở nụ cười duyên lại chẳng ăn nhập lắm với chiếc áo khoác da đen, thêm cả đôi bốt đen anh đang mang nữa. Một chàng cá tính đấy, cũng đáng yêu vô cùng. Thôi thì tâm sự chút cũng được, đằng nào cũng là vũ trụ gửi tới cho em mà.


 Thế là, Đông Doanh cười xinh lần nữa, đáp nhẹ bên cạnh và đưa em chai Strongbow. Tại Hiền ngẩng đầu uống một hơi dài, khóe mắt lại khẽ cay vì hương cồn dồn dập chạy đến cổ họng đang đau nhức. Doanh cũng đang nhâm nhi một chai khác, thấy thế khẽ nhíu mày, như bản năng mà ngăn em lại. Bàn tay lạnh đặt trên tóc mây khiến hiền ngừng lại. Em mở bừng mắt, quay sang nhìn anh đẹp trai đến ngỡ ngàng. Mà người kia vẫn chỉ nhìn em như thế, bằng đôi ngọc lấp lánh mà đầy thương xót.


 "Uống hết thì anh mua cho, đừng vội. Xong rồi nói anh nghe, sao lại khóc thương thế?"


 Rồi, Hiền biết mình quá phận, nhưng em cần một hơi ấm ngay lúc này. Thế là em thả trôi, nói cho Doanh mọi thứ trong lòng em bao lâu nay. Từ chuyện mấy ngày qua, cho tới chiếc niềm tin mỏng manh từ em, tới cả những lần em sợ một mình mà chẳng thể nói cùng ai. Doanh không nói nhiều, chỉ lặng lặng nhìn em như ban đầu, lâu lâu nhấp môi chút rượu nhẹ để xé đi mấy giây bối rối trước vẻ đẹp của Hiền. Hiền trong mắt Doanh đẹp lắm, tựa cầu vồng ấy. Đẹp đẽ ẩn hiện sau rặng mưa, em tỏa sáng giữa màn mờ mịt, để lại dải sắc vắt qua mắt anh rồi đọng lại nơi con ngươi, khiến anh phải chú ý ngay.


 Có vẻ Hiền đã kết thúc câu chuyện của mình. Em khúc khích thả câu đùa về một chuyện nào đó anh chẳng quan tâm. À, hình như thầy giáo em quên chải đầu trước khi đến lớp, rồi tóc cứ quắn hết lại như tô mỳ khô. Nói đến đây, Doanh ngẩng nhìn mái tóc mây của em. Nãy chạm vào mềm mại quá, làm anh cứ lấn cấn mãi.


 Tại Hiền ngại mình nói nhiều, quay sang thấy anh người lạ vẫn nhìn mình. Anh khẽ nhích lại gần chút nữa, thu hẹp khoảng cách từ hai mét xuống còn chút xíu. Hương bạc hà đã mạnh nay lại càng dữ dội. Doanh chăm chú nhìn vào mắt Hiền, bàn tay vừa hạ xuống lại vươn lên nấn ná vài ngọn tóc của em. Làn gió bên cạnh tức giận thổi tới, nãy muốn làm Hiền không buồn Hiền chẳng màng tới. Nay có bàn tay người lạ thì say sưa chẳng ngưng.


 "Anh cảm ơn vì Hiền đã nói hết lòng mình với anh. Anh vui lắm, dù chỉ là người lạ. Hiền làm rất tốt, rất ngoan..."


 Nói đến đây cả hai chẳng ai lên tiếng gì nữa. Hiền vẫn cười, em nhìn vào đôi mắt đầy tình kia, thấy cả một khoảng trời chỉ có mình em. Cơ mà, Doanh lại không thấy điều đó trong mắt em. Hiền vẫn xa vời quá, chẳng biết có phải do em vẫn buồn, hay hai người vẫn còn lạ mà Doanh chẳng thấy vừa lòng.


 "Cảm ơn anh Doanh. Anh tốt thật đấy."


 "Tốt thế thì Hiền chịu anh chưa?"


 "Chịu gì cơ? Ô không nhé, em không dễ thế đâu"


 "Anh chỉ bảo làm bạn thôi mà, Hiền nghĩ gì xa thế"


 Lươn lẹo, Hiền tinh nghịch đánh nhẹ vào bờ vai đang dựa vào cậu. Đôi con ngươi lúng liếng từ Hiền ban phát cho Doanh thứ mỹ miều gì đó mà anh không thể diễn tả. Chữ nghĩa là thế mạnh của dân học truyền thông như anh, thế mà lúc này, anh chẳng thể lục được từ nào cả.


 "Để anh đưa Hiền đi hóng gió rồi về nhé."


 "Anh chạy xe riêng ạ?"


 "Phân khối lớn thôi, em không ngại thì lên anh đèo."


 "Ngầu thế nhỉ. Anh thích thì em theo, coi như cảm ơn vì chai Strongbow này."


 Doanh cười khổ nhìn cậu bé mới quen vài tiếng đang yên lặng dựa vào vai anh vài phút, trước khi cả hai ra về. Em đưa chiếc máy phim ra trước mặt, nói muốn chụp khoảnh khắc đáng nhớ này. Hai bàn tay xa lạ giờ lại vào chung một khung hình, dưới làn ánh sáng tối mờ mà chính Doanh còn chẳng chắc phim có lên được nét không.


 Hiền không nói thêm gì, chỉ hối anh nhanh chóng đưa về. Có thể bức ảnh này vài ngày nữa sẽ không được đẹp nhưng em biết cảm xúc lúc này đang chảy trong em thật đáng giá.


 Ấy là nhờ người này, anh đẹp trai tên Kim Đông Doanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro