chang vang - part 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 25

Phản Chiếu

Tôi buộc mắt mình - đang đông cứng lại vì shock - phải dịch chuyển, chính vì thế mà tôi thể nào kiểm chứng lại một cách quá xét nét những gương mặt hình oval đang được bao quanh bởi sự sợ hãi đang vụt lên nơi mái tóc.

Edward đang dần cử động lại. Thật nhanh và thực sự điềm tĩnh, anh chặt một thi thể không đầu.

Tôi không tài nào tiến đến bên anh được - tôi thậm chí còn không thể nhấc nổi đôi bàn chân của mình; chúng như bị khóa chặt dưới những phiến đá. Nhưng tôi lại quan sát thật kĩ mọi hành động của anh từng li từng tí. Tìm bất kì dấu hiệu nào cho thấy anh đã bị thương. Trái tim tôi đập chầm chậm theo một nhịp điệu rõ ràng khi mà tôi chẳng tìm được gì cả. Anh vẫn uyển chuyển và yêu kiều như trước đây. Tôi thậm chí còn không thể nhìn ra một vết rách nào trên quần áo của anh.

Anh không nhìn về phía tôi - nơi mà tôi như đang chết cứng bên vách tường đá, và khiếp sợ - trong khi anh lại kìm nén sự run rẩy, giật mạnh cành cây và phủ lên chúng bằng những tán lá thông khô. Anh vẫn không bắt gặp được nỗi khiếp sợ trong tôi khi anh như chạy như lao vào rừng đàng sau Seth.

Tôi chẳng còn thời gian nào để mà trấn tĩnh lại trước khi anh và Seth quay lại. Edward cùng với đôi bàn tay đầy đặn của Riley. Seth mang về một khúc gỗ lớn - phần thân trên - đang ngoạm trong miệng của cậu ấy. Họ tạo thêm sức nặng cho khúc cây, còn Edward thì lấy ra một vật hình chữ nhật bạc từ túi áo. (để túi áo cho hay ). Anh búng mở cái bật lửa bằng butan và giữ ngọn lửa trong cái đống bùi nhùi kia. Chỉ cần một lần bắt lửa, những cái lưỡi dài của ngọn lửa màu cam liếm qua thật nhanh giàn thiêu.

" Đốt từng phần thôi," Edward nói nhỏ bằng một giọng trầm với Seth.

Cùng một lúc, ma-cà-rồng và người sói lùng sục cả khu trại, thỉnh thoảng lại ném vào trong đám lửa những viên đá nhỏ. Seth nắm lấy các phần bằng răng của cậu ấy. Não bộ của tôi có lẽ đang hoạt động không đủ tốt để có thể hiểu được tại sao cậu ấy không biến đổi lại và cầm chúng bằng tay.

Edward chú tâm vào công việc.

Rồi cuối cùng thì họ cũng xong, và ngọn lửa giận dữ đang gửi đi một làn khói màu tía chọc thẳng về phía bầu trời. Làn khói dày cuốn lên một cách chậm rãi, trông nó có vẻ rắn chắc hơn bình thường; ngửi như mùi nhang cháy, và mùi này chẳng dễ chịu chút nào. Nặng mùi, và quá nồng.

Seth lại tạo ra tiếng khúc khích một lần nữa, xuất phát từ sâu trong ngực cậu.

Một nụ cười vụt qua trên gương mặt căng thẳng của Edward.

Edward duỗi thẳng hai cánh tay, bàn tay anh cuộn lại thành một nắm. Seth cười toe toét, lộ rõ hàm răng sắc nhọn, và mũi cậu ta đâm sầm vào bàn tay của Edward.

"Hợp tác tốt," Edward thì thầm.

Seth cười phá lên.

Edward thở dài, và quay sang tôi thật chậm.

Tôi không hiểu thái độ của anh. Đôi mắt anh rất cảnh giác y như tôi là kẻ địch khác vậy - còn hơn cả cảnh giác nữa, chúng sợ. Anh chưa hề tỏ ra sợ hãi bất kỳ điều gì khi anh đối mặt với Victoria và Riley...Tâm trí tôi như dính chặt, choáng váng và chúng trở nên vô nghĩa với cơ thể của mình. Tôi nhìn chòng chọc vào anh, hoang mang.

"Bella, em yêu," Edward nói với giọng mềm mại nhất, tiến gần đến tôi cùng với sự chậm chạp quá mức cần thiết, đôi bàn tay anh giơ lên, lòng bàn tay hướng về phía trước. Tôi sửng sốt, nó nhắc tôi nhớ tới một kẻ bị tình nghi khi phải tiếp cận với ông cảnh sát, đang chứng tỏ rằng anh ta không được vũ trang ....(?)

" Bella, em làm ơn thả cục đá xuống đi, được không? Cẩn thận. Đừng làm tổn thương chính mình nữa."

Tôi hoàn toàn quên béng đi món vũ khí thô sơ của tôi, cho dù bây giờ tôi nhận ra rằng tôi đang nắm chặt nó một cách rất khó khăn trong khi những đốt ngón tay của tôi đang hét lên phản kháng. Nó lại gãy nữa à? Carlisle sẽ đặt tôi vào một cái cast để chắc chắn điều đó ngay lúc này.

Anh do dự một chút khi đến bên tôi, bàn tay anh vẫn ở trên không, đôi mắt anh vẫn cứ sợ hãi.

Tôi phải mất một lúc lâu để có thể cử động những ngón tay. Những tiếng lách cách của những viên đá vang lên trên nền đất, trong khi bàn tay tôi vẫn cứ đông cứng tại chổ, không nhúc nhích.

Edward có vẻ cảm thấy thoải mái một chút khi không còn gì trong tay tôi, nhưng lại không tiến gần thêm bước nào nữa .

" Bella, em không cần phải sợ . Anh biết là bây giờ em bị hoảng . Nhưng mọi chuyện đã qua rồi. Không còn ai làm em đau nữa. Anh sẽ không chạm vào em đâu. Anh sẽ không làm em đau," anh nói lần nữa.

Đôi mắt anh ánh lên một cách giận dữ, và rồi tôi cũng tìm thấy giọng nói của chính mình. " Sao anh cứ nói mãi chuyện đó?"

Tôi loạng choạng bước về phía anh, và anh ngiêng người ra xa trước sự tiến tới của tôi.

" Có chuyện gì vậy?" Tôi rầm rì. " Ý anh là sao?"

" Em có....." Tôi có cảm giác như đôi mắt vàng của anh chợt trở nên bối rối. "Không phải là em sợ anh sao?"

" Sợ anh? Tại sao chứ?"

Tôi loạng choạng tiến thêm bước nữa và vấp vào cái gì đó - có thể là đôi chân của chính tôi. Edward đỡ lấy tôi, và tôi vùi mặt vào ngực anh rồi bắt đầu thổn thức.

" Bella, Bella, anh xin lỗi. Đã qua rồi, kết thúc rồi."

" Em ổn mà," tôi thở hổn hển. " Em không sao . Chỉ là. Khó chịu. Cho em. Một phút thôi"

Đôi tay anh ôm chặt lấy tôi. " Anh thật sự xin lỗi em" anh cứ tiếp tục thầm thì mãi.

Tôi cứ bám vào anh cho đến khi tôi có thể thở được, và tôi đang hôn anh - ngực của anh, bờ vai của anh, cổ của anh - tất cả những phần cơ thể anh mà tôi có thể với tới được. Một cách chậm rãi, não của tôi bắt đầu hoạt động lại.

" Anh không sao chứ?" Tôi gặng hỏi anh giữa những nụ hôn. " Cô ta có làm anh đau không?"

"Anh hoàn toàn khỏe," anh hứa trong lúc vùi mặt vào mái tóc của tôi.

" Seth?"

Anh khúc khích cười. " Còn hơn cả khỏe nữa. Thực tế thì còn hài lòng với cả chính bản thân cậu ta nữa."

" Còn những người khác? Chị Alice, Esme? Đàn sói nữa?"

" Mọi người đều ổn. Họ đểu ở phía bên kia. Anh hứa là mọi chuyện đều ổn thỏa cả. Chúng ta bắt đầu gặp rắc rối từ đây mà."

Tôi để cho mình mải mê trong một lúc, để nó chìm đắm và tự giải quyết trong đầu.

Gia đình của tôi, bạn bè của tôi đều được an toàn. Victoria sẽ không bao giờ săn đuổi tôi nữa. Đã kết thúc rồi.

Chúng tôi đều ổn cả.

Nhưng tôi không thể tiếp nhận được những tin tốt trong khi tôi vẫn đang bối rối.

" Nói cho em biết tại sao đi," tôi khăng khăng ." Tại sao anh lại cho rằng em sợ anh?"

" Anh xin lỗi," anh nói, lại đang xin lỗi - vì điều gì? Tôi không biết. " Rất xin lỗi. Anh không muốn em nhìn thấy điều đó. Nhìn anh theo kiểu ấy. Anh biết là anh phải làm em hoảng sợ."

Tôi phải giành thêm một vài phút để nghĩ về chuyện đó, về sự do dự của anh khi tiến gần về phía tôi, đôi bàn tay anh trên không khí. Như thể tôi sẽ phải chạy nếu như anh di chuyển quá nhanh...

" Nghiêm trọng à?" cuối cùng thí tôi cũng hỏi. " Anh....cái gì?Tưởng là anh sẽ xua đuổi em chứ?" tôi khịt mũi. Khịt mũi trong lúc này là rất tốt; giọng nói sẽ không bị run rẩy hay vỡ òa trong lúc khịt. Một câu ứng khẩu nghe rất ấn tượng.

Anh đặt bàn tay dưới cằm của tôi và quay nghiêng đầu tôi lại đề đọc được nét mặt của tôi lúc này.

" Bella, anh chỉ," - anh do dự và buộc phải thốt lên những từ ngữ đó - " Anh chỉ chặt đầu và chặt chân tay của một sinh vật sống mà không cách xa em tới 20 thước. Nó có làm em thấy khó chịu không?"

Anh chau mày nhìn tôi.

Tôi nhún vai. Nhún vai cũng tốt. Rất blasé ( tiếng Pháp hay TBN gì đấy). " Không hẳn. Em chỉ lo sợ rằng anh và Seth sẽ bị thương . Em muốn giúp, nhưng điều đó quá sức của em..."

Thái độ của anh chợt tái đi làm tôi lạc giọng.

" Phải," anh nói, giọng anh lướt nhanh. " Sự cố gắng nhỏ bé của em cùng với cục đá. Em có biết là em suýt làm anh lên cơn đau tim không? Đó không phải là dễ đâu."

Cái quắc mắt chứa đầy sự tức giận của anh làm tôi khó mà trả lời được.

" Em muốn giúp.....Seth bị thương...."

" Seth chỉ giả vờ bị thương thôi, Bella à. Đó là một cái bẫy. Và rồi em.....!" Anh lắc đầu, không thể kết thúc được." Seth không tài nào hiểu được em đang làm cái gì, vì thế anh phải can thiệp. Seth có một chút bực dọc vì bây giờ cậu ta không thể đòi một mình đánh bại chúng."

" Là Seth đang .....giả vờ sao?"

Edward gật đầu một cách lạnh lùng.

" Oh "

Cả hai chúng tôi nhìn về phía Seth , người đang cố tình phớt lờ chúng tôi đi, đang nhìn vào đống lửa. Chẳng có một vẻ gì gọi là tự mãn tỏa ra từ mái tóc trong bộ lông của cậu ta cả.

" Phải, em không biết điều đó," Tôi nói , bằng một cảm giác đầy tội lỗi. " Thật là khó chịu khi chẳng thể giúp được gì cho mọi người. Chỉ chờ cho đến khi em trở thành một ma-cà-rồng! Lần sau em sẽ không phải ngồi ngoài nữa."

Hàng tá cảm xúc vụt qua gương mặt của anh trước khi anh kịp trở nên thích thú với điều đó. " Lần tới? Em có thể đoán trước được một cuộc chiến khác sao?"

" Cùng với sự may mắn của em? Ai mà biết được?"

Anh đảo mắt, nhưng tôi không thể thấy được rằng anh đang bay - sự khuây khỏa đang làm cho cả hai chúng tôi trở nên bộp chộp. Nó đã qua rồi.

Hoặc...là nó ?

" Chờ đã. Trước đó anh không nói gì sao - ?" Tôi nao núng, nhớ lại thật chính xác những gì trước đó - tôi phải nói gì với Jacob đây? Trái tim vụn vỡ của tôi đập liên hồi rất khó nhọc, đau nhói. Thật khó mà tin được, hầu như là không thể, nhưng đoạn khó nhất của ngày không còn ở phía sau tôi nữa - và tôi vẫn kiên trì. " Còn sự phức tạp? Còn Alice? Cần phải giữ đúng thời hạn cho Sam. Anh nói rằng nó đang đến gần. Cái gì đến gần mới được chứ?"

Đôi mắt của Edward hất nhẹ về Seth, họ trao cho nhau một ánh nhìn thật nặng nề.

" Thế nào?" tôi hỏi.

" Thật sự, không có gì cả," Edward nói nhanh. " Nhưng bọn anh cần phải làm theo cách của mình..."

Anh bắt đầu kéo tôi về phía lưng của anh. Nhưng tôi vẫn đứng im và cố dứt ra.

" Rõ ràng là không có gì cả"

Edward đặt mặt tôi vào giữa lòng bàn tay anh . " Chúng ta chỉ có một phút thôi, vì thế em đừng sợ, được không? Anh đã nói với em là không có lý do gì phải sợ cả. Em hiểu không?"

Anh mím môi một lúc ngắn, để quyết định phải nói những gì. Và đột ngột liếc nhìn về phía Seth, vì bầy sói đang gọi cậu.

" Cô ta đang làm gì vậy?" Edward hỏi

Seth tru lên, với một vẻ lo lắng, một âm thanh chẳng dễ chịu chút nào. Nó làm mái tóc ở cổ sau lưng tôi bay lên.

Mọi thứ chết lặng trong một lúc thật lâu.

Đoạn Edward hổn hển, " Không!" và một bàn tay của anh bay đi để chộp lấy cái gì đó mà tôi không thấy được. " Đừng --!"

Một cơn co thắt rung lên trong cơ thể của Seth , và một tiếng tru, cơn đau dữ dội phồng lên, xe toạc hai lá phổi cậu ấy.

Edward cảm thấy ở đầu gối của anh cùng lúc đó, tay anh ôm chặt đầu, gương mặt anh nhăn nhó vì đau đớn.

Tôi hét lên trong sự hoang mang đến khiếp sợ, và thả rơi hai đầu gối xuống quỳ ngay bên anh. Một cách ngu ngốc, tôi cố gắng kéo tay anh ra khỏi mặt, đôi bàn tay đẫm ướt mồ hôi của tôi trược nhẹ trên làn da cẩm thạch của anh.

"Edward! Edward!"

Đôi mắt anh chú mục vào tôi, cùng với sự cố gắng một cách hiển nhiên, anh cố hé mở hàm răng đang nghiến chặt của mình.

" Không sao. Bọn anh sẽ ổn thôi. Nó-" anh rã rời, và co rúm người lại một lần nữa.

" Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tôi khóc òa trong lúc Seth cất tiếng tru trong nỗi thống khổ.

" Bọn anh ổn mà. Bọn anh sẽ ổn thôi," Edward hổn hển. " Sam - giúp anh ta -"

Trong phút chốc, tôi nhận ra rằng khi anh nhắc đến tên của Sam thì anh không hề nói về chính bản thân anh ta và Seth. Chẳng có sức mạnh vô hình nào đang tấn công họ cả. Lúc này, cơn khủng hoảng không hề hiện diện ở đây.

Anh đang sử dụng rất nhiều bầy đàn.

Tôi sẽ đốt tất cả adrenaline của tôi. Cơ thể của tôi chẳng còn gì nữa cả. Tôi khuỵu xuống, và Edward đỡ lấy tôi trước khi tôi có thể đập vào những cục đá. Anh nhảy lên từ đôi bàn chân của anh và tôi đang trong vòng tay anh.

" Seth!" Edward hét to.

Seth thu mình, vẫn rất căng thẳng vì cơn đau dữ dội, đang nhìn vì cậu ta có ý định tự mình lao vào rừng.

" Không!" Edward ra lệnh . " Cậu đi thẳng về nhà đi. Ngay bây giờ. Tốc độ nhanh nhất có thể!"

Seth rên rỉ, lắc đầu lia lịa.

" Seth. Tin tôi đi."

Con sói to lớn nhìn chòng chọc vào đôi mắt tuyệt vọng của Edward một lúc lâu, và rồi đứng thẳng lên, lao về phía những cái cây và biến mất như một bóng ma.

Edward ẵm tôi và siết chặt trước ngực anh, và rồi chúng tôi cũng đang lao vào khu rừng u tối kia. Đi theo một lối khác với con sói.

" Edward," tôi gắng chiến đấu với đống từ ngữ đang nghẹn nơi cổ họng mình. " Có chuyện gì vậy, Edward? Chuyện gì đã xảy ra với Sam vậy? Chúng ta đang đi đâu? Chuyện gì đang xảy ra?"

" Chúng ta phải trở lại khu rừng thưa," anh nói với tôi bằng một giọng trầm. " Bọn anh nghĩ ở đó rất có khả năng xảy ra nó. Sáng sớm này, Alice đã nhìn thấy điều đó và nó sẽ xảy ra thông qua Sam tới Seth . Nhà Volturi đã quyết định đó là thời gian để can thiệp."

Nhà Volturi.

Quá nhiều. Tâm trí tôi khướt từ mọi ý nghĩa của từ ngữ. Giả vờ như không thể hiểu được gì.

Những cái cây xược ngang qua chúng tôi. Anh chạy xuống dốc nhanh đến mức tôi có cảm giác như chúng tôi đang rơi vậy, như thể đang rơi tự do.

" Đừng sợ. Họ không đến chỗ chúng ta đâu. Đó chỉ là một sự cảnh giác ngẫu nhiên thường để xóa sạch mớ hỗn độn kiểu như thế này thôi. Không có gì quan trọng cả . Họ chỉ đơn thuần là làm công việc của họ thôi. Quả nhiên, họ đã lên thời gian cho chuyến đi một cách cẩn thận . Điều đó khiến anh tin rằng chẳng có ai ở Italy sẽ thương tiếc nếu như những tân ma-cà-rồng này có làm giảm bớt số thành viên nhà Cullen." Những từ ấy rít qua kẽ răng của anh, thật khó khăn và chán nản. " Anh biết chắc chắn về những điều họ nghĩ ngay khi họ đến khu rừng thưa này"

" Đó là lý do mà chúng ta quay lại ư?" Tôi thì thầm. Liệu tôi có thể thu xếp được việc này không? Hình ảnh những chiếc áo choàng đen rũ xuống cứ lởn vởn trong đầu một cách bất khả kháng , mà tôi cố xua nó đi trong lo ngại. Tôi đang gần kề đến chỗ chết.

" Đó chỉ là một phần lý do thôi. Chủ yếu, sẽ an toàn hơn khi chúng ta lập ra một mặt trận liên minh thống nhất tại đây, bọn họ chẳng có lý do gì để quấy rầy chúng ta cả nhưng...lý do của Jane và cả họ nữa. Nếu như cô ta nghĩ chúng ta chỉ có một mình ở đâu đó cách xa những người khác, điều đó có thể sẽ cám dỗ cô ta. Giống như Victoria, Jane rất có khả năng có thể đoán được rằng anh đang ở cùng em. Demetri, tất nhiên sẽ đi cùng cô ta. Ông ta có thể tìm thấy anh, nếu Jane yêu cầu ông ta làm vậy."

Tôi không muốn nghĩ đến cái tên đó. Tôi không muốn nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ , ngây thơ mà nham hiểm đó hiện lên trong đầu tôi nữa. Một âm thanh rất lạ phát ra từ cổ họng tôi.

" Shhh, Bella, shh. Sẽ ổn thôi mà. Alice có thể nhìn thấy điều đó.

Alice có thể nhìn thấy ư? Nhưng...bầy sói ở đâu? Bầy đàn ở đâu?

" Bầy đàn?"

" Họ phải rời khỏi đây thật nhanh. Nhà Volturi sẽ không dừng lại với bầy sói đâu."

Tôi nghe thấy hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập hơn, nhưng tôi không thể điều khiển được. Tôi bắt đầu thở hôn hển.

" Anh thề là bọn họ sẽ ổn thôi," Edward hứa với tôi. " Nhà Volturi sẽ không nhận ra mùi của họ đâu - Họ sẽ không nhận ra rằng bầy sói đang ở đây. Bầy đàn của họ sẽ ổn cả thôi."

Tôi không thể bắt kịp những lời giải thích của anh. Sự tập trung của tôi đang xoay vòng theo từng mảnh vụn của nỗi sợ. Chúng ta sẽ ổn thôi, trước đó anh đã nói như vậy....và Seth, rú lên trong cơn đau dữ dội...Edward đã né tránh câu hỏi đầu tiên của tôi, làm tôi quên đi nhà Volturi.

Tôi giờ đây càng lúc càng gần đến tình trạng nguy kịch - chỉ việc cố gắng bám víu bằng những đầu ngón tay của tôi.

Những hàng cây xung quanh anh nhòe đi như tạo thành một dòng nước xanh màu ngọc bích chảy siết.

" Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tôi thì thầm một lần nữa. " Trước đó, khi mà Seth rú lên? Khi anh bị đau đấy?"

Edward ngập ngừng.

" Edward! Nói cho em biết đi!"

" Tất cả đã qua rồi," anh thì thầm. Tôi không thể nghe rõ được những gì anh nói qua cơn gió mà tốc độ của anh tạo ra. " Bầy sói không đếm một nửa của họ.....Họ nghĩ là đã đầy đủ rồi. Dĩ nhiên là Alice không thể nhìn thấy điều đó...."

" Chuyện gì đã xảy ra?!"

" Một trong những ma-cà-rồng mới sinh đang trốn...Leah tìm thấy hắn - cô ta đã quá dại dột, tự phụ, cố gắng chứng tỏ điều gì đó. Cô ta một mình giao chiến với hắn..."

" Leah," tôi lập lại, và tôi quá yếu để nhận thấy rằng sự thẹn thùng đã giảm xuống tột độ trong tôi. " Chị ấy sẽ ổn chứ?"

" Leah không bị thương," Edward lầm bầm.

Tôi nhìn chòng chọc vào anh một lúc lâu.

Sam - giúp cậu ta - Edward hổn hển. Cậu ta, không phải là cô ta.

" Chúng ta gần như đã ở đó," Edward nói, anh chú mục vào một điểm nào đó trên bầu trời.

Tự động, đôi mắt tôi cũng dõi theo anh. Đó là một đám mây màu tím đen đang treo thâm thấp qua hàng cây. Một đám mây à? Nhưng trời nắng thế này thì quả là khác thường...Không, đó không phải là mây - tôi nhận ra một cái cột khói thật dày, giống như ai đó đang ở chổ trú của chúng tôi.

" Edward," Tôi nói, giọng tôi gần như không thốt ra tiếng. " Edward, có ai đó bị thương rồi."

Tôi nghe thấy cơn đau dữ dội của Seth, nhìn thấy nét khổ sở trên gương mặt của Edward .

" Đúng," Anh thì thầm.

" Ai vậy?" Tôi hỏi, cho dù, tất nhiên, tôi đã biết câu trả lời.

Dĩ nhiên là tôi biết chứ. Dĩ nhiên rồi.

Những cái cây đang dần chậm lại xung quanh chúng tôi khi chúng tôi đã đến đích của mình.

Phải mất một lúc anh mới trả lời câu hỏi của tôi.

" Jacob," anh nói.

Tôi không thể gật đầu đến một lần.

" Tất nhiên rồi," tôi thì thầm.

Và rồi, tôi trút bỏ cơn cáu bẳn đang đeo bám trong đầu.

Mọi thứ đều chuyển thành màu đen.

Điều đầu tiên mà tôi nhận được là đôi bàn tay lanh toát đang chạm vào tôi. Còn nhiều hơn một đôi bàn tay nữa. Những cánh tay đang giữ lấy tôi. Lòng bàn tay áp vào má tôi. Những ngón tay vuốt ve trán tôi và những ngón tay khác ấn nhẹ vào cổ tay tôi.

Sau đó tôi cũng nhận ra những giọng nói. Đầu tiên họ chỉ ậm ừ, sau rồi lại lớn dần và rất rõ như thể có ai đó đang vặn lớn radio.

" Carlisle - đã 5 phút rồi." Là giọng của Edward, lo lắng.

" Con bé sẽ hồi phục khi cô ấy sẵn sàng, Edward à." Là giọng của Carlisle, luôn luôn điềm tĩnh và chắc nịch. " Nó đã phải đối mặt với quá nhiều chuyện trong này hôm nay rồi. Hãy để cho tâm trí con bé bảo vệ chính nó."

Nhưng tâm trí tôi chả bảo vệ cái gì cả. Nó đã bị gài bẫy trong mớ tin tức mà đã không rời bỏ tôi - cho dù có bị bất tỉnh đi chăng nữa - cơn đau lại chính la một phần của bóng đêm.

Tôi hoàn toàn cảm thấy mất đi sự liên hệ với cơ thể của mình. Cứ như là tôi đang bị giam giữ ở một góc nhỏ nào đó trong đầu tôi vậy. Không thể kiểm soát lâu hơn được nữa. Nhưng tôi không thể làm bất kì điều gì. Tôi không thể suy nghĩ được. Cơn đau quá mạnh. Chẳng còn lối thoát nào nữa.

Jacob.

Jacob.

Không, không, không, không, không.......

" Chị Alice, chúng ta còn bao lâu nữa?" Edward hỏi, giọng anh vẫn rất căng thẳng; những lời nói thật lòng của Carlisle chẳng giúp ích được gì cả.

Ở đâu đó xa hơn nữa, giọng của Alice. Nó có vẻ khá hăng hái. " Năm phút nữa. Và Bella sẽ mở mắt trong vòng ba mươi bảy giây. Chị chẳng hề nghi ngờ rằng bây giờ cô ấy có thể nghe thấy chúng ta."

" Bella, cưng ơi?" Đây là giọng nói mềm mại của Esme, một giọng nói hoàn toàn thoải mái. " Con có thể nghe thấy ta không? Bây giờ con được an toàn rồi, con yêu."

Phải, tôi được an toàn rồi. Đó thật sự là vấn đề sao?

Đôi môi lạnh giá ở ngay bên tai tôi, và Edward nói bên tai tôi những lời lẽ cho phép tôi trốn chạy khỏi cơn thống khổ đã giam giữ trong đầu tôi.

" Cậu ta sẽ sống thôi, Bella à. Jacob Black đang chữa trị. Như anh nói đó, cậu ấy sẽ ổn thôi mà."

Có vẻ như cơn đau và nỗi sợ hãi đã trở nên nhẹ nhõm, tôi tìm thấy đường quay trở lại với cơ thể của mình. Đôi mi mắt của tôi run nhẹ.

" Ôi, Bella," Edward thở phào nhẹ nhõm, và đôi môi của anh chạm vào môi tôi.

" Edward," Tôi thầm thì.

" Ừ, anh đây."

Tôi mở mí mắt, nhìn chòng chọc vào đôi mắt màu vàng óng.

" Jacob không sao chứ?" tôi hỏi.

" Uh," anh hứa.

Tôi nhìn vào mắt anh thật cẩn thận cho vài cái thở dài khi anh đang cố xoa dịu tôi, nhưng chúng hoàn toàn trong sạch.

" Chính ta đã kiểm tra cho nó rồi," Carlisle nói, tôi quay đầu để tìm gương mặt của ông, chỉ cách có vài bước. Thái độ của Carlisle vừa nghiêm túc vừa cam đoan như thế. Không thể nào mà nghi ngờ ông ấy được. " Tính mạng của cậu bé chẳng mấy nguy hiểm. Nó hồi phục với tốc độ thật đáng kinh ngạc. Dù vết thương của cậu ta đủ rộng để cầm cự trong vài ngày trước khi cậu ta bình thường trở lại. Dù là tốc độ bình phục khá đều. Ngay khi chúng ta xong việc ở đây, ta sẽ làm những gì ta có thể để giúp cậu bé. Sam đang cố gắng để giúp cậu ta trở về hình dáng con người. Như thế sẽ dễ hơn." Carlisle thoáng mỉm cười. " Ta chưa từng học ở trường bác sĩ thú y cả."

" Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy vậy ạ?" tôi thì thầm. " Vết thương của cậu ấy tệ như thế nào?"

Carlisle lại nghiêm mặt một lần nữa. " Một con sói khác gặp nguy - "

" Leah," tôi thở.

" Đúng, cậu ấy hất văng cô ta ra khỏi đón, nhưng cậu ấy chẳng còn thời gian để bảo vệ chính mình. Tên tân ma-cà-rồng ôm ghì lấy cậu ấy. Xương sườn phải của cậu ấy gần như bị gãy hết."

Tôi chùng xuống.

" Sam và Paul vừa đến ngay lúc đó. Cậu ta đang được cải thiện lại trước khi họ đưa cậu ấy về La Push."

" Câu ấy sẽ trở lại bình thường chứ?"Toi hỏi.

" Đúng vậy, Bella à. Cậu bé sẽ chẳng hề có bất cứ thiệt hại nào đâu."

Tôi thở dài.

" Ba phút," Alice nói nhanh.

Tôi đấu tranh, cố gắng để đứng thẳng. Edward nhận ra tôi đang làm như thế và giúp tôi đứng trên đôi chân của mình.

Tôi chú mục vào khung cảnh trước mắt tôi.

Người nhà Cullen đứng lẻ tẻ theo hình bán nguyệt quanh đám lửa.Thật khó để nhìn thấy đám lửa, chỉ là một đám khói dày màu tím đen, cứ lượn lờ như một cơn dịch chống lại bãi cỏ sáng. Jasper đứng gần đám khói có vẻ như là dày đặc nhất, phía trong cái bóng của nó nên làm da của anh không sáng lấp dưới ánh mặt trời nhưng những người khác. Anh quay lưng lại về phía tôi, bờ vai căng ra của anh, hai cánh tay hơi duỗi thẳng. Có cái gì ở đó, trong bóng của anh. Anh đang né tránh cái gì đó cùng với sự thận trọng cao độ.

Tôi như tê cóng để cảm nhận được hơn một cú shock nhẹ khi tôi nhận ra nó là cái gì.

Có đến 8 tên ma-cà-rồng trong khu rừng thưa.

Đứa con gái cuộn trong một trái banh nhỏ ngay bên cạnh đám lửa. Hai cánh tay của cô bao bọc đôi chân. Cô ta rất trẻ. Trẻ hơn tôi - trông cô ấy như mới 15, mái tóc đen và mỏng manh. Đôi mắt của cô ta bị cuốn vào tôi. Tròng mắt trông có vẻ căm phẫn, màu đỏ sáng. Sáng hơn cả màu mắt của Riley, gần như là rực sáng. Chúng lăn một cách hoang dại, ngoài tầm kiểm soát.

Edward nhìn thấy nét hoảng loạn của tôi.

" Cô ta đầu hàng," anh nói nhanh với tôi. " Người đó trước đây anh chưa gặp bao giờ. Chỉ có Carlisle nghĩ đến việc thương lượng với họ. Jasper thì không tán thành."

" Jasper có ổn không?" Tôi thì thầm.

" Anh ấy khỏe. Nọc độc làm anh ấy đau nhói."

" Anh ấy bị cắn à?" tôi hỏi trong sự hoảng sợ.

" Anh ấy đang cố gắng ở khắp mọi nơi. Thật ra là đang cố gắng để chắc chắn rằng Alice không làm gì cả." Edward lắc đầu. " Alice không cần sự giúp đỡ của ai hết."

Alice nhăn nhó về nhìn phía tình yêu đích thực của chị. " Còn hơn cả bảo vệ nữa ngốc à."

Đứa con gái trẻ bỗng dưng quay đầu lại như một con thú và kêu gào đến inh tai.

Jasper gầm gừ với cô ta và cô ta khép nép trở lại, nhưng những ngón tay của cô ta vẫn cứ cà xuống mặt đất như những cái móng vuốt vậy và đầu của cô đập mạnh về phía trước trong nỗi thống khổ. Jasper tiến một bước về phía cô ta. Tiến sâu hơn vào nơi ẩn núp của anh. Edward di chuyển theo cái sự tình cờ quá trớn này, chúng tôi xoay người lại để anh đứng ở giữa tôi và đứa con gái.Tôi lén nhìn qua cánh tay của anh để nhìn thấy cô gái bị đánh bại và Jasper.

Trong chốc lát, Edward đã ở ngay bên cạnh Jasper. He put a restraining hand on his most recent son's arm.

" Cô đã thay đổi ý định chưa, cô nhóc?" Carlisle hỏi, bình tĩnh hơn bao giờ hết. " Chúng tôi không muốn hủy hoại cô, nhưng chúng tôi sẽ làm điều đó nếu như cô không thể kiểm soát được chính bản thân cô."

" Làm sao các người có thể chịu được điều này chứ?" Cô gái rên lên bằng một giọng cao, và rõ. " Tôi muốn cô ta." Tròng mắt đỏ thẫm của cô ta tập trung vào Edward, xuyên qua anh, từ bên kia của anh đến tôi, và móng tay của cô ta lại xé toạc trên nền đất cứng một lần nữa.

" Cô phải chịu được." Carlisle nói với cô ta một cách nghiêm túc. " Cô phải tập điều khiển bản thân. Rất có khả năng, chỉ có điều đó mới có thể cứu cô vào lúc này mà thôi."

Con bé đưa đôi tay dơ bẩn của nó ôm lấy đầu thật chặt, kêu lên thật nhanh.

" Chúng ta có nên tránh xa cô ta không?" tôi thì thầm , vừa kéo cánh tay của Edward. Đôi môi của cô ta giật lại dưới hàm răng khi nghe thấy tiếng của tôi. Có vẻ như cô ta đang cảm thấy rất đau khổ.

" Chúng ta phải ở đây," Edward rì rầm. " Bây giờ, Họ đang đi về phía bắc của cuối cánh rừng thưa ."

Trái tim tôi như bùng lên và đập liên hồi khi lướt nhìn khu rừng thưa, nhưng tôi chẳng thể thấy được gì qua làn khói đen dày đặc.

Sau một giây tìm kiếm thất bại. Tôi lén nhìn con bé ma-cà-rồng. Cô ta vẫn đang nhìn tôi với đôi mắt một nửa là giận dữ .

Tôi bắt gặp cái nhìn chọc của đứa con gái đó một lúc lâu. Cái cằm dài cùng mái tóc màu sẫm bao cả khuôn mặt của cô ta, which was alabaster pale. Thật khó để nói rằng nếu như những đặc điểm của cô bé là đẹp, thì chúng chỉ xoay quanh sự giận dữ và cơn khát thôi. Đôi mắt đỏ hoang dã của cô ta thật đặ biệt - khó mà làm cho người ta nhìn đi chổ khác được. Cô ta nhìn tôi trừng trừng một cách dữ tợn, rùng mình và đau quằn quại từng giây từng phút.

Tôi chăm chú nhìn lại, như bị thôi miên vậy, thật đáng kinh ngạc nếu như là tôi đang nhìn vào một cái gương về tương lai của mình.

Carlisle và Jasper bắt đầu quay trở lại chỗ trú của chúng tôi. Emmett, Rosalie và Esme vội vã kéo về chỗ Edward đứng cùng với Alice và tôi. Một đoàn phía trước, như Edward đã nói với tôi bằng cả trái tim, ở một nơi an toàn nhất.

Tôi kéo sự chú ý của mình ra khỏi cô gái hoang dại kia để tìm kiếm những con quái vật đang tiến lại gần.

Vẫn chưa có gì cả. Tôi liếc qua Edward. Đôi mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước. Tôi cố gắng nhìn theo anh, nhưng ở đó chỉ có mỗi đám khói - dày đặc, đám khói xoáy xuống nền đất một cách trơn tru, bôc lên một cách lười nhác, len lỏi vào đám cỏ.

Cuồn cuộn lên phía trước, và tối hơn ở phần giữa.

"Hmm," một giọng nói rì rầm phát từ đám khói. Tôi như nhận thấy sự thờ ơ ở đây.

" Chào, Jane." Tiếng của Edward nhẹ nhàng mà điềm tĩnh.

Những hình ảnh về bóng đêm càng đến gần hơn, đang chia chính họ từ đám khói mịt mù, đông đặc lại. Tôi biết là Jane đang ở phía trước, chiếc áo choàng sẫm nhất, gần như là màu đen, và hình dáng nhỏ nhất đến 2 feet. Tôi chỉ có thể xác định được vẻ đẹp thiên thần của Jane trong bóng tối của chiếc mũ trùm đầu.

Bốn thân hình to lớn với chiếc áo choàng màu xám đứng đằng sau cô có chút gì đó thân quen. Tôi dám chắc là tôi có thể nhận ra người to nhất, và trong lúc tôi đang nhìn chăm chú, cố gắng khẳng định sự ngờ vực của mình, thi Felix nhìn lên. Anh ta để cai mũ trùm đầu nhẹ nhàng rớt xuống phía sau vì thế mà tôi có thể nhìn thấy anh ta nháy mắt và nở một nụ cười. Edward vẫn ở bên tôi, hoàn toàn trong tầm kiểm soát.

Jane ném cái nhìn chăm chú một cách chậm rãi qua những gương mặt sáng sủa nhà Cullen và chạm vào con bé ma-cà-rồng mới sinh bên cạnh đám lửa; tên ma-cà-rồng mới sinh một lần nữa ở trong đầu cô ta và nằm trong bàn tay của cô ta.

" Tôi không hiểu," giọng của Jane gần như không phát thành tiếng, nhưng trước đây hoàn toàn không để ý đến.

" Cô ta đã đầu hàng," Edward giải thích, trả lời mới lộn xôn trong tâm trí của cô ta.

Đôi mắt tăm tối của Jane lóe sáng . " Đầu hàng ư?"

Felix và những cái bóng khác nhanh chóng thay đổi tầm nhìn.

Edward nhún vai. " Carlisle cho cô ta quyền lựa chọn."

" Không có sự lựa chọn nào cho những kẻ nào dám phá vỡ luật lệ."Jane nói thẳng thừng.

Carlisle tiếp lời, với một giọng nói nhẹ nhàng. " Chuyện đó nằm trong tay cô. Chừng đây thôi cũng đủ để cô ta quyết tâm không tấn công chúng tôi, tôi thấy không cần phải hủy hoại nó. Con bé chưa bao giờ được dạy dỗ mà."

" Lý do đó không thích đáng."

" Như cô mong muốn."

Jane nhìn chòng chọc vào Carlisle trong nỗi kinh ngạc. Cô ta nhè nhẹ đầu, rồi điều chỉnh lại nét mặt của cô ấy.

" Aro hy vọng chúng tôi đi đủ xa về phía tây để nhìn thấy ông, Carlisle à. Ông ấy gửi lời hỏi thăm đấy."

Carlisle gật đầu. " Tôi sẽ rất cảm kích về điều đó nếu như cô chuyển lời hỏi thăm của tôi tới ông ấy."

" Tất nhiên rồi." Jane cười. Gương mặt của cô ấy quá đẹp khi cô ấy phấn khởi. Cô nhìn lại về phía đám khói. " Nó xuất hiện khi các người đã hoàn thành công việc dành cho chúng tôi ngày hôm nay....phần lớn nhất." Cô ta ném cái nhìn về phía con tin. " Just out of professional curiosity, có bao nhiêu người ở đó? Chúng đã rời bỏ vết lằn của sự hủy hoại ở Seattle."

" Mười tám, kể cả nó," Carlisle trả lời.

Mắt Jane trợn tròn, và cô ta lại một lần nữa nhìn vào ngọn lửa, có vẻ như lại đánh giá về kích vcỡ của nó. Felix và những cái bóng khác chuyển đổi một cái nhìn dài hơn.

" Mười tám á?" cô ta lập lại, lần đầu tiên giọng cô ta nghe có vẻ không được chắc chắn lắm.

" tất cả đều mới," Carlisle nói một cách tùy tiện. " Chúng không có kinh nghiệm."

" tất cả sao?" giọng cô nghe rất rõ. " Rồi ai là người tạo ra chúng?"

" Tên cô ta là Victoria," Edward trả lời, không hề có một cảm xúc nào trong giọng nói của anh ấy.

" Ai cơ?" Jane hỏi.

Anh nghiêng đầu về phía khu rừng phía đông. Đôi mắt của Jane chộp ngay lấy và tập trung vào một cái gì đó cách rất xa. Những cái cột khói khác à? Tôi còn không nhìn kiểm chứng điều đó.

Jane nhìn chòng chọc về phía đông một lúc lâu, và kiểm tra những đám lửa gần hơn một lần nữa.

" Cô Victoria này - cô ta đã thêm 18 người nữa ở đây à?"

" Đúng vậy. Cô ta cùng với một người khác nữa. Hắn ta không trẻ hơn ai ở đây cả, nhưng cũng không cả hơn đến 1 tuổi."

" Hai mươi," Jane thở . " Ai đã thương lượng với người tạo ra chúng?"

" Là tôi." Edward nói với cô ấy.

Jane nheo mắt lại, và quay lại với cô gái bên cạnh ngọn lửa.

" Ngươi ở đó," cô ấy nói, giọng rối hơn trước. " Tên của ngươi."

Tên tân ma-cà-rồng ném một cái nhìn đe dọa về phía Jane, đôi môi mím chặt vào nhau.

Tiếng hét trả lời của cô ta như một vật nhọn sắt đâm vào tai. Thân hình uốn cong đơ méo mó. Một tư trí chẳng tự nhiên chút nào. Tôi nhìn đi chổ khác, cố gắng bịt tai lại trong sự thúc giục. Tôi nghiến răng với hy vọng kiểm soát được cái dạ dày của mình. Tiếng thét mãnh liệt hơn. Tôi cố gắng tập trung vào gương mặt của Edward, lặng lẽ và không cảm xúc, nhưng nó lại làm tôi nhớ đến điều đó cũng đã từng xảy ra với Edward dưới cái nhìn tra tấn của Jane, nó làm tôi phát bệnh. Tôi nhìn Alice, và Esme ở ngay bên cạnh chị ấy. Gương mặt của họ hoàn toàn trống rỗng với anh.

Cuối cùng cũng im ắng trở lại.

" Tên của ngươi," Jane nói lần nữa, giọng của cô không hề uốn éo.

" Bree," cô gái thở hồn hển.

Jane cười, và cô gái lại rít lên. Tôi nín thở cho đến khi âm thanh của cơn đau dữ dội của cô ta dừng lại.

" Cô ta sẽ nói bất cứ điều gì cô muốn biết," Edward nói rít qua kẽ răng. " Cô không cần phải làm như thế."

Jane nhìn lên, vẻ hứng khởi trong cô chợt tất ngúm. " Ồ, tôi biết chứ," cô ta nói với Edward, nhăn mặt lại với anh trước khi cô ta quay lại về phía cô gái trẻ kia, Bree.

" Bree," Jane nói, giọng nói cô lại một lần nữa lạnh tanh. " Chuyện anh ta nói có phải là thật không? Ngươi có phải nằm trong 20 người đó không?"

Cô gái trình bày một cách khó nhóc, một bên mặt áp xuống đất. Cô ta nói nhanh. " Mười chín hoặc là hai mươi, có thể nhiều hơn, tôi không biết!" Cô ta khép nép, khủng hoảng vì sự ngu dốt ấy có thể mang đến cho cô ta một cuộc tra tấn khác. " Sara và tên của một người mà tôi không biết trong lúc chiến đấu...."

" Và cái ả Victoria này - đã tạo ra ngươi?"

" Tôi không biết," cô ta nói, một lần nữa lại nao núng. " Riley không bao giờ nói cho tôi biết tên của ả ta. Tôi không thấy được gì cả vào cái đêm ấy...nó đen như mực, và rất đau...." Bree rùng mình. " Anh ấy không muốn chúng tôi nghĩ về ả. Anh ta nói rằng ý thức của chúng tôi không an toàn..."

Đôi mắt Jane nhìn sang Edward, rồi nhìn lại về phía cô gái.

Victoria đả lên kế hoạch cho chuyện này rất tốt. Nếu cô ta không theo dõi Edward, thì chắc chắn cô ta sẽ không bị dính...

" Nói cho tôi biết về Riley," Jane nói. " Tại sao hắn ta mang cô tới đây?"

" Riley bảo chúng tôi phải hủy hoại kẻ lạ mặt với đôi mắt vàng ở đây," Bree lí nhí thật nhanh và có sẻ tự nguyện. " Anh ta nói như thế sẽ dễ hơn. Anh ta còn nói thành phố là của họ, và họ tới để bắt chúng tôi. Anh ta nói rằng nếu họ ra đi, tất cả máu sẽ là của chúng tôi. Anh ta đưa cho chúng tôi ngửi mùi hương của cô ta." Bree nâng một bàn tay lên và chĩa trực tiếp vào tôi. " Anh ta nói chúng tôi sẽ biết rằng chúng tôi đã có một right coven, vì anh ta sẽ ở cùng với bọn họ. Anh ta còn bảo rằng bất cứ ai bắt được cô ta trước cũng đều có thể có được cô ta."

Tôi nghe thấy quai hàm của Edward cong lên bên cạnh tôi.

" Trông có vẻ như Riley đã sai từ phần đơn giản nhất."

Bree gật đầu, dường như được an ủi vì cuộc nói chuyện này không mang đến một sự đau đớn nào cả. Cô ta ngồi dậy một cách cẩn thận. " Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Chúng tôi chia rẽ, nhưng những người khác không bao giờ tới nữa. Và Riley đã bỏ rơi chúng tôi, và anh ta chẳng hề đến giúp như anh ta đã hứa. Và chúng thật lộn xộn, và mọi người đã thành từng mảnh." Cô ta rùng mình lần nữa. " Tôi sợ. Tôi muốn chạy đi thật xa. Người đó" - Cô ta nhìn vào Carlisle - " nói rằng họ sẽ không đánh tôi nữa nếu tôi ngừng chiến."

" À, nhưng đó không phải là món quà của ông ta, cô gái trẻ ạ," Jane thì thầm, bây giờ giọng của Jane lại nhẹ nhàng đến kỳ quặc. " Phá vỡ luật lệ thì phải chịu hậu quả."

Bree nhìn chòng chọc vào cô ta, ra vẻ chẳng hiểu gì cả.

Jane nhìn Carlisle. " Ông có chắc là ông bắt được tất cả bọn chúng không? Một nửa khác đã tách ra đúng không?"

Gương mặt của carlisle rất nhẵn và ông gật đầu. " Chúng tôi cũng đã chia ra."

Jane cười nhếch mép. " Tôi không thể chối rằng tôi đã rất ấn tượng." Cái bóng to lớn thì thầm phía sau cô ấy trong sự đồng tình. " Tôi chưa từng thấy một cuộc trốn thoát khỏi chiến tranh mà không bị sứt mẻ có tầm cỡ đến như vậy. Các người có biết cái gì đứng sau nó không? Có vẻ như nó cư xử hơi quá khích, đang cân nhắc về lối sống của các người ở đây. Và tại sao cô gái lại là chìa khóa của vấn đề?" Đôi mắt của cô ta hướng về phía tôi chỉ trong một giây ngắn ngủi.

Tôi rùng mình.

" Victoria có thù hằn với Bella." Edward nói với cô ta, giọng anh rất điềm tĩnh.

Jane cười phá - nghe có vẻ rất hạnh phúc, một giọng cười như phá nổi lên của một đứa trẻ hạnh phúc. " Cái này giống như là đang phơi bày những phản ứng mạnh mẽ kỳ quặc của loại người như chúng ta vậy," Cô nhận xét, cười trực tiếp với tôi, gương mặt cô ta mới sung sướng làm sao.

Edward cứng người, tôi quay sang nhìn anh trong lúc mắt anh thì vẫn đang nhìn đi nơi khác, về phía Jane.

" Cô có thể làm ơn đừng lmà như vậy nữa được không?" Anh nói với giọng đầy căng thẳng.

Jane lại cười nhẹ một lần nữa. " Chỉ là đang kiểm tra thôi mà. Không có thiệt bao nhiêu đâu. Thật là tai hại."

Tôi rùng mình, thầm biết ơn một cách sâu sắc cái sự cố nhỏ kỳ lạ ấy trong cơ thể của tôi - nó đã bảo vệ tôi khỏi Jane trong lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau - đến bây giờ vẫn còn hiệu quả. Cánh tay của Edward ôm chặt lấy tôi.

" Vậy đấy, xuất hiện điều đó không phải là quá để chúng ta làm việc đó. Kỳ lạ," Jane nói, lờ đi sự khiếp đảm trong cô. " Chúng ta chưa từng hoàn trả lại một cách không cần thiết. Thật là thảm hại khi chúng ta bỏ lỡ trận chiến. Nghe như là có rất nhiều trò giải trí để xem đấy."

" Phải," Edward trả lời thật nhanh, giọng anh thật rõ ràng. " Và cô cách đây rất gần. Thật là tiếc vì cô đã không đến sớm hơn nửa tiếng. Rồi có thể cô đã thực hiện được mục đích của mình ở đây cũng nên."

Jane bắt gặp cái nhìn của Edward với ánh mắt đầy nao núng. " Đúng. Đó hoàn toàn là những lời thương hại, đúng không?"

Edward gật đầu với chính mình, với cái sự nghi ngờ đã ăn sâu vào anh.

Jane quay lại nhìn về phía tân ma-cà-rồng Bree một lần nữa, gương mặt chứa đầy sự chán nản. " Felix?" cô ta lè nhè.

"Chờ đã." Edward chen vào.

Jane nhướng một bên mày lên. Nhưng Edward lại nhìn chăm chú vào Carlisle trước khi anh nói một cách gấp gáp. " Chúng ta có thể giải thích luật với cô bé này mà. Cô ta chẳng có vẻ gì là không muốn điều đó cả. Cô ta không hề biết mình đang làm gì."

"Tất nhiên rồi," Carlisle trả lời. " Chúng ta rất sẵn lòng nhận trách nhiệm về Bree."

Giận dữ, thích thú xen lẫn hoài nghi chính là biểu hiện của Jane lúc này.

" Chúng ta không có ngoại lệ," cô ta nói. " Và chúng ta không cho ai cơ hội thứ hai cả. Điều đó sẽ làm xấu đi danh tiếng của chúng ta. Nó làm tôi nhớ đến....". Bỗng dưng, cô ấy lại nhìn về phía tôi cùng với gương mặt lúm đồng tiền bụ bẫm của cô ấy. " Caius chắc sẽ rất thích thú khi biết cô vẫn là con người đấy Bella. Có lẽ ông ta quyết định sẽ đến thăm cô đấy."

" the date is set," Alice lần đầu tiên lên tiếng nói với Jane. " Có lẽ chúng tôi sẽ đến thăm các người trong vài tháng nữa."

Nụ cười của Jane nhạt đi, và nhún vai một cách lơ đãng, không hề nhìn Alice. Cô ta quay mặt về Carlisle. " Rất vui khi được gặp ông, Carlisle - tôi nghĩ là Aro đang thổi phồng mọi chuyện lên đấy. Và, cho đến chi chúng tôi gặp lại....."

Carlisle gật đầu, trông ông có vẻ đau khổ.

" Chăm sóc cho nó nhé, Felix." Jane nói, đoạn gật đầy với Bree. Giọng nói của cô ta như đang nhỏ xuống từng giọt của nỗi buồn chán. " Tôi muốn về nhà."

" Đừng nhìn." Edward nói nhỏ bên tai tôi.

Tôi háo hức làm theo sự chỉ dẫn của anh. Có vẻ như đã đủ cho một ngày - nhiều hơn cho một cuộc đời. Tôi ép buộc đôi mắt của mình nhắm chặt lại và quay mặt vào ngực Edward .

Nhưng tôi vẫn có thể nghe được.

Có một tiếng thật trầm, tiếng gầm gừ, rồi lại đến một tiếng cao the thé, chúng thâm quen một cách đáng sợ. Nghe như một tiếng cắt thật nhanh, rồi chỉ có một tiếng nghiền nát và tiếng cắn nghe thật kinh khủng.

Đôi bàn tay của Edward cọ sát trên vai tôi một cách bồn chồn lo lắng.

" Đến đây," Jane nói, đoạn tôi ngước lên và nhìn chiếc phía sau lưng của những chiếc áo choàng xám đang bị cuốn ra xa về phía đám khói. Mùi trầm hương trở lại - thậy trong lành.

Những chiếc áo choàng xám biên mất trong làn sương dày đặc.

Nhật Thực (Eclipse)

Stephenie Mayer

chương 26

Đạo đức

Phòng tắm của Alice có hàng ngàn thứ mỹ phẩm khác nhau, tất cả đều khẳng định vẻ đẹp bên ngoài của một người. khi mà mọi người trong cái nhà này đều hòan hảo và không thể sử dụng được những thứ này, tôi chỉ có thể kết luận rằng cô ấy đã mua hầu hết những thứ này cho tôi. Tôi đọc cái nhãn hiệu numbly, struck by the waste.

Tôi quá chăm chú đến mức chẳng nhìn vào trong gương.

Alice chải tóc cho tôi với một chuyển động có nhịp điệu và chậm chạp.

"Được rồi, Alice" tôi nói một cách yếu ớt. "mình muốn quay lại La Push."

Tôi phải chờ bao nhiêu tiếng nữa chờ đợi Charlie rời khỏi nhà của Billy để tôi có thể nhìn thấy Jacob? Mỗi phút trôi qua, không biết Jacob có còn thở hay không, dài giống như mười kiếp vậy. và khi cuối cùng cũng được cho phép đi, tự mình đi xem Jacob vẫn còn sống, thời gian trôi qua rất nhanh. tôi cảm thấy không biết mình có đang thở hay không cho đến khi Alice gọi cho Edward, nằn nặc nói rằng tôi đã giữ cái bộ mặt bơ phờ ngốc nghếch. Nghe có vẻ rất vô nghĩa...

"Jacob vẫn còn bất tỉnh", Alice trả lời. "Carlisle hoặc Edward sẽ gọi lại khi cậu ấy tỉnh lại. dù sao đi nữa bạn cũng cần phải gặp Charlie. Ông ấy vẫn đang ở nhà của Billy, ông ấy đã thấy Carlisle và Edward trở về từ chuyến đi của họ, ông ấy bắt đầu nghi ngờ bạn về nhà khi nào."

Tôi đã có câu chuyện của mình trong bộ nhớ và được chứng thực. "mình không quan tâm. Mình muốn đến đó khi mà Jacoc tỉnh lại."

"bây giờ bạn phải nghĩ đến Charlie. Bạn đó một ngày rất dài - xin lỗi, mình biết nó vẫn chưa bắt đầu hồi phục lại - nhưng nó không có nghĩa là bạn có thể né tránh trách nhiệm của mình" giọng nói của bạn ấy nghiêm túc, gần như là quở trách. "giờ là thời điểm quan trọng hơn bao giờ hết để Charlie an toàn trong bóng tối. hãy đóng cho tròn vai diễn của bạn trước đã Bella, và sau đó bạn có thể làm những gì minh muốn. một phần để trở thành thành viên của nhà Cullen là phải có trách nhiệm"

Tất nhiên là cô ấy đúng. Và nếu không phải vì lí do này - một lí do mạnh hơn tất cả sự sợ hãi, nỗi đau và tội lỗi của tôi - Carlisle sẽ không bao giờ bảo tôi phải rời khỏi Jacob dù có bất tỉnh hay không.

"hãy về nhà đi" Alice ra lệnh. "hãy nói chuyện với Charlie. Dùng hết khả năng của bạn. giữ cho ông ấy an tòan."

Tôi đứng dậy, và máu chảy xuống chân tôi, cảm giác như bị châm bởi hàng ngàn cây kim. Tôi đã ngồi khá lâu rồi.

"cái váy đó làm bạn rất dễ thương" Alice thì thầm.

"hả? oh. Er - cảm ơn lần nữa về quần áo" tôi lầm bầm đáp lại vì lịch sự hơn là sự biết ơn thật sự.

"bạn cần phải có bằng chứng" Alice nói, mắt cô ấy mở rộng và sáng. "đi mua sắm kiểu gì mà lại không mua quần áo chứ. It's very flattering, nếu phải tự nói với mình"

Tôi chớp mắt, không thể nào nhớ nỗi cô ấy đã mặc gì cho tôi. Tôi không thể giữ mình không nghĩ đến skittering away from every second, insects running from the light...

"Jacob sẽ ổn mà Bella" Alice nói, dễ dàng chen vào mối bận tâm của tôi. "không có gì phải vội cả. nếu bạn nhận ra bao nhiêu Mocphin Carlisle đã dùng thêm cho cậu ấy - nhiệt độ đã làm nó tan ra nhanh chóng - bạn sẽ thấy cậu ta đi lại bình thường sớm thôi.

Ít nhất thì cậu ấy không bị đau. Chưa bị.

"bạn có gì muốn nói trước khi đi không?" Alice hỏi một cách nhẹ nhàng. "bạn có vẻ như bị chấn thương."

Tôi biết cô ấy tò mò về thứ gì. Nhưng tôi có một câu hỏi khác.

"trông mình có giống vậy không?" tôi hỏi cô ấy, giọng tôi dịu xuống. "như cô gái Bree ở đồng cỏ àh?"

Có quá nhiều thứ tôi phải suy nghĩ, nhưng có vẻ tôi không thể lấy cô ta ra khỏi đầu tôi được, ma cà rồng mới sinh mà mạng sống của cô ta - bất ngờ - kết thúc. Khuôn mặt của cô ta quằn quại với sự thèm muốn máu của tôi, lingered behind my eyelids.

Alice vuốt cánh tay tôi. "một người đều khác nhau. But something like that,yes"

Tôi vẫn sững sờ, cố gắng hình dung ra.

"nó sẽ trôi qua thôi" cô ấy hứa hẹn

"bao lâu?"

Cô ấy nhúng vay "một vài năm, có thể ít hơn. Có thể nó sẽ khác với cậu. mình chưa từng thấy ai trải qua chuyện đó (trở thành newborn) mà được chuẩn bị trước. sẽ rất thú vị để thấy nó sẽ ảnh hưởng đến bạn ra sao."

"thú vị" tôi lập lại.

"chúng mình sẽ giữ cậu khỏi các rắc rối."

"mình biết. mình tin bạn" giọng tôi đều đều không sức sống.

Trán của Alice nhăn lại. "nếu bạn lo lắng cho Carlisle và Edward. Mình chắc chắn rằng họ vsẽ ổn thôi. Mình tin là Sam bắt đầu tin tưởng bọn tớ... uhm,ít nhất thì tin tưởng Carlisle. Đó là điều tốt. mình hình dung ra bầu không khí có một chút căng thẳng khi mà Carlisle phải sắp xếp lại các chỗ xương bị gãy -"

"làm ơn đi, Alice"

"xin lỗi"

Tôi hít một hơi thật sâu để làm mình bình tình lại. Jacob đang bắt đầu lành lại rất nhanh, và một vài cái xương của cậu ấy bị lệch vị trí. He'd been out cold for the process, nhưng vẫn khó khăn khi nghĩ về nó.

"Alice, mình hỏi bạn một câu được không? Về tương lai?"

Cô ấy bất ngờ trở nên thận trọng "bạn biết là mình không nhìn thấy tất cả mọi thứ."

"không phải thế, chính xác. Nhưng bạn nhìn thấy được tương lai của mình, thỉnh thỏang. Tại sao lại thế, bạn có bao giờ nghĩ về nó chưa, khi mà những thứ khác không có tác dụng với mình? Như là Jane hoặc Aro hoặc Edward..." câu nói của tôi chùm xuống với mức độ thích thú. Sự tò mò của tôi về điểm này không nhiều, heavily overshadowed by more pressing emotions.

Tuy nhiên Alice lại thấy câu trả lời rất thú vị. "Jasper cũng vậy, Bella - năng lực của anh ấy cũng như những người khác. Đó là sự khác nhau, bạn hiểu không? Năng lực của Jasper ảnh hưởng đến cơ thể vật chất. anh ấy có thể làm bạn bình tĩnh lại hoặc hưng phấn. nó không phải là ảo giác. Và mình nhìn thấy được viễn cảnh sắp diễn ra, không phải những lí do và ý nghĩ đằng sau những quyết định tạo ra nó. No xảy ra ở ngòai trí óc, cũng không phải là ảo ảnh; sự thật hoặc ít nhất là một viễn cảnh có thể xảy ra. Nhưng Jane và Edward .Aro, Demitri - khả năng của họ ảnh hưởng bên trong đầu. Jane chỉ tạo ra ảo giác về sự đau đớn. cô ta không thật sự làm đau cơ thể bạn, bạn chỉ nghỉ hoăc cảm thấy nó. Bạn hiểu chưa Bella? Bạn an tòan trong tâm trí (mind) bạn. không ai có thể chạm đến nó. Không có nghi ngờ gì khi mà Aro rất tò mò về năng lực mà bạn có trong tương lai."

Cô ây quan sát mặt tôi để xem liệu tôi có thể theo kịp các logic của cô ấy không. Thật ra các từ của cô ấy bắt đầu chạy đi, các âm tiết và âm thanh dần mất đi ý nghĩa của nó. Tôi không thể thật trung vào nó. Tuy nhiên, tôi vẫn gật đầu. cố gắng tỏ ra là mình hiểu.

Cô ấy không hề bị lừa, cô vuốt nhẹ má tôi và thì thầm "cậu ấy sẽ ổn thôi Bella. Mình không cần tiên thị để biết được điều đó. Bạn sẵn sàng để đi chưa?"

"một điều này nữa. mình có thể hỏi bạn thêm một câu nữa về tương lai không? Mình không cần chi tiết, chỉ bao quát thôi."

"mình sẽ cố gắng hết sức" cô ấy nói, vẻ nghi ngờ một lần nữa.

"bạn vẫn nhìn thấy mình sẽ trở thành ma cà rồng chứ?"

"oh, cái này thì dễ thôi. Chắc chắn mà. Mình thấy điều đó."

Tôi gật đầu một cách chậm chạp.

Cô kiểm tra mặt tôi, ánh mắt không thể dò được. "bạn không biết được điều gì trong đầu của mình sao Bella?

"mình biết. mình chỉ muốn chắc chắn thôi."

"mình chỉ chắc chắn bằng bạn thôi Bella. Bạn biết điều đó mà. Nếu bạn thay đổi quyết định, những gì mình thấy sẽ thay đổi theo... hoặc biến mất, trong trường hợp của bạn."

Tôi thở dài. "mình nghĩ chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."

Cô ấy vòng tay chòang tay qua người tôi."mình xin lỗi. mình thật sự không thể thấu hiểu được. kí ức của mình lần đầu tiên nhìn thấy mặt jasper trong tương lai. Mình luôn biết rằng anh ấy là nơi mà cuộc đời mình hướng về. nhưng mình có thể thông cảm. mình rất tiếc khi bạn phải chọn lựa giữa hai điều tốt đẹp. (Jacob và Edward)"

Tôi vùng khỏi cánh tay của Alice. "đừng cảm thấy tiếc cho mình." Có nhiều người bên ngòai xứng đáng được cảm thông. Tôi không phải một trong số họ. và cũng không hề có bất kì sự chọn lựa nào - there was just a good heart to attend to now. "mình sẽ lo phần Charlie."

Tôi lái chiếc xe tải về nhà, nơi Charlie đang chờ đợi trong nghi ngờ như Alice đã dự đoán.

"hey Bella. Chuyến đi mua sắm của con thế nào?" bố chào tôi khi tôi bước vào nhà bếp. ông đứng khoanh tay trước ngực và nhìn vào mặt tôi.

"dài lắm" tôi nói một cách buồn tẻ. "con mới quay về thôi"

Charlie đánh giá thái độ của tôi. "bố đóan là con đã nghe về chuyện của Jake rồi phải hkông?"

"vâng. Cả nhà Cullens gọi chúng con về. Esme nói cho con biết Carlisle và Edward đang ở đâu."

"con ổn chứ?"

"con lo lắng cho jake. Ngay khi con làm xong buổi tối, con sẽ xuống La Push."

"bố đã nói với con đi motô rất nguy hiểm mà. Bố hy vọng con nhận ra là bố không đùa."

Tôi gật đầu và bắt đầu lôi các thứ ra khỏi tủ lạnh. Charlie ngồi xuống bàn. Ông có vẻ có tâm trạng nói chuyện hơn bình thường.

"bố không nghĩ con cần lo lắng quá nhiều cho Jake. Bất kỳ ai có nhiều năng lượng thế (chắc là dư năng luợng để đi motô) sẽ hồi phục nhanh thôi."

"Jake có tỉnh lúc bố nhìn thấy cậu ấy không?" tôi hỏi, xoay qua nhìn ông ấy.

"oh,yeah, cậu ấy tỉnh rồi. con phải nghe cậu ta - mà thật ra không nghe thì tốt hơn. Bố không nghĩ có ai ở La Push mà không nghe thấy nó. Bố không biết nó lấy ở đâu ra những từ ngữ đó, nhưng mà bố hy vọng nó không dùng kiểu ngôn ngữ đó khi đang ở gần con."

"cậu ta đã có good excuse hôm nay. Trông cậu ta thế nào?"

"lôi thôi lắm. mấy người bạn của nó đỡ vào trong. May mà bọn nó đều to con, vì thằng nhóc đó rất to. Carlisle nói chân phải và tay phải của cậu ta đều bị gãy. Hầu hết phía bên phải của nó bị gãy khi cái xe ngã chết tiệt đó ngã xuống." charlie lắc đầu. "nếu bố mà còn nghe con chạy xe một lần nữa, Bella -"

"không vấn đề gì. Bố sẽ không nghe đâu. Bố có nghĩ rằng Jake thật sự ổn không?"

"chắc chắn, Bella, đừng lo. Cậu ta khỏe đến mức trêu bố được mà."

"trêu bố àh?" tôi nhắc lại môt cách giất mình.

"ừh - trong lúc đang chửi mẹ của ai đó và gọi tên chúa trong tuyệt vọng, cậu ta nói, "cháu cá là chú cảm thấy mừng vì cô ấy yêu tên Cullens thay vì cháu hôm nay, hả, Charlie?"

Tôi quay trở lại cái tủ lạnh để bố không nhìn thấy mặt tôi.

"và bố khong thể cải lại được. Edward có vẻ chửng chạc hơn Jacob khi nói về an tòan của con. I'll give him that much."

"Jacob cũng rất chững chạc mà", tôi khẽ nói với giọng bên vực. "con chắc chắn không phải lỗi của cậu ấy đâu."

"hôm nay là một ngày kì lạ", Charlie đăm chiêu sau vài phút. "con biết không. Bố không tin lắm vào những điều mê tín dị đoan, nhưng nó rất kì quái.... Có vẻ như Billy biết sẽ có chuyện không hay xảy ra cho jake. Ông ta lo lắng như con gà tây vào ngày lễ tạ ơn trong suốt buổi sáng (vì lễ này ngừơi ta có truyền thống ăn gà tây nên nó lo vì biết mình sẽ bị ăn thịt). bố không nghĩ là ông ta nghe bố nói gì."

"và rồi có chuyện còn kì lạ hơn - con còn nhớ tháng Hai và tháng Ba năm ngoái khi chúng ta gặp vấn đề với lũ sói không?"

Tôi cúi xuống lấy cái chảo rán ra khỏi kệ bếp, và trốn trong đó chừng một hoặc hai giây.

"yeah." Tôi lầm bầm.

"bố hy vọng không phải gặp rắc rối đó nữa. sáng này, khi tụi bố đang ở trên thuyền, và Billy chẳng hề để tâm đến bố hay lũ cá cả, rồi đột nhiên, bố nghe tiếng sói tru trong rừng. nhiều hơn một, và nó rất lớn. nghe như nó đang ở ngay trong làng. Điều kì lạ nhất là, Billy quay đầu chiếc thuyền lại và chèo thẳng đến cái cảng giống như nó đang gọi ông ấy vậy. chẳng hề nghe bố hỏi là ông ấy đang làm gi."

"tiếng ồn tắt trước khi thuyền cập vào bờ. Nhưng đột nhiên Billy vội vã cứ như ông ấy đang bỏ lỡ một trận bóng lớn, mặc dù we had hours still. Ông ấy đã lầm bầm vài thứ vô nghĩa gì trước đó về ... một trận đấu trực tiếp? bố đã nói là nó rất kì quái Bella.

"Uhm, có lẽ ông ấy đã nhớ ra có trận bóng nào đó mà ông muốn coi, nhưng sau đó ông ta lại bỏ qua. Ông ấy đã cầm điện thoại suốt, gọi cho Sue và Emily, và cha của Quil. Không thể đóan ra ông ấy đang nói cái gi - ông ta chỉ nói chuyện một cách bình thường với họ."

"sau đó tiếng hú lại bắt đầu vang lên lần nữa ngay bên cạnh căn nhà. Bố chưa bao giờ nghe thứ âm thanh như thế trước đây - I had goose bump on my arms. Bố hỏi Billy mà phải quát lên để át cái tiếng ồn đó - có lẽ ông ấy đã đặt bẫy ở trong vườn. âm thanh giống như con thú nào đó bị thương rất nặng."

Tôi cau mày, nhưng Charlie quá nhập tâm vào câu chuyện của bố nên không hề nhận ra.

"Tất nhiên là bố quên hết mọi thứ cho đến bây giờ, bởi vì đó là khi Jake về đến nhà. Đàn sói hú lên trong vòng 1 phút rồi sau đó không còn nghe gì nữa - những lời nguyền rủa của Jake đã làm đó chìm mất. got a set of lungs on him, that boy does."

Charlie dừng lại một phút, mặt ông ấy trầm ngâm. "may mắn là ít nhất cũng có một vài điều tốt đẹp trong cái mớ hỗn độn đó. Bố không nghĩ là họ sẽ có thể việc qua được những định kiến ngớ ngẩn mà họ dành cho nhà Cullens. Nhưng ai đó đã gọi cho Carlisle, và Billy đã thật lòng biết ơn khi mà ông ấy xuất hiện. bố nghĩ là nên chuyển Jake đến bênh viện nhưng Billy lại muốn giữ nó ở nhà, và Carlisle đồng ý. Bố đóan là Carlisle biết cái gì tốt nhất. ông ấy thật tốt bụng vì đã đi cả một đọan đường dài như thế để đến đó."

"Và..." bố dừng lại, như là có thứ gì đó mà ông không thích nói ra. ông thở dài và rồi nói tiếp. "Và Edward đã thật sự... rất tự tế. cậu ấy có vẻ rất lo lắng cho jacob như con vậy - cứ như đó là một người anh em của nó đang nằm ở đó. Cái nhìn trong mắt của nó..." Charlie lắc đầu. "Cậu ta là một người đứng đắn, Bella. Bố sẽ cố gắng ghi nhớ nó. Nhưng không hứa hẹn gì đâu nhé." Bố cười toe tóet với tôi.

"con sẽ không ép buộc bố đâu." Tôi lầm bầm.

Charlie duỗi 2 chân ra và ngáp dài. "thật tuyệ khi ở nhà. Con không thể tin được cái nhà chật chội của Billy đông đúc đến chừng nào đâu. 7 người bạn của Jake đều tập trong của căn phòng nhỏ phía trước - bố khó mà thở được. con có bao giờ để ý bọn trẻ con Quileute tất cả đều to lớn thế nào chưa?

"vâng, con có thấy."

Charlie nhìn tôi, mắt ông ấy bất ngờ tập trung. "Thật mà bella, Carlisle đã nói jake sẽ ổn và bình phục nhanh thôi. Mặc dù nhìn thì nó có vẻ tệ hơn. Nó sẽ khỏe mà."

Tôi chỉ gật đầu.

Jacob trông có vẻ... yếu ớt (fragile) một cách kì lạ khi tôi vội vã muốn đến gặp cậu ta ngay bố Charlie rời khỏi. người cậu ta quấn băng khắp mọi nơi - Carlisle nói rằng không cần phải bó bột khi mà cậu ta lành quá nhanh như vậy. mặt cậu ta nhợt nhạt và rầu rĩ, hôn mê sâu suốt thời gian dài. Dễ vỡ. mặc dù rất to lớn nhưng cậu ấy trong thật dễ vỡ. có thể đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi mà thôi, coupled with the knowledge that I was going to have to break him.

Phải chi mà tôi bị sét đành và tách ra làm hai. Perferably painfully. Lần đầu tiên, từ bỏ việc làm con người làm tôi cảm thấy thật mãn nguyện. giống như là không có quá nhiều thứ để mất.

Tôi đặt bữa tối của Charlie lên bàn ngay bên cạnh tay của ông ấy và đi thẳng ra cửa.

"Er, Bella? Con đơi bố một giây được không?"

"Con đã quên gì hả bố?" tôi hỏi, mắt nhìn vào cài đĩa thức ăn.

"không, không. Bố chỉ... muốn con làm cho bố một điều." Charlie nghiêm mặt lại và nhìn xuống nền nhà. "con ngồi đi - chuyện này chắc sẽ nói hơi lâu."

Tôi ngồi đối diện với bố, hơi bối rối. tôi cố gằng tập trung. "bố cần gi?"

"Đây là vấn đề chính Bella." Charlie đỏ măt. "có lẽ bố cũng bắt đầu trở nên...mê tín sau khi mà ở bên cạnh Billy suốt một ngày kì lạ như vậy. nhưng bố có...linh cảm. bố cảm thấy...bố sẽ sớm muộn gì cũng mất con thôi."

"đừng vậy mà bố" tôi nói trệu trạo cảm thấy có lỗi. "bố muốn con tiếp tục đến trường đúng không?"

"con hãy hứa với bố điều này đi"

Tôi do dự, sẵn sàng hủy bỏ. "Okay..."

"con có thể nói trước với bố trước khi con làm gì quan trọng không? Trước khi con bỏ trốn với nó hay gì đó tương tự?"

"bố àh..." tôi rên rĩ.

"bố nghiêm túc đầy. bố sẽ không nổi điên đâu. Chỉ cần con cho bố một vài dấu hiệu để nhận ra. cho bố cơ hội để ôm con tạm biệt."

Tôi...cúi đầu xuống, giữ chặt tay mình. "điều này có vẻ ngớ ngẩn. nhưng nếu nó làm bố vui thì... con xin hứa."

"cảm ơn Bella" ông nói "bố yêu con"

"con cũng yêu bố" tôi chạm vào vai ông, và đẩy mạnh cái bàn ra khỏi. "nếu bố cần gì thì con ở nhà của Billy."

Tôi không hề nhìn lại lúc chạy ra khỏi cửa. Điều này thật hòan hảo, nó là cái tôi cần bây giờ. Tôi tự lầm bầm với bản thân khi đang trên đường đến La Push.

Chiếc Mercedes đen của Carlisle đang đậu trước nhà Billy. Điều này vừa tốt lại vừa xấu. Hiển nhiên, tôi muốn nói chuyện với Jacob một mình. Tuy nhiên tôi vẫn ước rằng bằng cách nào đó Edward nắm tay tôi, như trước đây, khi mà Jacob vẫn còn bất tỉnh. Không thể nào xảy ra. nhưng tôi nhớ Edward - dường như tôi đã có một buổi chiều quá dài với Alice. Tôi nghĩ rằng điều đó làm cho câu trả lời của tôi có vẻ mâu thuẫn. tôi đã biết rằng tôi không thể nào sống thiếu Edward. Sự thật đó không làm cho mọi chuyện bớt đau đớn hơn.

Tôi bước nhẹ nhàng vào cửa trước,

"vào đi Bella" Billy nói. Tiếng máy xe của tôi quá dễ nhận ra.

Tôi đi vào.

"hey Billy. Cậu ấy đã tỉnh lại chưa?" tôi hỏi.

"nó tỉnh khỏang nửa tiếng trước, ngay khi bác sĩ đi về. cháu vào đi. Bác nghĩ nó đang chờ con đó."

Tôi ngần nhại và rồi hít một hơi thật sâu. "cảm ơn"

Tôi lưỡng lự trước cửa phòng Jacob, không biết có nên gõ cửa không. Tôi quyết định len lén nhìn vào trước, hy vọng là cậu ấy đã ngủ lại, I felt like I could use just a few more minutes,

Tôi mở cửa gây ra một tiếng động nhỏ và do dự nhìn nghiêng vào bên trong.

"Chào, Jake" tôi thì thầm.

Lúc đầu cậu ta không trả lời. cậu ấy nhìn vào mặt tôi một lúc lâu. Sau đó, với một sự cố gắng, cậu ta sắp xếp lại các biểu hiện với một nụ cười chế giễu.

"yeah, em đã từng nghĩ là nó sẽ trở nên thế này." Cậu ta thở dài. "hôm nay chắc chắn đã trở thành ngày tồi tệ nhất. đầu tiên em đã đến không đúng chỗ, bỏ lỡ trận đấu tuyệt nhất, và Seth lấy hết tất cả vinh quang. Rồi Leah lại ngu ngốc cố chứng minh chị ta giỏi với bọn em và em phải trở thành thằng ngốc cứu chị ta. Và giờ thế này đây." Cậu ta vẫy cái tay trái trước mặt tôi khi tôi đang đứng chừng chừ ở trước cửa phòng.

"Em cảm thấy thế nào?" tôi lầm bầm. môt câu hỏi ngốc nghếch làm sao.

"Hơi tê (stoned) một chút. Bác sĩ Răng nanh (Fang) không chắc em cần bao nhiêu thuốc giảm đau, nên ông ấy cứ làm thử và dùng quá liều. em nghĩ ông ta đã làm thế."

"Nhưng em không còn thấy đau nữa."

"không. Ít nhất em không cảm thấy vết thương của mình," cậu ấy nói, và cười một cách giễu cợt môt lần nữa.

Tôi cắn môi mình. Tôi chưa bao giờ có thể vượt qua được chuyện này. Tại sao không ai cố giết tôi khi mà tôi đang muốn chết?

Vẻ hài hước biến mất khỏi mặt cậu ta, và mắt cậu ấy ấm áp hơn. Trán cậu ta nhăn lại cứ như là đang lo lắng chuyện gì đó.

"Còn chị thế nào?" cậu ta hỏi, giọng tỏ ra rất quan tâm. "Chị ổn chứ?"

"Chị àh?" tôi nhìn chằm chằm cậu ấy. có lẽ cậu ấy đã dùng thuốc qua liều rồi. "Tại sao?"

"Àh, ý em là, em khá chắc chắn là anh ta sẽ không thật sự làm chị đau, nhưng em không chắc nó sẽ tệ như thế nào. Em hơi phát điên lên vì lo lắng về chuyện của chị khi em tỉnh dậy. Em không biết liệu chị có được cho phép đến thăm em hay những thứ khác không. Chờ đợi thật là khủng khiếp. Mọi chuyện thế nào? Anh ta có làm khó chị không? Em xin lỗi nếu có chuyện xấu xảy ra. Em không cố ý để chị phải vượt qua nó một mình. Em đã nghĩ rằng em sẽ ở đó..."

Tôi mất một vài phút để có thể hiểu ra. Cậu ta nói lấp bấp, càng lúc càng trở nên vụng về cho đến khi tôi hiểu được những gì cậu ta đang nói. Tôi nhanh chóng trấn an cậu ta.

"Không không, Jake! Chi ổn mà, rất ổn, thật đó. Dĩ nhiên là anh ấy không làm khó chị. Chi đã ước là anh ấy sẽ làm thế!"

Mắt cậu ta mở to ra như đang gặp chuyện gì khinh khủng. "cái gi?"

"Anh ấy thậm chí còn không nổi giận với chị - anh ấy cũng không hề giận em! Anh ấy đã quá tốt và điều đó làm chị thấy tệ hơn. Chị ước là anh ấy sẽ la mắng chị hay gì đó. Không phải là chị không xứng đáng với điều đó.. àh, tệ hơn nhiều so với chuyện bị la mắng. nhưng anh ấy không quan tâm. Anh ấy chỉ muốn chị vui."

"Anh ta không nổi điên àh?" Jacob hỏi một cách ngờ vực.

"không, anh ấy... quá tự tế."

Jacob nhìn chằm chằm tôi thêm một phút nữa, sau đó cậu ta đột nhiên nhăn mặt một cách không hài lòng "ừh, chết tiệt!" cậu ta gầm lên.

"có gì không ổn àh, Jake? Em đau hả?" tay tôi run rẫy một cách vô dụng khi tôi cố tìm thuốc cho cậu ấy.

"Không" cậu ta gầm gừ với giọng phẫn nộ. "em không thể tin được! An ta không cho chị một tối hậu thư hay cái gì khác sao?"

"Hầu như không - có chuyện gì với em thế?"

Cậu ta cau có và lắc đầu. "em đã trông chờ phản ứng của anh ta. Chết tiệt thật. anh ta tốt hơn em đã nghĩ."

Cậu ta nói mặc dù có vẻ giận dữ nhưng lại làm cho tôi nhớ đến sự kính trọng của Edward đối với hành động không hay ho của Jacob trong lều sáng nay. Điều đó có nghĩa là Jake vẫn còn hy vọng, vẫn còn đấu tranh. Tôi nhăn mặt lại như bị đâm một nhát sâu đau nhói.

"Anh ấy không tham bất kì trò chơi nào, Jake" tôi nói khẽ.

"Em cá là anh ta có. Anh ta tham gia rất hăng hái giống như em vậy, chỉ có điều anh ta biết anh ta đang làm gì còn em thì không. Đừng đổ lỗi cho em vì em không phải là người khôn ngoan như anh ta - em đã không sống lâu đến mức có thể học hết các mánh khóe của anh ta"

" Anh ấy không hề dụ dỗ chị!"

"Phải, anh ta có! Khi nào thì chị mới chịu thức dậy và nhận ra là anh ta không hòan hảo như chị nghĩ?"

"Ít nhất thì anh ấy không đe dọa sẽ tự sát để buột chị hôn anh ấy" Tôi cãi lại. ngay khi nói ra, tôi đỏ mặt lên với vẻ tức giận. "chờ đã, hãy coi như chị chưa nói gì. Chi đã thề với bản thân sẽ không nói về chuyện đó."

Cậu ấy hít một hơi thật sâu. Khi bắt đầu bình tĩnh hơn, cậu ta lên tiếng "tại sao không?"

"Bởi vì chị đến đây không phải để đổ lỗi cho em bất kì điều gì."

"Mặc dù vậy thì nó vẫn là sự thật" cậu ta nói với giọng đều đều "em đã làm như thế."

"Chị không quan tâm Jake. Chị không giận mà."

Cậu ấy cười. "em cũng không quan tâm. Em biết chị sẽ tha lỗi cho em mà, và em vui vì mình đã làm điều đó. Ít nhất thì em cũng được như thế. Ít nhất em đã làm cho chị nhận ra là chị có yêu em. Điều đó xứng đáng mà."

"Cái đó? Có thật là tốt hơn nếu chị không biết không?"

"Chị không nghĩ là chị nên biết mình cảm thấy thế nào sao - để chị không phải ngạc nhiên khi một ngày nào đó đã quá muộn và chị đã cưới một con ma cà rồng?"

Tôi lắc đầu. "không - nó không tốt hơn với chị. Ý chị là tốt hơn cho em. Điều đó tốt hơn hay là tệ hơn với em khi em biết là chị yêu em? Khi mà nó chẳng mang lại khác biệt gì. Có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn và dễ dàng hơn cho em khi chị không biết điều đó?"

Cậu ta nhận lấy câu hỏi một cách nghiêm túc như tôi muốn thế, suy nghĩ kĩ càng trước khi trả lời. "Vâng, em cảm thấy tốt hơn khi chị biết" cuối cùng cậu ta quyết định. "nếu chi không hề nhận ra... em sẽ luôn tự hỏi không biết chị sẽ quyết định khác hơn khi chị nhận ra không. Bây giờ thì em biết rồi. em đã làm tất cả những gì có thể." Cậu ấy hít vào một hơi không liền mạch và nhắm mắt lại.

Lần này tôi đã không - không thể - cưỡng lại việc đến an ủi cậu ấy. tôi bước qua căn phòng nhỏ và khụy xuống phía đầu cậu ấy, sợ ngồi trên giường sẽ va vào và làm đau cậu ấy, và đặt trán của tôi lên má của cậu ấy.

Jacob thở dài, và đặt tay của cậu ấy lên tóc tôi, giữ tôi ở đó.

"Chị rất tiếc Jake"

"I always knew this was a long shot. Không phải là lỗi của chị, Bella"

"Không phải em cũng thế chứ Jake" tôi rên rĩ "làm ơn đi"

Cậu ấy đẩy ra để nhìn tôi. "sao?"

"đó là lỗi của chị. Và chị phát ốm vì cứ nghe là không phải rồi."

Cậu ta khúc khích cười. nhưng mắt lại không cười. "you want me to haul you over the coals?"

"Thật ra thì... chị nghĩ chị muốn thế."

Cậu ta mím môi lại như để đo lường mức độ nghiêm túc của tôi. Một nụ cười ngắn ngủi thoáng qua trên mặt cậu ta, và sau đó những biểu hiện của cậu ta trở thành một nếp nhăn.

"Chị hôn đáp lại em như nó không thể tha thứ được." Cậu ta buột miệng nói ra. "nếu chị biết mình sẽ hối hận, maybe u shouldn't have been quite so convincing about it."

Tôi cau mày và gật đầu. "Chị xin lỗi."

"Xin lỗi không làm cho mọi thứ tốt hơn Bella. Chi đã nghĩ gì thế?"

"Chị không có." Tôi thì thầm.

"Chị nên bảo em chết đi thì hơn. Đó là điều chị muốn đúng không."

"không Jacob." Tôi thút thít, cố kìm lại những giọt nước mắt sắp tràn ra ngòai. "không, không bao giờ."

"Chị không phải đang khóc đó chứ?" cậu ta hỏi, giọng nói đột nhiên trở lại bình thường. cậu ta xoay người một cách vội vã trên giường.

"ừh" tôi nói khẽ, cố cười một cách yếu ớt dù nước mắt đã trào ra.

Cậu ấy thay đổi trọng tâm, đặt cái chân không bị thương ra khỏi giường cứ như cậu ta cố gắng đứng dậy.

"Em đang làm gì thế?" tôi hỏi lại trong lúc nước mắt chảy ra. "Nằm xuống đi, thằng ngốc, em sẽ làm đau mình đấy!" tôi bật dậy trên đôi chân và đẩy bên vai không bị thương của cậu ta xuống bằng hai tay.

Cậu ấy đầu hàng, ngồi trở xuống và thở hổn hển vì đau, nhưng cậu ta vòng tay qua eo tôi và kéo tôi xuống giường, kế bên cậu ta. Tôi ngồi phịch xuống đó, cố gắng ngăn những tiếng nức nở bên cạnh làn da ấm áp của cậu ấy.

"em không thể tin được là chị lại khóc" cậu ta lầm bầm. "Chi biết không em chỉ nói những chuyện đó vì chị muốn em làm thế. Em không cố ý đâu." Tay cậu ta cọ vào vai tôi.

"chị biết" tôi hít một hơi thớ sâu, thở ra, cố gắng kiểm soát bản thân. Sao tôi lại để cho mình trở thành kẻ mít ướt trong khi cậu ấy đang an ủi tôi? "Mặc dù vậy, tất cả vẫn là sự thật. cảm ơn vì em đã nói ra tất cả."

"có phải em làm chị khóc không?"

"chắc chắn rồi Jake". Tôi cố cười. "bao nhiêu lần em muốn."

"đừng lo Bella, honey. Mọi chuyện sẽ qua thôi."

"chị không nghĩ thế." Tôi thì thầm.

Cậu ta vỗ nhẹ lên trán tôi. "em sẽ bỏ cuộc và cư xử đàng hòang."

"Lại một trò chơi khác nữa àh?' tôi tự hỏi, nghiên cằm để có thể nhìn thấy mặt cậu ta.

"có lẽ thế" cậu ta cười với một nỗ lực nhỏ, và sau đó lại nhăn mặt. "nhưng em sẽ cố gắng."

Tôi nghiêm mặt lại.

"đừng bi quan thế" cậu ta phàn nàn. "give me a little credit"

"em nói "cư xử đàng hòang (be good) là sao?"

"em sẽ là bạn của chị Bella" cậu ta nhanh chóng nói. "em sẽ không đòi hỏi gì hơn thế."

"chi nghĩ đã quá trễ rồi Jake. Làm sao mà chúng ta có thể làm bạn được khi mà cả 2 đều yêu nhau thế này?"

Cậu ta nhìn lên trần, ánh nhìn rất tập trung, cứ như cậu ta đang đọc cái gì đó được viết trên trần. "có lẽ...chúng ta sẽ trở thành bạn bè với khỏang cách an tòan."

Tôi nghiến chặt răng lại. vui vì cậu ấy không nhìn thấy mặt tôi, cố gắng đấu tranh với sự nức nở sắp đến một lần nữa. tôi cần phải mạnh mẽ, và tôi không biết làm thế nào...

"chị có biết cậu chuyện trong Kinh Thánh không?" Jacob đột nhiên hỏi tôi, vẫn còn đang chú tâm vào cái trần trống không." Chuyện về vị vua và hai người đàn bà giành một đứa bé?'

"chắc rồi. vua Solomon."

"đúng vậy, Vua Solomon" cậu ta lập lại. "và ông ta nói, hãy chặt đứa trẻ ra làm hai...nhưng đó chỉ là để kiểm tra. Đế xem ai là người từ bỏ vật mà họ phải chia sẻ để bảo vệ nó."

"ừh,chị nhớ"

Cậu ta nhìn vào mặt tôi. "em sẽ không bao giờ tách chị làm hai nữa Bella"

Tôi hiểu những gì cậu ấy đang nói. Cậu ta đang nói rằng cậu ấy yêu tôi nhất và sự từ bỏ của cậu ta là để chứng minh nó. Tôi rất muốn bênh vực Edward, để nói với Jacob rằng Edward cũng sẽ làm thế cho tôi nếu tôi muốn, nếu tôi để anh làm. Tôi không từ bỏ quyết định của mình. Nhưng không lí do gì lại khơi lên chuyện để cãi vả, nó chỉ làm tổn thương cậu ta hơn.

Tôi nhắm mắt mình lại, kiềm chế nỗi đau của mình. Tôi không thể để cậu ta thấy. chúng tôi im lặng một lúc lâu. Có vẻ cậu ấy đang chờ tôi nói gì đó. Tôi đang cố suy nghĩ xem nên nói gì.

"chị có thể cho em biết điều tệ nhất là gì không?" cậu ta hỏi một cách lưỡng lự khi tôi không nói gì. "chị có phiền không? Em sẽ cư xử đúng đắn."

"nó co giúp ít gì không?" tôi thì thầm

"có thể. Nó không làm tổn thương em đâu."

"vậy điều tệ nhất là gi?"

"the worse part is knowing what would have been"

"what might have been" tôi thở dài.

"không" Jacob lắc đầu. "em chính xác là người dành cho chị Bella. Không cần phải cố gắng gò ép gì với chúng ta - thoải mái, dễ dàng như hít thở vậy. em là phần tự nhiên nhất trong cuộc đời chị..." cậu ta nhìn chằm chằm vào khoảng không một lúc và tôi chờ đợi. "nếu thế giới này tồn tại đúng nghĩa của nó, nếu không có quái vậy và không có những thứ hoang đường..."

Tôi có thể thấy những gì cậu ta nhìn thấy, và tôi biết là cậu ấy đúng. Nếu thế giới tồn tại như nó phải như thế, Jacob và tôi đã có thể ở bên nhau. Và chúng tôi sẽ hạnh phúc. Cậu ta là bạn tri kỉ của tôi trong thế giới này - vẫn sẽ là bạn tri kỉ của tôi cho dù cậu ta bị che phủ dưới bóng của thứ gì đó mạnh hơn, thứ gì đó qua mạnh để có thể tồn tại trong một thế giới thực.

Ở ngòai đó có thứ dành cho jacob không? Một thứ có thể là bạn tri kỷ của cậu ấy? tôi phải tin như thế.

Hai tương lai, hai người tri kỉ... quá nhiều đối với bất kì người nào. Va thất bất công khi tôi không phải là người duy nhất phải trả giá vì điều đó. Nỗi đau của Jacob la cái giá quá cao. Lẩn quẩn với ý nghĩ về cái giá đó, tôi tự hỏi tôi có dao động không, nếu tôi không từng mất đi Edward. Nếu tôi không hề biết nó sẽ như thế nào nếu sống thiếu anh. Tôi không chắc. điều đó là một phần sâu thẩm trong tôi, tôi không thể tưởng tượng nổi tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu không có nó.

"Anh ta như là thuốc phiện với chị vậy Bella." Giọng nói cậu ấy vẫn dịu dàng, không hòan tòan chỉ trích. "em biết là bây giờ chị không thể sống thiếu anh ta. Đã quá muộn rồi. nhưng em sẽ là thứ lành mạnh hơn cho chị. Không phải như thuốc phiện. em sẽ là mặt trời, là không khí."

Một góc miệng tôi trở thành nụ cười nuối tiếc. "chị đã từng nghĩ em như thế, em biết mà. Như mặt trời. măt trời của riêng chị. You balanced out the clouds nicely for me."

Cậu ta thở dài. "mây thì em có thể lo liệu đựoc. Nhưng mà nhật thực thì em thua."

Tôi chạm vào mặt cậu ta, đặt tay lên má cậu ấy. cậu ta thở ra trước sự va chạm của tôi và nhắm mắt lại. mọi thứ trở nên im lặng. trong một phút tôi có thể nghe được tiếng tim cậu ấy đập,chậm và đều.

"nói cho em nghe điều tệ nhất với chị đi" cậu ta thì thầm.

"chi nghĩ đó là ý kiến không hay lắm."

"làm ơn đi mà."

"chị nghĩ nó sẽ làm tổn thương em."

"làm ơn đi.'

Làm sao tôi có thể từ chối cậu ấy được?

"điều tệ nhất àh..." tôi do dự, và rồi để những từ thật lòng vuột ra khỏi miệng. "điều tệ nhất là chị đã nhìn thấy tất cả mọi thứ - tòan bộ cuộc sống của chúng ta. Chị rất muốn nó có thật Jake, chị rất muốn. chị muốn ở đây mãi và không bao giờ rời khỏi. chị muốn yêu em và làm cho em hạnh phúc. Và chị không thể, nó đang giết chị dần dần. giống như Sam và Emily vậy, Jake - chị không có sự lựa chọn. chị luôn biết sẽ không có gì thay đổi cả. có thể đó là lí do chị chống lại em nhiều như thế."

Cậu ta có vẻ đang cố gắng tập trung vào để thở.

"chị biết chị không nên nói ra điều đó."

Cậu ta lắc đầu chậm chạp. "không em vui vì chị đã nói ra. cảm ơn" cậu ta hôn nhẹ lên đi đỉnh đầu tôi, và rồi thở dài. "từ bây giời em sẽ cư xử đúng đắn.'

Tôi nhìn len và cậu ấy đang cười.

"vậy chị sẽ kết hôn hả?"

"chúng ta không cần phải nói về chuyện đó."

"em lại muốn biết về một số chi tiết. em muốn biết khi nào thì em sẽ được nói chuyện lại với chị"

Tôi phải đợi một vài phút trước khi có thể nói lại. khi tôi chắc rằng giọng nói mình không bị vỡ ra, tôi trả lời câu hỏi của cậu ta.

"đây không phải thực sự là ý kiến của chị...nhưng, đúng vậy. nó rất có ý nghĩa với ông ấy. chị nhận thấy thế, vậy thì tại sao lại không?"

Jake gật đầu."đúng thế. Không phải là chyện to tát lắm - nếu so sánh."

Giọng nói cậu ta rất bình tĩnh, very practical. Tôi nhìn chắm chằm cậu ta, tò mò làm sao cậu ta chịu đựng nó, và nó biến mất. cậu ta bắt gặp ánh mắt tôi trong 1 giây, và rồi quay đầu đi. Tôi chờ khi hơi thở cậu ta đều hơn rồi nói.

"ừh, nếu so sành." Tôi đồng ý.

"chị còn bao lâu nữa?'

"cái đó tùy thuộc vào Alice mất bao lâu để tổ chức lễ cưới." tôi có nén một tiếng rên rĩ, tưởng tượng nhũng gì Alice sẽ làm.

"trước hay sau đó?" cậu ta hỏi nhỏ nhẹ.

Tôi biết cậu ta có ý gì. "sau đó.'

Cậu ấy gật đầu. đó là sự nhẹ nhỏm của cậu ta. Tôi tự hỏi không biết đã bao nhiêu đêm mất ngủ tôi gây cho cậu ta khi mà lễ tốt nghiệp của tôi sắp đến.

"Chị có sợ không?" cậu ta thì thầm.

"có" tôi nói khẽ lại.

"chi sợ điều gì?' tôi khó có thể nghe tiếng cậu ta lúc này. Cậu ấy nhìn vào tay tôi.

"nhiều thứ lắm" tôi cố làm giọng mình nhẹ hơn, nhưng vẫn thành thật. "I've never been much of a masochist, nên chị không trông đợi mấy nỗi đau đâu. Và chị ước là có cách nào giữ anh ấy xa ra - chị không muốn anh ấy phải chịu đựng với chị, nhưng chị biết là không có cách nào. Rồi chị phải đối diện với Charlie nữa, và Renee... và sau đó, chị hy vọng mình sẽ có thể kiếm soát bản thân sớm. có thể chị sẽ trở thành mối đe dọa mà đàn sói phải lôi chị đi"

Cậu ta nhìn lên với biểu hiện không tán thành. "em sẽ đánh cho gẫy chân bất cứ người nào trong đàn dám làm thế."

"cảm ơn"

Cậu ta cười miễn cưỡng. rồi nghiêm mặt lại. "nhưng không phải là nó còn nguy hiểm hơn thế nữa sao? Trong những câu chuyện, họ nói là nó rất khó...họ mất kiểm sóat...người ta chết..."cậu ta nuốt xuống.

"không, chị không sợ cái đó. Jacob khờ khạo - em biết nhiều hơn là những câu chuyện về vampire mà?"

Cậu ta hiển nhiên không hề cảm kích trước cố gắng chọc cười của tôi.

"ừh dù sao thì, cũng có rất nhiều thứ phải lo. Nhưng cuối cùng thì nó cũng xứng đáng."

Cậu ta gật đầu một cách không hài lòng, và tôi biết là không đời nào cậu ta đồng ý với tôi.

Tôi cố vươn cổ lên để thì thầm vào tai cậu ta, để má tôi chạm vào làn da ấm áp của cậu ta. "em biết là chị yêu em mà."

"em biết" cậu ta thở ra, tay cậu ta siết chặt eo tôi. "chị biết how much I wish it was enough"

"ừh"

"em sẽ luôn đợi chị Bella.' Cậu ta hứa hẹn, nhẹ giọng hơn và nới lỏng tay ra. tôi kéo ra một cách vô thức, dragging sense of loss, cảm nhận nước mắt bị chia ra khi mà một phần của tôi bị bỏ lại phía sau, ngay trên chiếc giường bên cạnh cậu ta. "chị luôn có một lựa chọn dự phòng nếu mà chị muốn."

Tôi cố gắng cười. "đến khi tim chị ngừng đập."

Cậu ta khúc khích cười lại, "chị biết không, em nghĩ em vẫn sẽ giành chị lại - có thể. Em đóan nó phụ thuộc vào mức độ chị hôi như thế nào."

"chị có nên quay lại thăm em không? Hay em muốn chị không làm thế?"

"em sẽ suy nghĩ và trả lời chị sau" cậu ta nói. "em có lẽ sẽ cần một người giúp để không phát điên lên. Bác sĩ ma cà rồng không bình thường đó nói em không thể đi đâu cho đến khi ông ấy nói ổn - nó có thể sẽ làm lệch mấy cái xương vừa được sắp xếp lại."

"ngoan ngõan và làm theo lời Carlisle bảo em nhé. Em sẽ lành nhanh hơn.'

"chắc mà, chắc mà"

"chị tự hỏi khi nào thì nó sẽ xảy ra nhỉ" tôi nói. "khi nào thì người con gái của em sẽ xuất hiện"

"đừng có hy vọng điều đó Bella" giọng Jacob đột nhiên trở nên chua chát. "nhưng dù sao em chắc chắn đó sẽ là giải thoát cho chị."

"có lẽ thế mà cũng có thể không. Chị có thể sẽ không nghĩ có ấy xứng với em. Chị tự hỏi không biết mình sẽ ganh tị thế nào"

"cái đó chắc sẽ vui lắm" cậu ta thừa nhận.

"khi nào em muốn chị quay lại thì nói cho chị biết nhé, chị sẽ có mặt ở đây." Tôi hứa.

Với một cái thở dài, cậu ta quay má về phía tôi.

Tôi chòm tớ và hôn nhẹ lên mặt cậu ấy. "chị yêu em Jacob"

Cậu ta cười nhẹ "em yêu chị hơn"

Cậu ấy dõi theo tôi bước ra khỏi căn phòng nhỏ với một cảm xúc không thể đóan được trong đôi mắt đen của cậu ta.

Nhật Thực (Eclipse)

Stephenie Mayer

chương 27

NHỮNG NHU CẦU

Tôi chưa bao giờ đi xa đến mức không thể lái nổi nữa.

Khi tôi không thể nhìn thấy gì được nữa, tôi để sự mệt mỏi tìm bờ vai thô ráp và chầm chậm cuộn mình lại. Tôi ngồi phịch xuống chỗ ngồi và để sự yếu đuối mà tôi nhận ra khi ở trong phòng Jacob giày vò bản thân. Thật là tệ khi nghĩ rằng sự ảnh hưởng này làm tôi ngạc nhiên. Đúng, tôi đã đúng khi giấu Jacob việc này. Chưa ai từng thấy việc này.

Nhưng tôi ở một mình không lâu - chính xác là chỉ đủ lâu để Alice thấy tôi đang ở đây, và sau đó là thêm vài phút để anh đến. Cánh cửa cọt kẹt mở ra, và anh kéo tôi vào trong vòng tay.

Lúc đầu thì thật là tệ. Vì có một phần nhỏ hơn trong tôi - nhỏ hơn nhưng ầm ĩ và tức giận hơn trong từng phút, la hét phần còn lại trong tôi - đang khao khát một vòng tay khác.

Rồi sau đó một cảm giác tội lỗi khác làm dịu nỗi đau.

Anh chẳng nói gì cả, anh chỉ để tôi thổn thức cho đến khi tôi gọi tên Charlie trong lúc vẫn đang khóc.

- Em thật sự sẵn sàng để về nhà chưa? - anh hỏi một cách nghi ngại.

Tôi cố gắng truyền đạt ý mình, nhưng sau một vài nổ lực, chẳng có vẻ gì là sẽ khá hơn cả. Tôi cần gặp Charlie trước khi ông gọi cho Billy.

Và anh đưa tôi về nhà - chẳng nói gì về cái tốc độ hạn chế của chiếc xe tải của tôi - một tay anh vẫn ôm tôi thật chặt. Tôi hoàn toàn tự chủ được. Sau vài giây, tôi tự nói với chính mình. Chỉ cần một vài lời xin lỗi, hay một vài lời nói dối và sau đó tôi có thể lại tan vỡ. Tôi phải có thể làm như vậy nhiều lần. Tôi đấu tranh trong đầu, tìm kiếm một cách vô vọng một chút sức lực còn lại. (mình không chắc lắm về đoạn này _ _!)

Chỉ đủ cho tôi nín khóc - kìm nén vào trong chứ không dứt hẳn. Nước mắt không chậm rãi. I couldn't seem to find any handle to even begin to work with those.

- Đợi em trên lầu nhé - tôi nói lí nhí khi chúng tôi đứng trước nhà.

Anh ôm lấy tôi gần hơn trong một phút, rồi rời đi.

Sau khi vào nhà, tôi hướng thẳng đến cái cầu thang.

- Bella? - Charlie gọi với theo khi ngồi trên chiếc ghế sofa quen thuộc lúc tôi đi ngang qua.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Jacob...? - ông hỏi.

Tôi lắc đầu mạnh, cố tìm giọng nói của mình.

- Cậu ấy ổn, cậu ấy ổn mà - tôi hứa chắc, giọng thấp và khan. Jacob ổn, về thể chất thôi. Đó là tất cả những gì Charlie lo lắng lúc này.

- Nhưng chuyện gì đã xảy ra? - ông chộp lấy vai tôi, mắt mở to và lo lắng - Chuyện gì xảy ra với con?

Chắc hẳn là tôi trông tệ hơn là tôi nghĩ.

- Không có gì, bố à. Con... chỉ nói với Jacob vài việc khó nói mà thôi. Con ổn.

Sự băn khoăn của ông đã dịu lại, thay vào đó là một sự phản đối.

- Đây là thời điểm tốt nhất ư? - ông hỏi.

- Có lẽ không, bố ạ, nhưng con không có sự lựa chọn nào cả - chỉ là đến lúc con chọn thôi... Đôi khi, không có cách nào để thỏa hiệp cả.

Ông lắc đầu một cách chậm rãi - Cậu ấy chịu đựng điều đó thế nào?

Tôi không trả lời.

Ông nhìn vào mặt tôi trong một phút, rồi gật đầu. Hẳn thế là đủ cho một câu trả lời rồi.

- Bố hy vọng là con không làm xáo trộn sự hồi phục của cậu ấy.

- Cậu ấy sẽ hồi phục nhanh thôi - tôi lầm bầm.

Charlie thở dài.

Tôi có thể cảm thấy sự tự chủ đang trôi tuột đi.

- Con về phòng đây - tôi nói với ông, nhún vai để thoát khỏi tay ông.

- Ừ - Charlie đồng ý. Ông có thể đã thấy tôi sắp khóc. Không có gì làm Charlie sợ hơn nước mắt.

Tôi đi về phòng, chẳng nhìn thấy gì và vấp vài lần.

Vào phòng, tôi nhận ra cái vòng trên tay đang siết chắt, tôi có mở nó ra với những ngón tay run rẩy.

- Không, Bella - Edward thì thầm, nắm lấy tay tôi - Đó là một phần trong em.

Anh kéo tôi vào trong vòng tay, vì những tiếng khóc lại thoát ra ngoài.

Phần dài nhất của ngày cứ kéo dài mãi. Tôi tự hỏi chừng nào nó mới kết thúc đây.

Nhưng, mặc cho màn đêm ập tới, thì nó vẫn không phải là đêm tệ nhất đời tôi. Tôi cảm thấy thoải mái hơn. Và tôi không cô đơn. Đây cũng là điều thoải mái nhất.

Nỗi sợ của Charlie về sự bùng nổ của cảm xúc khiến ông không kiểm tra phòng tôi, mặc dù tôi chẳng yên tĩnh tí nào - ông có lẽ cũng không ngủ nhiều hơn tôi.

Đêm nay, sự nhận thức muộn màng của tôi có vẻ như rõ ràng đến mức không chịu nổi. Tôi có thể thấy rõ những sai lầm mà tôi đã gây ra, mọi tổn hại mà tôi đã làm, những thứ nhỏ nhặt và những thứ lớn lao. Mỗi nỗi đau tôi gây cho Jacob, mỗi vết thương tôi gây đến cho Edward, xếp thành một đống thứ rõ ràng mà tôi không thể lơ đi hay phủ nhận.

Và tôi nhận ra tôi đã sai hoàn toàn về sự cuốn hút. Không phải tôi cố kéo Jacob và Edward lại gần nhau, mà là hai phần trong chính bản thân tôi, Bella của Edward và Bella của Jacob. Nhưng chúng không thể cùng tồn tại, và tôi không nên cố.

Tôi đã gây ra quá nhiều tổn thương rồi.

Với vài điểm tôi nhận ra tối nay, tôi nhớ đến lời hứa với chính mình sáng sớm nay - rằng tôi sẽ không để Edward thấy tôi rơi một giọt nước mắt khác vì Jacob Black.

Edward nói ít, anh chỉ ôm tôi trên giường, để tôi nằm trên áo sơ mi của anh và thấm đầy nước mắt.

Mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ để cái phần nhỏ hơn trong tôi nín khóc. Khá lâu, mặc dù, tôi mệt lữ và buồn ngủ. Trạng thái ngất đi này không hoàn toàn làm dịu nỗi đau đớn, chỉ là một sự dễ chịu chán ngắt, tê liệt như thuốc. Làm nó trở nên có thể chịu đựng được. Nhưng nó vẫn còn ở đó, tôi có thể cảm nhận được, thậm chí cả lúc đang ngủ, điều này giúp tôi thực hiện những điều chỉnh mà tôi cần phải làm.

Buổi sáng đến, không phải một viễn cảnh sáng chói, ít nhất cũng là a measure of control, một vài sự chấp nhận. Theo bản năng, tôi biết vết thương mới trong tim tôi sẽ luôn nhức nhói. Nó đang trở thành một phần trong tôi. Thời gian sẽ làm lành vết thương - mọi người luôn nói vậy. Nhưng tôi không quan tâm thời gian có làm tôi lành lặn lại hay không, miễn là Jacob cảm thấy khá hơn. Có thể lại hạnh phúc.

Khi tôi tỉnh giấc, chẳng có phương hướng. Tôi mở mắt ra - cuối cùng thì mắt tôi cũng khô ráo - và tôi nhìn thấy cái nhìn lo lắng của anh.

- Chào - tôi nói. Giọng khàn khàn. Tôi hắng giọng.

Anh không trả lời. Anh quan sát tôi, chờ tôi bắt đầu trước.

- Không, em ổn mà - tôi cam đoan - Sẽ không như thế nữa đâu.

Anh chăm chú vào những gì tôi nói. (His eyes tightened at my word)

- Em xin lỗi để anh thấy em thế này - tôi nói - Không công bằng với anh.

Anh đặt tay lên má tôi.

- Bella... em chắc chứ? Em đã lựa chọn đúng đắn chứ? Anh chưa thấy em đau khổ như vậy bao giờ - giọng anh nghẹn ngào khi nói từ cuối (pain).

Nhưng I had known worse pain.

Tôi chạm vào môi anh - Vâng.

- Anh không biết... - lông mày anh ấy nhíu lại - Nếu điều đó làm em tổn thương quá nhiều, sao nó có thể là lựa chọn đúng đắn của em được?

- Edward, em biết em không thể sống thiếu ai mà.

- Nhưng...

Tôi lắc đầu - Anh không hiểu rồi. Có lẽ anh đủ can đảm hay đủ mạnh mẽ để sống mà không có em, nếu điều đó là tốt nhất. Nhưng em không thể hy sinh quên mình như thế được. Em phải ở bên anh. Đó là cách duy nhất để em có thể sống.

Anh trông vẫn còn nghi ngại. Tôi không nên để anh ở bên mình tối qua. Nhưng tôi lại rất cần anh...

- Đưa cho em quyển sách được không? - tôi hỏi, chỉ tay qua vai anh.

Lông mày anh nhíu lại, bối rối, nhưng anh nhanh chóng đưa nó cho tôi.

- Cuốn này nữa à? - anh hỏi.

- Em chỉ muốn tìm một đoạn mà em nhớ... để xem cô ấy nói thế nào... - tôi lật nhanh cuốn sách, dễ dàng tìm thấy trang mong muốn. Góc sách bị gấp nếp vì tôi dừng nhiều lần ở đó.

- Cathy là một con quái vật, nhưng có một vài điều cô ta đã đúng - tôi nói khẽ. Tôi lẩm nhẩm mấy dòng chữ, gần như nói với chính mình - Nếu mọi thứ khác bị tàn lụi, và anh ấy vẫn tồn tại, thì tôi vẫn tiếp tục sống, và nếu tất cả những thứ khác vẫn còn đó, và anh ấy đã bị hủy diệt, vạn vật sẽ trở nên cực kỳ lạ lẫm (the universe would turn to a mighty stranger). Tôi gật đầu, với chính mình - Em biết chính xác cô ấy muốn nói gì. Em biết mình không thể sống thiếu ai.

Edward cầm lấy cuốn sách từ tay tôi và ném nó ngang qua phòng - nó rơi nhẹ nhàng trên bàn của tôi. Anh vòng tay qua thắt lưng của tôi.

Một nụ cười mỉm sáng lên trên gương mặt hoàn hảo của anh. Heathcliff có ý của ông ấy - anh nói. Anh không cần quyển sách để khiến từ ngữ trở nên hoàn hảo. Anh kéo tôi lại gần hơn và thì thầm vào tai tôi - Anh không thể sống thiếu cuộc sống, anh không thể sống thiếu linh hồn.

- Vâng - tôi nói nhỏ - Đó là quan điểm của em.

- Bella, anh không thể chịu nổi khi thấy em khổ sở. Có lẽ...

- Không, Edward. Em đã làm mọi thứ rối tung, và em sẽ phải sống với điều đó. Nhưng em biết em muốn gì, cần gì ... và em sẽ làm gì bây giờ.

- Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?

Tôi cười khi anh sửa lại chút xíu, rồi thở dài - Chúng ta sẽ đi gặp Alice.

Alice đang ở cuối các bậc thang, quá nôn nóng để đợi chúng tôi trong nhà. Cô ấy nhìn như đang múa một điệu múa ăn mừng, cô rất hứng thú với những thứ mà cô biết tôi đến để nhờ.

- Đợi đã, Alice - tôi cảnh báo, đưa một tay lên ngăn sự hào hứng của cô bạn lại - Mình có vài giới hạn cho bạn đấy nhé.

- Mình biết, mình biết, mình biết mà. Trễ nhất là 13 tháng 8, bạn có quyền phủ quyết danh sách khách mời và nếu mình ra nước ngoài vì bất cứ việc gì, bạn sẽ không nói chuyện với mình nữa.

- Ồ, được rồi. Ừm, được. Bạn đã biết những nguyên tắc rồi đấy nhé.

- Đừng lo lắng, Bella, tất cả sẽ hoàn hảo thôi. Bạn muốn thấy váy cưới không?

Tôi phải thở sâu vài lần. Bất cứ thứ gì khiến cô ấy vui, tôi tự nhủ.

- Chắc chắn rồi.

- Ừm, Alice - tôi nói, cố giữ giọng bình thường và điềm tĩnh - Bạn đã làm xong khi nào vậy? (When did you get me a dress?)

Có lẽ không phải là một buổi biểu diễn rồi. Edward siết lấy tay tôi.

Alice để tôi vào nhà, dẫn lên lầu.

- Mấy thứ này mất thời gian mà Bella - Alice giải thích. Giọng cô ấy có vẻ... lảng tránh - Ý mình là, mình không chắc là mọi chuyện sẽ xoay chuyển theo cách này (turn out this way), nhưng có một khả năng dễ thấy...

- Khi nào? - tôi hỏi lại.

- Perrine Bruyere có một danh sách đang đợi mà, bạn biết đó - cô nói, có ý phòng hờ - Những kiệt tác về vải vóc đâu có là nguyên đêm được. Nếu mình không nghĩ trước, bạn sẽ phải mặc một cái gì đó rất mỏng manh đấy (something off the rack).

Đó không giống một câu trả lời thẳng thắn - Per-gì?

- Ông không phải là một nhà thiết kế nổi tiếng lắm. Bella, nên không cần phải nổi cơn tam bành đâu. Ông ấy hứa rồi, mặc dù, ông ấy hay chuyên môn hóa (specializes) mấy thứ mình cần.

- Mình không có nổi cơn tam bành.

- Ừ, bạn không có - cô bạn nhìn vẻ mặt điềm tỉnh của tôi một cách ngờ vực. Rồi khi chúng tôi bước vào phòng cô, cô quay qua Edward.

- Anh, ở ngoài.

- Tại sao? - tôi hỏi.

- Bella - cô bạn rên rĩ - Bạn biết các nguyên tắc mà. Anh ấy không được nhìn thấy cái váy cho đến ngày đó.

Tôi lại thở sâu - Không có vấn đề gì với mình. Và bạn biết đằng nào thì anh ấy cũng thấy nó trong đầu của bạn thôi. Nhưng nếu đó là điều bạn muốn...

Cô xô Edward về phía cửa phòng. Anh chẳng hề nhìn cô ấy - anh vẫn nhìn tôi, cẩn trọng và lo lắng khi để tôi lại một mình.

Tôi gật đầu, hy vọng vẻ mặt mình đủ điềm tĩnh để làm anh ấy yên lòng (ressure).

Alice đóng cửa trước mặt anh ấy.

- Được rồi - cô bạn lầm bầm - Nào.

Cô chộp lấy tay tôi và dẫn tôi đến phòng để đồ của tôi - còn to hơn cả phòng ngủ của tôi nữa, và kéo tôi vào góc phòng, nơi có một cái túi dài màu trắng had a rack all on itself.

Cô mở khóa kéo túi rồi cẩn thận tháo nó ra khỏi mắc áo. Cô lùi lại, đặt tay hờ lên chiếc váy (holding her hand out to the dress) như cô đang chủ trì một game show vậy.

- Sao nào? - cô nín thở hỏi.

Tôi đánh giá nó hơi lâu một chút, cố ý đùa với Alice. Vẻ mặt cô trở nên lo lắng.

- À - tôi nói, rồi cười, để cô bạn thư giãn cái đã - Mình thấy rồi.

- Bạn nghĩ sao? - cô hỏi.

Đó đúng là phiên bản Anne of Green Gables của tôi. (chẳng biết cái cụm từ đó là gì)

- Hoàn hảo, dĩ nhiên rồi. Chính xác như thế. Bạn là thiên tài đấy.

Cô bạn cười toe toét - Mình biết.

- 19-18? - tôi đoán. (là năm thì phải)

- Khoảng đó - cô gật đầu nói - Một vài thứ là thiết kế của mình, đuôi áo, mạng che mặt... - cô vừa chạm vào vải satin màu trắng, vừa nói - Kiểu viền đăng ten này đã cũ rồi. Bạn thích nó chứ?

- Đẹp lắm. Anh ấy sẽ thích.

- Nhưng bạn có thích không? - cô bạn nhấn mạnh.

- Ừ, có chứ Alice. Mình nghĩ đây là những gì mình cần. Mình biết bạn đã làm một việc tuyệt vời với nó,... nếu bạn nhìn lại.

Cô bạn rạng rỡ.

- Mình xem váy của bạn được chứ? - tôi hỏi.

Cô bạn chớp mắt, ngây ra.

- Bạn không đặt áo cho phù dâu luôn ư? Mình không muốn niềm vinh dự của một cô gái phải mặc thứ gì đó mỏng manh đâu. (I wouldn't want my maid of honor to wear something off the rack - không chắc câu này dịch thế nào). Tôi giả đò co người lại sợ hãi.

Cô bạn vòng tay qua eo tôi. - Cám ơn bạn, Bella.

- Sao bạn không thấy được điều này nhỉ? - tôi trêu chọc, hôn nhẹ lên mái tóc như bông của cô - Bạn là một bà đồng cơ mà.

Alice lại sôi nổi, gương mặt cô lại sáng lên sự nhiệt tình - Mình còn nhiều việc phải làm. Bạn ra với Edward đi. Mình còn phải làm việc.

Cô bạn lao ra khỏi phòng, hét lên - Esme! - cô biến mất.

Tôi bước từng bước. Edward đang đợi tôi ở hành lang, dựa lưng vào the wood-paneled wall (?).

- Em thật là, thật là tốt - anh nói với tôi.

- Cô ấy có vẻ rất vui - tôi đồng ý.

Anh chạm vào gương mặt tôi, mắt của anh - tối quá, đã khá lâu từ lúc anh rời tôi - quan sát cảm xúc trên mặt tôi thật cặn kẽ.

- Chúng ta đi khỏi đây nhé - anh đột ngột đề nghị- Đến đồng cỏ của chúng ta đi.

Nghe có vẻ nài nỉ nhỉ - Em đoán là em không cần phải trốn nữa, phải không?

- Không, nguy hiểm vẫn còn ở phía sau chúng ta.

Anh im lặng, trầm tư khi chạy. Gió thổi vào mặt tôi, ấm hơn vì cơn bão đã qua hẳn rồi. Những đám mây vẫn che phủ bầu trời như thường lệ.

Cáh đồng cỏ hôm nay thật yên bình và hạnh phúc. Tôi nằm xuống, lờ đi sự ẩm ướt không đáng kể của mặt đất, tìm kiếm những hình ảnh trên bầu trời. Nhưng chúng thật sự quá êm đềm. Chẳng có hình thù gì chỉ là một màu xám nhẹ nhàng.

Edward nằm xuống bên cạnh tôi và nắm lấy tay tôi.

- 13 tháng 8 ư? - anh hỏi một cách bình thường sau vài phút im lặng.

- Em sẽ có một tháng trước sinh nhật. Em không muốn nó quá gần. (I didn't want to cut it too close)

Anh thở dài - Esme lớn hơn Carlisle 3 tuổi đấy, về thể chất thôi, em biết không?

Tôi lắc đầu.

- Điều đó chẳng làm nên khác biệt gì giữa họ cả.

Giọng tôi bình thản, khác hẳn với sự lo lắng của anh - Tuổi của em không thật sự quan trọng. Edward, em đã sẵn sàng rồi. Em đã chọn cuộc sống của em, bây giờ em muốn bắt đầu cuộc sống đó.

Anh vuốt tóc tôi - Thế còn quyền phủ quyết danh sách khách mời?

- Em thật sự không quan tâm lắm, nhưng em... - tôi do dự, không muốn giải thích việc này. Tốt nhất là quên nó đi - Em không chắc là Alice có cảm thấy cần mời... một vài người sói. Em không biết Jake có muốn... có muốn đến không. Giống như đó là một việc đúng đắn phải làm hay giống như em sẽ bị tổn thương nếu cậu ấy không đến. Cậu ấy sẽ không phải đến. (2 câu cuối không chắc lắm)

Edward im lặng trong một lúc. Tôi nhìn lên đỉnh những ngọn cây cao, chúng gần như có màu đen trên nền xám nhạt của bầu trời.

Bất thình lình, anh chộp lấy eo của tôi, kéo tôi sát vào ngực mình.

- Nói cho anh biết tại sao em làm vậy đi Bella. Sao em quyết định như vậy, để Alice toàn quyền ấy?

Tôi kể lại cho anh cuộc đối thoại với Charlie tối qua, trước khi tôi đi gặp Jacob.

- Thật là không công bằng khi để Charlie ở ngoài việc này - tôi kết luận - Và cả Renee và Phil nữa. Em cũng muốn Alice vui vẻ. Có lẽ điều đó sẽ làm Charlie cảm thấy dễ dàng hơn khi nói lời tạm biệt. Thậm chí nếu ông nghĩ là mọi việc quá sớm, em vẫn không muốn không cho ông cơ hội dìu em trên giáo đường - tôi nhăn mặt, rồi hít một hơi sâu - Ít nhất thì bố mẹ và bạn bè em sẽ biết phần tốt nhất của sự lựa chọn, thứ duy nhất em có thể cho họ biết. Họ sẽ biết làm em chọn anh, và họ biết chúng ta ở bên nhau. Họ biết em hạnh phúc dù em ở nơi nào đi nữa. Em nghĩ đó là điều tốt nhất em có thể làm cho họ.

Edward ôm lấy mặt tôi, quan sát trong chốc lát.

- Không còn thỏa thuận nữa - anh bất ngờ nói.

- Sao? - tôi há hốc miệng - Anh nuốt lời ư? Không được!

- Anh không nuốt lời Bella. Anh vẫn giữ thỏa thuận của mình. Nhưng em không ở vị trí đúng đắn (But you're off the hook). Bất cứ điều gì em muốn, chúng chẳng liên quan gì cả.

- Tại sao?

- Bella, anh hiểu em đang làm gì. Em đang cố làm cho tất cả những người còn lại hạnh phúc. Anh không quan tâm người khác cảm thấy thế nào. Anh chỉ cần em hạnh phúc. Đừng lo lắng về những dự báo của Alice. Anh hứa là cô ấy sẽ không làm cho em cảm thấy có lỗi đâu.

- Nhưng em...

- Không, chúng ta sẽ làm theo cách của em. Vì cách của anh không hiệu quả. Anh nói em ngang bướng, nhưng thử xem những việc anh vừa làm xem. Anh cứ bám lấy cái ý kiến ngoan cố ngu ngốc rằng điều gì là tốt nhất cho em, mặc dù nó chỉ làm em tổn thương thôi. Tổn thương sâu sắc, hết lần này đến lần khác. Anh không tin vào bản thân mình nữa. Em có thể hạnh phúc theo cách của em. Cách của anh sai rồi. Cho nên... - He shifted under me, squaring his shoulders - Chúng ta sẽ làm theo cách của em. Tối nay. Hôm nay. Càng sớm càng tốt. Anh sẽ nói với Carlisle. Anh nghĩ có lẽ nếu bọn anh cho em đủ morphine, thì sẽ không tệ lắm đâu. Đáng để thử lắm - anh nghiến răng.

- Edward, không-

Anh đặt ngón tay lên môi tôi - Đừng lo, Bella, em yêu. Anh vẫn không quên phần còn lại của những gì em yêu cầu đâu.

Tay anh chạm vào tóc tôi, môi anh chuyển động nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc - hôn lên môi tôi, trước khi tôi nhận ra anh đang nói gì. Anh đang làm gì.

Không có nhiều thời gian để hành động nữa. Nếu tôi đợi quá lâu, tôi sẽ không thể nhớ tại sao tôi cần phải ngăn anh lại. Tôi cảm thấy khó thở rồi. Tay tôi nắm chặt lấy tay anh, kéo mình ôm chặt lấy anh hơn, môi tôi dính chặt lấy anh và trả lời tất cả những câu hỏi không cần thành lời của anh.

Tôi cố gắng làm đầu óc minh mẫn trở lại, tìm cách lên tiếng.

Anh rướn lên nhẹ nhàng, đẩy tôi nằm xuống đám cỏ mát lạnh.

Ô đừng để ý nữa! my less noble side exulted. Đầu óc tôi đầy ắp vị ngọt ngào trong hơi thở của anh.

Không, không, không được, tôi thuyết phục bản thân. Tôi lắc đầu, môi anh di chuyển xuống cổ tôi, cho tôi cơ hội để thở.

- Ngừng lại, Edward, đợi đã - giọng tôi cũng yếu như mong muốn vậy.

- Tại sao? - anh thì thầm vào vết lõm chổ cổ họng tôi.

Tôi cố gắng làm cho giọng mình có vẻ cương quyết một chút - Em không muốn làm thế này ngay bây giờ.

- Không ư? - anh hỏi, giọng anh đang cười. Anh lại hôn tôi và làm tôi không nói được nữa (He moved his lips back to mine and made speaking impossible.). Sức nóng chảy qua từng mạch máu, đốt cháy bất cứ vùng da nào tiếp xúc với anh.

Tôi buộc mình phải tập trung. Phải nỗ lực để bỏ bàn tay mình ra khỏi mái tóc của anh, và đặt tay lên ngực anh. Nhưng tôi đã làm được. Và rồi anh xô anh ra, cố đẩy anh ra. Tôi không thể tự mình làm được, nhưng anh phản ứng lại như tôi biết anh sẽ làm vậy. Anh lùi lại vài cm để nhìn tôi, đôi mắt anh khiến tôi không cương quyết nổi. Chúng rực cháy. Và biểu lộ sự hờn giận đang cố kìm lại.

- Tại sao? - anh hỏi lại, giọng anh thấp và cộc cằn - Anh yên em. Anh muốn em. Ngay lúc này. (^^)

Những cơn hồi hộp lại ào đến cổ họng. Anh lại không định để tôi nói (He took advantage of my speechlessness.).

- Đợi, đợi đã - tôi cố nói trên môi anh.

- Không phải với anh - anh lầm bầm không đồng ý.

- Làm ơn đi mà - tôi thở hổn hển.

Anh rên rĩ, đẩy mình ra khỏi tôi và nằm ngửa trở lại.

Cả hai chúng tôi nằm đó một lúc, cố gắng thở chậm lại.

- Nói cho anh biết tại sao không được vậy Bella - anh nói - Hy vọng không phải tại anh.

Mọi thứ trong thế giới của tôi đều là vì anh. Đúng là một sự mong đợi ngớ ngẩn.

- Edward, việc này rất quan trọng với em. Em sẽ làm việc này một cách đúng đắn.

- Địng nghĩa về sự đúng đắn của ai thế ? (Who's definition of right?)

- Em.

Anh chống khuỷa tay lên và nhìn tôi chằm chằm, phản ứng của anh không đồng tình.

- Làm thế nào mà em làm việc này một cách đúng đắn?

Tôi hít một hơi sâu - Trách nhiệm. Mọi thứ đều có thứ tự của nó. Em sẽ không rời bỏ Charlie và Renee mà không có một quyết định tốt nhất em có thể làm cho họ. Em không thể làm Alice không vui, nếu em muốn làm đám cưới (I won't deny Alice her fun, if I'm having a wedding anyway.). Và em sẽ trói buộc bản thân với anh theo một cách bình thường trước khi đề nghị anh khiến em trở nên bất tử. Em sẽ theo tất cả những nguyên tắc, Edward. Your soul is far, far too important to me to take chances with. Anh sẽ không biến đổi em theo cách này.

- Anh cá là anh có thể đấy - anh lẩm bẩm, đôi mắt lại rực lửa.

- Nhưng anh sẽ không làm - tôi nói, cố giữ giọng cân bằng - Not knowing that this là những gì em thật sự cần.

- Em chẳng công bằng gì cả - anh buộc tội.

Tôi cười với anh - Em chưa bao giờ nói là em công bằng cả.

Anh mỉm cười đáp lại, có vẻ đăm chiêu - Nếu em đổi ý...

- Anh sẽ là người đầu tiên được biết - tôi hứa.

Mưa bắt đầu rơi dù những đám mây vẫn vậy, vài giọt nước rơi lộp bộp trên đám cỏ.

Tôi nhìn lên bầu trời.

- Anh sẽ đưa em về nhà - anh quệt mấy giọt nước mưa rơi trên má tôi (He brushed the tiny beads of water from my cheeks.).

- Mưa không phải là vấn đề - tôi càu nhàu - Nó chỉ có nghĩa là đã đến lúc làm một việc gì đó rất ư là khó chịu và thậm chí có thể rất nguy hiểm nữa.

Anh mở to mắt lo lắng.

- Thật tốt là anh chống đạn được - tôi thở dài - Em sẽ cần chiếc nhẫn đó. Đến lúc nói với Charlie rồi.

Anh cười to vì cảm xúc của tôi. Rất nguy hiểm - anh đồng ý. Anh lại cười, rồi thò tay vào túi áo jean - Ít nhất thì không cần đến a side trip.

Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa (the third finger) trên bàn tay trái của tôi.

Khi nó đã ở đó, có thể thấy được nó sẽ mãi mãi như vậy. (Where it would stay - conceivably for the rest of eternity.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#food