chang vang - part 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 13

"Điều tương tự cũng đã xảy đến trên tay em", Jasper trả lời với giọng nhỏ nhẹ. "Nhưng với anh thì nó được lặp lại hàng nghìn lần". Anh ta cười thiểu não rồi chạm nhẹ vào tay mình và tiếp "Nọc của bọn anh là thứ duy nhất để lại sẹo ".

Tôi thở trong sợ hãi, mặc dù cảm thấy như thế thật là khiếm nhã nhưng tôi không thể nào ngăn được việc cứ ngó chằm chằm vào chỗ da mỏng bị tàn phá của anh ấy .

"Anh chưa từng có được sự nuôi dạy như những người thân thuộc được nhận nuôi ở đây. Khởi đầu của anh là 1 thứ hòan tòan khác". Gịong anh ấy trở nên cứng rắn.

Tôi há hốc miệng nhìn cậu ấy, thấy thất kinh

" Trước khi kể về chuyện của anh " , Jasper đáp , " Em nên hiểu rằng nơi này là thế giới của bọn anh, Bella, nơi cuộc sống bất tử được so với từng tuần, ko phải từng thế kỉ"

Những người khác cũng đã nghe về điều này trước đây. Carlisle and Emmett quay lại tập trung vào TV. Alice di chuyển nhẹ nhàng đến ngồi cạnh chân Esme. Edward thì mải mê nghe như tôi. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của anh ấy nhìn mình và đọc mọi cảm xúc thoáng qua trên gương mặt tôi.

" Để hiểu rõ hơn lí do vì sao, em nên xem xét thế giới của bọn anh từ nhiều viễn cảnh khác nhau . Em phải hình dung ra được những điều để lưu ý đến sức mạnh, lòng ham muốn... những cơn khát liên tục".

"Em thấy đấy, đây là nơi mà bọn anh hằng ao ước hơn những nơi khác. Ở đây, bọn anh có thể ít kiềm chế và tránh được sự phát hiện".

"Bức tranh kia - là thí dụ , đó là bản đồ bán cầu Nam. Trên đó, cuộc sống con người được ví như những chấm màu đỏ. Những chỗ chấm đỏ càng dày đặc thì càng dễ dàng cho bọn anh - đó là cách cho bọn anh tồn tại - có thể dễ dàng tìm thấy thức ăn cho mình mà không cần phải quan tâm lưu ý bất cứ điều gì cả.

Tôi rùng mình với những hình dung trong đầu. Nhưng Jasper lại không lo đến việc làm tôi sợ hãi, ko như Edward lúc nào cũng bảo vệ tôi quá mức cần thiết, anh ấy cứ nói mà không ngừng nghỉ.

"Không như các tổ chức ở phía Nam luôn quan tâm nhiều đến những việc con người có để ý thấy sự tồn tại của những ma-cà-rồng hay không . Volturi luôn kiểm soát được việc giữ bí mật đó. Họ là tổ chức đáng sợ duy nhất ở phương Nam. Nếu không có Volturi thì cuộc sống của những ma-cà-rồng như bọn anh đã bị phơi bày nhanh chóng".

Tôi nhăn mặt khi anh ấy đọc cái tên đó với sự kính trọng, gần như là biết ơn. Cái ý nghĩ về nhà Volturi như những người tốt là một trong những điều rất khó để mà chấp nhận.

"Nếu so sánh thì ở phương Bắc rất văn minh. Những người dân di cư như tụi anh đều tận hưởng cuộc sống tốt đẹp ở nơi đây, giao tiếp với loài người mà không bị nghi ngờ. Và việc ẩn danh là điều rất quan trọng."

"Nó là 1 thế giới khác ở phía Bắc. Người bất tử chỉ lộ mặt vào ban đêm. Họ dành cả ngày để vẽ ra bước đi kế tiếp hoặc đoán trước kẻ thù. Bởi vì ở đó có chiến tranh, chiến tranh liên miên trong nhiều thế kỉ và chưa từng có khỏang thời gian ngừng chiến nào. Những ghi nhận về tình trạng của loài người ở đó của tổ chức ấy rất nghèo nàn, hoàn toàn bình thường khi những quân nhân để ý thấy bầy cừu bên vệ đường, nguồn thức ăn của họ. Họ cũng chỉ che dấu sự nhận thấy này vì nhà Volturi."

"Nhưng họ chiến đấu vì cái gì ", tôi hỏi

Jasper cười , "nhớ tấm bản đồ đầy những chấm đỏ chứ?"

Cậu ấy đợi, cho nên tôi gật đầu.

"Họ chiến đấu đề dành việc kiểm soát nơi "có nhiều máu".

"Em thấy không , nó xãy ra với một vài người ở đó, nếu chị là ma cà rồng , hãy nghĩ đến mexico, ở đó, có thể nuôi sống chị mỗi đêm, 2 hay 3 lần , chẳng ai chú ý tới. Và chị phải vạch ra những cách để tống khứ sự cạnh tranh đi."

"Những người khác cũng có ý tưởng như thế. Một vài người đến gần đó với những thủ đoạn ấn tượng hơn "

"Nhưng mưu mẹo ấn tượng nhất là của 1 ma cà rồng trẻ tuổi ngay thẳng tên Benito. Ban đầu, mọi người ai cũng nghe theo ông ta. Ông ta đi xuống những vùng phía Bắc của Dallas và tàn sát 2 tổ chức nhỏ để chia sẽ vùng lãnh thổ gần Huoston. Hai đêm sau, ông ta có được sự liên kết lớn hơn của những đồng minh để chiếm lấy Monterrey ở miền Bắc Mexico. Ông ta lại thắng lần nữa.''

" Ông ta thắng như thế nào" , tôi hỏi với sự tò mò

" Benito đã tạo ra 1 đội quân ma cà rồng mới. Ông ta là người đầu tiên nghĩ ra điều đó, và ngay từ khi bắt đầu, ông ta đã không thể ngừng lại được. Những ma cà rồng trẻ rất nhẹ dạ, hoang dã và khó mà kiểm soát được. Một ma cà rồng mới sinh có thể được huấn luyện để tự kiềm chế, nhưng 10 hay 15 ma cà rồng mới thì đúng là ác mộng. Chúng sẽ dễ dàng quay sang chống lại nhau như với kẻ thù. Benito đã làm được nhiều hơn khi chúng cắn xé lẫn nhau, và khi cái tổ chức mà ông ta đã tàn sát hơn nửa lực lượng trước khi chúng đầu hàng."

"Mặc dù bọn ma cà rồng mới sinh này rất nguy hiểm, chúng vẫn bị khuất phục dễ dàng nếu em biết chúng hành động thế nào. Thật khó mà lường được sức mạnh của chúng trong những năm đầu, nếu chúng được cho phép tự do sử dụng sức mạnh mà chúng có, chúng có thể giết chết 1 ma cà rồng lớn tuổi hơn môt cách dễ dàng. Nhưng chúng vẫn là nô lệ của bản năng mình và vì thế có thể đoán được. Thông thường, chúng không có kĩ năng chiến đấu nên chỉ sử dụng cơ bắp và sự tàn bạo trong chúng. Trong trường hợp này thì số đông luôn có lợi thế át đảo.

"Những ma cà rồng ở Nam Mexico nhận thức rõ cái gì sẽ đến với chúng. Điều duy nhất chúng làm là nghĩ đến việc chống lại Benito . Vì thế , chúng lập 1 quân đội của riêng chúng".

"Tất cả mọi thứ đều là địa ngục - ý anh là nếu hiểu hơn nghĩa đen của cụm từ này, em có thể hình dung ra được. Những người bất tử tụi anh đều có những lịch sử của mình, và chiến tranh đặc biệt là điều ko bao giờ quên được. Dĩ nhiên là dân Mexico cũng chẳng có quãng thời gian tốt đẹp gì" - Jasper nói.

Tôi lại rùng mình.

"Khi mà những xác người được tìm thấy nhiều vô số kể, thật sự, lịch sử loài người của em đổ lỗi tại những căn bệnh truyền nhiễm cho thời kì khủng hoảng dân số. Cuối cùng, Volturi cũng bước vào can thiệp. Toàn bộ lính được tập hợp lại và sục sạo phía dưới Nam Mỹ. Benito đào hào trong Puebla, xây dựng quân đội thật nhanh chóng cốt để giành được phần thưởng giá trị là thành phố Mexico. Volturi bắt đầu với việc khử ông ta rồi sau đó tiến đến chỗ đội quân của ông ấy.

"Bất cứ người nào bị tìm thấy với những ma cà rồng mới đều bị hành hình ngay lập tức, và kể từ khi họ cố gắng bảo vệ bản thân khỏi Benito, ma cà rồng đã không còn ở Mexico trong 1 thời gian"

" Volturi vẫn đang thanh trừng tổ chức mỗi năm. Đó là một trang khác của lịch sử vẫn luôn được ghi nhớ mặc dù ko có nhiều bằng chứng để kể nó ra sao. Anh có nói với vài người là hãy nhìn chuyện gì đã xảy ra khi họ đến thăm Culiacán".

Jasper rùng mình. Tôi nhận ra là mình chưa tùng thấy anh ấy e ngại hay lo sợ đến vậy. Đây là lần đầu tiên.

" Đã quá đủ những kích động cho sự xâm chiếm ko bị lan ra khắp miền Nam. Một phần của thế giới đã trở nên lành mạnh hơn. Tụi anh nợ Volturi 1 món quà bằng cả cuộc đời".

" Khi Volturi quay trở về Ý , những người sống sót nhanh chóng lại tranh giành quyền lợi ở phía Nam".

" Nó không lâu lắm trước khi các tổ chức bắt đầu gây tranh cãi trở lại. Có quá nhiều dòng máu xấu xa. Những mối thù truyền kiếp lại đầy nhan nhản. Những kế hoạch của các ma cà rồng mới đã ở đây rồi và 1 số thì không có khả năng chống lại. Tuy nhiên , Volturi lại coi nhẹ nó, và các tổ chức phía Nam đã phải cẩn thận hơn trong thời gian này. Ma mới được lựa chọn từ những người nghèo khổ - chọn lựa rất cẩn thận và huấn luyện kĩ càng. Họ thường rất cẩn trọng , và những người còn lại thì được giao cho những nhiệm vụ quan trọng hơn, hiển nhiên là thế. Những người sáng tạo của họ ko cho Volturi con đường lui"

" Chiến tranh trở lại, nhưng trên mặt trận nhỏ hơn. Cho đến giờ, 1 số người đã đi quá xa, đã có suy đoán xuất hiện trên mặt báo của con người. Vậy nên , Volturi quay trở lại và làm công việc "dọn sạch" thanh phố. Nhưng họ vẫn để sổng 1 số khác, những kẻ cẩn thận, vẫn tiếp diễn..."

Jasper đang im lặng nhìn vào khoảng không.

"Chính vì thế mà anh đã thay đổi " - sự phán đoán của tôi thốt ra như 1 lời thì thầm.

" Đúng vậy" , anh đáp. " Khi anh còn là con người, anh sống ở Houston, Texas. Khoảng 17 tuổi và anh đã tham gia vào Quân Đồng Minh năm 1861. Anh nói dối người tuyển binh là mình 20. Anh đủ cao để làm người ấy tin".

" Thời gian anh tham gia vào quân đội rất ngắn nhưng đầy hứa hẹn. Mọi người thích anh, lắng nghe những gì anh nói. Cha anh bảo đó là lòng tin. Đương nhiên, anh biết hiện giờ nó là thứ gì đấy còn hơn thế nữa. Nhưng, lí do gì đi chăng nữa thì anh lên "chức" rất nhanh, qua mặt cả những người lớn tuổi hơn, đầy kinh nghiệm hơn."

" Quân Đồng Minh cũng mới và xáo trộn để tổ chức nó hay đưa ra những thời cơ thuận lợi. Tại trận đánh đầu tiên ở Galveston, có khá nhiều cuộc đụng độ. Anh là thiếu tá trẻ nhất ở Texas, thậm chí là không nhận thức được tuổi thật của anh nữa".

"Anh ở nơi mà có nhiệm vụ phải giải tán đàn bà và trẻ em ra khỏi Tp khi các khẩu súng quân sự đã được đưa tới bến cảng. Mất 1 ngày để chuẩn bị rồi sau đó anh rời đến nơi của dân thường để chuyển họ đi Houston".

" Anh nhớ đêm đó rất rõ"

" Anh liên lạc với Tp sau khi trời tối rồi ở đó đủ lâu để chắc rằng toàn bộ những người đi cùng được trong tình trạng an toàn. Ngay khi làm xong , anh mua 1 con ngựa tốt và tiến về Galveston. Chả có thời gian nghỉ ngơi tí nào cả".

" Chỉ 1 dặm ngoài Tp, anh thấy 3 người phụ nữ chân trần. Anh cho rằng họ bị lạc và đột ngột xuống ngựa rồi tỏ ý giúp đỡ. Nhưng khi nhìn mặt họ trong buổi tối lờ mờ ấy - dưới ánh trăng ,thì anh bỗng im bặt. Họ đứng đó, không 1 câu trả lời, đó là 3 người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng thấy".

" Da họ xanh xao, anh nhớ điều kì lạ ấy. Thậm chí ngay cả cô gái tóc đen với những nét đặc trưng người Mexico cũng có làn da trắng như sứ dưới ánh trăng. Tất cả họ trông khá trẻ, đủ trẻ trung để gọi là những cô gái. Anh biết họ không bị lạc nhóm của họ. Anh luôn nhớ tới 3 người này".

" Anh ta tắt tiếng rồi " - cô gái cao nhất trong họ nói với giọng lanh lảnh. - nó giống tiếng chuông gió. Cô ta có mái tóc vàng hoe và da thì trắng như tuyết.

" cô gái khác cũng tóc vàng , da cô ta trắng bệch. Cô ta có khuôn mặt như thiên sứ. Cô ta nghiêng người về phía anh với đôi mắt hơi khép rồi hít thật sâu"

" mmm", cô ta phán , " thú vị đấy "

" cô gái nhỏ còn lại , hơi ngăm đen , đặt tay cô ta lên cánh tay bạn và nói nhanh. Giọng nói cô ta rất êm và âm điệu rất sắc, nhưng hình như đó là cách mà cô ta dự định."

" Tập trung vào , Nettie" cô ta nói

" Anh luôn có cảm giác tốt để nghĩ xem mối quan hệ giữa họ là gì. Rất rõ ràng là cô gái có làn da ngăm thì có nhiệm vụ trông coi những người kia. Nếu họ trong quân sự thì cô gái đó sẽ là cấp trên của họ".

" Anh ta trông khá được - trẻ - khỏe mạnh - là sĩ quan ..." người da ngăm dừng lại. " và có điều gì đó hơn nữa .... Mấy người có cảm giác được không?". Cô ta hỏi hai người còn lại. " Anh ta ... thật hấp dẫn".

" Ồ , đúng thế thật " Nettie mau mắn đồng ý , nghiêng người nhìn tôi lần nữa.

" Nhẫn nại nào" , cô gái da ngăm báo trước " tôi muốn giữ thứ đó"

Nettie cau mày , có vẻ khó chịu.

" Cô làm tốt hơn , Maria " , cô gái cao nhất lại nói. " Nếu anh ta quan trọng với cậu. Tôi thường giết họ 2 lần để giữ họ"

" Uh , tôi sẽ làm " Maria tán thành. " Tôi sẵn sàng rồi. Mang Nettie đi , được chứ?. Tôi khôg muốn phải bảo vệ phía sau mình khi tôi đang tập trung " - Maria tiếp lời.

" Tóc anh dựng ngược cả lên. Mặc dù không hiểu rõ hết từng ý họ nói cho lắm. linh cảm cho hay rằng mình đang gặp nguy hiểm, rằng khi cô gái thiên thần kia nói về giết chóc gì đấy và lí trí của anh đã thắng thế bản năng. Anh chưa từng được dạy là phải e sợ phụ nữ, mà ngược lại, phải bảo vệ họ."

" Đi săn thôi" , Nettie hào hứng, với tay cô gái cao nhất. Họ xoay vòng , rất duyên dáng - rồi họ chạy thẳng hướng Tp. Họ chạy như bay vậy , quá nhanh. Bộ váy của họ bay đằng sau như những đôi cánh. Anh chớp mắt trong sự kinh ngạc , và họ đã đi mất rồi."

Anh quay người lại nhìn chòng chọc vào Maria - người đang ngó anh với vẻ tò mò.

"Trong đời anh chưa bao giờ tin những điều mê tín. Điều thứ hai là không bao giờ tin vào ma quỷ hay những thứ vô lý. Rồi đột nhiên, anh lại thấy mình thiếu tự tin".

" Này anh lính , tên anh là gì ? " Maria hỏi.

" Thiếu tá Jasper Whitlock , thưa cô " anh lắp bắp , không thể thiếu lịch sự với phụ nữ , trừ phi cô ta là ma.

" Tôi hy vọng anh sẽ sống lâu , Jasper " cô ta nói với giọng hiền lành. " Tôi có cảm giác thích thú về anh"

Cô ta tiến gần hơn, đầu cúi xuống như sắp sửa hôn anh. Anh chết đứng một chỗ , mặc dù lí trí bảo rằng hãy hét lên và chạy đi.

Jasper dừng lại, mặt trầm ngâm. " Một vài ngày sau", cuối cùng anh ấy cũng nói tiếp, tôi không chắc anh ấy chuẩn bị câu chuyện này vì tôi hay anh ta thể hiện sự căng thẳng để mà tôi có thể hiểu được cảm giác mà Edward biểu lộ.

"Anh sẽ kể em nghe cuộc sống mới của mình." - Jasper nói.

" Tên ba người họ là Maria, Nettie, and Lucy. Họ bên nhau chưa lâu lắm. Maria đã tập hợp đc 2 người kia lại - Cả ba là những người sống sót trong trận đánh. Quan hệ của họ trên cơ sở đều có lợi cho nhau. Maria muốn trả thù và cô ấy muốn lấy lại lãnh thổ của mình. Hai người còn lại thì háo hức tăng số người trong vùng đất của họ. Họ thành lập một đôi quân chung và tiến hành nó cẩn thận hơn mức bình thường. Đó là sáng kiến của Maria. Cô ấy muốn ở một chức vị cao hơn, vì thế cô ấy kiếm tìm những người đầy tiềm tài. Sau đó , có ấy đưa ra rất nhiều chú ý và tăng huấn luyện tụi anh hơn những người khác - những người đã bị biến đổi. Cô ấy dạy anh cách chiến đấu, " ẩn mình" với con người. Nếu làm tốt thì tụi anh sẽ được thưởng".

Anh ấy lại dừng để sắp xếp lại câu chuyện.

" Cô ấy rất nóng vội. Maria biết sức mạnh to lớn của ma cà rồng mới bắt đầu suy yếu theo định kì và cô ấy muốn hành động khi tụi anh còn mạnh."

"Sáu người bọn anh tham gia vào hội của Maria. Cô ấy thêm 4 người trong vòng không quá 2 tuần. Bọn anh đều là đàn ông - Maria mmuốn có quân nhân - và điều đó khá khó để tiếp tục chiến đấu với bản thân. Trận đầu tiên , anh chiến đấu chống lại bạn chiến đấu mới của mình. Anh nhanh nhẹn hơn những người khác , tốt hơn khi đánh giáp lá cà. Maria rất hài lòng về anh, dẫu làm khó chịu , cô ấy vẫn thay thế chỗ của người anh đã giết. Anh thường được thưởng , và làm anhh mạnh lên hơn."

" Maria là người giỏi phán xét. Cô ấy quyết định đưa anh nhiệm vụ khác - như thể anh sắp đươc thăng chức vậy. Điều đó hoàn toàn tự nhiên. Thương vong giảm đột ngột và quân số của bọn anh tăng lên như bay - khoảng 20."

" Khoảng thời gian chúng anh cần sống thật thận trọng khá lâu. Khả năng của anh vẫn chưa được xác định rõ, khống chế mọi cảm xúc quanh anh là nỗ lực cực kì. Tụi anh sớm làm việc cùng nhau theo cách mà ma mới chưa bao giờ làm trước đó. Thậm chí , Maria, Nettie, and Lucy đều có khả năng làm việc cùng nhau thật dễ."

"Maria dần trở nên thích anh - cô ấy bắt đầu tin tưởng anh. Và, trong một cách nào đó, anh ngưỡng mộ lập trường của cô ấy. Anh không hề có ý nghĩ rằng bất cứ cuộc đời nào khác có thể làm được. Maria nói với bọn anh rằng mọi việc đang đi theo đúng hướng của nó và bọn anh đã tin vào điều đó."

"Cô ấy hỏi có thể cho biết khi nào đồng đội anh sẵn sàng chiến đấu, và anh rất háo hức chứng tỏ bản thân mình. Anh lôi kéo cả quân đội, cuối cùng cũng được 23 người trong số họ. 23 ma mới khỏe 1 cách kinh ngạc, có tổ chức và kĩ năng không giống những người khác trước đây. Maria rất sung sướng."

"Tụi em lần theo hướng Monterrey, quê hương trước đây của cô ấy, và cô ấy ra lệnh cho bọn anh tấn công kẻ thù của cô. Họ có khoảng 9 ma mới và 2 ma cà rồng già khống chế họ. Tụi anh hạ họ dễ dàng hơn Maria tưởng , chỉ mất 4 ngày trong tiến trình. Nó là chiến thắng ngoài sức tưởng tượng chưa từng có trước đây."

"Bọn anh đã được huấn luyện rất tốt và hành động mà ko gây sự chú ý nào. Tp này đã được chuyển giao mà không người nào nhận thấy.''

Thành công làm Maria tham lam hơn . Không lâu sau , cô ấy bắt đầu để mắt tới những Tp khác. Năm đầu tiên, cô ấy mở rộng sự kiểm soát của mình kiểm soát hầu như Texas và Bắc Mexico. Sau đó , 1 vài nơi ở phía Bắc đánh bật được cô ta.

Hai ngón tay anh ấy chạm vào những vết sẹo đã mờ dần trên tay mình

"Cuộc chiến đấu quả là gian khổ , bắt đầu nhiều lo ngại rằng Volturi sẽ quay trở lại. Trong số 23 người, anh là người duy nhất qua khỏi được 18 tháng đầu. Bọn anh có thắng trận lẫn bại trận. Thậm chí, Nettie và Lucy cũng chống lại Maria - nhưgn cuối cùng bọn anh cũng đã chiến thắng."

"Maria và anh vẫn có khả năng bám tới Monterrey. Chiến tranh đã lắng xuống 1 chút mặc dù nó vẫn tiếp tục xảy ra. Ý nghĩa xâm chiếm chết dần. Nó bây giờ xuất phát hầu hết từ việc báo thù và mối hận thù. Vì thế , bọn anh mất khá nhiều đồng đội , đó là điều không thể quên được."

'Maria và anh còn lại 12 ma cà rồng mới hoặc sẵn sàng làm ma mới Họ ít có ý nghĩa gì đối với bọn anh. Họ là những quân cờ thí chỉ dùng được 1 lần. Khi họ ko còn hữu ích, tụi anh sẵn sàng tống khứ họ. Cuộc sống của anh tiếp diễn qua ngày trong 1 khuôn mẫu khắc nghiệt.

Anh phát bệnh trong thời gian dài trước khi mọi việc thay đổi.

"Vài thập kỉ sau đó , anh " phát triển" tình bạn với 1 ma mới - 1 người vẫn còn năng lực và sống sót qua trận chống xung đột đầu tiên trong 3 năm. Anh ta tên Peter. Anh thích anh ta. Anh ta rất lịch sự - anh nghĩ hẳn đây là từ diễn tả đúng. Anh ta không thích chiến đấu mặc dù anh ta rất giỏi về việc này."

Anh ta được bổ nhiệm thỏa thuận với các ma mới - chăm sóc chúng , có thể nói như vậy. 1 công việc phải làm cả ngày

"Sau đó là khoảng thời gian thanh trừng lại. Những ma mới , sức mạnh không đủ , sẽ bị thế chỗ. Peter giúp anh loại bỏ họ. Bọn anh nói với nhau lần lượt về từng ma mới. Đó là đêm rất dài. Khoảng thời gian đó , anh ta cố gắng thuyết phục anh 1 vài người có tiềm năng , nhưng Maria chỉ thị rằng nên tống khứ tất cả đi. Anh đã nói không với anh ta."

Bọn anh đi với nhau nửa đường và anh có thể cảm thấy đây là 1 mất mát lớn với Peter. Anh cố quyết định dù muốn hay không thì anh nên đuổi anh ta đi và kết thúc chuyện này khi anh gọi nạn nhân tiếp theo. Với sự ngạc nhiên, anh ta tức giận - điên tiết. Anh khích lệ tâm trạng của anh ta. Anh ta là người chiến đấu giỏi nhưng ko bao giờ là đối thủ của anh đươc."

"Ma mới anh mời đến là 1 phụ nữ. Cô ta tên Charlotte. Cảm xúc của anh ta thay đổi khi cô ta đến xem. Nó - ( cảm xúc của anh ta ) phản bội anh ta. Anh ta hét lên bảo cô ấy chạy đi và anh ta cũng chạy theo sau cô ấy. Đáng lí anh phải đuổi theo bọn họ , nhưng anh lại không làm thế. Anh không thích kiểm soát anh ta."

Maria bị anh làm cho phát cáu vì chuyện này...

Năm năm sau , Peter quay lại. Anh ta chọn được ngày tốt để tới.

"Maria bị hoang mang bởi những trạng thái đang xấu đi trong suy nghĩ của anh. Cô ta chưa từng chịu đựng khoảng thời gian suy nhược nào cả. Anh tự hỏi tại sao anh lại khác thế. Anh bắt đầu lưu ý đến sự thay đổi cảm xúc của cô ta khi cô ta ở gần anh - đôi lúc ở đó là nỗi sợ hãi và độc địa - những cảm giác giống nhau đã cho anh 1 dự cảm xấu khi Nettie và Lucy " đình công" .Anh chuẩn bị tâm thế để tiêu diệt đồng minh duy nhất , mấu chốt sự sống còn của anh , khi Peter trở về."

"Peter kể anh nghe cuộc sống mới của anh ta với Charlotte , nói với anh về những lựa chọn mà anh chưa từng mơ tưởng tới. Trong 5 năm , họ chưa từng tranh cãi nhau mặc dù họ gặp rất nhiều người khác ở phía Bắc. Những người mà cùng tồn tại với nhau mà không hề có sự thay đổi lòng trung thủy."

"Trong cuộc nói chuyện , anh ta thuyết phục anh. Anh đã sẵn sàng ra đi , dường như có điều gì đó khiến anh ko thể giết Maria. Anh đã là bạn của cô ấy trong nhiều năm như Carlise và Edward , sự ràng buộc giữa bọn anh chắc không còn lâu nữa. Khi em sống để chiến đấu , vì máu , các mối quan hệ mà em hình thành rất mỏng manh và dễ tan vỡ. Anh đã ra đi mà không ngần ngại."

"Anh đi ngao du với Peter và Charlotte vài năm, cảm nhận sự mới mẻ và thanh bình. Nhưng sự chán nản vẫn không mất đi. Anh không hiểu tại sao nó xảy đến với mình, mãi đến khi Peter thấy được tình trạng anh vẫn xấu như vậy sau khi anh đi săn."

"Anh đã ngẫm nghĩ. Trong nhiều năm chém giết, gần như anh đã mất hẳn tính người. Anh như 1 cơn ác mộng , 1 con quái vật ghê tởm. Lại thêm , mỗi năm anh tìm 1 nạn nhân khác. Nhìn vào đôi mắt mở to vì kinh ngạc của họ về vẻ ngoài của anh. Trong đầu mình, anh có thể nhận ra Maria và những người khác - họ giống anh ở 1 điểm nào đó trong quá khứ , anh là Jasper Whitlock. Nó dần mạnh mẽ hơn đối với anh - những kí ức vay mượn hơn là những kí ức về người khác, bởi anh có thể cảm giác được tất cả những gì mà con mồi cảm giác. Và anh sống trong những cảm giác đó khi giết họ".

" Em đã biết là anh có thể thao túng những xúc cảm của người khác xung quanh mình, Bella, nhưng anh tự hỏi - em có nhận ra những cảm giác trong 1 căn phòng cũng tác động tới anh như thế nào không. Mỗi ngày anh sống trong cảm xúc của từng hoàn cảnh. Thế kỉ đầu tiên trong đời anh, anh sống trong thế giới của sự báo thù khát máu. Nỗi căm ghét là người bạn trung thành. Nó làm dịu anh phần nào khi rời bỏ Maria, nhưng anh vẫn cảm nhận được nỗi kinh hoàng và sợ hãi của con mồi"

" Sự chán chường càng lúc tệ hại hơn và anh đã tách ra khỏi Peter và Charlotte và đi. Họ không cảm nhận được cái cảm xúc tệ hại mà anh bắt đầu chịu đựng. Họ chỉ muốn hòa bình. Còn anh thì đã quán mệt mỏi vì giết người".

"Anh vẫn đã giết người. Anh đã chọn cái gì? Anh có gắng bớt điều đó đi hơn thường lệ, nhưng anh sẽ cảm thấy đói và chịu thua. Sau 1 thế kỉ của việc làm hài lòng bản thân ngay tức thời, anh tìm đến việc kiềm chế bản thân bị kích thích. Nhưng anh vẫn chưa hoàn thiện được điều ấy"

Jasper đã thất bại trong chuyện của mình, như tôi đã từng vậy. Nó làm tôi ngạc nhiên khi những biểu lộ đau buồn ấy hiện lên trên nụ cười thanh thản ấy.

"Anh đã ở Philadelphia. Nơi đó có bão và anh đã ở ngoài đó cả ngày - 1 vài thứ anh không cảm thấy thoải mái cho lắm. Anh biết đứng dưới mưa sẽ gây sự chú ý, vì thế , anh chúi đầu vào 1 quán ăn rẻ tiền và khá vắng. Màu mắt anh đủ đen để không gì chú ý họ, mặc dù điều đó có nghĩa là anh đang khát và nó làm anh lo lắng chút ít".

"Cô ấy đã ở đấy, đang chờ đợi anh, đương nhiên rồi!". Anh ta cười lặng lẽ. "Cô ấy nhìn xuống từ chiếc ghế cao chỗ quầy thu ngân ngay khi anh vừa bước vào và đi về phía anh"

"Điều đó làm anh bất ngờ. Anh không chắc có phải là cô ấy có ý muốn tấn công hay không. Nhưng nếu có thế thì đó cũng chỉ là một hành động dễ hiểu mà tôi phải trả giá cho quá khứ của mình thôi. Nhưng cô ấy đang mĩm cười. Và mọi biểu lộ tỏa ra từ cô ấy không có gì giống như anh đã từng cảm nhận trước đây".

" "Anh làm tôi đợi lâu quá đấy" , cô ấy đã nói thế."

Tôi không nhận ra rằng Alice đã đến và lại đứng sau tôi lần nữa.

"Và anh cúi đầu xuống, y như quý ông miền Nam tuyệt vời và nói : tôi xin lỗi , thưa quý cô ." Alice nói với giọng chế giễu

Jasper mỉm cười với cô "Em đã chìa tay ra, và anh đón lấy nó mà không ngăn lại được ý thức anh đang làm gì. Lần đầu tiên trong gần một thế kỉ, anh đã bặt đầu cảm thấy niềm hy vọng".

Jasper vừa nói vừa cầm tay Alice.

Alice cười toe toét "Em chỉ làm khuây khỏa thôi. Em nghĩ anh chưa từung biểu lộ bản thân".

Họ cười với nhau 1 lúc lâu, rồi Jasper nhìn lại tôi , biểu lộ nhẹ nhàng

" Alice nói với anh cô ấy thấy Carlisle và gia đình của ông ấy. Anh khó có thể tin rằng một sự tồn tại như thế, sống mà không cần phải uống máu người, có thể xãy ra được. Nhưng Alice làm anh lạc quan hơn. Vì thế, bọn anh đi tìm họ".

"Và sự sợ hãi địa ngục cũng rời khỏi họ" Edward nói , đưa mắt qua Jasper trước khi quay sang tôi giải thích. "Emmett và anh cũng đi săn liên tục. Khi Jasper xuất hiện, người toàn vết thương vì chiến tranh , và 1 chút kì lạ". Anh ấy thúc khuỷu tay vào Alice , đùa - " người chào đón họ bằng tên , biết mọi thứ về họ và muốn biết Alice sẽ chuyển đến phòng nào"

Alice và Jasper cười như hòa âm , 1 giọng nữ cao và 1 giọng nam trầm.

"Khi anh về nhà, mọi thứ của anh đang nằm trong gara " Edward tiếp tục

Alice nhún vai "Phòng của anh có chỗ ngắm tuyệt nhất".

Họ cười cùng nhau.

"Câu chuyện thật hay" , tôi nói

Ba cặp mắt như muốn hỏi lời tôi vừa nói.

" Ý em là phần cuối câu chuyện" tôi bào chữa , " kết thúc tốt đẹp với Alice"

" Alice làm mọi thứ khác biệt đi " Jasper đáp. " đây là cách sống mà anh muốn tận hưởng nhất "

Nhưng bổng chốc cái không khí này lại rơi vào căng thẳng.

" Một đoàn quân" Alice thầm thì , " Sao anh lại không kể em nghe về điều này trước đây?"

Những người khác chăm chú lại, mắt họ nhìn vào gương mặt Jasper.

"Anh nghĩ anh nên giải thích những dấu hiệu sai lầm. Bởi vì động cơ ở đâu? Tại sao 1 số người lập quân đội tại Seattle? Nơi đó không có lịch sử gì cả, không có mối thù nào cả , cũng không có ý thức về quan điểm xâm chiếm nào. Không ai bám lấy nó. Dân di cư đi qua , nhưng ở đó không ai đấu tranh vì nó. Không ai bảo vệ nó"

"Nhưng anh đã thấy điều đó trước đây và không ai có lời giải thích nào hơn. Đó là đội quân ma cà rồng mới ở Seattle. Khoảng hơn 20 , anh đoán thế. Phần khó nhất là họ hoàn toàn chưa được huấn luyện. Dù ai tạo nên họ đi nữa thì cũng chỉ làm họ buông thả hơn mà thôi. Nó chỉ trở nên tệ đi và nó không lâu lắm kể từ Volturi đặt chân đén đây. Thực ra, anh ngạc nhiên vì họ để việc ấy tiếp diễn quá lâu".

" Vậy chúng ta có thể làm được gì? " - Carlisle hỏi.

"Nếu chúng ta muốn tránh sự dính dáng của Volturi, chúng ta sẽ tiêu diệt bọn ma mới , ta sẽ phải hành động sớm thôi". Gương mặt Jasper trở nên đanh lại. Biết chuyện của anh ấy , tôi có thể đoán việc này đã làm anh ta lo âu như thế nào. " Con sẽ chỉ mọi người cách làm thế nào, mà việc này không dễ đâu. Những người trẻ tuổi không cần lo đến việc giữ bí mật, nhưng chúng ta sẽ phải kín đáo. Nó sẽ giới hạn chúng ta. Có lẽ ta nên nhử chúng ra".

"Có lẽ ta cũng không cần phải làm thế " giọng Edward lạnh lùng. "liệu đã có ai từng nghĩ đến việc đó chưa rằng nó là sự đe dọa duy nhất trong vùng đến nỗi ta phải triệu tập thành lập quân đội..."

Quan điểm hạn hẹp của Jasper ; tầm nhìn xa uyên thâm của Carlisle, một bất ngờ lớn.

"Nhà Tanya cũng gần đây " Esme nói chậm rãi, miễn cưỡng chấp nhận lời nói của Edward.

"Bọn ma mới không tàn phá Anchorage, Esme. Con nghĩ chúng ta nên nghĩ ra 1 kế sách để ta là mục tiêu"

"Bọn chúng sẽ không theo dõi chúng ta đâu" Alice nói, rồi sau đó ngập ngừng "hoặc chúng vẫn còn chưa biết vụ đó."

"Đó là gì?" Edward hỏi, hơi tò mò và căng thẳng. "Em đang đề cập đến cái gì vậy?"

"Chỉ là cảm giác thoáng qua thôi" Alice nói, " em không nhìn rõ được hình ảnh đó khi cố nhìn chuyện gì sẽ tiếp diễn , chẳng cảm thấy gì nữa". Nhưng em đang tìm ra những điều lóe lên 1 cách kì lạ. Vẫn không đủ để phán đoán nó. Nó như kiểu người ta thay đổi nhận thức của họ , di chuyển từ hướng này sang hướng khác thật nhanh, vì thế em không thể nhìn thấy toàn cảnh được".

"Sự do dự ? " Jasper hỏi trong hoài nghi.

"Em không biết "

"Không phải do dự đâu" Edward gầm lên. " Anh hiểu rồi. 1 ai đó biết em không thể nhìn được tất cả khi việc quyết định đã xong. Ai đó đang đứng sau lưng chúng ta, lợi dụng những kẽ hở trong dự cảm của em."

"Ai có thể biết về điều đó" Alice thì thầm.

Đôi mắt Edward đanh lại. "Aro hiểu rỏ em như chính em hiểu rỏ mình vậy."

"Nhưng em sẽ nhìn trước nếu họ quyết định đến đây..."

"Trừ phi họ không muốn làm bẩn tay mình"

"Một lợi thế " Rosalie gợi ý . " Vài người ở phía Nam... vài người đang gặp rắc rối với những luật lệ. Vài người nên bị tiêu diệt để tạo ra một lợi thế lớn hơn. Kiểu như trai sò đánh nhau ngư ông đứng ngoài hưởng lợi vậy. Nếu họ nghĩ như vậy... Việc đó sẽ giải thích cho sự phản ứng chậm chạp của Volturi".

"Tại sao?" Carlisle hỏi, vẫn thấy căm phẫn. "không có lí do nào cho Volturi hành động như vậy cả ".

"Nhưng nó đã xuất hiện". Edward không đồng tình lắm. " Con ngạc nhiên vì nó đến khá sớm, bởi vì những ý nghĩ khác mạnh hơn. Trong đầu Aro , ông ta nhìn con và Alice theo một hướng khác của ông ấy. Hiện tại và tương lai, một sự thông suốt. Sức hút của những ý tưởng làm ông ta say sưa. Con từng nghĩ nó sẽ làm ông ta tốn nhiều thời gian để từ bỏ kế hoạch ấy - ông ta rất muốn có nó. Nhưng đây chỉ là ý nghĩ của con thôi, Carlisle , về gia đình của chúng ta, đang ngày càng lớn mạnh thêm. Sự ghen tị và sợ hãi những gì mà cha đang có nhiều hơn những gì ông ta đã có, những thứ mà ông ta muốn. Ông ta cố không nghĩ nhiều về nó, nhưng vẫn không hoàn toàn che giấu được điều ấy. Những ý nghĩ về sự cạnh tranh đã xuất hiện; bên cạnh những gì mà họ có, gia đình chúng ta là 1 tổ chức lớn nhất mà họ biết được".

Tôi liếc nhìn khuôn mặt anh ấy trong nỗi kinh hoàng. Anh chưa từng nói những chuyện như thế với tôi, nhưng tôi có thể đoán được lí do. Tôi có thể hình dung ra nó trong đầu mình ngay bây giờ, mơ ước của Aro. Edward và Alice trong bóng đen, áo choàng rũ xuống, bị cuốn theo về phía Aro với đôi mắt lạnh lùng và đỏ như máu.

Carlisle phá vỡ dòng suy tưởng kinh hồn của tôi. " Họ rất hết lòng với nhiệm vụ của họ. Họ ko bao giờ tự mình phá luật. Nó gây hại cho mọi việc mà họ làm".

"Họ sẽ hoàn thành công việc sau này. 1 sự phản bội gấp đôi. Edward nói với giọng tàn nhẫn. "Và không có tổn hại gì khi xong việc".

Jasper ngả người, lắc lắc đầu mình. "Không phải, Carlisle đúng rồi. Volturi không phá vỡ các nguyên tắc. Ngoài ra, nó quá lỏng lẻo. Người ... này , mối nguy hiểm này - họ không có khái niệm về những gì họ làm. Em không tin Volturi liên quan. Nhưng họ sẽ thế."

Họ liếc nhìn nhau, mọi căng thẳng như bị đóng băng.

"Tiếp tục thôi" , Emmett nói to, " chúng ta đang chờ cái gì đây?".

Carlisle và Edward nhìn nhau khá lâu. Rồi Edward gật đầu.

"Chúng ta cần con hướng dẫn chúng ta, Jasper" . Cuối cùng Carlisle cũng đã nói : "Làm thể nào để giết họ". Quai hàm Carlisle đanh lại., nhưng tôi có thể thấy được nỗi đau trong mắt ông khi ông nói. Không ai căm thù sự ác liệt ấy hơn Carlise.

1 điều gì đấy đang làm tôi bối rối và tôi không thể suy nghĩ vào vấn đề chính được. Tôi bị tê liệt đi , hoảng sợ chết khiếp. Nhưng chưa hẳn, tôi có thể cảm giác rằng tôi quên vài thứ quan trọng. 1 điều gì đó sẽ làm cảm giác của tôi thoát ra khỏi mới hỗn độn ấy.

"Chúng ta cần được giúp đỡ", Jasper nói. "Mọi người có nghĩ nhà Tanya sẽ sẵn lòng chứ?".. 5 ma cà rồng trưởng thành khác sẽ tạo nên điều khác biệt lớn. Sau đó Kate và Eleazar sẽ có lợi theo hướng chúng ta. Nó khá dễ dàng, với sự giúp đỡ của họ".

"Chúng ta sẽ hỏi họ" Carlisle trả lời.

Jasper giơ điện thoại ra : "Chúng ta phải nhanh lên".

Tôi chưa từng thấy sự thản nhiên cố hữu của Carlisle lại lay chuyển đến vậy. Ông ấy lấy điện thoại, đi ra hướng cửa sổ. Ông bấm số, giữ điện thoại bên tai và đặt tay kia dựa vào kính. Ông chăn chú nhìn ra lớp sương mù buổi sáng với sự đau đớn và biểu cảm lẫn lộn.

Edward cầm tay và kéo tôi ra chỗ cái ghế trắng. Tôi ngồi cạnh anh ấy, liếc nhìn anh khi anh đang ngó Carlisle.

Giọng Carlisle khẽ khàng và nhanh, rất khó nghe. Tôi nghe ông ấy chào Tanya , rồi sau đó đi thẳng vào vấn đề chính quá nhanh để tôi có thể hiểu hết chuyện. Tuy vậy, tôi có thể nói rằng ma cà rồng ở Alaskan không ngu ngốc về những chuyện gì đang diễn ra ở Seattle.

Giọng nói Carlisle có chút thay đổi.

"Ồ", ông ấy nói , giọng ông có vẻ ngạc nhiên. "Chúng tôi không nhận ra rằng Irana lại có cảm giác như thế".

Edward làu bàu bên phía tôi và anh nhắm mắt lại "Khốn khiếp. Laurent khốn nạn, đáng xuống tận cùng địa ngục"

"Laurent?" tôi thì thầm, mặt tôi cắt không còn giọt máu. Nhưng Edward không phản ứng gì, tập trung vào ý nghĩ của Carlisle.

Vụ chạm trán ngắn với Laurent vào mùa xuân rồi không phải là chuyện có thể phai nhạt dần hay lờ mờ trong tâm trí tôi. Tôi vẫn nhớ rõ từng lời ông ta nói trước khi Jacob và đội của cậu ấy tới.

Thực ra tôi tới đây đúng theo dự định của cô ta...

Victoria. Laurent là thủ đoạn đầu tiên của cô ta - cô ta cử ông ta đến theo dõi , đánh giá xem mang tôi đi khó đến mức nào. Ông ta không qua khỏi được những người sói để trở về báo cáo cho Victoria.

Mặc dù ông ta giữ vững những trói buộc với Victoria sau cái chết của James, ông ta còn thiết lập những ràng buộc mới và các mối quan hệ mới. Ông ta đến sống cùng gia đình Tanya ở Alaska - (Tanya) cô gái tóc hung đỏ - bạn thân thiết với gia đình Cullens trong thế giới ma cà rồng , 1 gia đình luôn rộng mở. Laurent ở với họ gần 1 năm trước khi ông ta chết.

Carlisle vẫn còn nói chuyện , giọng nói không còn vẻ nài nỉ nữa. Có vẻ khá thuyết phục, nhạy bén. Và sự nhạy bén đã làm cho họ tin tưởng.

"Không có câu hỏi nào về việc đó" Carlisle nói với giọng nghiêm nghị. "Chúng tôi có sự thỏa hiệp rồi. Họ sẽ không phá vỡ nó, chúng tôi cũng thế. Tôi rất tiếc để nghe điều này... dĩ nhiên. Chúng tôi chỉ đành làm tốt phần của mình thôi".

Carlisle tắt điện thoại mà không chờ câu trả lời. Ông ấy tiếp tục nhìn chòng chọc vào màn sương.

"Chuyện gì vậy hả? " Emmett hỏi thì thầm Edward.

Irina có liên quan nhiều đến Laurent hơn chúng ta tưởng. Cô ấy vẫn giữ thái độ thù hận với người sói khi giết ông ta để cứu Bella. Cô ấy muốn..." anh ấy ngưng lại , rồi nhìn xuống tôi.

"Tiếp tục đi anh" tôi nói

Đôi mắt anh ấy căng thẳng. "Cô ấy muốn trả thù , để hạ người sói. Họ sẽ giúp chúng ta để đổi lấy sự cho phép"

"Không được" tôi há hốc miệng kinh ngạc

"Đừng lo em" anh nói với tôi bằng giọng ngang phè. " Carlisle sẽ không bao giờ đồng ý điều ấy". Anh ngập ngừng rồi thở dài. "Chúng ta sẽ không thế, chính Laurent đã có lổi khi để nó xảy ra" - đó là tiếng càu nhàu giân dữ. - " anh vẫn nợ người sói điều đó"

"Đó thực sự không tốt " Jasper nói , " nó vẫn là 1 cuộc chiến. Chúng ta có ưu thế hơn : kĩ năng , nhưng không phải số lượng. Chúng ta thắng , nhưng giải thường là gì?". Đôi mắt cậu ta lóe lên gương mặt của Alice rồi biến mất.

Tôi muốn la tóang lên ngay khi mà tôi hiểu được ý Jasper.

Chúng tôi sẽ chiến thắng, nhưng cũng sẽ thua. 1 vài người sẽ không còn sống nữa.

Tôi nhìn quanh quanh căn phòng để thấy những gương mặt của họ Jasper, Alice, Emmett, Rose, Esme, Carlisle . . . Edward - những gương mặt của gia đình tôi

Nhật Thực (Eclipse)

Stephenie Mayer

chương 14

Lời tuyên bố

"Bồ không thể nghiêm túc được à?" Tôi nói vào chiều thứ tư "Bồ gần như mất trí rồi Alice à"

"Hãy cứ nói bất kì thứ gì bồ muốn nói về mình" Alice trả lời. "Buổi tiệc đã sẵn sàng"

Bắt đầu từ cô ấy, tôi đưa mắt lia qua tất cả không gian rộng lớn với một sự không tin tưởng hiện rõ.

"Oh, cứ bình tĩnh nào Bella! Không hề có môt lý do nào để giải thích cho cái sự mất bình tĩnh vô lý của bồ cả. Bên cạnh đó, thiệp mời đã được gửi đến bồ rồi"

"Nhưng..... cái.... bồ..... tôi...... mất trí hết cả rồi!" tôi nói lắp bắp

"Nhưng bồ đã nhận sự giúp đỡ của tớ rồi" Cô ấy nhắc nhở tôi "Bồ chẳng cần làm gì cả, bồ chỉ cần xuất hiện trong buổi tiệc mà thôi"

Tôi cố gắng giằng cơn tức giận đang trực trào xuống. "Với tất cả những sự việc đã diễn ra gần đây thì bữa tiệc thật là không phù hợp"

"Nhưng mà mức độ thì cũng tùy mức độ..."

"Alice"

Cố ấy thở dài, và bắt đầu trở nên chính chắn hơn. "Có một vài chuyện mà chúng ta cần quyết định ngay lúc này, và việc đó sẽ tiêu tốn một ít thời gian. Trong cái khoảng thời gian dài dằng dặc mà chúng ta ngồi đây chờ đợi, có lẽ tốt hơn là nên bàn về một vài chuyện vớ vẫn hay ho nào đó. Bồ sẽ không bao giờ trờ lại con người một lần nữa. Đây là khoảng thời gian cuối cùng, bồ còn được nhìn cuộc sống, dưới con mắt của một con người."

Edward chỉ im lặng lắng nghe chúng tôi, nhưng bỗng nhiên anh liếc sang nhìn Alice, cái nhìn của anh chỉ lướt ngang qua trong vài phần nghìn của giây. Cô vút ngón tay vào anh ấy cũng nhanh như cắt. Cô ấy đúng, giọng cô ấy nhỏ nhẽ như chưa bao giờ nhỏ đến thế.

"Chuyện gì mà chúng ta phải quyết định ngay lúc này?" Tôi hỏi để đề tài mà chúng tôi đang theo đuổi không bị lạc sang một hướng khác.

Edward trả lời bằng một giọng rất thấp "Jasper nghĩ rằng chúng ta cần nhận sự giúp đỡ. Gia đình Tanya không phải là lựa chọn suy nhất của chúng ta. Carlisle cũng có một vài người bạn cũ có thể giúp đỡ chúng ta, đặc biệt là Peter và Charlotte. Ông muốn thử nhờ đến Maria.... nhưng không ai trong chúng ta muốn liên hệ với những người miền nam."

Alice khẽ rùng mình.

"Không hề khó để thuyết phục họ giúp đỡ" anh tiếp tục "Không ai muốn có một cuộc viếng thăm từ Italy"

"Nhưng những người bạn này, họ không..... ăn chay đúng không?" tôi sử dụng nickname mà gia đình Cullen hay dùng để đùa.

"Không" Edward trả lời.

"Ở đây? Trong thị trấn Forks?"

"Họ là bạn" Alice cam đoan với tôi một lần nữa. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đừng lo lắng. Và sau đó Japer sẽ dạy chúng ta một vài điều về đám mà cà rồng mới"

Đôi mắt của anh bỗng chốc trở nên rực sáng kèm theo một nụ cười vừa nhoẻn trên môi. Bao tử tôi chợt trở nên quặn đau, như tôi đã ăn quá nhiều, và tất cả những thứ đó đang biến thành đá đâm thấu bao tử tôi vậy.

"Khi nào thì anh đi?" Tôi hỏi với giọng rỗng tếch. Tôi không muốn nghĩ đến điều này nhưng có lẽ một người nào đó sẽ mãi mãi không trở lại. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đó là Emmett, một người anh dũng, vô tư và chẳng bao giờ ngại ngần. Hoặc nếu là Esme, môt người mẹ ngọt ngào mà tôi vẫn không thể tưởng tượng ra cảnh bà đánh nhau. Hay đó lại là Alice, một con mồi bé bỏng? Hoặc là..... nhưng tôi không thể nghĩ đến tên người ấy, vì tôi nghĩ đến nhiều khả năng.

"Một tuần" Edward bất chợt nói "Có lẽ nhiêu đó là đủ thời gian rồi."

Những mảnh đá vụng vẫn đang hoành hành trong bao tử tôi. Tôi bỗng thấy thật ghê tởm.

"Bồ nhìn xanh xao quá Bella" Alice ghi nhận.

Edward quàng tay qua người tôi và kéo tôi lại gần anh hơn nữa. "Sẽ ổn mà, em hãy tin anh"

Chắc chắn rồi, tôi nghĩ trong đầu của mình như vậy. Hãy tin anh ấy. Anh sẽ không bao giờ bỏ tất cả lại phía sau, để ra đi vĩnh viễn. Anh sẽ lại xuất hiện trước cửa nhà tôi một ngày không xa...

Và điều đó chợt xuất hiện trong tôi. Có thể tôi không cần ở lại phía sau. Một tuần là khỏang thời gian dư dả cho việc đó!

"Anh đang tìm kiếm sự giúp đỡ" Tôi nói chậm rãi.

"Đúng thế" đầu của Alice nghiêng về phía tôi và giọng cô nghe thật ngọt.

Tôi chỉ nhìn Alice khi trả lời, giọng tôi lớn hơn, tỏ ý rằng đây là một lời gợi ý "Em có thể giúp"

Người của anh bỗng trở nên căng cứng, cánh tay anh ép chặp vào tôi hơn nữa. Anh bắt đầu trút ra, nghe như đang rít lên.

Nhưng người trả lời tôi lại là Alice, vẫn còn giữ được bình tĩnh "Bồ sẽ chẳng thể giúp gì chúng tôi cả"

"Tại sao không?" tôi tranh cãi nhưng sự tuyệt vọng trong lời nói của tôi đã quá rõ ràng. "Tám thì tốt hơn bảy, đúng không? Và chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để hoàn thành."

"Không đủ thời gian để bồ giúp đỡ đâu Bella à" Alice điềm tĩnh nói "bồ không nhớ về người bạn nhỏ mà Jasper đã diễn tả à? Và hẳn nhiên là thật tệ nếu bồ đối mặt với hắn ta. Bồ không thể điều khiển bảng năng của bồ nữa, và điều đó khiến bồ quá dễ để biến bồ thành con mồi béo bở. Và lúc đó thì thật khó khăn cho Edward bảo vệ bồ." Cô ấy khoanh tay trước ngực, thích thú với cái lý lẽ không có chỗ hở của mình.

Và tôi cũng biết rằng cô ấy đúng. Tôi hạ ghế xuống, hy vọng một chút gì đó. Bên cạnh tôi, Edward đang thư giãn.

Anh thì thầm nhắc nhở tôi. "Điều đó là tốt, không phải vì em sợ, đó chỉ là tốt cho em, tốt cho mọi người"

"Oh" Alice nói, giọng trở nên chắc chắn "Tôi ghét cái giây phút cuối cùng có người hủy cuộc hẹn. Vậy nên phải rút danh sách khách xuống 65 người..."

"Sáu mươi lăm!" mắt tôi phồng lên. Tôi chưa từng có nhiều bạn đến vậy. Mà tôi có biết những người đó không nhĩ?

"Ai sẽ không đến nào?" Edward hào hứng, làm lơ tôi.

"Reneé"

"Cái gì?" tôi thở hổn hển.

"Bà Reneé tạo sự bất ngờ cho bồ đấy, nhưng có một vài thứ trục trặc. Bồ sẽ nhận được tin nhắn khi về nhà"

Trong phút chốc, tôi tận hưởng cảm giác khuây khỏa. Bất kì cái gì đã làm lở chuyến đi của bà thì tôi đều cảm ơn hết. Nếu bà xuất hiện ngay giữa thị trấn Forks này.... tôi không muốn nghĩ đến nó. Đầu tôi như muốn nổ tung.

Một mẩu tin nhắn đã được để sẵn ở đó khi tôi về tới nhà. Và tôi lại cảm thấy thật thoải mái một lần nữa khi đọc và biết được rằng cái trục trặc ấy chính là dượng Phil đã vấp phải 1 tai nạn với quả bóng! Và điều đó xảy ra khi ông trình diễn sự chuyển động nhẹ nhàng, nhưng tất cả lại biến thành một đống hổn độn và ông bị gãy xương bắp đùi. Và giờ đây dượng phụ thuộc vào bà Reneé, chính vì vậy mà không có một cơ hội nào để bà có thể rời xa ông ấy. Và bà cũng đã xin lỗi khi không thể đến Forks được.

"À, thì ra là cái này đây" tôi thở dài.

"Cái gì cơ" Edward hỏi

"Cái người mà em sẽ không phải hạ tay giết trong tuần này"

Anh đảo mắt.

"Tại sao anh và Alice lại không nói về chuyên này một cách nghiêm túc nhỉ?" tôi nói

Anh lại cười "đó là bí mật"

"Thật tuyệt vời" tôi lẩm bẩm. Tôi cầm lấy điện thoại và bấm số Reneé. Tôi biết trước rằng sẽ là một cuộc đối thoại dài và hiển nhiên là tôi cũng có góp mặt trong đó!

Tôi chỉ lắng nghe, và chỉ nói để bảo đảm như: Con không có biến mất, con không hề giận dỗi, con không bị tổn thương. Bà đang hết sức tập trung để giúp dượng Phil cảm thấy khoẻ hơn. Cuối cùng thì tôi phải dùng sự liều lĩnh hết sức đã học được để có thể cúp máy.

Sự kiên nhẫn của Edward dường như dài vô tận. Anh chờ đợi trong sự tao nhã cần thiết, anh tiêu tốn thời gian vào việc nghịch tóc tôi và mỉm cười bất cứ lúc nào tôi nhìn lên. Có lẽ thật là không đúng khi chú ý đến những điều như vậy trong khi tôi còn có bao nhiêu điều quan trọng để quan tâm, nhưng nụ cười của anh ấy vẫn khiến tôi khó thở như thường xuyên. Anh quá đẹp đến nỗi thật khó khăn vô cùng khi nghĩ đến bất kỳ điều gì, thật khó để tập trung vào vấn đề rắc rối của dượng Phil hay những lời xin lỗi mẹ Renee, hay với cả đội quân ma cà rồng. Tôi cũng chỉ là một con người mà thôi.

Tôi rướn người lên hôn anh. Anh ôm vòng qua eo tôi và nhấc bổng tôi lên bàn nấu trong bếp để tôi không phải rướn người lên nữa. Điều đó thật tuyệt. Tôi choàng tay lên cổ anh thật chặt và áp sát vào khuôn ngực lạnh của anh. Và rất nhanh, như thông thường, anh đẩy tôi ra. Mặt tôi hiện lên vẻ hờn dỗi rõ ràng. Anh bật cười khi cố thoát khỏi vòng tay chân khóa chặt của tôi. Anh dựa vào bàn nấu bên cạnh tôi và khoác tay lên vai tôi.

"Anh biết em cho rằng anh có khả năng kiểm soát tuyệt vời, nhưng thực ra không đúng trong những trường hợp như thế này đâu"

"Em ước như vậy" Tôi thở dài.

Và anh cũng thở dài.

" Ngày mai sau khi tan trường, anh sẽ đi săn cùng Carlisle, Esme và Rosalie. Chỉ trong vài tiếng thôi bọn anh chỉ săn ở gần thôi. Alice, Jasper, và Emmett sẽ bảo vệ em." Anh đổi chủ đề.

" umm" Tôi ậm ờ trong miệng. Ngày mai là ngày đầu tiên của kỳ tốt nghiệp, và chỉ học có nửa ngày thôi. Tôi có hai môn học Giải tích và Lịch sử- vậy là tôi có hai thử thách- như vậy tôi sẽ phải trải qua một ngày dài không có anh, và chẳng có gì để làm ngoài việc buồn bã, lo lắng. " Em ghét bị coi như trẻ con cần phải trông nom lắm"

"Chỉ là tạm thời thôi em" Anh hứa

" Jasper sẽ rất tẻ nhạt. Emmett chắc sẽ làm cho em vui hơn."

" Hai anh ấy sẽ làm tốt mà."

" Chắc chắn" tôi lại ậm ờ.

Tôi nảy ra một lựa chọn khác thay thế những người trông trẻ bất đắc dĩ này. " Anh biết là em không xuống La Push chơi từ hôm lửa trại."

Tôi cẩn thận thăm dò thái độ của anh. Mắt anh nhíu chặt lại.

" Em sẽ được an toàn khi ở đó mà." Tôi bồi thêm.

Anh cân nhắc trong vài giây. " Có lẽ em đúng."

Khuôn mặt anh điềm tĩnh nhưng chỉ có một chút thoải mái. Như thể là anh thích tôi ở lại hơn, nhưng sau đó nghĩ đến việc sẽ bị Emmett trêu trọc tơi bời tôi thay đổi đề tài. " Anh có đang khát không?" Tôi hỏi và nhìn vào quầng sáng dưới mắt anh. Mống mắt anh vẫn là màu hoàng ngọc.

"Cũng không hẳn như vậy." Dường như anh khá miễn cưỡng khi trả lời, và điều đó khiến tôi ngạc nhiên. Tôi chờ để nghe anh giải thích rõ hơn.

" Bọn anh muốn mình mạnh nhất có thể," Anh trả lời vẫn với thái độ miễn cưỡng " Bọn anh phải đi săn lần nữa để chuẩn bị cho cuộc chiến"

" Điều đó khiến anh mạnh hơn?"

" Anh nhìn vào mặt tôi để xem phản ứng của tôi, nhưng chỉ thấy được sự tò mò.

" Ừ," Cuối cùng anh cũng trả lời. " Máu người sẽ khiến bọn anh mạnh nhất, dù chỉ là một lượng nhỏ. Jasper nghĩ đến chuyện luyện tập, anh ấy chẳng là gì nếu không luyện tập. Jasper biết là Caslise sẽ nói gì mà"

"Việc đó giúp ích được gì?" Tôi hỏi nhanh.

" Không có vấn đề gì đâu. Bọn anh biết mình là ai mà."

Tôi suy nghĩ kỹ. Nếu có cái điều gì có thể giúp ích được dù điều kinh khủng nhất tôi cũng ...Tôi rùng mình với chính ý nghĩ sẵn sàng giết một người lạ để bảo vệ anh. Tôi sợ chính bản thân mình, nhưng tôi sẽ không ngăn mình làm việc đó.

Anh lại đổi đề tài một lần nữa " Đó là lý do tại sao chúng lại lại mạnh đến vậy. Những ma cà rồng mới uống nhiều máu người biến thành máu của mình, chống lại sự thay đổi. Máu duy trì sự sống của các mô tế bào, khiến chúng mạnh mẽ hơn. Cơ thể chúng sẽ tận dụng điều đó một cách từ từ thôi, vì theo như Jasper nói chúng sẽ bắt đầu yếu đi sau khoảng một năm.

"Em sẽ mạnh như thế nào khi mới biến đổi."

"Mạnh hơn cả anh" Anh cười toe toét

"Mạnh hơn cả anh Emmett?"

Anh cười to hơn nữa:" Ừ, Anh rất muốn em vật tay với anh ấy. Đó sẽ là một kỷ niệm khó quên đối với anh ấy."

Tôi cười lớn. Điều đó sẽ rất thú vị đây.

Tôi nhảy xuống khỏi bàn bếp, bởi vì tôi không có lý do gì để ngồi trên đó thêm nữa.

Tôi phải nhồi nhép thêm nữa cho kỳ thi cuối năm. Thật may là có Edward giúp, anh là một gia sư tuyệt với, anh biết mọi thứ. Vấn đề lớn nhất của tôi là tập trung vào kỳ thi. Nếu không phải thận trọng thì tôi sẽ viết một bài luận lịch sử về cuộc chiến ma cà rồng ở Miền Nam. Tôi muốn gọi cho Jacob, và Edward dường như rất thoải mái như khi tôi gọi điện thoại cho mẹ Renee. Anh lại nghịch mái tóc tôi.

Đến trưa tôi mới gọi điện cho Jacob, đầu tiên cậu ta rất cáu kỉnh. Cậu vui lên ngay khi tôi nói có thể tôi sẽ xuống chơi ngày hôm sau. Trường Quileute đã nghỉ hè, nên cậu ấy muốn tôi xuống càng sớm càng tốt. Tôi hài lòng khi mình có việc khác để làm thay vì bị trông coi như một đứa trẻ con. Rõ ràng là ở bên Jacob cả ngày thú vị hơn hẳn rồi. Nhưng sự thú vị đã mất hẳn đi khi Edward khăng khăng đưa tôi đến đường ranh giới như kiểu tôi là một tù nhân trao đổi cho một bên khác giám sát.

" Bài thi của em thế nào" Anh hỏi khi chúng tôi trên đường đi.

" Môn lịch sử thì dễ thôi. Nhưng em không hài lòng lắm về môn giải tích. Có vẻ em sẽ trượt môn đó."

Anh cười: " Anh chắc là em làm bài tốt thôi. Hoặc nếu em lo lắng thì anh sẽ hối lộ thầy Varner để thầy cho em điểm A"

"Cảm ơn anh nhưng không cần đâu."

Anh mỉm cười, nhưng đột ngột dừng hẳn xe lại khi chúng tôi rẽ vào khúc cua cuối cùng và nhìn thấy chiếc xe đỏ đang đợi. Anh có vẻ như đang rất tập trung suy nghĩ khi đậu xe.

"Chuyện gì vậy anh" Tôi hỏi, tay tôi đặt trên cốt cửa xe. Anh lắc đầu ."Không có gì đâu". Mắt anh nhíu lại khi anh nhìn về phía kính chắn gió của chiếc xe kia. Tôi đã thấy kiểu nhìn như vậy rồi.

" Không phải là anh đang nghe suy nghĩ của Jacob đấy chứ" tôi thắc mắc.

" Thật không dễ lờ đi khi cậu ta cứ gào thét nên như thế".

"Oh" Tôi suy nghĩ một giây. " thế cậu ta đang "gào thét" gì vậy?" Tôi thì thầm.

" Anh hoàn toàn chắc chắn cậu ta chỉ muốn giữ ý nghĩ đó cho riêng bản thân thôi." Anh nói châm biếm.

Tôi muốn hỏi thêm nữa, nhưng Jacob bấm còi ô tô inh ỏi giục giã.

" Thật bất lịch sự" Edward càu nhàu.

" Đó là phong cách của Jacob mà." Tôi nói, và nhanh chóng mở cửa xe trước khi Jacob lại làm điều gì đó ngu ngốc khiến Edward bực mình. Tôi vẫy tay tạm biệt Edward khi đi đến chiếc xe Rabbit, từ khoảng cách này, tôi thấy hình như Edward vẫn giận về chuyện tiếng rú còi xe của Jacob... hoặc có thể là về những điều mà Jacob đang nghĩ đến. Nhưng có thể do khoảng cách xa mắt tôi không thể nhìn thấy rõ và có thể nhầm.

Tôi muốn Edward đi cùng với tôi. Tôi mong hai người bọn họ rẽ xuống xe, bước lại gần và bắt tay nhau như những người bạn- hơn là họ như bây giờ chỉ là Edward ma cà rồng và Jacob người sói. Cứ như là tôi có hai miếng nam châm, tôi càng cố gắng đẩy chúng lại gần nhau, thì chúng như là hai cực cùng dấu đẩy nhau thật xa.

Tôi vào xe ô tô của Jacob.

"Hey, Bella." Giọng Jake vui vẻ, nhưng hình như giọng có hơi kéo dài ra. Tôi quan sát sắc mặt của cậu ấy khi cậu ấy nhìn chằm chằm về phia trước, Jacob lái với tốc độ nhanh hơn tôi nhưng chậm hơn Edward về phía La Push..

Jacob trông rất lạ có thể nói là trông ốm yếu. Mắt cậu ấy trông mệt mỏi và sắc mặt trông ủ rũ. Mái tóc xù của Jacob chỉa về nhiều hướng, gần như dài đến tận cằm.

"Em ổn không Jake?"

" Chỉ là mệt mỏi thôi," cậu ấy trả lời trong khi lái xe đỗ vào sân rộng. " Hôm nay chị muốn làm gì?" Cậu hỏi tôi sau khi dừng hẳn.

Mắt tôi nhìn cậu trong giây lát " Lang thang đâu đó nhé " tôi đề nghị. Trông cậu ấy không có vẻ gì là tươi tỉnh lên đôi chút." Chúng ta có thể lái moto đi đâu đó sau."

" Được, được" cậu nói.

Không có ai ở nhà cả, điều đó hơi lạ. Tôi luôn nghĩ rằng bác Billy luôn luôn phải ở nhà.

"Bố em đâu?"

"Ông xuống Clearwater rồi. Bố buồn nhiều từ khi bác Harry chết. Bác Sue thấy cô đơn."

Jacob ngồi xuống chiếc ghế dài, chiếc ghế hơi nhỏ và ngồi dịch vào một góc để có chỗ cho tôi.

" Oh, thật tốt. Tội nghiệp bác Sue."

" Ừ...Bác ấy có vài vấn đề rắc rối...với mấy đứa con..." Jacob ngập ngừng.

" Tất nhiên rồi, rất khó khăn với Seth và Leah, bố mất..."

"Uh-huh" cậu đồng ý. Cậu cầm cái điều khiển bật tivi lên không có vẻ gì là thực sự muốn xem cả. Cậu ngáp dài.

" Có chuyện gì với em vậy Jake. Trông em dật dờ lắm.

"Em ngủ có hai tiếng tối qua, và bốn đêm trước cũng vậy," cậu nói với tôi. Jacob duỗi tay ra, tôi có thể nghe thấy tiếng kêu của các khớp xương. Cậu để tay lên thành ghế sau tôi, và ngửa đầu dựa vào tường. "Em kiệt sức rồi."

"Sao em không ngủ?" Tôi hỏi.

Cậu nhăn mặt " Sam dạo này khó chịu lắm. Anh ấy không tin bọn hút máu người của chị. Em phải thay đổi hình dạng để canh chừng luân phiên hai tuần nay rồi mà chẳng có gì hết, anh ấy thì vẫn chưa chịu thôi. Thế nên giờ chỉ có một mình em làm mọi việc.

"Thay đổi hình dạng canh chừng luân phiên? Chỉ là vì em đang cố gắng canh chừng cho chị? Không được đâu Jake! Em cần phải ngủ. Chị ổn mà."

" Không vấn đề gì đâu. Mắt cậu bất ngờ đầy cảnh giác. " À, chị đã biết ai vào phòng chị chưa? Có gì mới không?"

Tôi lờ đi câu hỏi thứ hai. " Không, bọn chị vẫn chưa tìm ra ai, um, có khi chỉ là một ai đó ghé thăm thôi."

" Vì thế em vẫn phải canh chừng," cậu nói và nhắm mắt lại.

" Jake à..." Tôi bắt đầu than vãn.

" hey, ít nhất em có thể làm điều đó cho chị- em nguyện làm người bảo vệ suốt đời cho chị mà, nhớ không. Em là người hầu cận cho chị mà."

" Chị không muốn có một người hầu cận."

Cậu ấy vẫn không mở mắt ra. " Thế chị muốn gì nào, Bella?"

" Chị muốn người bạn Jacob- và chị không muốn cậu ấy sống dở chết dở, làm bản thân mình bị thương bởi những cố gắng không cần thiết-..."

Cậu ấy ngắt lời tôi. " Chị nghĩ như thế này đi- em rất hy vọng em có thể theo dõi và bắt được một tên ma cà rồng em được phép giết hắn, được không?"

Tôi không trả lời. Cậu ấy nhìn tôi, dò xét thái độ.

" Đùa thôi, Bella."

Tôi nhìn vào chiếc tivi.

" Vậy, chị có bất kì kế hoăch gì đặc biệt vào tuần sau. Chị sẽ tốt nghiệp. wow. Một việc lớn đó." Giọng cậu trở nên bèn bẹt, và sắc mặt vẫn mệt mỏi, phờ phạc khi cậu ấy lại nhắm mắt lại- lần này không phải vì kiệt sức mà vì...Tôi nhận ra rằng tốt nghiệp vẫn là một điều kinh khủng đối với cậu ấy, mặc dù ý định đó của tôi đã bị phá hỏng rồi.

"Không có kế hoạch gì đặc biệt cả," tôi nói thận trọng, hy vọng cậu ấy nghe được sự chắc chắn trong những lời nói của mình để không hỏi han thêm gì nữa, Tôi không muốn đề cập đến chuyện đó lúc này, Một mặt cậu ấy không muốn có thêm bất kỳ cuộc tranh luận gay gắt nào. Một điều khác là cậu ấy có thể hiểu được sự lo lắng bồn chồn của tôi. " ua, Chị phải đến bữa tiệc tốt nghiệp. bữa tiệc của chính chị." Tôi nói bằng một giọng rất kinh sợ. " Alice thích các bữa tiệc và cô ấy mời cả thị trấn đến đến nhà mình. Điều đó sẽ rất khủng khiếp."

Cậu mở mắt khi tôi nói, và nở một nụ cười an ủi khiến mặt cậu nhìn bớt đi vẻ mệt mỏi. "em chẳng nhận được lời mời nào cả. em bị tổn thương đấy," cậu ấy trêu trọc.

" em luôn được mời mà. Đó là bữa tiệc của chị, nên chị có thể mời bất cứ ai chị muốn."

" cám ơn chị," Jacob hài lòng nói, mắt cậu lại khép lại.

" chị ước em sẽ đến" Tôi nói mà chẳng hy vọng gì." Điều đó sẽ rất vui. Đối với chị."

" Chắc chắn rồi" cậu ấy lẩm bẩm. " điều đó rất...khôn ngoan..." Giọng cậu kéo dài nhỏ dần. Vài giây sau, cậu ấy đã ngáy dài.

Tội nghiệp Jacob. Tôi nhìn khuôn mặt ngủ say sưa của cậu, và thích những gì mình nhìn thấy. Khi cậu ngủ, không còn bất cứ dấu vết nào của sự đề phòng và sự hung bạo và cậu ấy trở về là cậu bé người bạn thân thiết nhất của tôi trước khi biến đổi thành người sói. Cậu trông trẻ hơn rất nhiều, lại trông giống như Jacob của tôi.

Tôi nép mình gọn vào ghế để cậu chợp mắt, hy vọng ngủ một lúc sẽ giúp cậu ấy khá lên. Tôi chuyển qua nhiều kênh, chẳng có gì đáng xem. Tôi chọn kênh nấu ăn, tôi ít khi cố gắng nhiều để chuẩn bị bữa ăn cho bố. Jacob tiếp tục ngáy, to hơn, tôi tắt tivi đi.

Tôi thấy được thư giãn nhiều, còn cảm thấy buồn ngủ nữa. tôi cảm thấy ngôi nhà này an toàn hơn nhà của tôi, có lẽ bởi vì sẽ không có ai vào đây để săn lùng tôi. Tôi ngồi trên ghế sofa chợt nghĩ về việc mình cũng nên chợp mắt một lúc. Nhưng tiếng ngày của Jacob khiến tôi khó có thể ngủ được. Nên thay vì ngủ tôi bắt đầu nghĩ vẩn vơ.

Kỳ thi cuối cùng đã xong, hầu hết các bài thi đều ổn. Giải tích là ngoại lệ, tôi chưa biết là mình đỗ hay trượt nữa. Quãng đời học sinh của tôi vậy là qua rồi. Tôi không chắc lắm về cảm xúc của mình về điều đó. Tôi không thể nhìn nhận điều đó một cách khách quan, thoải mái được khi cuộc sống là một con người của tôi cũng kết thúc.

Không biết Edward còn giương cao lý do " không phải vì em sợ" bao nhiêu lâu nữa. Tôi phải kiên quyết giữ vững quyết định của mình.

Nếu tôi nghĩ thực tế, thì tôi đã yêu cầu Carlisle biến đổi mình lần nữa khi đến thời hạn là sau khi tốt nghiệp. Forks trở thành một nơi đầy rẫy nguy hiểm như là có chiến tranh. Không, phải nói là nơi đó là chiến tranh. Chưa tính đến việc...đó là một lý do để không tới bữa tiệc tốt nghiệp. Tôi tự cười bản thận mình khi toàn nghĩ đến toàn điều vớ vẩn. Ngốc nghếch thật...toàn là tự thuyệt phục mình.

Nhưng Edward đúng- Tôi vẫn chưa thực sự sẵn sàng.

Và tôi không muốn thực tế. Tôi chỉ muốn anh là người biến đổi tôi. Đó không còn là một khát vọng thuần túy lý chí nữa rồi. Tôi chắc chắn về điều đó- chỉ 2 giây sau khi kẻ đó cắn tôi và nọc độc bốc cháy trong huyết mạch tôi- tôi thực sự không còn quan tâm đến ai làm chuyện đó. Điều đó không khác biệt. Rất khó để định nghĩa thậm chí là chính với bản thân mình, tại sao lại như thế. Có lẽ chỉ do một điều anh là người đưa ra lựa chon, anh giữ tôi thật chặt và không cho phép tôi biến đổi, anh luôn luôn bảo vệ tôi. Thật trẻ con, nhưng tôi thích cái ý nghĩ rằng đôi môi anh là điều cuối cùng tôi có thể cảm nhận. Xấu hổ hơn nữa, có một điều mà tôi sẽ không bao giờ nói ra. Tôi muốn chính nọc độc của anh đầu độc tôi. Điều đó sẽ khiến tôi thuộc về anh theo một cách hữu hình, hoàn toàn xác định được.

Nhưng tôi biết anh sẽ dính như keo cái ý đồ kết hôn trước- bởi vì anh biết không thể trì hoãn được nữa mọi việc xảy ra quá nhanh. Tôi cố gắng tưởng tượng ra mình sẽ nói gì với bố mẹ về việc sẽ kết hôn vào mùa hè này. Nói với Angela, Ben và Mike. Tôi không thể. Tôi không thể nghĩ về những điều sẽ phải nói. Nói rằng tôi sẽ thành ma cà rồng có thể còn dễ dàng hơn. Và một điều tôi chắc chắn là mẹ tôi- nếu biết mọi điều- sẽ phản đối kịch liệt đám cưới hơn là việc tôi biến thành ma cà rồng. Tôi tự cười mình khi tưởng tượng ra thái độ của mẹ.

Trong giây lát, tôi nhìn thấy viễn cảnh tôi và Edward mang những đôi cánh, mặc kiểu quần áo ở một thế giới khác. Ở thế giới đó, sẽ không ai ngạc nhiên nếu chúng tôi trao nhẫn cưới. Ở một nơi đơn giản hơn, nơi tình yêu được thể hiện theo những cách đơn giản hơn.

Jacob ngáy to và xoay người. Cậu ấy để tay ra sau và kìm chặt tôi về phía mình. Cậu ấy nặng và rất nóng nên một lúc tôi đã cảm thấy nóng bức. Tôi cố thoát khỏi tay cậu mà không làm cậu tỉnh giấc, nhưng tôi đẩy tay cậu ấy hơi mạnh, cậu ấy mở bừng mắt. cậu ấy nhảy dựng lên nhìn xung quanh với vẻ thảng thốt.

" Cái gì vậy? cái gì vậy?" cậu ấy hỏi dồn

" Chị đây mà. Jake. Xin lỗi đã đánh thức em".

Cậu ấy quay lại nhìn tôi bối rối. " Bella?"

" Hey, ngủ tiếp đi"

"Ôi trời! em ngủ thiếp đi hả? em xin lỗi! em ngủ bao nhiêu lâu rồi?

" Một lúc thôi. Chị không để ý."

Cậu ấy ngồi phịch xuống ghế cạnh tôi. "wow. Xin lỗi về chuyện đó nha, thật đấy!"

Tôi vuốt nhẹ nhàng lên mái tóc của cậu ấy, cố gắng làm cho mái tóc bờm xờm của cậu ấy có trật tự hơn. " Đừng nghĩ thế. Chị rất vui vì em ngủ được một lúc."

Cậu ấy ngáp dài và duỗi người ra. " em đúng là vô vị thật. Thảo nào mà bố em đi suốt."

" Em ổn mà." Tôi nói chắc chắn với cậu.

" Ugh, ra ngoài đi chị. Em cần đi chơi nếu không em sẽ lại ngủ tiếp đấy."

" Jake, em ngủ đi. Chị ổn mà. Chị sẽ gọi anh Edward đến đón chị." Tôi cho tay vào túi khi đang nói, và không tìm thấy gì. "Ôi, cho chị mượn điện thoại của em. Chị nghĩ là chị để nó ở trên xe rồi." tôi bực mình với tính đãng trí của mình.

" Không" Jacob nói và nắm lấy tay tôi. " Không, ở lại đây. Em không thể tin được lại lãng phí thời gian thế này."

Cậu kéo tôi khỏi cái tràng kỷ, và đi ra ngoài, cúi đầu khi đi qua bậu cửa. Trời trở lên lạnh hơn, thậm chí là rét- sắp có một trận bão, như là kiểu thời tiết của tháng hai, chứ không phải là tháng 5.

Thời tiết lạnh lẽo khiến Jacob cảnh giác hơn. Cậu ấy bước ra phía trước ngôi nhà kéo theo tôi.

" em như là kẻ ngốc vậy." cậu ấy nói với bản thân mình.

" chuyện gì vậy Jake? Em vẫn chưa tỉnh ngủ hả?" tôi nhún vai.

" em muốn nói chuyện này với chị. Em không thể tin được việc này."

" Nói với chị ngay bây giờ đi," tôi nói.

Cậu ấy nhìn vào mắt tôi vài giây thôi, sau đó nhìn nhanh về phía những cái cây. Hình như cậu ấy đang xấu hổ, và rất khó để nói mọi chuyện.

Tôi bỗng nhớ những gì mà Edward đã nói khi anh đưa tôi đến đây- rằng Jacob sẽ nói với tôi những điều mà cậu ấy đang nghĩ trong đầu. Tôi bắt đầu cảm thấy bối rối.

" Nghe này" Jacob nói " em định nói theo cách khác cơ." Cậu ấy cười, và đó như là cười với chính bản thân mình hơn. " dịu dàng hơn" cậu nói thêm. Em sẽ làm được điều đó, nhưng"- và cậu ấy nhìn lên những đám mây âm u và tiếp tục- " nhưng em hết thời gian để làm rồi."

Cậu ấy lại cười, hơi lo lắng. Chúng tôi vẫn bước đi chậm rãi.

" Em định nói về chuyện gì" tôi thắc mắc.

Cậu ấy hít sâu. " Em muốn nói với chị vài điều. Và chị đã biết rồi...nhưng em nghĩ mình nên nói ra thì hơn."

Tôi đứng lại và cậu ấy cũng vậy. Tôi vòng tay quanh eo mình. Tôi chắc chắn là mình không muốn nghe những gì cậu ấy sắp nói.

Cậu ấy nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc rồi nhìn vào tôi.

"Em yêu chị, Bella," Jacob nói bằng một giọng dứt khoát chắc chắn. " Bella, em yêu chị. Em muốn chị chọn em thay vì anh ta. Em biết chị không có cảm nhận theo cách đó. Nhưng em muốn sự thật được nói ra để chị biết cảm nhận của chị. Em không muốn có bất cứ sự hiểu lầm nào giữa chúng ta."

Nhật Thực (Eclipse)

Stephenie Mayer

chương 15

ĐẶT CƯỢC

Tôi nhìn cậu ta chằm chằm 1 lúc lâu, lặng người, tôi ko nghĩ ra điều gì để trả lời

Khi thấy vẻ mặt chết lặng của tôi, sự nghiêm túc biến mất trên mặt cậu.

"Đc rồi" cậu nói, nhe răng cười "Đấy là tất cả"

"Jake .." tôi thấy như cổ mình bị mắc nghẹn. Tôi cố gắng nuốt trôi " Chị ko thể - ý chị là, chị ko .... Chị phải đi đây"

Tôi quay đi, nhưng cậu ta đã tóm đc vai tôi và kéo mặt tôi lại.

"ko, chờ đã, Em biết điều đó, nhưng Bella à, nhìn em đi, trả lời em đc ko? Chị có muốn bỏ em và ko bao giờ còn gặp lại?Hãy thành thật đi"

Thật khó để tập trung vào câu hỏi đó, tôi mất vài phút để tìm đáp án " Ko, chị ko muốn" Cuối cùng tôi thừa nhận.

Jacob lại nhe răng cười " Thấy ko"

"Nhưng chị ko muốn em ở bên chị như cái lí do em muốn có chị ở bên cạnh" tôi phản đối

"Nói cho em xem chính xác thì tại sao chị muốn em ở cạnh chị ?"

Tôi suy nghĩ thận trọng "Chị nhớ em khi xa em. Khi em hạnh phúc " Tôi cẩn thận dè dặt" Nó làm chị cũng thấy hạnh phúc nhưng chị cũng sẽ có thể nói như đối thế với Charlie, Jacob à, chúng ta là gia đình, chị yêu em, nhưng ko phải là tình yêu đôi lứa.

Cậu ấy cúi đầu, điềm tĩnh " Nhưng em muốn chị ở bên em"

"Được" tôi thở dài. " Anh ấy ko thể ngăn cản chị đc"

" Và rồi em sẽ vẫn ở bên cạnh quấy rầy chị "

" Em là người thích hành hạ người khác " tôi lầm bầm

"Đúng vậy" Cậu búng ngón tay vào má tôi, tôi đẩy ta cậu ra

" Em có nghĩ là mình nên cư xử tốt hơn với bản thân, chỉ 1 chút thôi?" tôi hỏi, tức tối.

"Ko, em ko nghĩ thế. Chị đã quyết rồi,Bella à, chị phải chấp nhận hết tất tật của em - kể cả em có cư xử ko tốt- hoặc chỉ 1 phần "

Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, nản chí " ko có gì để nói thêm"

"Chị cũng vậy"

Điều đó làm tôi thỏai mái, tôi vô tình bước lại 1 bước. Cậu ấy đúng. Nếu tôi ko giải thích -và cũng quá tha thiết- tôi sẽ nói với cậu ta tôi ko muốn là ban của cậu và bỏ đi. Thật sự sai lầm nếu tôi cố níu giữ tình bạn mà việc đó lại làm tổn tổn thương cậu ta . Tôi ko biết mình đang làm gì, nhưng đột nhiên, tôi chắc rằng việc đó chẳng tốt đẹp gì.

"Em đúng" Tôi thì thầm.

Cậu cười " Em sẽ tha thứ cho chị. Chỉ để làm em ko phát điên. Bởi vì em gần đây em đã quyết định rằng sẽ ko từ bỏ. Thực sự có những việc ko thể cưỡng lại đc bởi rất nhiều nguyên do"

"Jacob" Tôi nhìn chăm chú vào tôi mắt đen của cậu, có làm cho cậu ta nghiêm túc hơn "Chị yêu anh ấy", Jacob, đó là tất cả cuộc sống của chị"

"Em cũng yêu chị" cậu ta nhắc tôi. Cậu ta nắm chặt tay khi tôi bắt đầu cương quyết "Ko hẳn là như vậy, em biết, nhưng hắn ta cũng ko phải là tất cả cuộc sống của chị, ko hơn. Có thể hắn cũng đã từng 1 lần sống, nhưng đã chấm dứt rồi. Và giờ hắn sẽ chỉ có cái chết với kết quả của sự chọn lựa đó- chính em"

Tôi lắc đầu "Em ko thể"

Đột nhiên cậu ta nghiêm túc, cậu đặt tay dưới cằm tôi, giữ chặt để tôi ko thể tránh ánh nhìn chăm chú của cậu ta.

"Cho đến khi trái tim chị ngừng đập, Bella ạ" cậu nói " Em sẽ ở đây - đấu tranh. Đừng quên chị có quyền lựa chọn "

"Chị ko muốn lựa chọn" tôi đồng ý, có giật cằm mình lại nhưng ko thành công " Và nhịp đập trái tim chị đang đc tính đếm , Jacob ạ. Thời gian gần hết rồi"

Cậu nheo mắt " Thêm lí do nữa để đấu tranh- chiến đấu quyết liệt hơn trong khi em còn có thế" Cậu thì thầm.

Vẫn giữ lấy cằm tôi,các ngón tay giữ quá chặt. Đến mức làm tôi đau. Và tôi thấy sự quyết tâm trong ánh mắt bất ngờ của cậu ta

"Và ..." tôi bắt đầu kháng cự, nhưng quá trễ.

Môi cậu ấy đã đặt lên môi tôi, ngăn tôi phản kháng. Cậu ta hôn tôi 1 cách mãnh liệt, dữ dội, tay còn lại níu chặt phía sau cổ tôi, khóa chặt để tôi ko có cơ thoát. Tôi dùng tất cả sức mình đẩy mạnh vào ngực cậu, nhưng cậu ấy dường như còn chẳng nhận thấy. Đôi môi cậu ta vẫn dịu êm , như cố chọc tức , đôi môi khiến tôi chìm trong ấm áp, 1 cách lạ lùng.

Tôi ôm lấy mặt cậu ta, cố đẩy nó ra xa, nhưng lại thất bại, lần này thì có vẻ cậu ta đã chú ý , tôi nghĩ vậy, và làm cậu ấy tiến thêm. Đôi bờ môi mạnh mẽ của cậu làm môi tôi mở rộng ra, tôi có thể cảm thấy hơi thở nóng bỏng trong miệng mình.

Theo bản năng , tôi thả lỏng tay , rũ xuống. Tôi mở mắt và kko phản kháng, ko cảm nhận gì hết,.... chỉ muốn cậu ta dừng lại.

Nó có hiệu quả. Sự tức giận tan biến, và cậu đẩy tôi lùi xa để nhìn thẳng tôi. Cậu ta lại ấn đôi môi mềm mại vào môi tôi, 1 lần, 2 lần .... và 3 lần, tôi lờ đi, như 1 bức tượng và chờ đợi.

Cuối cùng, cậu ta hôn lên khuôn mặt, quanh cách đường nét.

"Giờ cậu xong chưa?" Tôi ko ko có tẹo cảm xúc nào trong giọng nói.

"Rồi" cậu thở dài và bắt đầu cười, mắt nhắm nghiền.

Tôi rụt tay về và giơ tay lên , thụi mạnh 1 cú vào mặt cậu ta với tất cả sức lực bình sinh.

Có tiếng nghiến răng lạo xạo

"Ow!OW!" tôi hét lên, tôi chạy loạn cả lên 1 cách điên cuồng trong đau đớn ôm lấy tay trc ngực. Nó đã gẫy. Tôi có thể cảm thấy...

Jacob nhìn tôi chằm chằm trong cơn hỏang loạn " Chị ổn ko?"

"Ko. Chết tiệt, em bẻ gẫy tay chị rồi!"

"Bella, chị ko bị gãy tay. Nào, đừng có nhảy lung tung như thế nữa, để em xem nó nào"

"Đừng chạm vào chị, chị sẽ đi về ngay bây giờ!"

"Lấy xe của em mà đi" cậu ta nói 1 cách bình tĩnh.Cậu ta thậm chỉ còn ko gãi quai hàm như trong phim. Thật tồi tệ.

"Ko, cảm ơn" tôi rít lên" Chị thích đi bộ" tôi quay trở ra đường lớn. Chỉ cách vài dặm để tới rìa đường. Càng sớm rời cậu ta càng tốt. Alice sẽ thấy tôi và câo ấy sẽ cử người đến đón tôi.

" em chỉ lái xe đưa chị về thôi" Jacob nài nỉ. Ko tin đc, cậu ta còn có gan khoác tay mình lên eo tôi.

Tôi đẩy mạnh cậu ta ra

"Được" Tôi gầm ngừ " Cứ chở đi! Tôi ko thể chờ để xem Eward sẽ làm gì cậu!Tôi hi vọng rằng anh ấy sẽ cắn cổ cậu , cậu thật huyên hoang, khó chịu, 1 con "chó" thoái hóa"

Jacob đảo mắt. Cậu dẫn tôi vào ghế hành khách và giúp tôi vào xe. Khi đã ở sau tay lái, cậu huýt sáo.

"Chị có làm em bị đau ko?" tôi hỏi tức giận và bực mình.

"Chị đang đùa đấy à? Nếu chị ko bắt đầu hú lên thì em ko biết rằng chị đang cố đánh em. Có thể em ko đc làm bằng đá, nhưng em cũng ko quá mềm oặch"

"Chị ghét em, Jacob Black"

"Điều đó cũng tốt.Ghét là 1 cảm xúc rất mãnh liệt"

"Chị sẽ cho em thấy thế nào là mãnh liệt " Tôi thì thầm qua hơi thở. " tàn sát ,cho đến tận cùng của tội ác mãnh liệt"

"Oh, nhanh lên" cậu ta nói, cổ vũ nhiệt tình,và lại trông như cậu ta bắt đầu lại huýt sáo.

" Như vậy tốt hơn là hôn 1 cục đá"

" Ko công bằng tẹo nào" tôi lạnh lùng nói với cậu

Cậu bĩu môi" Chị chỉ có thể nói thôi"

"Nhưng chị ko phải"

Nó hình như làm cậu ta bực mình 1 giây, nhưng sau đó vênh mặt lên " Chị điên quá. Em ko có tẹo kinh nghiệm nào trong những chuyện lọai này, nhưng em tự thấy nó là thật kì lạ 1 cách tuyệt vời

"ugh" tôi rên rỉ

"Chị sẽ nghĩ về nó đêm nay, khi anh ấy tưởng chị đang ngủ, chị sẽ cân nhắc về lựa chon của mình. "

"Nếu em nghĩ về chị đêm nay,nó sẽ là nguyên nhân để em có 1 đêm mơ mộng hão huyền"

Cậu lái chậm lại để quay lại nhì tôi với đôi mắt đen bao la và tha thiết

"Thử nghĩ xem nó sẽ như thế nào. Bella" cậu cương quyết nhưng vẫn nhẹ nhàng, giọng nói trở nên tha thiết hơn. " Chị ko cho em cơ hội nào cả. Chị biết Charlie sẽ rẩt vui nếu chị chọn em. Em sẽ bảo vệ chị tốt như bọn ma cà rồng có thể làm- có thể là tốt hơn. Và em sẽ khiến chị hạnh phúc, Bella. Có nhiều thứ em có thể làm cho chị mà hắn ko thể. Em cược là hắn ko thể hôn chị như thế, bởi vì hắn sẽ làm chị bị thương. Em thì sẽ ko bao giờ, ko bao giờ làm chị bị thương, Bella à"

Tôi ôm lấy cánh tay bị đau.

Cậu ta thở dài "đấy là thiếu sót của em, chị nên biết nghĩ hơn"

"Jacob, chị ko thể hạnh phúc nếu ko có anh ấy"

"Chị ko bao giờ cố" cậu phản đối " Khi hắn bỏ đi, chị đã dùng tất cả sức mạnh của mình để níu giữ hắn. Chị có thể có hạnh phúc nếu chị muốn. Chị có thể hạnh phúc với em"

"Chị ko muốn sống hạnh phúc với bất cứ ai trừ anh ấy" tôi khăng khăng.

"Chị sẽ ko bao giờ có giá trị với hắn như chị đối với em. Hắn đã bỏ rơi chị 1 lần thì hắn cũng có thể lặp lại điều đó lần nữa"

"Ko, anh ấy sẽ ko làm như vậy" Tôi nói qua kẽ răng. Kỉ niện đau buồn còn trong tôi như 1 lằn roi da. Nó làm tôi muốn làm anh phải lo lắng đâu khổ " Anh đã bỏ em 1 lần" tôi nhớ lại giọng nói lạnh lùng của anh, nghĩ về những tuần lễ anh đã lẩn tránh tôi, những từ ngữ anh đã nói với tôi trong khu rừng gần nhà anh ....

"Em ko bao giờ làm vậy" cậu ta thanh minh kích động"Họ đã bảo em ko đc nói cho chị- vì nó ko an tòan cho chị nếu chúng ta ở cùng nhau. Nhưng em ko bao giờ rời bỏ chị, ko bao giờ! Em thường chạy quanh nhà chị vào ban đêm- cũng như việc em đang làm bây giờ. Chỉ để chắc rằng chị vẫn ổn thỏa"

Tôi sẽ ko để cậu ta khiến tôi thấy buồn bã vì cậu ta lúc này

"Đưa chị về nhà. Tay chị đau"

Cậu thở dài và bắt đầu lái xe ở tốc độ bình thường, quan sát đường đi.

"Chỉ thử nghĩ về việc đó xem, Bella"

"Ko" tôi nói ngoan cố.

"Tôi nay chị sẽ nghĩ. Và em sẽ nghĩ về chị trong khi chị nghĩ về em"

"Như em đã nói, 1 đêm mơ mộng"

Cậu ta nhe răng cười " Chị hôn lại em"

Tôi thở hổn hến, Vô thức, tôi lại cuốn tay lại thành 1 nắm đấm, rít lên khi cái tay bị gãy của tôi phản ứng lại

"Chị ổn chứ?" Cậu hỏi

"Ko ổn"

"Em nghĩ, mình có thể về nói sự khác biệt"

"Em ko có lựa chọn - đó ko phải là hôn lại,mà là chị đang cố đá em xuống địa ngục, em thật ngớ ngẩn"

Cậu ấy cười rống lên, giọng khàn khàn "Tự ái rồi. Em sẽ nói hầu hết đều là sự phòng vệ thái quá"

Tôi thở 1 hơi sâu. Ko có điểm nào để tranh cãi với cậu ta, cậu ấy sẽ uốn cong mọi điều tôi nói. Tôi tập trung vào cánh tay mình, cố duỗi các ngón tay, để xác định chỗ bị gãy. Vài vết xước trên khớp ngón tay. Tôi rên rỉ.

"Em thực sự xin lỗi về tay chị" Jacob nói, giọng nói hòan tòan chân thành "Lần tới chị muốn đánh em thì hãy dùng gậy đập bóng chày hay cái xà beng ấy nhé, đc ko?"

"Đừng nghĩ tới nữa thì chị sẽ tha lỗi cho em" Tôi lẩm bẩm.

Tôi đã ko nhận ra chố chúng tôi đang đi cho tới khi ra đến đường lớn.

"Tại sao em lại nói chuyện với chị ở đây?"Tôi gặng hỏi.

Cậu ấy nhì tôi ngây ra" Em nghĩ chị nói chị đang đi về?"

"Ugh, chị đóan em có thể đưa chị về nhà Eward, em có thể ko?" Tôi cắn răng trong tâm trạng thất vọng

Có nuhững nét nhăn nhó trên khuôn mặt và tôi có thể thấy rằng điều đó làm cậu khó chịu hơn bất cứ gì tôi đã nói.

"Đây là nhà chị , Bella." Cậu lặng lẽ nói.

"Đúng, nhưng có bác sĩ nào sống ở đây ko?" tôi hỏi, và lại tiếp tục ôm lấy tay.

"Oh", cậu ta nghĩ về điều đó trong 1 phút" Em sẽ chở chị đến bệnh viện hoặc Charlie có thể chở chị"

"Chị ko muốn đến bệnh viện, nó phiền phúc và ko cần thiết"

Cậu để chiếc Rabbit đỗ trc ngôi nhà, thân trọng cân nhắc với vẻ ko chắc chắn. Chiếc xe tuần tra của Charlie đang ở bên đường .

Tôi thở dài" Về nhà đi , jacob"

Tôi bò ra khỏi xe 1 cách vụng về, đi thẳng vào nhà. Động cơ đã tắt phía sau tôi và tôi bực mình hơn là ngạc nhiên khi thấy Jacob lại bên cạnh tôi.

"Chị sẽ làm gì?" cậu hỏi.

"Chị sẽ lấy 1 ít đá chườm lên tay, rồi sau đó chị sẽ gọi Eward và nói anh ấy đến để mang chị tới chỗ Carlisle chữa tay, Rồi nếu em vẫn còn ở đây, chị sẽ đi kiếm 1 cái xà beng"

Cậu ta ko trả lời. Cậu ,ở cửa trc và giữ cửa cho tôi

Chúng tôi lặng lẽ bước qua phòng khách, nhơi Charlie đang nằm trên sofa.

"Hey, các con" Ông bảo, vẫn nằm nguyên. "Rất vui vì thấy cháu, Jake"

"Chào chú Charlie" Jacob đáp lại 1 cách máy móc và dừng lại . tôi tiến vào bếp

"Có chuyên gì ko hay với con bé ah?" Charlie ngạc nhiên

"Chị ấy nghĩ là mình bị gãy tay"Tôi nghe Jacob nói với ông. Tôi tới chỗ ngăn đá và lấy khay đựng đá

"Con bé bị gãy tay như thế nào?" Như 1 người cha, tôi nghĩ Charlie phải ít pha trò hơn và nên lo lắng nhiều hơn 1 chút

Jacob cười "Chị ấy đánh cháu"

Charlie cũng cười, tôi vừa giận dữ trong vừa đập khay đá vào cạnh chậu rửa. Những viên đá lác đác trong lòng chậu, và tôi vốc lấy 1 vốc đầy bằng bằng cánh tay còn lành lặn.rồi bọc các viên đá trong cái khăn rửa bát trên bệ bếp.

"Tại sao nó lại đánh cháu?"

"Bởi vì cháu hôn chị ấy" Jacob nói mà chẳng hề xấu hổ.

"Tốt cho cháu đấy,cậu bé ạ" Charlie cổ vũ cậu ta

Tôi nghiến răng và đi gọi điện thoại, Tôi bấm số cầm tay của Eward.

"Bella à?" Anh trả lời ở hồi chuông đầu tiên. Giọng anh bớt căng thẳng hơn - anh đang hài lòng. Tôi có thể nghe thấy tiếng động co Volvo ở phía sau. Anh đang ngồi sẵn trên xe, vậy thật tốt " Anh đã để lại điện thoại ...anh xin lỗi, Jacob đã chở em về à?"

"Vâng" tôi càu nhàu" Anh làm ơn tới và đón em nhé?"

"Anh đang đi đường" anh nói cùng lúc " Có chuyện gì ah?"

"Em muốn Carlised xem tay hộ em, em nghĩ nó bị gãy "

Sự yên lặng đã biến mất ở phòng ngòai và tôi ngạc nhiên bất ngờ khi Jacob cài chốt cửa. Tôi cười tàn nhẫn, tưởng tượng ra sự khó chịu của cậu ta.

"Có chuyện gì vậy?" Eward hỏi gặng, giọng anh bình tĩnh.

"Em đã đánh Jacob" tôi thú nhận

"Tốt" Eward nói 1 cách thất vọng " Anh nghĩ anh xin lỗi vì đã làm em bị thương"

Tôi cười 1 lúc vì giọng anh nghe như kiểu nói của Charlie.

"Em ước mình có thể làm cậu ta bị thương" tôi thở dài nản lòng " em ko có 1 chút sự nguy hiểm nào cả"

"Anh có thể sửa chữa việc đó" anh đề nghị

"Em đang hy vọng là anh sẽ nói vậy"

Có 1 khỏang lặng " Nghe nghe ko giống em" Anh nói, cảnh giác "Cậu ta đã làm điều gì vậy?"

"Cậu ta đã hôn em" tôi lẩm bẩm.

Tất cả những gì tôi nghe đc cuối cùng trên đường dây điện thoại là gia tốc của âm thanh.

Trong phòng khác ," Có thể cháu muốn đc tiễn về, Jake " ông gợi ý.

"Cháu nghĩ cháu sẽ làm lãng phí thời gian của bác nếu bác ko phiền "

"Tùy cháu thôi" Charlie thầm thì

"Chú chó vẫn ở đấy à?"

"Vâng"

"Anh đang rẽ ở góc đường" Anh nói giọng tối rầm, và ko còn ranh giới.

Khi tôi gác máy, mỉm cười, tôi nghe thấy tiếng chiếc xe của anh vang lên dưới đường. Phanh an tòan kêu to khi anh thắng xe . Tôi ra mở cửa.

"Tay con thế nào rồi?" Charlie hỏi khi tôi ngang qua ông .Charlie trông ko thỏai mái. Jacob lè lưỡi cạnh ông và ngồi trên ghế sofa với vẻ thỏai mái hòan tòan.

Tôi giơ bọc đá ra để chỉ "Nó đang sưng tấy lên"

"Có thể con nên chọn người ngay bên con " Charlie gợi ý.

"Có thể" Tôi tán thành. Bước ra mở cửa. Eward đang đợi.

"Cho anh xem nào" Anh lẩm bẩm.

Anh kiểm tra tay tôi 1 cách dịu dàng. Cẩn thận để nó ko làm tôi đau. Hai tay anh cũng gần lạnh như đá. Và chúng làm da tôi dễ chịu.

"Anh nghĩ em đúng về việc gãy tay" Anh bảo " Anh tin em,Em phải có có biện pháp với nó"

"Nhiều như em có " tôi thở dài "Hình như là ko đủ"

Anh nhẹ nhàng hôn cánh tay tôi "Anh sẽ chăm sóc nó" Anh hứa, và rồi anh gọi "Jacob"

Giọng anh vần bình tĩnh và hòa nhã.

"Nào, nào" Charlie cảnh báo

Tôi nghe Charlie rời chiếc sofa. Jacob tới cửa trước và còn hòa nhã hơn, nhưng Charlie đứng đằng sau ko xa cậu ta lắm. Vẻ mặt Jacob tỉnh táo và háo hức.

"Tôi ko muốn có đánh nhau, các anh có hiểu ko?" Charlie chỉ nhìn mỗi Eward khi ông nói" Tôi có thể giơ phù hiệu ra nếu yêu cầu của tôi còn trong giờ làm việc"

"Điều đó sẽ ko cần thiết đâu ạ " Eward nói trong giọng kiềm chế.

"Sao bố ko bắt giữ con đi, bố?" Tôi gợi ý " thụi cậu ấy 1 quả "

"Ko"Jacob nhe răng cười, ko thể kiềm chế đc " em sẽ thanh tóan việc này vào 1 dịp khác"

Eward nhăn mặt

Bố!Bố có cây gậy bóng chày ở trong phòng phải ko?Con muốn mượn nó 1 lúc

Charlie nhìn tôi 1 cách bình thản" Đủ rồi, Bella"

"Hãy tìm Carlisle để xem vết thương của em trước khi em bị bỏ tù" Eward nói. Anh vòng tay quanh tôi và nhấc tôi qua cửa.

"Được" Tôi nói, vòng đối diện lại với anh. Em sẽ ko tức giận nữa Bây giờ Eward đã ở bên em"

"Việc gì đang xảy ra vậy?Con điên à?"

"Cho cháu vài phút, Charlie" Jacob trả lời "Đừng lo, Cháu sẽ trở lại đây"

Tôi quay lại nhìn Jacob đang đi theo chúng tôi. Dừng lại để đóng cửa trong sự ngạc nhiên của và vẻ mặt ko mấy dễ chịu của Charlie .

Đầu tiên Eward phớt lờ cậu ta, dẫn tôi ra xe. Anh giúp tôi ngồi vào trong và đóng cửa, xong anh quay lại đối mặt với Jacob trên đường đi.

Tôi nhòai người lo lắng mở của sổ xe. Charlie ở trong nhà, nhìn trộm ra qua tấm rèm trc phòng.

Tư thế của Jacob hòan tòan thỏai mái, tay cậu ta vòng trc ngực, nhưng quai hàm cứng lại.

Eward nói với giọng hòa nhã và lịch thiệp làm những từ ngữ đe dọa đc thốt ra nghe thật kì lạ " Tôi sẽ ko giết cậu bây giờ, bởi vì nó sẽ làm Bella đắc thắng"

"Hmph" Cậu ấy ngừ lên

Eward quay nghiêng người lại để ném cho tôi 1 nụ cười. Khuôn mặt anh vẫn rất bình thản. " Nó sẽ khiến em bực mình vào buổi sang " anh nói, đưa bàn tay vuốt má tôi.

Sau đó anh quay lại với Jacob." Nhưng nếu cậu lại khiến cô ấy bị đe dọa nữa - và tôi ko quan tâm lỗi đấy là do ai, tôi sẽ ko quan tâm nếu cô ấy đơn thuần sẩy chân, hoặc 1 vật lạ rơi từ trên trời trúng đầu cô ấy - Nếu cậu trả lại cô ấy cho tôi trong điều kiện ko hòan hảo như khi tôi rời cô ấy , thì cậu sẽ phải chạy băng cả 3 chân đấy. Cậu có hiểu ko,chó lai? "

Jacob trợn mắt

"Ai đang quay lại vậy?" tôi nói thầm

Eward tiếp tục như ko nghe thấy tôi." Và nếu cậu dám hôn cô ấy nữa, tôi sẽ đạp vỡ quai hàm cậu dùm cô ấy" Anh hứa, giọng anh đầy nhã nhặn, mượt như nhung và cả sự chết chóc.

"Nhưng nếu cô ấy muốn tôi làm thế?" Jacob kéo dài giọng, cao ngạo.

"Hah!" tôi cười thành tiếng.

"Nếu cô ấy thích thì tôi sẽ ko phản đối" Eward nhún vai, ko bận tâm " Cậu có thể muốn chờ cô nói điều đó, huớng hồ cậu lại tin vào cách nhận thức của mình - nhưng đó là sĩ diện của cậu"

Jacob nhe răng cười

"Cậu cứ ước đi" tôi làu bàu

"Đúng, cậu ta đã ước" Eward thì thầm

"Đc rồi, nếu anh lục đã lục tung đầu óc tôi xong rồi thì" Jacob nói với 1 đầy vẻ bực mình " Sao anh ko đi chăm sóc cẩn thận tay chị ấy?"

"Thêm 1 điều nữa" Eward chậm dãi nói"Tôi cũng sẽ đấu tranh vì cô ấy, cậu nên biết điều đó. Tôi ko nói giả dụ bất cứ điều gì, và tôi sẽ cũng sẽ chiến đấu lần thứ 2 như cậu làm"

"Tốt"Jacob gầm gừ, "Ko vui vẻ gì khi trừng phạt 1 ai đó mà mình ko có quyền"

"Cô ấy là của tôi" Giọng Eward đột ngột gầm vang trong bóng tối, ko còn điềm tĩnh như trước." Tôi ko nói tôi sẽ chiến đấu công bằng"

"Tôi cũng ko"

"Kẻ may mắn nhất"

Jacob gật gù "Đúng, có thể là người đàn ông giỏi nhất sẽ thắng"

"Có vẻ đúng đấy .... chó con"

Jacob hơi nhăn mặt, rồi lấy lại vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt và vòng qua Eward để cười với tôi.

"Em hy vọng tay chị sẽ sớm khá hơn, em thực sự xin lỗi vì đã làm chị đau"

Tôi quay mặt đi ko thèm nhìn cậu ta như trẻ con.

Tôi ko nhìnlại khi Eward đi vòng quanh ôtô và trèo vào ghế lái, bởi thế tôi ko biết nếu Jacob quay lại nhà tôi và tiếp tục ở đó, dõi theo tôi.

"Em cảm thấy thế nào?" Eward hỏi tôi khi anh lái xe đi.

"Bực mình"

Anh cười khúc khích "Ý anh là tay của em kia"

Tôi nhún vai" Em thấy tệ hơn "

Eward lái xe vòng quanhnhà để tới gara. Emmett và Roaslie đang ở đó, Đôi chân của Rosalie thật hòan hảo, phải thừa nhận như vậy kể cả khi chị ấy mặc quần Jean, Họ gắn lấy nhau trên chiếc xe Jeep đồ sộ của Emmett. Emmett đang ngồi cạnh chị , 1 tay đặt dưới xe chạm vào tay chị ấy. Mất 1 lúc để tôi nhận ra anh ấy đang cư xử như 1 cậu con trai bình thường.

Emmett tò mò quan sát khi Eward đỡ tôi ra xe 1 cách cẩn thận. Mắt anh ấy ko nhìn vào tay tôi tôi đã để nó trc ngực.

Emmett nhe răng cười " Lại bị ngã à Bella"

Tôi nhìn anh trừng trừng "Ko, anh Emmett, em đã nện người sói 1 phát vào mặt"

Emmett nháy mắt, rồi cười nổ tung như sấm

Khi Eward đỡ tôi đi qua 2 người, Rosalie nói từ dưới xe

"Jasper sẽ thắng vụ cá cược" Chị nói 1 cách tự mãn

Tiếng cười của Emmett im bặt 1 lúc, và nghiên cứu tôi với ánh mắt xem xét.

"Vụ cá cược nào?" Tôi nài nỉ hỏi khi quay lại với anh

"Cám ơn , Rosalie" Anh càu nhàu khi ôm chặt eo tôi để đỡ tôi vào nhà.

"Eward ..." tôi làu bàu

"Thật là trẻ con " anh nhún vai " Emmett và Jasper thích đánh bạc"

"Emmett sẽ kể với em" Tôi cố quay lại, nhưng cánh tay cứng như sắt ôm lấy tôi.

Anh thở dài" Họ đang cá xem em sẽ ... gặp rủi ro bao nhiêu lần trong năm đầu tiên"

"Oh" tôi nhăn nhó, cố dấu sự ngạc nhiên của mình kinh dị của mình khi tôi nhận ra điều anh giải thích " Họ có 1 vụ cá cược về số người mà em sẽ giết?"

"Đúng vậy" Anh miễn cưỡng thừa nhận" Rosalie nghĩ em sẽ tức mình vì sự biệt đãi của Jasper"

Tôi cảm thấy hơi cao hứng " Jasper đặt cược rát cao "

"Nó sẽ làm anh ấy thấy vui hơn nếu em có quãng thời gian dàn xếp vất vả. Anh ấy cố bắt đầu với những liên kết yếu đuối nhất"

"Chắc rồi, dĩ nhiên là vậy. Em đóan em sẽ giết thêm vài người nếu nó làm Jasper thấy hạnh phúc. Sao lại ko chứ?" Tôi đang nói lảm nhảm, giọng nói trống rỗng đều đều. Trong đầu mình, tôi đang thấy hình ảnh tít đầu của bài báo, danh sách tên những nạn nhân ..."

Anh ôm chặt tôi " Em ko phải lo về việc đó bây giờ. Thực tế, em ko bao giờ cần lo, nếu em ko muốn "

Tôi rên rỉ, và Eward nghĩ là do vết thương làm tôi khó chịu, anh kéo tôi nhanh hơn vào nhà.

Tay tôi bị gãy, nhưng ko có bất cứ 1 sự nguy hiểm nào, chỉ là rạn nứt 1 chút ở khớp ngón tay .Charlie đã nói tôi sẽ lành với 1 cái nẹp nếu tôi hứa đeo nó. Tôi đã hứa.

Eward nói tôi bị gãy lìa tay khi Carlisle chỉnh sử chiếc nẹp tay cho tôi. Anh lo lắng kêu lên vài lần nằng tôi bị thương nặng nhưng tôi đã trấn an anh rằng ko phải vậy.

Nếu cần lo thì có khối thứ để lo lắng hơn

Tất cả câu chuyện của Jasper về việc tạo ta những ma cà rồng mới đang thấm vào đầu tôi từ khi anh giải thích về quá khứ của mình. Bây giờ những câu chuyện đó đang nhảy lên thành tâm điểm các tin tức của anh và vụ cá cược của Emmett. Tôi ngạc nhiên về việc họ đang đánh cược, Cái giá thúc đẩy khi bạn đã có tất cả mọi thứ là gì?

Tôi luôn biết rằng mình sẽ khác biệt. Tôi khi vọng rằng tôi sẽ mạnh như Eward đã nói . Khỏe và nhanh và hầu hết mọi thứ, sự xinh đẹp . Ai đó có thể đứng cạnh Eward và cảm thấy rằng cô ấy thuộc về nơi đó.

Tôi đang cố ko nghĩ quá nhiều về những thứ tôi sẽ trở thành. Hoang dại, khát máu. Có thể tôi sẽ ko thể kiềm chế mình ko giết người. Những người xa lạ, những người ko bao giờ làm hại tôi . Những người sẽ làm tăng số lượng nạn nhân tử vong ở Seattle, những người có gia đình và bạn bè với tương lai của họ. Những người đang sống. Và tôi có thể sẽ trở thành 1 quái vật kẻ lấy đi tất cả của họ.

Nhưng ,trong niềm tin của mình, tôi có thể điều khiển đc việc đó, bởi tôi tin Eward, tin anh 1 cách tuyệt đối rằng anh sẽ giúp tôi ko phạm sai lầm phải ân hận, tôi biết anh sẽ đưa tôi đến nam cực và săn chim cánh cụt nếu tôi yêu cầu anh. Và tôi sẽ làm bất cứ việc gì để là 1 người tốt, 1 ma cà rồng tốt. Điều đó làm khiến tôi cười khúc khích, nếu ko vì những lo lắng mới này.

Bởi vì, nếu tôi thực sự ko biết làm sao để đc như thế, như 1 cơn ác mộng tưởng tượng về những ma cà rồng mới sinh mà Jasper vẽ lên trong óc tôi - Có thể đó sẽ là tôi? Và nếu tất cả những gì tôi muốn là giết người, điều gì sẽ xảy ra với những ước mơ của tôi bây giờ?

Eward luôn nhắc tôi ko quên bất cứ gì trong khi tôi là con người. Thường thường, nó dường như thật ngốc nghếch, ko có nhiều biểu hiện của con người mà tôi lo là mình sẽ nhớ. tôi có thể cùng sống lâu như Eward, còn điều gì tôi có thể yêu cầu?

Tôi nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh trong khi anh dõi theo Carlisle chữa trị cho tôi. Ko có gì trên thế giới tôi mong muốn có đc hơn anh. Sẽ thế nào, có thể thế nào, thay đổi ra sao?

Biểu hiện nào của conngười mà tôi ko muốn lãng quên?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#education