Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nếu hôm nay là sinh nhật anh, tôi đành bỏ qua cho anh vậy."

Mặt Lâm Trí Hiên vô cùng vui vẻ, không nhịn được quay lại nắm tay Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni phản xạ có điều kiện rút tay lại, không để Lâm Trí Hiên nắm tay cô. Thấy sắc mặt Lâm Trí Hiên không tốt, Kim Trân Ni thay đổi suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: "Hết đèn đỏ rồi, mấy cái xe đằng sau đang ấn còi thúc giục chúng ta kìa."

Lúc này Lâm Trí Hiên mới phục hồi tinh thần lại, bị Kim Trân Ni từ chối, tâm trạng của anh ta trở nên bất mãn và trống rỗng. Thấy Kim Trân Ni rõ ràng vẫn còn lo lắng cho anh ta, anh ta còn sợ cái gì nữa?

Kim Khanh Khanh âm thầm ghi hận, khó khăn lắm cô ta mới phá được một góc, thế mà Lâm Trí Hiện lại nhanh chóng cho Kim Trân Ni một nấc thang để nhảy xuống.

Tuy trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng trên mặt Kim Khanh Khanh lại hiện lên nụ cười thiên thần. Cô ta nói: "Thấy chị và anh Trí Hiên hòa giải với nhau như vậy, em thật sự rất vui mừng!:

Kim Trân Ni không nói gì, dù cô và Lâm Trí Hiên có tốt thế nào đi chăng nữa, thì Kim Khanh Khanh có quyền gì mà vui với mừng.

Nhưng phải nói rằng, Kim Khanh Khanh chỉ cần chà tay một cái đã khẳng định được sự tồn tại của mình.

Lâm Trí Hiên vừa nghe Kim Khanh Khanh nói vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, trong mắt đều là vẻ cưng chiều, còn vươn tay sờ tóc Kim Khanh Khanh.

Kim Khanh Khanh cũng phối hợp, đỏ mặt cúi đầu.

Kim Trân Ni ngồi đằng sau chỉ nhìn mà không nói gì, cũng kỳ lạ thật, thấy hai người này hành động thân mật như vậy, lúc đầu cô có hơi tức giận nhưng bây giờ cô đã vô cùng bình tĩnh, cô đột nhiên nhớ tới lời Phác Thái Anh nói hôm qua. Cô không hiểu vì sao Phác Thái Anh lại bảo thích một người vô cùng sợ hãi. Nhưng cô hơi nghi ngờ, mình thật sự đã không còn thích Lâm Trí Hiên nữa rồi.

Không dám nghĩ tiếp, Kim Trân Ni lắc đầu nhìn điện thoại, Phác Thái Anh gửi tin nhắn nói Chị đã tới nơi rồi.

Kim Trân Ni cười, cô nghĩ, mình thật sự rất muốn xem vở kịch của Kim Khanh Khanh.

Rất nhanh, xe đã tới trước một căn biệt thự.

Kim Trân Ni không đợi Lâm Trí Hiên mở cửa xe cho cô, cô lập tức bước xuống xe, đứng bên cạnh đợi Lâm Trí Hiên đỡ Kim Khanh Khanh xuống xe.

Lâm Trí Hiên cũng không để ý nhiều, tính tình của Kim Trân Ni vốn đã kỳ lạ rồi, ai biết được bây giờ trong lòng cô đang nghĩ gì.

Kim Trân Ni đi giày cao gót bước nhanh về phía trước, cô không chờ kịp muốn gặp Phác Thái Anh.

Vừa vào cửa, Kim Trân Ni liền nhìn toàn bộ đại sảnh, nam nữ đông đủ vô cùng náo nhiệt.

Cô liếc mặt một cái đã nhìn thấy Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh đang trò chuyện với một cô gái, hai người vừa cười vừa nói, đương nhiên chỉ có cô gái kia mà thôi, còn Phác Thái Anh, Chị chỉ thỉnh thoảng gật đầu vài cái.

Nhưng trong mắt Kim Trân Ni, Phác Thái Anh lại đang trò chuyện rất vui vẻ với hai cô gái kia.

Không hiểu cơn giận từ đâu trồi lên, Kim Trân Ni đi tới giữ chặt Phác Thái Anh, sắc mặt khó coi nhìn Chị.

"Có vẻ Chị rất vui nhỉ!" Giọng nói Kim Trân Ni trầm thấp đầy oán hận.

Phác Thái Anh bị người khác kéo ra không kịp phản ứng, chợt nghe thấy lời nói của Kim Trân Ni như đang ghen..., trong lòng Chị hơi lay động, Chị mím môi cười nhìn Kim Trân Ni.

"Cười cái gì mà cười!" Kim Trân Ni bị Chị nhìn thẹn quá hóa giận, cô nhận ra, câu nói của mình khi nãy có ý nghĩa khác.

"Hôm nay em rất đẹp." Trong mắt Phác Thái Anh không che giấu vẻ tán thưởng.

Bình thường Kim Trân Ni không thích ăn mặc như vậy, nên hôm nay trang điểm lên một chút thì cũng hơi bất ngờ, nhưng ở đây cũng có thiếu gì cô gái đẹp đâu, cô không tin lời nói của Phác Thái Anh.

"Dẻo miệng quá." Kim Trân Ni liếc Phác Thái Anh một cái rồi quay mặt đi chỗ khác.

"Thật sự rất đẹp mà." Phác Thái Anh vẫn cứng đầu giữ nguyên ý nghĩ của mình.

Đẹp, đẹp em gái Chị!

Kim Trân Ni quyết tâm không nói chuyện với Phác Thái Anh nữa.

Đương nhiên, Phác Thái Anh không biết Kim Trân Ni đang giận Chị, Chị chỉ thản nhiên cười một cái, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Kim Trân Ni.

Đúng lúc đó, một giọng nói không êm dịu tí nào vang lên.

"Học trưởng Phác." Cô gái khi nãy nói chuyện với Phác Thái Anh vẫn chưa đi.

"Học trưởng, nếu sau này có thời gian, em nhất định sẽ tới tìm Chị." Dường như cô gái không nhìn thấy Kim Trân Ni, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh còn chưa kịp lên tiếng, Kim Trân Ni đã nổi giận trước.

Cô giữ chặt tay áo của Phác Thái Anh, bất mãn hỏi: "Cô ta tìm Chị làm gì vậy?!"

Phác Thái Anh thành thật trả lời: "Tôi cũng không biết."

"Gạt người!" Kim Trân Ni nhỏ giọng quát.

"Tôi thật sự không biết mà, hay để tôi hỏi cô ta một chút nhé." Phác Thái Anh ra vẻ vô tội.

Chị thật sự không biết cô gái này đang nói cái gì, Chị vẫn thất thần từ nãy tới giờ, lúc Kim Trân Ni chưa tới, Chị không vui nổi. Còn cô gái này, Chị đâu có quen biết gì, vừa nãy Chị chỉ đáp vài tiếng theo phép lịch sự thôi mà.

Phác Thái Anh nhìn cô gái kia, thản nhiên hỏi: "Bạn học này, bạn tìm tôi có chuyện gì không?"

Cô gái kia không ngờ Phác Thái Anh lại hỏi mình như vậy, nhìn đôi mắt mê người của Chị, cô gái đắm mình trong đó, "Em muốn hỏi học trưởng vài câu hỏi."

Kim Trân Ni đứng trước mặt Phác Thái Anh, giương lông mày lên, "Cô muốn tìm Chị ấy tham khảo cái gì?"

Cô gái khinh bỉ thường Kim Trân Ni, "Hình như chuyện này đâu liên quan tới cô đâu cô nhỉ."

Cho tới hôm nay, Kim Trân Ni chưa từng bị ai khiêu khích như vậy, trong lòng bắt đầu nổi giận. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đùa cợt của cô gái kia, Kim Trân Ni cố gắng nhịn cơn giận của mình xuống.

Cô xoay người nghiêm túc nhìn Phác Thái Anh, "Cô ta nói không liên quan tới tôi đấy, Chị nói xem?"

Phác Thái Anh cũng nghiêm túc nhìn cô, "Nếu đã không liên quan tới em thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi đâu."

Kim Trân Ni cười đắc ý, "Cô nghe chưa?"

Cô gái kia không bỏ cuộc, nhìn Phác Thái Anh, trong mắt còn có vẻ oan ức: "Học trưởng, em chỉ muốn hỏi Chị vài vấn đề thôi mà."

Kim Trân Ni giơ khóe miệng lên: "Chị ấy không rảnh."

Cô gái nhìn lướt qua Kim Trân Ni, nhìn thẳng vào Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh lười biếng nói: "Tôi không rảnh."

Cô gái oán hận nhìn Kim Trân Ni, tức giận cắn răng rời đi.

Chờ cô gái kia đi rồi, Kim Trân Ni cười đắc ý, khiến trong lòng Phác Thái Anh vô cùng ngứa ngáy.

"Em quen cô ta sao?" Phác Thái Anh biết Kim Trân Ni sẽ không vô duyên vô cớ nhắm vào người khác như vậy.

"Một người đáng ghét." Kim Trân Ni nhíu mày, nói qua loa.

"Nhưng mà." Kim Trân Ni hài lòng nhìn Chị, "Hôm nay Chị làm tốt lắm."

Trong mắt Phác Thái Anh tràn đầy ý cười, "Vậy tôi có được cái gì không?"

"Nói đi, anh muốn thưởng cái gì." Tâm trạng của Kim Trân Ni vô cùng tốt.

Phác Thái Anh nhìn đôi môi khẽ mở khẽ đóng của Kim Trân Ni, Chị mím môi cười nói: "Không vội, sau này tôi sẽ tính lại."

Kim Trân Ni không quan tâm, "Vậy thì sau này lấy, tôi nói thì sẽ giữ lời, không thiếu Chị đâu."

"A? Ngải Vũ đâu?" Kim Trân Ni suýt nữa đã quên mất cậu ta.

Phác Thái Anh giơ tay chỉ vào góc đại sảnh, Kim Trân Ni đảo mắt nhìn, Ngải Vũ đang trốn trong góc cầm đĩa ăn uống vui vẻ.

...

Mặt Kim Trân Ni tối sầm, cô mời Ngải Vũ đến đây không phải để cậu ta ăn.

Kim Trân Ni hùng hùng hổ hổ kéo Phác Thái Anh tới trước mặt Ngải Vũ.

Ngải Vũ ăn uống vui say, đột nhiên trước mặt tối sầm, cậu ta ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Kim Trân Ni và vẻ mặt không thay đổi của Phác Thái Anh trước mặt.

Tuy thần kinh cậu ta không ổn định, nhưng cậu ta rất nhạy cảm đấy nhé.

Đối đầu với sát khí, Ngải Vũ sợ hãi đặt cái đĩa trong tay xuống, rồi lại cầm đưa lên trước mặt Kim Trân Ni.

"Cô... Cô muốn ăn à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro