chang vang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ch

ạng Vạ

ng - Twilight

Tác gi

: Stephenie Mayer

D

ịch giả: Tịnh Thủy _ Nhà xuất bản tr

www.uitstudent.com

Ph

ần mục lụ

c:

M

ở đầ

u

1. Cái nhìn

đầ

u tiên

2. Quy

ển sách để m

3. Chuy

ện l

4. Nh

ững lời mờ

5. Nhóm máu

6. Nh

ững câu chuyện kinh d

7.Cơn ác mộ

8.Port Angeles

9.Nh

ững câu hỏi chất vấ

10.B

ắt đầu rắc rố

11.Thăng bằ

12.Nh

ững lời thú nhậ

13.Lý trí

14.Gia đ

ình nhà Cullen

15.Bác s

ĩ

Carlisle

16.Cu

ộc chơi

17.Cu

ộc săn

18.Nh

ững lời giã biệ

19.Nôn nóng

20.Cu

ộc điện thoạ

21.Tr

n tìm

22.Thiên s

24.B

ế tắ

c

Ph

ần kết: Sự kiện đặc biệ

M

ở đầ

u

Chưa bao giờ

tôi nghĩ nhiều đến việc mình sẽ chết như thế nào - dù rằng trong mấ

y

tháng cu

ối cùng này, tôi có đủ lý do để nghĩ đến nó - mà dù tôi có nghĩ đế

n nó thì tôi

c

ũng sẽ không tưởng tượng ra là nó như thế

này.

Tôi đưa mắ

t nhìn lướt dọc theo căn phòng dài, nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của k

ẻ săn

ồi, nghẹt thở... Hắn đáp lại tôi bằng cái nhìn trìu mế

n.

T

ất nhiên đây là một cái chết êm đẹp, một sự hi sinh cho người khác - một ngườ

i mà tôi

vô cùng yêu thương

- người rất có ý nghĩa với tôi trong cuộc đời. Phải là như vậy rồ

i.

Tôi hi

ểu rằng nếu như mình không đến Forks thì bây giờ mình đã không phải đối diệ

www.uitstudent.com

v

ới cái chết. Nhưng mà, ngay cả vào giữa lúc đang khiếp sợ như thế này đây, tôi cũ

không h

ối hận với quyết định ấy. Khi mà cuộc sống đã cho ta một ước mơ, thì thậ

t vô lý

khi ước mơ ấ

y sắp trở thành sự thật, ta lại cảm thấy chạ

nh lòng.

V

ẫn giữ nụ cười thân thiện trên môi, kẻ săn mồi nhẩn nha tiến từng bước, từng bướ

c

ột, càng lúc càng tới gần để kết liễu cuộc đờ

i tôi...

Chương 1. Cái nh

ìn đầ

u tiên

M

ẹ lái xe chở tôi ra phi trường, các ô cửa xe của chúng tôi đều được hạ kính xuố

h

ết. Hiện giờ, ở Phoenix(1) đang là 24oC, bầu trời xanh ngắt không có lấy một gợ

mây. Tôi đang

mặc trên người chiếc áo sơmi yêu thích -

không tay và có đăngten; tôi

ặc nó để chào tạm biệt nơi này. Vật "oách" nhất của tôi hiện giờ là chiếc áo paca, mộ

lo

ại áo da có mũ trùm đầu của ngườ

i Etskimo.

Ở bán đả

o Olympic - thuộc miền tây bắc tiểu bang Washington - có một thị trấn nhỏ

tên

là Forks, dường như lúc nào cũ

ng nằm trong sự bao phủ của mây. Mưa ở thị trấ

n này

lúc nào c

ũng nhiều hơn ở bất cứ vùng nào khác thuộc nước Mỹ. Từ cái thị trấn lạ

lùng

v

ới những đám mây ảm đạm có mặt ở khắp nơi ấy, mẹ đã ra đi mang theo tôi lúc ấ

y

ới có vài tháng tuổi. Cũng chính cái thị trấn ấy, cứ mỗi mùa hè là tôi bị buộc phải v

thăm và ở

lại cả tháng trời; việc ấy cứ tiếp diễn cho mãi đến năm tôi mười bốn tu

ổi. Đó

là năm cuố

i cùng tôi còn đặt chân đến Forks. Trong ba mùa hè vừ

a qua, hè nào, tôi và

ố Charlie cũng đều đi nghỉ mát ở California hai tuầ

n.

(1) Thành ph

ố ở tiểu bang Arizona(Mỹ

Chính là Forks đấ

y, mà giờ đây tôi phải tự đày đọa mình - một hành động mà tôi phả

th

ực hiện trong sự chán nả

n. Tôi ghét Forks vô cùng.

Tôi yêu Phoenix vô cùng. Tôi yêu m

ặt trời cùng cái nóng rát bỏng củ

a nó. Tôi yêu cái

thành ph

ố sôi nổi đang ngày một mở rộ

ng này.

- Bella - M

ẹ nói với tôi lần cuối cùng sau một ngàn lần lặp đi lặp lại trướ

c khi tôi lên máy

bay - Ch

ẳng có việc gì con phải làm như thế

.

M

ẹ trông giống tôi, ngoại trừ mái tốc cắt ngắn và các nếp nhăn hằn sâu mỗi khi cườ

i.

Tôi nh

ận ra nỗi đau quyện trong sự hoảng hốt khi nhìn sâu vào

đôi mắt to, ngây thơ

như trẻ

con của mẹ. Làm sao tôi có thể để lại người mẹ có tính tình nông nổi, thấ

thườ

ng - nhưng tôi vô cùng thương yêu - mà ra đi cho được bây giờ? Dĩ nhiên là mẹ đ

ã

có dượng Phil chăm sóc, các loại hóa đơn đều được thanh toán đầy đủ

, tủ lạ

nh luôn

luôn đầ

y ắp thực phẩm, xe hơi của mẹ lúc nào cũng được đổ đầy xăng, và có mộ

người thườ

ng xuyên gọi điện thoại thăm hỏi mỗi khi mẹ cảm thấy hụt h

ẫng, nhưng

sao...

- Con mu

ốn đi - Tôi nói dối. Tôi luôn luôn là kẻ nói dối rất dở, nhưng mấy lúc g

ần đây,

câu nói d

ối này đựoc tôi thốt ra thường xuyên đến độ mẹ đã gần như tin chắc chắ

ằng nó là thậ

t.

- G

ửi lời chào của mẹ đế

n Charlie nhé.

- Vâng.

- M

ẹ sẽ sớm gặp lại con thôi - Mẹ khằng khăng như vậy - Con có thể trở về nhà bất c

khi nào con mu

ốn. Mẹ cũng sẽ quay về nhà bất cứ khi nào con cần mẹ

.

Đằ

ng sau lời hứa ấy là cả một sự hi sinh, tôi có thế dễ dàng nhận ra điều ấ

y qua ánh

ắt của mẹ

.

-

Đừng lo cho con - Tôi đáp lời mẹ một cách chắc nịch - Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹ

p. Con

www.uitstudent.com

yêu m

ẹ lắm, mẹ ạ

.

M

ẹ ôm ghì lấy tôi trong vòng tay cả phút đồng hồ, rồi sau đó, tôi bướ

c lên máy bay, còn

ẹ thì ra về

.

Chuy

ến bay từ Phoenix đi Seattle mất bốn tiếng, tôi mất thêm một tiếng đồng hồ nữ

a

để đáp chuyế

n bay lên Port Angeles(2), rồi lại thêm một tiếng đồng hồ n

ữa để đi xe

xu

ống thị trấn Forks. Bay mãi như vậy, với tôi, chẳng nhằm nhò gì, thế mà một gi

đồ

ng hồ đi xe với bố lại khiế

n lòng tôi nao nao.

B

ố tôi là người khá dễ tính. Ông có vẻ vui mừng thật sự khi tôi đến thăm ông lần đầ

u

tiên, ông đ

ã ghi danh cho tôi vào một trường trung học và hứa sẽ giúp tôi một chiế

c xe

hơi.

Trong thâm tâm, tôi bi

ết chắc chắn một điều là bố đang ngượng nghịu. Cả hai bố

con

tôi đề

u không thích nhiều lời, nhưng thật lòng mà nói, tôi cũng không biết là có phải b

con tôi thu

ộc týp người thờ ơ với mọi thứ xung quanh không nữa. Tôi hiểu bố đ

ã lúng

túng trướ

c quyết định của tôi - cũng giống như mẹ tôi lúc ấy, bởi vì tôi ch

ưa khi nào che

ấu sự chán ghét của mình đối với thị trấn Forks cả

.

(2) Port Angeles là m

ột thành phố nhỏ năm trên eo biển Juan de Fuca thuộ

c phía tây

ắc bang Washington, và là trung tâm của hạ

t Clallam.

Khi máy bay c

ủa tôi đáp xuống Port Angeles, tr

ời đang mưa. Tôi không cho rằng đó là

điề

m báo, mà chỉ coi là "chuyện thường ngày ở huyện". Dù sao, tôi cũng đã nói lời tạ

ệt với mặt trời của tôi rồ

i.

B

ố đang chờ tôi bên cạnh chiếc xe tuần tra. Đó cũng là điều tôi đang mong đợi. Bố

tôi

là c

ảnh sát trưởng Swan, được phân công công tác ở thị trấ

n Forks. Và cái lý do hàng

đầu thúc đẩ

y tôi mua một chiếc xe hơi, dù đang bị "viêm màng túi" nặng, là khỏi "b

ch

ở" đi lòng vòng quanh thị trấn trong cái xe hơi có gắn hệ th

ống đèn hai màu xanh, đỏ

trên mui. Ch

ẳng có điều gì có thể khiến các xe chạy chậm lại ngoài cảnh sát cả

.

Sau khi r

ời khỏi máy bay, bước chân của tôi có phần lảo đảo, bố vội đưa mộ

t tay ra ôm

l

ấy tôi - một cái ôm vụng về

và lóng ngóng.

- Bells, b

ố rất vui được gặp con - Ông lên tiếng, khẽ mỉm cười khi đã đỡ đượ

c tôi - Con

ch

ẳng thay đổi gì mấy. Renée thế

nào?

- M

ẹ vẫn khỏe, Con cũng rất vui được gặp bố - Trước mặt bố, tôi không đựoc phép gọ

ông là Charlie.

Tôi ch

ỉ đem theo vài chiếc túi xách. Hầu hết các bộ quần áo của bang Arizona, tôi đ

ã

nhét vào trong dó. Trướ

c cái thời tiết giá lạnh ở bang Washington này, chúng được xế

vào hàng "tép riu". M

ẹ và tôi đã chắt chiu từng thứ để bổ sung vào tủ quầ

n áo mùa

đông củ

a tôi, thế mà giờ đây, nó vần không đủ. Hiện thời, tất cả quần áo, vật dụng củ

a

tôi đều đang nằ

m lọt thỏm trong cố

p xe.

- B

ố đã tìm được một chiếc xe tốt đối với con, giá cũng rẻ - Bố

thông báo khi chúng tôi

đ

ã thắ

t dây an toàn.

- Là lo

ại xe gì hả bố? - Tôi bỗng thấy nghi nghi cái cách nói của bố: "một chiếc xe tốt đố

v

ới con" chứ không phải là "một chiếc xe tố

t cho con".

- À,

ừ, thật ra nó là một chiếc xe tải, một chiế

c Chevy.

- B

ố tìm ra nó ở đâu vậ

y?

- Con có nh

ớ ông Billy Black ở La Push không? - La Push là cùng đất bé tẹ

o, dành

riêng cho ngườ

i da đỏ ở bãi biể

n.

- D

không.

www.uitstudent.com

- Ông

ấy vẫn hay đi câu cá với bố con mình suốt mùa hè ấy - Bố gợi lại cho tôi nhớ

.

V

ậy là tôi đã biết vì sao tôi không nhớ ra ông ta rồi. Gì chứ mấy cái chuyện vớ vẩ

n,

bu

ồn bực là tôi hay quên lắ

m.

- Hi

ện giờ, ông ấy đang phải ngồi xe lăn - Thấy tôi không nói gì, bố lại tiếp tục kể - th

ế

nên ch

ẳng còn lái xe được nữa, và ống ấy đã chào mời bố mua lại chiếc xe tải vớ

i giá

.

- Th

ế nó được sản xuất vào năm nào hả bố? - Hỏi xong, tôi nhận ra ngay sự thay đổi v

cách tr

ả lời trước câu hỏi mà bố không mong tôi thố

t ra.

- À,

ừ, ba cái chuyện máy móc thì ông Billy sửa chữa giỏi lắm, cái xe chỉ m

ới cách đây

vài năm thôi, con ạ

, thật đấ

y.

Tôi mong b

ố không nghĩ này nọ về tôi khi biết rằng tôi không chịu đầu hàng mộ

t cách

d

ễ dàng như thế

.

- Ông

ấy mua xe khi nào vậy bố

?

- B

ố nghĩ là ông ấy đã mua chi

ếc xe vào năm 1984.

- Th

ế ông ấy có mua mớ

i không?

-

Ờ, không. Bố nghĩ là vào đầu những năm 1960 thì nó mới, mà lâu nhất thì cũ

ng là

cu

ối những năm 1950 thôi, con ạ - Bố bẽn lẽn thú thậ

t.

- Ra là th

ế... Bố à, con thật sự không biết gì về xe cộ. Nó mà hư hỏng gì thì con cũ

đế

n chịu thôi, và con thì không có khả năng trả tiền cho thợ sửa chữ

a...

- Th

ật mà, Bella, thứ này chạy tốt lắm. Người ta chẳng còn sản xuất kiểu này nữ

a.

Th

ứ này, tôi thầm nghĩ... thì chuyện gì mà chẳng có thế xảy ra, nhẹ nhất thì cũng là b

ngườ

i ta chế giễ

u.

- V

ậy còn rẻ là rẻ thế nào hả bố? - Cuối cùng, đây là vẫn đề tôi không thể bỏ

qua.

- À,

ờ, con gái, bố mua nó là để tặng cho con, như một món quà mừng con trở về - Vừ

a

nói, b

ố vừa liếc mắt, lén nhìn tôi, hy vọ

ng.

Ái chà chà, không t

ốn tiề

n.

- B

ố không cần phải làm thế đâu, bố ạ. Con sẽ tự

mua xe cho mình mà.

- Có gì

đâu con. Bố muốn con được hạnh phúc khi ở đây - Vừa nói, bố vừa nhìn thẳ

con đườ

ng ở đằng trước mặt. Chẳng bao giờ bố cảm thấy thoải mái khi phải bộc bạ

ch

c

ảm xúc của mình. Và tôi thừa hưởng điều đó từ bố. Tôi cũng vừa nhìn thẳ

ng phía

trướ

c mặt, vừa trả lờ

i.

- Th

ật tuyệt, bố ạ. Con cảm ơn bố. Con rất cảm động - Tất nhiên tôi chẳng thể

nói thêm

đượ

c rằng mình đang cảm thấy hạnh phúc khi ở thị trấn Forks này. Bố không cần phả

ch

ịu đựng như tôi. Và tôi cũng cố không biểu lộ cảm xúc gì về cái xe -

hay cái động cơ

ễn phí ấ

y.

-

Ừm, giờ thì... con cứ tự nhiên - Bố lầm bầm, lúng túng trước lời cảm ơn củ

a tôi.

Hai b

ố con trao đổi với nhau thêm một chút nữa về thời tiết ẩm ướ

t, xem ra, chúng tôi

c

ũng chỉ còn biết nói về điều đó mà thôi. Rồi cả hai bố con tôi cùng nhìn ra ngoài ô cử

a

trong yên l

ng.

Đẹ

p quá, thật là đẹp, tôi không thể phủ nhận điều đó. Mọi thứ xung quanh đề

u xanh

ắt một màu: cây cối với những thân cây phủ đầy rêu, nhánh cành của chúng tạ

thành nh

ững tán lá rậm rạp,mặt đất mọc đầy dương xỉ. Ngay cả không khí cũ

ng lóng

lánh m

ầu xanh củ

a lá cây.

T

ất cả đều thấm đẫm một màu xanh ngắt - một hành tinh xa lạ

.

Cu

ối cùng, chúng tôi đã tới nơi. Bố Charlie của tôi vẫn sống trong căn nhà nhỏ

có hai

phòng ng

ủ, căn nhà mà bố và mẹ đã cùng mua trong những ngày đầu m

ới cưới. Đó là

www.uitstudent.com

nh

ững ngày ăm ắp những điều mới mẻ trong cuộc sống lứa đôi của hai ngườ

i. Và kia,

đậ

u bên lề đường, ngay trước căn nhà chẳng bao giờ thay đổi, là cái - ôi trờ

i, là cái xe

ải mới của tôi. Nó có màu đỏ xỉn với những cái chắn bùn tròn tròn to đùng và mộ

t cái

cabin phình phình hình c

ủ hành. Càng nhìn càng bất ngờ, tôi thật sự

thích cái xe này.

Tôi không bi

ết nó có chạy được hay không, nhưng tôi đang mường tượng ra cả

nh mình

ồi ở trong đó. Còn nữa, nó là một trong những chiếc xe rắn chắc không bao giờ phả

ch

ịu nguy hại - kiểu xe hay thấy ở mấy chỗ xảy ra tai nạn: lớp sơn chẳng bị

bong tróc

l

ấy một miếng, thay vì như thế, xung quanh lại dính mấy mảng sơn của chiếc xe bị

tông

vào.

- Chà, b

ố ơi, con thích nó lắm! Cảm ơn bố nhé! - Giờ thì cái ngày mai khủng khiếp s

không còn

đáng sợ nữa. Tôi sẽ không phải chọn lựa giữa việc đội mưa đi bộ hai dặ

li

ền đến trường với việc ngồi trên xe của cảnh sát trưở

ng.

- B

ố mừng là con thích nó - Bố đáp lại lời cảm ơn của tôi một cách ngượng ngiụ

.

Ch

ỉ cần đi một lần thôi là tôi đã đem được tất tần tật hành lý của mình lên lầu. Tôi dọ

vào phòng ng

ủ phía tây, căn phòng trông xuống sân trước. Gì chứ, phòng này thì tôi đ

ã

quá quen thu

ộc rồi; chẳng gì thì khi tôi vừa chào đời, nó đã thuộc về tôi mà. Sàn gỗ

,

tường xanh lơ, trầ

n có chóp nhọn, các dải buộc màn cửa sổ đã nhuốm vàng - một phầ

thơ ấ

u của tôi đấy. Những thay đổi có chăng là bố đã thay cái giường cũi của trẻ

con

ằng một cái giường thực thụ, và kê thêm một chiếc bàn học, vì tôi đã lớ

n. Trên bàn

hi

ện giờ là một chiếc máy vi tính cũ, đi kèm nó là một sợi dây điện thoại đang l

òng

thòng trên sàn nhà, m

ột đầu dùng để kết nối bộ biến hoàn và một đầu đang gắ

n vào

khe c

ắm điện thoại gần nhất. Đây là yêu cầu của mẹ tôi, để mẹ con tôi có thể liên lạ

c

đượ

c với nhau dễ dàng. Chiếc ghế bập bênh thuở nhỏ của tôi vẫn còn nằm ỏ mộ

t góc

phòng.

Ch

ỉ có duy nhất một phòng tắm nh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro