C4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thím Ngô  đứng trong bếp nhìn Trạch Nghị ngồi ăn sáng với con gấu bông đặt ở trên bàn mà lòng tràn đầy ân hận. Bưng lên cho anh một chén canh nữa, bà lẳng lặng đặt xuống.

" Cậu ấy không sao, vết thương rất nhỏ. chỉ cần chủ ý không đụng nước vài ngày là sẽ ổn " Trạch Nghị liếc nhìn vẻ mặt buồn bã của thím Ngô liền lên tiếng.

" Cậu chủ, tôi không nên sơ ý như vậy. làm hại cậu cả đêm vất vả " Thím Ngô  vẫn còn áy náy.

" Không sao, thím cứ đi làm việc của mình ".. Nghe Trạch Nghị nói vậy, biết là cậu chủ này nói không trách chính là không trách, cũng tự an ủi mình đi dọn dẹp đồ trong bếp.

Sáng nay vừa mở cửa thì thấy Trạch Nghị vẫn còn ở nhà, lại đang nằm co ro ngủ trên chiếc ghế sô pha ngắn bà thấy là lạ, nhìn đến phòng của Lập Ba lại thấy cửa phòng mở lại càng thêm khó hiểu. Nhưng nhìn sang đống mảnh vỡ bên cửa ra vào thì hoàn toàn cả kinh, bà biết có chuyện đã xảy ra. Ngay lúc đó, đã thấy Trạch Nghị ngồi dậy. bàn tay xoa xoa trán, cả người thấy thật mệt mỏi.

Không mệt mỏi sao được, đêm hôm qua băng bó xong đã 2h sáng, anh đi cất hộp bông băng rồi dọn dẹp đống mảnh vỡ quay trở về vẫn cứ thấy cậu cúi đầu ngồi như vậy, sau khi nói một tiếng đau làm anh kinh ngạc, cậu im lặng, anh thử hỏi lại cậu vẫn cúi đầu im lặng, anh đành tiếp tục băng bó cho cậu. Nhìn cậu ngồi im không nhúc nhích anh không biết nên làm gì tiếp theo, cậu  cần phải ngủ, anh cũng vậy. Thế là anh nắm hai vai cậu muốn đặt nằm xuống liền thấy cậu cựa quậy không muốn, anh quyết định ép cậu, vừa quay lưng lại thấy cậu ngồi dậy, lần này là xoay mặt vào tường đưa lưng về phía anh. Anh vuốt mi tâm, được rồi, cậu muốn làm gì tùy cậu, anh về phòng ngủ, nhưng quả thật cho đến sáng nay suy nghĩ lại anh vẫn không hiểu được tại sao lúc đó vừa bước tới cửa phòng cậu liền cảm thấy không đành lòng, không biết làm sao đành tới ghế sô pha dựa lưng, chốc lát lại tới mở toang cửa phòng cậu ra, rồi mới quay về ghế nằm xuống, cậu có chạy ra ngoài anh sẽ biết, nếu đóng cửa lại ai biết cậu làm gì trong đó, đợi ngày mai thím Ngô tới tính sau

Trạch Nghị nhìn con gấu đặt ở trên bàn, dù được thím Trương giặt cẩn thận vẫn còn thấy vài vết đen nhàn nhạt, ắt hẳn trước đó nó rất bẩn. Nhưng vì thấy nó bẩn thím Ngô mới đem đi giặt, nào ngờ theo thói quen để buổi trưa ngày mai mới thu dọn nên quên mất để lại trên giường cho cậu . Anh nhìn về phía cửa phòng đang mở, ở góc này chỉ thấy mỗi cánh cửa đang mở ra, liền thở dài, cậu ta tối hôm qua chắc chắn là tìm con gấu này. Đêm qua anh đoán Lập Ba loay hoay như vậy giống như đang tìm kiếm thứ gì, lại nghĩ những thứ trong phòng cậu chưa bao giờ được đem ra ngoài để lung tung, vậy thì chỉ có thể bị ai lấy đi. Quả nhiên khi hỏi thím Ngoi thì thấy thím Ngô giật mình chạy vội ra sân phơi quần áo sau nhà, lấy vào một con gấu nhỏ lông trắng, bà nhìn anh rụt rè mở miệng giải thích con gấu nằm trên gối của Lập Ba , lâu nay bà cũng biết nhưng cũng không để ý, không hiểu sao hôm qua thay mặt gối và ga giường thì để ý nó thật bẩn, liền đem đi giặt, chỉ có thể. Anh nhíu mày, chỉ có thế nhưng khiến anh một đêm qua vất vả mệt nhọc, chợt đôi mắt rũ đang nhìn con gấu bỗng mở to, anh nở nụ cười nhạt nhìn lại cửa phòng cậu, trong nụ cười không biết mang theo ẩn ý gì.

Buối trưa Lập Ba mới tỉnh dậy, lúc này Trạch Nghị đang ở ngoài vườn, hôm nay anh quyết định nghĩ làm, dù sao Phác thúc dạo này cũng phàn nàn anh làm quá nhiều. Lúc Trạch Nghị đang ngồi khắc từng miếng gỗ nhỏ trên một miếng gỗ thì thím Ngô chạy ra gọi anh, Lập Ba đang tìm con gấu, lúc sáng bà đã thắc mắc sao anh lại giữ con gấu không để bà đem vào phòng đặt lại bên gối cho Lập Ba , giờ nhìn anh nghe bà gọi liền đứng dậy phủi tay đi vào nhà, bà chợt thấy có điều gì đó không đúng.

Vào nhà đã thấy Lập Ba tóc còn chưa chải đứng giữa nhà nhìn xung quanh, liền biết mới tỉnh dậy cậu đã đi tìm, anh quay lại bảo thím Ngô dọn thức ăn trưa, rồi chẳng nói gì đi ngang qua cậu  bước vào phòng. Sáng nay anh đã bảo thím Ngô mang mấy vật dụng dễ vỡ lên phòng chứa đồ trên lâu rồi, bây giờ anh mặc cậu thoải mái đi khắp nhà.

" Em tìm đồ?" Anh xoay khuôn mặt cậu đối diện mắt anh rồi hỏi, anh nhận ra lúc cậu  nhìn anh, cậu mới nghe anh nói

Lập Ba nhìn người đàn ông trước mặt mình, đôi mắt to liền biến chuyển, anh thấy cậu nhíu mày, rồi lại giãn, rồi lại nhíu, cuối cũng mở to thật to, miệng nhỏ cũng hé ra, đủ loại biểu tình nhưng không nói gì,liền tiếp tục nhìn vào mắt cậu rồi nói " Em tìm một con gấu? Nói xem, tôi có nhìn thấy một con gấu trắng, nó có phải của em?"

Lần này thì Lập Ba có biến chuyển lớn, cậu cau mày lại, lại cau mày. rồi lại cau mày tiếp, đến mức hai đầu lông mày liền muốn chạm vào nhau. Anh nhìn một màn này không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu vẫn không chịu nói, anh liền muốn cậu phải nói, trải qua chuyện lúc tối anh đã xem việc bắt cậu nói chuyện như một thách thức thú vị. Nghĩ liền làm, anh giơ con gấu trước mắt cậu, thấy đôi mắt mở to, trong mắt sáng lên liền nhếch miệng cười, nhân lúc cậu đưa tay lên thì anh đã kịp đưa lên cao hơn, lại hướng khuôn mặt nhỏ đến mắt mình, hỏi " Em tìm con gấu này đúng không ". Lập Ba quả thật bướng bỉnh vẫn chưa chịu nói, đôi mắt đầy lo âu chuyển qua nhìn con gấu đang được đưa lên cao, bàn tay liền đưa lên với lấy, cậu quên mất mình ghét người ta đụng vào mình như thế nào, liền một tay nắm lấy ngực áo anh, cố rướn người đưa tay kia lấy, Trạch Nghị vẫn đứng bất động mặc cậu dựa vào, nhìn khuôn mặt nhỏ lúc này đã mếu máo vẫn quyết đưa tay lên cao hơn.

Thím Ngô đứng nhìn một màn này nãy giờ đã thấy điều bà thấy không đúng sáng giờ, hôm nay cậu chủ quan tâm tới vợ mình cả đêm bà đã thấy không đúng, nhìn Lập Ba bình thường đến bà cũng không chạm qua vạt áo giờ lại bám vào người cậu chủ bà càng thấy không đúng, nhưng điều không đúng nhất là cậu chủ đang làm gì với Lập Ba , đang đùa giỡn cậu sao?

Nhưng dường như bà thấy Trạch Nghị muốn Lập Ba nói chuyện, bà bất ngờ, chẳng lẽ cậu ấy có nói chuyện....

Trong lúc thím Ngô còn đứng đó nhíu mày suy ngẫm thì bên kia đã vang lên giọng nói, lần này bà quả thật chẳng cần nghi ngờ ngày đó có phải Lập Ba có nói hay không, vì lần này Lập Ba nói rất rõ ràng " Đưa... Gấu... Gấu.... "

Trạch Nghị mĩm cưỡi, một nụ cười khiến thím Ngô đang mừng rỡ nhìn cũng phải ngẫn người, anh đưa tay ôm lấy cậu đang dùng cả hai tay kéo lấy áo anh, đưa con gấu đến gần cậu hơn, lại hỏi " Gấu của ai? "

Lần này không đợi phải hỏi lui tới hay sử dụng hành động, chỉ thấy Lập Ba tay nắm lấy áo anh, cũng không còn giãy dụa, đôi mắt đã ướt sủng nhìn anh, miệng mếu máo nói " Gấu... Po ... Po..."

" Gấu của Popo" Vòng tay anh siết chặt hơn, vẫn cố hỏi.

" Gấu... Po.... trả... trả.... " Lần này thì cậu thực sự bật khóc, tiếng trả cuối cùng còn lẫn với tiếng khóc, nhìn khuôn mặt nhỏ đã đẫm nước mắt của cậu bây giờ, anh không biết cảm nhận của mình lúc này, nhưng anh nhận thấy được trái tim anh bỗng thấy kì lạ. Bàn tay kia đưa cho cậu con gấu, nhìn cậu ôm chầm lấy, miệng vẫn còn thút thít không ngừng anh bỗng không có ý muốn dỗ cậu, cánh tay vẫn ôm cậu như vậy, đôi mắt cứ nhìn cậu không rời, không hề để ý thím Ngô đang nhìn hai người bằng một đôi mắt híp đầy hí hửng.

Lập Ba lấy lại con gấu thì khóc một hồi, Trạch Nghị cũng không dỗ vì anh vốn đang dụ dỗ cậu lên tiếng cơ mà,lúc này cậu đang khóc thành tiếng hức hức nho nhỏ nghe cũng vui tai. Mặc kệ cậu khóc, anh kéo đến bên ghế cho cậu ngồi xuống, đưa tay cầm lấy hai bàn tay vẫn còn ôm con gấu vào ngực liền thấy cậu đang khóc bỗng ngừng nhìn chằm chằm bàn tay đưa đến, sau đó liền nhanh chóng giật người lui không cho đụng vào. Trạch Nghị nhìn bộ dáng muốn bảo vệ con gấu hơn là tránh anh liền bật cười nhẹ,làm giống lúc tối không khách khí kéo con gấu ra đặt bên cạnh cậu, rồi cầm chặt cả hai bàn tay của cậu đền trước mặt xem xét vết thương. Lập Ba nhìn người đang cầm hai tay mình bằng đôi mắt trừng đầy tức giận, cố gắng giãy ra không được miệng lại mếu máo lại, nhưng một hồi liền nhận thấy người kia cũng không cướp gấu liền để mặc, ánh mắt dần bình thường nhưng vẫn nhìn chằm chằm như vậy, miệng còn mím lại, có vẻ lại đang xem xét Trạch Nghị .

Trạch Nghị xem xét bên ngoài lớp băng mỏng một chút liền biết không sao nhưng anh đang xem xét thứ khác, vết thương Lập Ba tối qua có chảy chút máu nhưng quả thật chỉ là một vết thương nhẹ, miệng vết thương còn rất khô ráo, cái Trạch Nghị chú ý là đầu móng tay của cậu đã hơi dài. Anh để ý hôm qua lúc anh cầm lấy tay cậu trong lúc cậu giãy dụa, đầu móng tay liền đâm trong lòng bàn tay anh,nhưng lúc đó xảy ra nhiều chuyện anh không quan tâm, bây giờ mới xem xét kĩ, liền hỏi thím Ngô " chàng ngốc này có thể tự cắt móng tay không?"

Thím Ngô nãy giờ bận dọn bữa trưa liền ngừng tay quay lại nhìn anh nói " Ôi, cậu nói tôi mới nhớ, hôm nay tôi đến sớm là để cắt móng tay cho cậu ấy ", hôm qua bà canh lúc Lập Ba ngủ để cắt nhưng Lập Ba ban ngày có lúc ngủ có lúc thức cả ngày, hôm qua cậu lại thức cả ngày ngồi ngẫn ra trên giường nên bà không cắt được nên định bụng hôm nay tới sớm nhân lúc cậu còn ngủ rồi cắt.

Trạch Nghị nghe câu trả lời không hợp với câu hỏi nhưng cũng hiểu được là cậu không thể tự cắt mong tay, liếc khuôn mặt đang nhìn mình chằm chằm liền nghĩ một đứa trẻ được cưng chiều quá đây mà, lại hướng thím Ngô hỏi " Sao lại canh lúc ngủ, bây giờ bà cứ cắt cho cậu ấy". Thím Ngô nghe anh nói chỉ cười khổ " Cậu chủ, cậu ấy không thích người lạ đụng chạm vào,lúc ngủ cắt còn phải cẩn thận nữa là, lúc trước tôi cắt một lần trong lúc cậu ấy ngủ thì cậu ấy thức dậy liền vung tay, tôi chỉ sợ sơ suất lại làm cậu ấy bị thương "

Trạch Nghị nhíu mày, ra lệnh " Đưa bấm móng tay cho tôi ", thím Ngô hí hửng đi lấy liền, cả buổi bà đã thấy cậu chủ cầm tay  cậu ấy, còn ôm ấp, vậy thì cắt móng tay cũng đơn giản thôi. Đúng là vô cùng đơn giản, Lập Ba vẫn duy trì đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt Trạch Nghị , quên cả ôm chú gấu bên cạnh, để Trạch Nghị từng tí từng tí cẩn thận cắt móng tay cho mình. Tay Trạch Nghị nắm bàn tay nhỏ bé còn quấn băng, chìa từng móng tay nhỏ xíu, bàn tay to lớn gấp đôi bàn tay cậu vậy mà thành thạo vô cùng, anh cắt rất nhanh nhưng đầu móng tay cứ tròn vành vạnh, còn chu đáo dũa qua một lượt để bớt xước nữa. Cắt xong móng tay, anh liếc xuóng đôi chân đang giấu trong đôi dép đi trong nhà, lại thấy tư thế ngồi không thích hợp liền tụt xuống ngồi dưới sàn nhà, nâng từng bàn chân nhỏ lên tiếp tục cắt luôn. Thật ra con người Trạch Nghị có thói quen làm mọi chuyện đều chú đáo như vậy, trong suy nghĩ của anh đơn giản là móng tay cậu ta cần cắt thì có lẽ móng chân cũng vậy, nên cắt luôn. Thế nhưng một màn này trong mắt thím Ngô lại khiến bà rưng rưng nước mắt cảm thán, aiz, một người chồng tốt là đây, bà cả đời cũng chẳng được chồng nhìn lấy cái móng chân chứ đừng nói là cắt móng chân cho bà như vậy.

" Ăn cơm đi " Trạch Nghị trừng mắt nhìn Lập Ba cứ nhìn mình mãi, từ nãy giờ vẫn thế, lúc kéo đến bàn cơm cũng nhìn, lúc anh đã ăn đến bát cơm thứ hai thì không thể nhịn được phải nói cậu. Từ Gia Huy không dưới một lần cảm thán làm thế nào để được như Trạch Nghị , bị người ta nhìn chằm chằm mà vẫn không suy suyễn, đó là những lần uống rượu trong bar, có mấy cậu gái nhìn Trạch Nghị cả buổi, Từ Gia Huy thấy bạn bị nhìn đến mức bản thân cũng nổi da gà vậy mà bạn mình thậm chí còn không đổi sắc mặt, chỉ coi cô kia như không khí. LÚc này cũng vậy, Trạch Nghị không bận tâm chuyện cậu nhìn anh, chỉ là anh nghĩ sáng giờ cậu còn chưa ăn gì, cậu nhìn anh mà có thể no anh cũng mặc cho cậu nhìn rồi. Trạch Nghị biết cậu có thể nghe mình nói vì cậu đang nhìn vào anh, liền lấy đũa gắp thức ăn vào chén cho Lập Ba , ý bảo cậu ăn. Gắp rồi mới để ý chén cơm của cậu liền gọi thím Ngô " Cậu ấy mỗi bữa ăn mấy chén "

Thím Ngô ngồi ăn cùng liền cảm thán trong lòng - cậu ăn cùng cậu ấy mấy lần mà không biết sao- nhưng vẫn trả lời " Cậu ấy ăn hai chén, vì cậu ấy ăn lâu nên bà Trần dặn mỗi lần ăn chỉ xới ít rồi đợi cậu ấy ăn xong lại xới tiếp để cơm khỏi nguội, cậu ấy ăn vậy quen rồi ".. Trạch Nghị nhìn cơm trong chén nhíu mày lại, hai chén cơm của cậu không bằng nữa chén của anh, ăn kiểu gì thế này, ông bà vợ kia cũng chiều cậu quá rồi,liền cầm chén cơm của cậu đưa thím Ngô " Xới thêm đi, gấp đôi thế này ", thím Ngô nhìn nhìn Lập Ba rồi cũng đi xới thêm cơm, bà đang nghĩ không biết cậu có ăn hết không nữa.

Ngay lập tức bà thấy thật kính nể Trạch Nghị , nhìn con gấu lúc nãy bị Lập Ba ham nhìn Lập Ba mà bỏ quên ngoài ghế sô pha giờ nẳm trên bàn bên cạnh anh, lại nhìn anh đang ăn không một chút để ý đến cậu trai bên cạnh đang múc từng muỗng cơm to ăn nhồm nhoàm tức giận nhìn anh, lần đầu tiên trong đời bà cảm thấy bà Trần gã Lập Ba cho anh thật chính xác. Lúc này, Lập Ba thật sự tức giận, người đó lại bắt gấu của cậu, bảo cậu ăn cơm mới có được, cậu đưa tay qua lấy anh liền liếc cậu bằng đôi mắt đáng sợ, thế là Lập Ba vừa tức giận vừa lo sợ cho gấu nhỏ của mình, cứ ăn từng muỗng cơm to không hề để ý cơm trong chén rất nhiều, cũng không để ý thức ăn thím Ngô ngồi bên cạnh gắp vào cho cậu cũng nhiều hơn, cứ mãi ăn cho nhanh hết. Trạch Nghị hài lòng nhìn chén cơm hết sạch, tuy còn mấy hạt cơm bị rớt ra ngoài, lại ngẩng nhìn khuôn mặt nhỏ ai oán nhìn mình trên miệng còn dính vài vết dầu bên khóe môi, cảm thấy thành tựu, mấy đứa trẻ nhỏ nên như vậy, phải dụ dỗ ăn uống mới được, ăn sạch sẽ mà ăn ít thì được cái gì. Lúc này mới để cho Lập Ba chạy qua ôm lấy con gấu đi về phòng.

Hôm nay thím Ngô vui trọn ngày, trưa hôm nay ăn cơm xong, Lập Ba đi về phòng ngủ ở luôn trong đó, Trạch Nghị nhận được một cuộc điện thoại liền rời, bà vốn nghĩ anh sẽ không về còn thấy tiếc những giây phút hai vợ chồng bên nhau sáng nay thì buổi chiều Trạch Nghị đã về, lại về trước giờ cơm cả tiếng, thế là thím Ngô liền nhanh chóng chớp lấy thời cơ " Cậu chủ, tối cậu còn đi đâu không?"

Cả hai người ngoài này không một ai biết lúc này ở trong phòng Lập Ba không phải ngồi thẫn thờ như mọi ngày, mà buổi trưa lúc quay về phòng, Lập Ba đã quyết định làm một việc, giờ đây Lập Ba đã làm xong mọi việc, đang nằm trong đắp chăn kín mít.

Trạch Nghị tắm xong thì thím Ngô đã dọn xong buổi tối, đang cầm túi xách chờ anh ra. Vừa thấy anh liền hướng anh nói một câu, rồi xin phép về. Trạch Nghị nhìn bàn cơm tối, lại nhìn xung quanh nhà, lâu lắm rồi anh mới ăn cơm tối ở nhà. Đi tới bên cạnh bàn ăn chợt nhớ tới điều gì liền đi về phía phòng Lập Ba , cậu ta chắc cũng chưa ăn tối, anh vừa đi vừa nghĩ.

Anh đứng bên cạnh giường ngủ của cậu, nhìn bên ngoài chăn chỉ thấy một người đang nằm co lại, đang phân vân không biết nên kêu cậu dậy hay để cậu ngủ, nhưng thấy đắp chăn kín mít như vậy, không thấy khó thở sao liền đưa tay kéo chăn xuống, nhìn một cảnh dưới chăn thì hai tay đang cầm chăn kéo ra cũng sững lại trên không, trong chăn, ngoài một cậu ngốc còn có rất nhiều thứ, gấu, đồng hồ con gấu, mấy cái đìa phim hoạt hình, cái ví hình bông hoa, kể cả bàn chải đánh răng, khăn mặt... đều đang được cậu ôm vào lòng, đôi mắt người ôm đang nhíu chặt miễn cưỡng chứng tỏ đang giả vờ ngủ.

Lập Ba quay về phòng liền nghĩ cách giấu chú gấu đi, cậu sợ lại bị anh cướp mất, nghĩ thế nào lại đem đồng hồ yêu thích giấu luôn, nghĩ nghĩ lại chạy tới tủ lấy đĩa phim, thấy cái ví hình bông hoa bà may cho cũng cất luôn, cuối cùng cứ một lúc lại chạy đi lấy một ít thứ trong phòng... dẫn đến một màn như Trạch Nghị thấy bây giờ. Lập Ba đã nghe tiếng bật đèn, trong lòng liền nghĩ người đó đến, lúc bị mở chăn ra chỉ nhíu chặt mày sợ hãi, cậu không muốn mất những thứ này đâu, oa oa.

Trạch Nghị buông chăn xuống ngang vai cậu, hai tay vòng lại ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ đang giả vờ, bất chợt có một suy nghĩ trong đầu " Cậu nhóc này thật đáng yêu".

Trạch Nghị vừa cởi áo khoác vừa lắc đầu " Không, có gì sao?"

Thím Ngô cười nói " Tối nay tôi có việc, tôi nấu ăn xong xin phép về nhà trước được không, chén bát mai tôi đến sớm dọn "

Trạch Nghị liền nhanh chóng nói một tiếng được, ngày xưa anh ở một mình còn không cần người giúp việc, hôm nay có người nấu cho buổi tối là quá tốt rồi, nói xong liền vào phòng.

Thím Ngô hài lòng đi nấu nhanh buổi tối, tốt quá, ý định của bà chính là để anh tối nay ở với Lập Ba , bà muốn anh ở bên cậu nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro