i'm still okay ^^

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bang chan tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa đổ, đã gần một giờ chiều rồi. lại là một ngày bê bết và say sỉn nữa. điều đầu tiên hắn làm không phải là vệ sinh hay rửa mặt, mà chính là kiểm tra điện thoại. nhìn điện thoại tối đen trong tay khiến hắn hơi thấp thỏm. mở nguồn, một tin nhắn bật lên thu hút sự chú ý của hắn.

"em vẫn ổn nè ^^"

hôm nay đã là ngày thứ chín hyunjin, bé cưng của hắn mắc kẹt trong một đường hầm bị sập. lúc đó hắn còn đang bận bù đầu với hồ sơ ở công ty, một cuộc gọi của em hiện lên, triệt để giết chết trái tim của hắn. hắn nhớ mình đã hoàn toàn câm lặng trước những tiếng khóc của em, em nói em bị thương rồi, chân em rất đau, em không thể di chuyển được nữa. hắn đã lo sợ và run rẩy biết bao nhiêu, nhưng hắn lại không thể nói bất cứ lời gì với em lúc đó cả. hắn đã chết lặng.

em bảo rằng, em đã báo cáo với đội cứu hộ, nhưng đường hầm sập quá tồi tệ, họ sẽ mất nhiều thời gian hơn để có thể đưa em ra ngoài, có lẽ là hơn một tuần. những ngày đầu tiên, hắn và em sẽ đều gọi cho nhau và trò chuyện một phút. hắn lần nào cũng trấn an em cả, cũng như trấn an chính mình vậy, rằng em sẽ ổn thôi, em sẽ lại được gặp hắn, và hắn đã hứa sẽ ôm em trong vòng tay đến khi nào em chán hắn. nhưng vào ngày thứ tư, em không thể gọi cho hắn được. vì em nói điện thoại của em không còn quá nhiều pin, phải giữ số pin còn lại để liên lạc với đội cứu hộ nữa. nhưng đổi lại, em đã hứa với hắn rằng, em sẽ nhắn một tin cho hắn vào mỗi cuối ngày, để cho hắn biết rằng em vẫn còn sống, em vẫn còn có cơ hội để đoàn tụ với hắn.

không từ gì có thể diễn tả được sự bất an như ngồi trên đống lửa trong lòng hắn. chan giao công ty lại cho đứa em họ tiếp quản, ngày ngày chìm trong men say và thờ thẫn. nhân viên đến động viên hắn, an ủi hắn, nhưng những lời nói vô ích đó làm sao có thể cứu được tâm hồn của hắn bây giờ. chan nhìn chằm chằm vào điện thoại. rất nhiều lời muốn nói muốn nói với em, nhưng hắn không thể nào ấn vào biểu tượng cuộc gọi, hắn muốn chắc rằng, em sẽ không vì mình mà xảy ra chuyện.

- làm ơn. làm ơn đi. ai cũng được, thần thánh phương nào cũng được. làm ơn, hãy đưa hyunjin... hãy đưa em ấy trở về. dù có phải đổi cả cái mạng quèn này, tôi cũng sẽ đổi. tôi xin các người mà, đừng bỏ mặc hyunjin của tôi...

bang chan hắn không tin vào thánh thần, không có tôn giáo, lại càng không có tín ngưỡng. nhưng bây giờ hắn ở đây, tuyệt vọng đến cùng cực, phải quỳ trên chính đôi chân của mình cầu xin một vị thần tiên nào đó. xin họ nghe thấy hắn, xin họ đừng bỏ quên hắn, xin họ hãy cứu lấy hyunjin của hắn. chắc chắn, hắn sẽ đánh đổi mọi thứ, chỉ để có thể mang em trở về.

hắn phờ phạc rời khỏi khu trọ tồi tàn. đây là khu trọ ngay bên cạnh hyunjin, ngay bên cạnh nơi hyunjin của hắn đang bị giam giữ. hắn đã chuyển đến đây ở ngay cái ngày mà hyunjin gặp nạn.

 hắn đã làm nhiều thứ, hắn đã làm chứ. hắn đã xông vào đường hầm bất kể sự ngăn cản của các nhân viên cứu hộ, hắn đã gào thét tên em, hắn đã tuyệt vọng đào từng tảng đá, đến khi bàn tay đã bật hết móng hắn vẫn cố chấp đào, hắn cần phải nhìn thấy em, hắn biết em đang ở đó mà, em đang chờ hắn đến cứu, bang chan, hắn phải ở bên cạnh hyunjin của hắn. mãi đến khi các nhân viên phải dùng đến vũ lực khống chế thì hắn mới thôi hành hạ đôi tay của mình. hắn đã nằm ở đó, nước mắt của hắn thấm vào đất, thanh âm gào thét của hắn như nhấn chìm mọi người ở đó vào bể đau khổ vậy, cả trăm nhân viên hoàn toàn im bặt, ai cũng có sự cảm thông của riêng mình. nhưng hết thảy, người đau khổ nhất vẫn là chính bản thân hắn.

- anh bang, chào buổi sáng.

bang chan gật đầu với nhân viên đó cho có lệ, thờ thẫn nhìn đống đổ nát trước mặt. đã nhiều ngày rồi, vẫn không có gì tiến triển. hắn siết chặt tay, bang chan đã đầu tư cho cái cuộc giải cứu này gần hai tỷ won, hắn hỗ trợ thiết bị, hỗ trợ cả nhân lực, nhưng đến tận ngày thứ chín rồi, vẫn không có gì tiến triển sao? vậy thì hyunjiin của hắn, hyunjin của hắn phải làm sao? trong đó lạnh lẽo như vậy, thiếu thức ăn, thiếu nước uống, hyunjin của hắn phải làm sao bây giờ.

- anh bang, chà-

- đội trưởng lee, ông nói thật cho tôi biết đi, có thể cứu hyunjin của tôi được không?

hắn cắt ngang lời của đội trưởng. gì cũng được, chỉ cần cho hắn một câu trả lời thôi. 

- trước mắt chúng tôi không thể nói trước được gì cả. đoạn hầm bị sập là đoạn hầm nằm ở giữa, sập hơn ba cây số, thậm chí chúng tôi còn không thể xác định được chính xác vị trí của cậu hwang, vì đường hầm này dài gần mười bốn cây số. tôi... dù có chuyện gì, cũng mong anh đừng quá đau buồn.

hắn biết. hắn biết. hắn hiểu rõ hơn bất kì ai. hiểu rõ rằng cơ hội của em rất mong manh, nhưng hắn vẫn hi vọng. hắn có quyền hi vọng chứ, chừng nào em còn gửi cho hắn tin nhắn đó, hắn vẫn tin rằng em vẫn còn sống. em vẫn còn trên cõi đời này cùng với hắn.

ở bên cạnh em đến khi trời sập tối, hắn lại quay về phòng trọ của mình. về thôi, còn phải chờ tin nhắn của em đến nữa. vừa về đến phòng hắn đã thấy có ai đó lấp ló trước cửa. tệ thật, bây giờ hắn không muốn gặp ai cả.

- minho? nhóc làm gì ở đây?

- hyung. em muốn đưa anh đi ăn.

- không đi.

lee minho đang tiếp quản công ty của chan, nhưng cậu lo cho cái con người này lắm. không ngồi chờ nổi nữa mới xách xe đi đến tận đây, lôi cái tên cứng đầu đó đi ăn một bữa cho đàng hoàng. chứ lúc nào cậu gọi đến hỏi thăm cũng thấy hắn trong tình trạng nát rượu cả.

- về đi. anh tự lo được.

- anh nghe em nói đã được không? chỉ đi ăn một bữa thôi, rồi em sẽ về ngay lập tức, không đến đây nữa. nha?

- anh đã nói là không ăn, em nghe không hiểu sao. hyunjin thì đang đấu tranh với tử thần từng giây từng phút, sao anh có thể trơ trẽn ngồi ăn uống một cách êm đẹp như không có chuyện gì xảy ra được đây? ăn rồi thì hyunjin sẽ trở về sao? no rồi thì hyunjin có thể an toàn à? mau cút đi trước khi anh không giữ được bình tĩnh nữa.

từng lời nói gay gắt như thế khiến lee minho đứng khựng lại. mắt thấy cậu không còn muốn phản kháng nữa, chan thẳng tay đóng cửa, lực tay rất mạnh, giống như thể hiện sự giận dữ của chan vậy. hắn xoay người, đi chưa tròn ba bước đã có một bàn tay nắm lấy vai hắn, kéo hắn lại và tống vào mặt hắn một cú trời giáng, khiến chan loạng choạng ngã ra nền đất.

- không giữ được bình tĩnh thì sao? anh sẽ giết em à? hay anh sẽ gọi bảo vệ đến và lôi em đi? nghe đây tên khốn. em không cần biết anh đang tuyệt vọng như thế nào, với cương vị là một người em trai, em không cho phép anh hành hạ sức khỏe của chính bản thân mình như vậy. em càng không cho phép anh xuất hiện trước mặt em ấy với bộ dạng tẩu hỏa nhập ma như thế này. anh ở đây đau đớn rồi hwang hyunjin sẽ có thể thoát khỏi đống đá chết tiệt đó sao? anh ở đây khóc than như vậy hwang hyunjin có thể lành lặn đứng trước mặt anh sao? hoặc là bây giờ anh mau ra ngoài cùng em, hoặc là bây giờ, ngay tại đây, em nhất định sẽ đánh anh đến chết.

lee minho xách ngược cổ áo chan dậy, gằn từng chữ. mạnh miệng là thế thôi nhưng chan đã thấy mắt của cậu em trai mình thuơng yêu đang đỏ ửng, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, đáp lên mặt hắn. bàn tay sưng đỏ rươm rướm máu, bấu chặt lấy cổ áo hắn, lay một cách mạnh bạo, có lẽ lúc nãy cậu nhóc đã dùng tay chặn cửa rồi. sao lại ngốc đến thế chứ.

- anh làm ơn đi... tỉnh táo một chút đi có được không.

từng tiếng nấc của minho như một hồi chuông cảnh tỉnh cho chan. hắn chống tay, chậm rãi ngồi dậy. ân cần lau đi nước mắt trên mặt người nhỏ hơn. khẽ liếc bàn tay sưng vù của cậu, chan đứng dậy, lấy trong hộc tủ ra một bộ sơ cứu tồi tàn, bắt đầu băng bó. có còn hơn không.

- tay chân em như vậy, bin mà thấy chắc nhóc ấy sẽ giết anh mất.

- em sẽ bảo với bin rằng anh đánh em.

- ác với anh quá đấy. anh không đánh lại nhóc đó đâu.

minho không trả lời hắn nữa, chỉ chậm rãi kéo hắn vào một cái ôm. hắn cũng mỏi mệt nhắm mắt, cho phép bản thân mình yếu ớt một ngày.

- hyunjin nhất định sẽ trở về thôi.

- um.

- canh kim chi và thịt nướng nhé.

- chỉ canh thôi.

- không. anh phải ăn thật nhiều vào để có sức chờ em ấy về nữa.

- vậy anh sẽ ăn thêm một ít thịt.

- cả cơm nữa.

- như vậy thì nhiều quá.

- nếu không ăn cơm vậy mì ha?

- không tệ.

ừ. minho nói đúng. phải thật khỏe mạnh để chờ em về, phải thật khỏe mạnh để có thể chăm sóc cho em nữa. và phải thật khỏe mạnh để em không cảm thấy lo lắng. vì nếu lo lắng quá hyunjin sẽ khóc mất. hắn không muốn phải nhìn hyunjin khóc đâu.

.

đến cuối cùng, minho vẫn không ngăn được chan uống rượu. trên đường từ quán ăn trở về nhà, chan vội rẽ vào một cửa hàng tiện lợi và mua về hai chai rượu soju. chỉ là, phải uống rượu thì chan mới ngủ được, mới không bị những cơn ác mộng quấy rầy.

ngồi trong phòng trọ, chan hướng tầm mắt về phía em, về phía đống đổ nát chết tiệt đó, khẽ cười chua xót. anh đang chờ em đây jin, mau trở về với anh nhé.

chan mở điện thoại, ấn vào mục thư viện ảnh, từng tấm ảnh, từng thước phim mà anh đã xem đến thuộc lòng hiện trước mắt. chan ấn vào một video.

- yahhhhhh bang chan, cái bánh đó em đã chiên hỏng đấy. mau bỏ xuống!!

- hỏng gì chứ? anh thấy vẫn rất ngon mà.

- cháy đen như thế sao anh ăn được hay vậy. không tốt cho sức khỏe đâu.

- tốt mà tốt mà, hyunjin làm món gì cũng tốt hết.

- đừng có nịnh. áaaaaaa tránh ra, miệng đang ăn bánh đừng có hôn em.

một giọt thủy tinh khẽ rơi ra từ trong mắt hắn. hắn nhớ em quá, hắn nhớ khuôn mặt em, nhớ từng cái hôn ngại ngùng của em, nhớ em nằm trong vòng tay, nhớ em ngày nào cũng trêu hắn. cứ như vậy, hết một buổi tối, bang chan xem đi xem lại những đoạn video ngắn về em, em của hắn tỏa sáng thật đấy. như thiên thần vậy. chỉ mong lúc này, thiên thần ấy đừng nhớ về thiên đường.

- phải chi lúc đó anh đi cùng em.

ừ, phải chi lúc đó cùng em ngồi trên một chiếc xe. phải chi lúc đó chan không bận bịu công việc, phải chi lúc đó hắn không cho phép em đi chụp ảnh một mình. chuyện này đã không xảy ra, anh đã có thể dùng con tim này sưởi ấm cho em, có thể dùng đôi tay này ôm lấy em rồi. nhưng phải chi, cũng chỉ là phải chi mà thôi..

- một lần nữa. cầu xin vị thần thánh nào đó, xin các người, đừng bỏ mặc chúng tôi. đừng mang hyunjin đi. tôi dùng cả cơ thể này... cầu xin các người.

'ting'

một tin nhắn được gửi đến.

"em vẫn còn ổn lắm nè ^^"

.

ngày thứ mười hai hyunjin bị kẹt ở trong đường hầm bị đổ nát.

tâm trạng lo lắng của chan lại càng dâng cao, vì hôm qua hắn không hề nhận được tin nhắn của em. thậm chí hắn đã thức trắng đêm để chờ, nhưng chẳng có tin nhắn nào đến cả. vừa hai hôm trước, chan được đội trưởng lee báo rằng cuộc giải cứu đã có tiến triển, công sức đội cứu hộ khoan vào đường hầm đã được hồi đáp. đội cứu hộ đã vào trong tìm kiếm và giải cứu từ ngày thứ mười, và chan luôn túc trực ở ngoài chờ đợi.

chắc sẽ không sao đâu, chắc là do máy của em đã hết pin thôi, cũng đã hơn mười ngày không sạc máy rồi mà. hyunjin sẽ không sao hết, em sẽ an toàn quay về thôi.

- anh bang, tôi nghĩ anh nên nghỉ ngơi một chút đi, anh đã hai ngày không ngủ rồi.

hắn nhìn đồng hồ hiển thị trên điện thoại, ba giờ mười hai phút sáng. hắn biết mình cần phải nghỉ ngơi, nhưng hắn không thể nào ngăn được cảm giác hồi hộp dâng lên trong ngực, hắn sắp được gặp em rồi, hắn phải ở đây chờ chứ.

- cậu ấy nói đúng đó, anh nên nghỉ ngơi đi. nếu như tìm thấy cậu hwang, mấy tay nhà báo sẽ kéo đến, không nghỉ ngơi đoàng hoàng anh sẽ không chịu được sức ép của bọn họ đâu. sẽ ngất xĩu đấy.

bang chan hắn có hơi lung lay, hơi nhìn về phía đằng xa, hắn thấy đã có rất nhiều ô tô từ mấy cánh nhà báo chờ sẵn, cũng phải hơn mười chiếc chứ không ít. được rồi, hắn đồng ý, có lẽ hắn nên về nghỉ ngơi một chút, đầu hắn đã bắt đầu đau và cổ họng thì khô rát. phải về nghỉ ngơi thật tốt để còn gặp hyunjin nữa chứ.

vừa thả mình xuống giường, hắn đã nghe thấy tiếng điện thoại kêu inh ỏi.

- chuyện gì?

- ở đó sao rồi hyung? vẫn ổn chứ? hyunjin sao rồi?

- vẫn chưa, đã có người vào trong rồi. chắc sẽ sớm thôi.

- vậy để em thu xếp rồi đi xuống đó luôn nha.

- ừ. chờ đã bin, mang theo một bộ đồ và một thứ có thể ăn được, cả nước uống nữa.

- cho hyunjin sao?

- um.

- em hiểu rồi.

em cần phải ăn gì đó khi được giải cứu, và thay một bộ đồ mới nữa. hyunjin ưa sạch sẽ lắm, phải ở trong đấy lâu như vậy, chắc chắn em sẽ thấy rất khó chịu.

- chỉ một chút nữa thôi, thần thánh xin hãy hiển linh một chút nữa, tôi sắp được gặp em rồi. xin các người hãy kiên nhẫn một chút nữa.

thì thầm với chính mình, bằng tất cả sự chân thành nhất. chan mong, thượng đế sẽ giúp em một lần nữa. giúp em bình an trở về, chỉ bấy nhiêu thôi, chỉ bấy nhiêu thôi đã là một điều vô cùng lớn lao rồi.

.

bang chan giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng ồn từ bên ngoài. ba giờ hai mươi sáu phút chiều, bên ngoài cửa sổ có tiếng còi inh ỏi, tiếng mấy tay phóng viên gào thét, tiếng các nhân viên cứu hộ thông báo đã tìm được người.

tìm được...? tìm được rồi sao?

hắn vội vã lao ra ngoài, xuyên thẳng qua đám đông đang xô đẩy nhau. rất nhanh, bang chan đã đi lên được phía trước. đôi chân trần của hắn vì ma sát với mặt đất quá nhiều mà bắt đầu chảy máu, nhưng hắn không bận tâm đến nữa, lúc này, chỉ có hyunjin thôi.

- anh bang, may quá anh ở đây rồi. xin anh hãy giúp chúng tôi xác nhận, đây có phải là cậu hwang không?

chan có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn từng hồi khi theo chân nhân viên cứu trợ đi ra phía sau, nơi có một nam nhân đang nằm trên băng ca, khuôn mặt đầy bụi và quần áo thì rách nát. bước chân của hắn như nhanh hơn, vụt lên phía trước, chạy đến chỗ nam nhân kia.

nhưng bỗng nhiên...

hắn đứng sững lại...

chan như nghe thấy tiếng rạn nứt từ chính con tim của mình vậy. tay hắn run run chạm vào tay đẩy của băng ca...

đây...

đây là ai?

đây không phải hyunjin của hắn. hyunjin của hắn... hyunjin của hắn đâu?

- không phải.

- anh nói sao?

- đây không là hwang hyunjin của tôi!!

- báo cáo đây không phải đối tượng cần tìm, cậu hwang vẫn còn ở bên trong!!

đám đông như vỡ òa, đám phóng viên thi nhau phóng đến, đùn đẩy la hét và chửi bới, nhưng tai hắn không nghe được gì nữa. chuyện gì vậy? em ơi? jin. jin của hắn đang ở đâu rồi. hắn như mất bình tĩnh, nhào đến túm lấy cổ áo của nam nhân kia.

- cậu là ai? nói mau, sao cậu lại được mang ra đây hả? còn hyunjin của tôi thì thì sao? EM ẤY ĐÂU CẬU MAU NÓI ĐI!!!

- ai đó mau cản anh ta lại đi, nạn nhân sẽ chết mất đấy.

bang chan bị từng người áp trên mặt đất, ánh mắt hắn như ghim vào nam nhân lạ mặt nọ. chuyện này là sao? hyunjin em ấy đâu mất rồi. đôi mắt bang chan đỏ ngầu ngập tràn sự phẫn nộ. nhưng bỗng nhiên, nam nhân lạ mặt đó chậm rãi ngồi dậy, đi từng bước không vững về phía hắn. chan hắn nhìn thấy, trước ngực cậu ta có một cái phù hiệu, yang jeongin.

cậu thanh niên đó lôi thứ gì đó ra từ trong túi, chìa đến trước mặt chan. hắn như chết lặng, thôi không phản kháng nữa. cái đó, không phải là điện thoại của hyunjin sao?

- buông... anh ấy ra đi.

cậu thiếu niên đó ra hiệu cho các nhân viên buông chan ra, chan ngồi dậy, mắt mở to, đón nhận cái điện thoại đó bằng hai tay, hắn run lẩy bẩy. miệng há hốc không thể nào thở được, chan híp mắt lại ngăn cho nước mắt không trào ra. từ từ lật điện thoại, ở cái ốp lưng trắng muốt của em. ở cái ốp lưng mà em yêu thích nhất, có hai chữ 'yêu anh' được viết bằng máu, chan cầu nguyện một điều vô lí rằng đó không phải là máu của em.

không đâu, hyunjin vẫn ổn, chỉ là em ấy chưa được cứu thôi. chắc chắn là như thế, chắc chắn hyunjin vẫn còn đang hít thở ở trong đó. không phải vậy đâu mà.

hắn ôm lấy cái điện thoại sập nguồn vào lòng, tiếng khóc đau đớn của hắn như xuyên tạc cả không gian, các nhân viên nhìn nhau không nói một lời, cậu thiếu niên jeongin cố gắng đứng vững, chắp tay, cúi người, chào hắn như một lời xin lỗi, cũng như là một lời cảm ơn chân thành nhất. cái chào sâu tưởng chừng như sẽ không bao giờ kết thúc, nhóc ấy len lén đưa tay gạt đi nước mắt, cắn răng ngăn lại tiếng khóc của chính mình. chậm chậm trở về băng ca, nằm xuống, các nhân viên cũng hiểu ý rồi đẩy nhóc ấy đi.

- báo cáo, bên trong có một thi thể đang dần thối rữa, cho rằng đó có thể là cậu hwang, cần thêm nhân lực.

chan lúc này, con tim của hắn đã chết rồi...

lời cầu nguyện của hắn không chạm đến thánh thần, nước mắt và nỗi đau của hắn không làm cảm động con tim của thượng đế.

òa khóc như một đứa trẻ rời xa tổ ấm, hắn siết chặt lấy cái điện thoại trong lòng. ổn rồi hyunjin của anh, anh sẽ chờ họ mang em ra, và chúng ta sẽ cùng về nhà, em có nhớ lời hứa mà anh đã nói chứ, anh đã nói là anh sẽ ôm em đến khi nào em chán ấy, anh không thực hiện được rồi, chắc sẽ chỉ ôm em được một lần thôi, hyunjin đừng giận anh đấy nhé.

anh đúng là sai thật nhỉ, hyunjin của anh là thiên thần mà, là thiên thần thì phải về thiên đường chứ đúng không? hi vọng em sẽ chờ anh ở trên đó nhé.

nào hyunjin, họ đẩy em ra rồi, chúng ta cùng về nhà thôi, anh phải ăn tiếp mấy cái bánh mà em chiên hỏng nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro