Chạng Vạng chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu rắc rối

- Ai ai cũng nhìn theo chúng tôi sóng bước đi bên nhau đến chỗ bàn học của mình. Edward không còn giữ cái kiểu ngồi kịch cạnh bàn "đáng ghét" như hồi nào nữa, mà ngược lại, anh ngồi sát vào tôi, hai cánh tay của chúng tôi chỉ còn thiếu vài xăngtimét nữa là chạm vào nhau.Thầy Banner bước vào lớp - thầy canh thời gian thật chính xác - thầy kéo theomột chiếc kệ làm bằng kim loại, có gắnbánh xe để tiện di chuyển, trên kệ là một cái tivi và một đầu máy viđêô đã có từ đời nảo đời nao. Một buổi xem phim đây... cả lớp học bắt đầu nhộn nhạo, huyên náo hẳn lên.Và rồi khi cả căn phòng bắt đầu tắt đèn tối om, tôi bất thần nhận ra rằng Edward đang ngồi cách tôi còn không đầy một xăngtimét. Tôi muốn rụng rời cả tay chân khi cảm nhận có một luồng điện chẳng rõ ở đâu bỗng chạy xẹt qua cơ thể mình. Tôi chưa khi nào lại có cảm giác gần anh đến như vậy. Toàn bộ con người tôi trở nên bần thần... Chỉ một lần trong bóng tối thôi... chỉ một lần được chạm tay lên gương mặt tuyệt mĩ của anh thôi... Tôi thảng thốt nhận ra rằng cái ý muốn ấy đang từng nấc từng nấc một, dâng lên tràn ngập lòng mình... và càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Một cách lúng túng, tôi khoanh hai tay lại, để trước ngực, các ngón tay từ từ nắm lại... cố gắng kiềm chế... Tôi đang sắp không kiểm soát được ý nghĩ của mình rồi...Vừa may, đúng lúc đó, trên tivi xuất hiện những hình ảnh đầu tiên cùng tiếng nhạc dạo đầu đầy ấn tượng, ánh sáng từ màn hình hắt ra khiến căn phòng bỗng chốc trở nên lung linh và huyền ảo đến lạ thường. Bất giác tôi đưa mắt sang Edward mỉm cười ngượng nghịu khi nhận ra rằng cả anh cũng đang giống hệt tôi, cũng siết chặt hai nắm tay đến căng cứng như thế và cũng đang nhìn tôi... không biết đã baolâu rồi. Nhận được ánh mắt của tôi, Edward cũng mỉm cười đáp lại. Đôi mắt của anh... đen huyền, nhưng lại chứa chan biết bao cảm xúc. Tôi vội vãquay đi trước khi hơi thở trở nên dồn dập. Thật buồn cười, bỗng dưng khi không, tôi lại choáng váng cả mặt mày như thế.Giờ học hôm ấy dường như trôi qua rất lâu. Tôi đã không thể tập trung vào bộ phim, thậm chí chủ đề của phim là gì, tôi cũng không rõ nữa. Tôi cố gắng thư giãn, nhưng xem ra chẳng có kết quả gì... Dòng điện lạ lùng ban nãy dường như phát ra từ đâu đó trên cơ thể của Edward vẫn chưa dịu bớt. Thỉnh thoảng tôi lại cho phép mình nhìn trộm sang Edward, và chưa lần nào tôi thấy anh bớt căng thẳng cả. Cũng như vậy, ý muốn được chạm tay vào anh ở nơi tôi vẫn chưa nguôi mãnh liệt, vì vậy, tôi cứ giữ nguyên đôitay ở hai bên sườn, những ngón tay siết chặt đến đau đớn.Cuối cùng, tôi cũng được thở phào nhẹ nhõm khi thầy Banner bắt đầu bậtđèn ở phía cuối lớp. Tôi duỗi thẳng hai tay ra phía trước, uốn ngược các ngóntay cứng đờ. Edward đang ngồi bên cạnh bật cười khúc khích.- Chà, thú vị nhỉ - Anh thì thầm. Giọng nói đầy ngụ ý còn đôi mắt thì mang vẻ quở trách.- Ừmmm - Tôi chỉ biết trả lời có thế.- Đi chứ em? - Edward đứng dậy một cách nhẹ nhàng.Chỉ suýt chút nữa là tôi buột miệng kêu rên. Vậy là đã đến giờ thể dục! Tôi đứng lên một cách thận trọng. Không thận trọng sao được khi vấn đề thăng bằng của tôi rất có khả năng bị cảm xúc mãnh liệt vừa rồi chi phối.Edward đưa tôi đến phòng thể dục, suốt dọc đường đi, hai người chúng tôi, chẳng ai mở lời nói với ai câu nào, cho tới lúc đến nơi. Edward dừng lại ở cửa ra vào; tôi quay sang... Edward thảng thốt nhìn tôi, anh đang kìm nén cảm xúc, gần như là đau khổ. Lúc này đây, vẻ đẹp của gương mặt anh càng trở nên tuyệt mỹ; ý muốn được đưa tay lên chạm vào cái gương mặt ấy, một lần nữa, lại bùng lên trong lòng tôi như một ngọn lửa. Lời chào tạm biệt của tôi bị mắc kẹt trong cuống họng.Edward nhẹ nhàng đưa tay lên... ngập ngừng... một thoáng do dự chợt hiện ra trong mắt anh và rồi nhanh như một cái chớp mắt, những đầu ngón tay ấy mơn nhẹ lên má tôi. Làn da tiếp xúc với tay anh bỗng trở nên ấm áp một cách lạ thường như thể tôi vừa được sưởi ấm. Cơ hồ như cái lạnh không hề hiện hữu trong nhận thức của tôi.Và rồi, vẫn không nói một lời nào, anh quay lưng, bước chân trở nên thoăn thoắt...... Để lại một mình tôi lầm lũi bước vàophòng tập thể dục, đầu óc thẫn thờ và bước chân loạng choạng. Trong trạng thái không định thần, tôi lững thững đivào phòng thay quần áo, ngờ ngợ nhận ra rằng mọi người đang chú ý đến mình. Mãi đến khi cầm chiếc vợt trên tay rồi, tôi mới nhận ra điều đó rõràng hơn. Chiếc vợt nhẹ hều, nhưng đãnằm trong tay tôi thì thứ gì mà chẳng trở nên nguy hiểm. Tôi đọc được điều đó qua những ánh mắt mọi người len lét nhìn tôi. Thầy Coach Clapp chia chúng tôi thành các đội, mỗi đội hai người...Một cách hào hiệp, Mike tiến đến bên tôi... Tinh thần hiệp sĩ của anh bạn vẫn còn y nguyên như buổi đầu mới cùng tôi gặp gỡ.- Cậu có muốn chúng ta vào chung một đội không?- Cảm ơn Mike... nhưng cậu không cần phải làm thế đâu, cậu hiểu không? - Tôi nhăn nhó bởi cảm giác có lỗi.- Đừng lo, mình sẽ... né được mà - Nói rồi, Mike ngoác miệng ra cười. Thật là chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi anh chàng này rất dễ chiếm được cảm tìnhcủa người khác như vậy.Tất nhiên mọi chuyện không hề suôn sẻ như vốn dĩ. Trong một lần đỡ cầu, lay hoay thế nào không biết, tôi đã tự phang ngay cây vợt vào đầu mình, và như thế vẫn chưa đủ tệ hại, tôi còn tặng luôn cho Mike một cú đập nghe rất to vào vai nữa... Suốt buổi học, chúng tôi đã chơi ở một góc sân, và tôi... vì sự an toàn của mọi người, và... của chính mình, đã giấu cái vợt sau lưng. Còn Mike, bị tôi làm cản trở như vậy mà Mike vẫn chơi rất tốt; anh chàng chỉ đơn thương độc mã chạy tớichạy lui, thế mà lại thắng những ba trong tổng số bốn ván đấu. Thầy Coach Clapp thổi hồi còi cuối cùng kết thúc buổi học. Tôi nghiễm nhiên được nhận nguyên một con điểm năm, một số điểm cho bộ môn thể dục mà có nằm mơ, tôi cũng không thể nào thấy được. Tất cả đều nhờ có Mike...- Vậy là... - Mike lên tiếng khi chúng tôi rời khỏi sân tập.- Vậy là... gì?- Cậu kết với gã Cullen hả? - Anh bạn hỏi, trong giọng nói có hàm chứa sự khó chịu. Mọi cảm tình vừa nãy của tôidành cho Mike bỗng chốc tan biến.- Đó là chuyện riêng của mình, Mike à -Tôi trả lời, trong đầu hiện lên hình ảnh Jessica... bị nhúng vào lò luyện lửa của địa ngục...- Mình không thích như vậy - Anh chàng lẩm bẩm.- Cậu không phải quan tâm như thế - Tôi ngắt lời Mike.- Cái cách hắn nhìn cậu... cứ như cậu là thứ gì đó có thể ăn được vậy - Anh chàng vẫn tiếp tục nói, phớt lờ phản ứng của tôi.Tôi cố gắng chế ngự cơn kích động đang chực tuôn trào, nhưng không hiểu sao nó vẫn thoát ra được đôi chút, tạo thành những tiếng cười khinh khích. Mike trố mắt nhìn tôi. Nhưng tôi chỉ phẩy tay rồi bước nhanh vào phòng thay đồ.Tôi khẩn trương thay quần áo vì một chuyện còn quan trọng hơn vụ cái baotử đang sôi réo. Cuộc cãi cọ vừa rồi với Mike đã trở thành một ký ức nào đó xa xăm lắm rồi. Liệu Edward có đang đứng đợi tôi không, hay tôi sẽ gặp anh ở chỗ chiếc Volvo? Nếu anh chị em của anh cũng ở đó thì sao? Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy sợ hãi. Có khi nào họ biết được rằng tôi đã biết bímật của họ không? Hay họ cũng đang thắc mắc, không biết tôi đã biết hay chưa?Tôi ra khỏi phòng tập thể dục, có lẽ tôinên tự về nhà thì hơn, tôi tự nhủ, đừng thử ra bãi xe làm gì nữa. Nhưng thật bất ngờ, tôi không cần phải lo lắngnhư thế. Edward đang đứng đợi, vẫn làcái kiểu đứng tựa lưng vào tường khi chờ đợi không lẫn với ai được, giờ thì gương mặt điển trai của anh không còn bất cứ một dấu vết nào của sự căng thẳng nữa. Một cảm giác yên lành từ từ lan tỏa trong hồn tôi, tôi nhẹ nhàng bước đến bên Edward.- Chào anh - Tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười rất tươi.- Chào em - Edward đáp lại, nụ cười của anh thật rạng rỡ - Giờ học thể dục của em thế nào?Tôi hơi xịu mặt xuống một chút.- Tốt thôi - Tôi nói dối.- Thật à? - Có vẻ như Edward không tinlắm. Đôi mắt của anh khẽ động đậy một chút rồi tập trung vào một điều gìđó đang diễn ra sau lưng tôi... Và đôi mắt ấy chợt tối sầm. Tôi ngoái lại và nhận ra ngay cái lưng của Mike đang bỏ đi.- Sao vậy anh? - Tôi hỏi gặng.Edward quay sang nhìn tôi, đôi mắt vẫn chưa dịu xuống.- Newton làm anh phát bực.- Chẳng phải là anh lại lắng nghe suy nghĩ của người ta đấy ư? - Tôi thất kinhhồn vía. Mọi niềm hân hoan vừa có được ở nơi tôi bỗng dưng biến đi đằngnào mất.- Đầu của em có bị sao không? - Edward thản nhiên hỏi.- Anh thật đáng ghét! - Nói rồi, tôi bỏ đi một nước, đôi chân hướng thẳng ra bãi xe, dù rằng tôi không có ý định đếnđó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro