Chạng Vạng chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giả thiết

- Tôi hỏi anh thêm một câu nữa được không? - Tôi hỏi khi Edward vừa rẽ vàomột con đường tĩnh lặng. Có vẻ như anh không hề chú ý đến đường sá.Edward thở dài, gật đầu đồng ý, đôi môi bắt đầu bặm vào nhau:- Một thôi nhé!- Ừmmm... anh nói rằng anh biết tôi không ghé vào hiệu sách, mà bỏ đi xuống phía nam. Tôi chỉ thắc mắc không hiểu tại sao anh lại biết điều đó.Edward không vội trả lời ngay, anh ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác.- Tôi nghĩ chúng ta không cần phải giấu nhau nữa - Tôi lẩm bẩm.Suýt chút nữa là Edward đã nhoẻn cười.- Được thôi. Đó vì tôi đi theo mùi hương của em - Mắt anh đang nhìn thẳng vào con đường phía trước mặt, dường như có ý muốn cho tôi kịp có thời gian... định thần lại. Thật tình, tôi không thể ngờ nổi đến câu trả lời này, nhưng hãy để đấy, tôi sẽ tìm hiểu sau. Lúc này, tôi chỉ muốn tập trung tư duycủa mình. Tôi không thể để cho anh "đánh bài chuồn" một cách dễ dàng như thế, giờ là lúc anh phải trả lời mọi thứ.- Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi thứ nhất... - Tôi cố trì hoãn.Anh quay sang ném cho tôi một cái nhìn phản đối:- Câu hỏi nào?- Là chuyện đó diễn ra như thế nào... đọc suy nghĩ của người khác ấy? Anh có khả năng đọc được suy nghĩ của tấtcả mọi người, ở tất cả mọi nơi à? Bằng cách nào anh làm được như vậy? Những thành viên còn lại trong gia đình anh có làm được như vậy không...? - Tôi chợt tự cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, không dưng lại vờ vĩnh đòi hỏi anh phải giải thích cặn kẽ những điều ấy.- Nhưng em đã hỏi nhiều hơn một câurồi - Anh nhắc nhở tôi, nhưng chẳng ăn thua... Tôi cứ ngồi thừ người, đan hai tay vào nhau mà nhìn anh, chờ đợi.- Không, trong gia đình, chỉ có tôi mới có khả năng đó. Và tôi không thể nghe được tất cả suy nghĩ của mọi người ở khắp mọi nơi. Phải ở gần thì tôi mới cóthể nghe thấy. Tuy nhiên, người càng thân thì... càng nghe được xa. Nhưng chưa bao giờ xa quá vài dặm cả - Nói đến đây, anh bỗng ngừng lại, có vẻ như đang suy nghĩ một điều gì đó lunglắm - Nó cũng giống như em đang ở trong khán phòng lớn đầy người, mà mọi người lại đang trò chuyện rôm rả. Đó sẽ là một thứ âm thanh huyên náo,ồ ồ... rè rè, rất khó chịu. Cho đến khi nào tôi tập trung vào được một giọng nói, thì khi đó sẽ cảm nhận được suy nghĩ của họ, chỉ đơn giản thế thôi."Bình thường, tôi không quan tâm đến những âm thanh đó... Nó làm tôi khó chịu đến phát điên lên được. Nhưng rồi một khi đã chấp nhận nó, tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn - Nói đến đây, anh thoáng cau mày lại - Chỉ cần không hớ hênh trả lời điều người ta nghĩ, mà phải trả lời điều người ta nói là được rồi."- Tại sao anh lại cho rằng anh không thể nghe thấy suy nghĩ của tôi? - Tôi hỏi một cách hiếu kỳ.Đôi mắt của Edward trở nên khó hiểu khi nhìn tôi:- Tôi cũng không biết nữa - Anh lẩm bẩm - Tôi chỉ có thể đoán rằng não bộ của em hoạt động không giống với người ta. Tựa như suy nghĩ của em thì luôn luôn nằm trên sóng AM, còn tôi thì chỉ bắt được mỗi sóng FM vậy - Giảithích xong, anh nhìn tôi mỉm cười, tâm trạng có vẻ phấn khích hẳn lên.- Đầu óc tôi hoạt động không bình thường? Ý anh bảo tôi là người khi thế này, lúc thế khác ấy hả? - Tôi bỗng cảm thấy bực bội trong lòng... Liệu có phải tôi đang bị Edward nhìn thấu tâm can qua ba cái trò thắc mắc vớ vẩn này hay không? Từ trước tới giờ, tôi là kẻ luôn nghi ngờ mọi thứ, thế nên tôi trở nên lúng túng, hoảng hốt khi tin rằng những gì anh nói đều là sự thật.- Em đang sợ rằng em là người không có lập trường vững vàng hả? - Edward bật cười thành tiếng - Đừng lo, chỉ là giả thuyết thôi... - Và gương mặt anh đột ngột nghiêm lại -... Chính giả thuyết đã đẩy chúng ta lại gần nhau.Tôi thở dài. Làm sao để nói với anh về chuyện của tôi đây?- Chẳng phải chúng ta không cần phải giấu nhau sao? - Edward nhẹ nhàng nhắc lại câu nói ban nãy của tôi.Lần đầu tiên tôi quay mặt đi chỗ khác, tạm thời rời mắt khỏi anh, cố gắng lục tìm trong đầu mình những từ ngữ để nói cho thích hợp. Và cũng chính lúc đó, tôi mới chú ý đến cái đồng hồ đo tốc độ.- Ôi thánh thần ơi! - Tôi hét lên - Chậm lại, chậm lại!- Em làm sao thế? - Edward giật mình hoảng hốt. Nhưng chiếc xe hơi vẫn không hề giảm tốc độ.- Anh đang chạy với vận tốc một trăm dặm một giờ kìa! - Miệng tôi thì hét lên, trong khi mắt tôi trân trân nhìn ra ngoài cửa sổ, và tôi cơ hồ không thấy được gì nhiều... Ngoài trời hiện đang tối đen như mực... Tôi chỉ nhận ra được mỗi con đường dài thẳng tắp trong thứ ánh sáng xanh xanh của hai ngọn đèn pha. Cánh rừng dọc hai bên đường giờ đây chẳng khác gì một bức tường đen ngòm, mà nó hẳn cũng cứng chẳng thua gì bức tường thép... Nếu chúng tôi chệch ra khỏi con đường ở cái vận tốc này...- Bình tĩnh nào, Bella - Anh liếc mắt sang tôi, vẫn giữ nguyên tốc độ.- Anh muốn giết cả hai à? - Tôi gặng hỏi.- Sẽ không tông phải vào ai đâu.Tôi cố gắng điều chỉnh lại giọng nói của mình:- Tại sao anh lại phải vội vàng như vậy?- Tôi luôn lái xe như thế này mà - Nói rồi, anh lại quay sang mỉm cười với tôi.- Anh đừng có rời mắt khỏi đường đi như thế!- Tôi chưa bao giờ gặp tai nạn cả, Bella ạ... Tôi thậm chí còn chưa hề được nhận một tấm vé phạt nào cơ đấy - Anh lại mỉm cười và tự gõ nhẹ vào đầumình - Trong này có rađa đấy.- Hài hước quá - Tôi nổi dóa - Đừng quên bố tôi là cảnh sát. Từ hồi sinh ra, tôi đã được dạy dỗ là phải tuân thủ luật lệ giao thông rồi. Mặt khác, nếu lỡ anh có biến chiếc Volvo này thành một cái bánh quy xoắn ôm lấy thân cây, thì chỉ có anh mới có thể đứng dậy nổi mà thôi.- Ừ, chắc là thế - Edward đồng ý cùng với một tràng cười khác - Nhưng em thì không thể - Rồi anh thở dài, trong khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút khi kim đồng hồ từ từ giảm xuống con số tám mươi - Được chưa nào?- Tàm tạm.- Tôi ghét lái xe chậm lắm - Anh lầm bầm.- Thế này mà còn chậm á...?- Đủ để trở thành một nỗi xấu hổ trong cuộc đời lái xe của tôi rồi - Anh ngắt lời - Tôi vẫn đang đợi cái giả thuyết cuối cùng của em đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro