Chạng Vạng chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bế tắc

Tôi bừng tình trong thứ ánh sáng trắng lóa, rực rỡ. Tôi đang nằm trong một căn phòng xa lạ, cái gì cũng trắng. Những bức tường xung quanh tôi được che phủ bằng những bức rèm dài, thẳng đứng; ngay trên đầu tôi, một bóng đèn sáng rực khiến tôichói mắt. Tôi đang nằm trên một chiếc giường cứng,có thể thay đổi tư thế - một chiếc giường có chấn song. Những chiếc gối thì mỏng lét và lồi lõm. Đâu đó rất gần có âm thanh “bíp bíp” rất chướng tai. Hy vọng rằng điều đó có nghĩa làtôi vẫn còn sống. Cái chết có lẽ không đến nỗi khó chịu như thế này.Hai tay của tôi vướng víu đầy ống nhựa, còn trên mặt, ngay bên dưới mũi, đang bị buộc dínhmột vật gì đó. Tôi đưa tay lên, toan bốc nó ra.- Không, đừng em – Những ngóntay giá lạnh bất thần đưa ra, ngăn tôi lại.- Edward? – Tôi khẽ nghiêng đầuđể ngắm nhìn anh, gương mặt tuyệt mĩ của anh chỉ cách mặt tôi có vài xăng ti mét, anh đang tựa cằm lên chiếc gối của tôi. Một lần nữa, tôi nhận ra rằng mình vẫn còn sống, nhưng lần này là một sự nhận thức xen lẫnvới niềm hân hoan và lòng biết ơn vô hạn – Ôi, Edward, em xin lỗi!- Shhh – Anh ra hiệu cho tôi im lặng – Bây giờ mọi thứ ổn rồi.- Chuyện xảy ra thế nào vậy anh? – Tôi không thể nhớ được điều gì rõ ràng cả, trí óc của tôi nhất quyết không chịu tái hiện lại.- Anh gần như đã đến trễ. Anh đến trễ quá – Edward thì thào, giọng nói của anh lại run run vì đau khổ.- Em ngốc quá, Edward. Em cứ nghĩ rằng hắn đang bắt giữ mẹ.- Hắn đã lừa tất cả chúng ta.- Em phải gọi cho bố và mẹ - Tôichợt nhớ ra.- Alice đã làm điều đó rồi. Mẹ em đang ở đây…ừm, ngay trong bệnh viện này. Hiện giờ, mẹ đang đi tìm cái gì đó để lót dạ.- Mẹ em? – Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng đầu óc lập tức trở nên quay cuồng. Đôi tay nhẹ nhàng của Edward ấn tôi nằm xuống gối.- Mẹ sẽ trở lại ngay – Anh khẳngđịnh như đinh đóng cột – Còn em thì cần phải nằm yên.- Nhưng anh đã kể gì với mẹ? – Tôi lo lắng. Làm sao tôi có thể yên tâm cho nổi. Mẹ tôi ở đây và tôi vừa thoát khỏi tay của một tên ma cà rồng – Sao anh lại kể với mẹ là em đang ở đây?- Em bị rơi xuống hai tầng cầu thang rồi va vào một cái cửa sổ -Anh dừng lại – Em phải chấp nhận điều đó, nghe cũng có vẻ thật chứ bộ.Tôi thở dài, bắt đầu lại có cảm giác đau, vội nghiêng đầu nhìn xuống cơ thể mình trong chăn: một bên chân của tôi có cái gì đó lồi lên rất to.- Em thế nào rồi? – Tôi hỏi.- Em bị gãy một chân, xườn sườn bị gãy bốn cái, đầu thì có nhiều vết cắt, toàn thân bầm tím và mất rất nhiều máu. Người ta phải truyền máu cho em đấy. Anh không thích nưh vậy… nó sẽ khiến cho em không còn thuần khiết trong một thời gian rất dài.- Nhưng như vậy sẽ tốt cho anh mà.- Không, anh thích mùi hương của chính em cơ.- Làm sao anh có thể làm được điều đó? – Tôi nhỏ nhẹ hỏi. Ngay lập tức, anh hiểu tôi muốnnói gì.- Anh không biết nữa – Edward vội quay đi để tránh ánh mắt của người đang nhìn anh tha thiết, dịu dàng cầm lấy bàn tay đang quấn băng của tôi, rất cẩn thận để tránh làm vướng sợi dâynối cơ thể tôi với một màn hình máy vi tính.Tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi anh.Anh thở dài, vẫn không dám nhìn tôi.- Không thể nào dừng lại được. Hoàn toàn không có điểm dừng. Nhưng anh đã làm được – Cuối cùng anh cũng ngẩng mặt lên vớimột nụ cười nửa miệng – Anh phải yêu em.- Bộ em không ngon như mùi thơm của mình sao? – Tôi cũng mỉm cười đáp lại. Ngay tức thì, măt tôi đau rần.- Rất ngon…ngon hơn anh tưởng nữa.- Em xin lỗi – Tôi thẫn thờ.Edward nhướng mắt nhìn lên trần nhà.- Xin lỗi là đúng lắm.- Chuyện gì đúng cơ?- Về việc suýt chút nữa thì anh vĩnh viễn bị mất em.- Em xin lỗi. – Tôi lặp lại.- Anh hiểu vì sao em làm như vậy – Nah an ủi – Tất nhiên điều đó vẫn không thể chấp nhận được. Lẽ ra em phải chờ anh, em phải báo cho anh biết.- Nhưng anh sẽ không cho em đi.- Ừ - Anh đồng ý gần như ngay tức thì – Anh sẽ không cho em đi đâu hết.Những ký ức không mong đợi bất chợt quay về. Tôi khẽ rùng mình, nhăn mặt lại.Anh trở nên lo lắng:- Bella, em sao thế?- James sao rồi anh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro