Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Phác Thái Anh nợ Kim Trân Ni một hôn lễ."

Kim Trân Ni hài lòng gật đầu, xem ra ngày mai Phác Thái Anh chắc chắn sẽ dẫn cô tới hôn lễ, cô nhất định phải nhân cơ hội này phá tan tành cái buổi lễ kết hôn đó mới được.

Nghĩ tới ngày mai, tâm trạng vừa tốt lên được một chút của Kim Trân Ni lập tức bị phá hủy.

Ngày mai, Kim Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên sẽ kết hôn với nhau. Kim Trân Ni cắn chặt răng, căm thù Kim Khanh Khanh.

Kim Khanh Khanh lái xe tông vào mình, thế nhưng chẳng ai chửi mắng cô ta một tí nào, đã vậy, bây giờ Lâm Trí Hiên lại còn muốn kết hôn với cô ta.

Kim Trân Ni đột nhiên hiểu được lời nói của Kim Khanh Khanh trước lúc rời đi, đúng vậy, cô thật đáng thương.

Xảy ra tại nạn xe cộ phải nằm viện, Kim Thái Bình  và hai mẹ con giả nhân giả nghĩa Kim Khanh Khanh tới thăm cô, đương nhiên, cả Lâm Trí Hiên cũng tới, nhưng anh ta lại đi cùng với Kim Khanh Khanh.

Còn bạn bè chỉ có mỗi Phác Nhiễm chịu tới thăm cô, còn lại, chẳng thấy bóng dáng người nào cả.

Rốt cuộc, Kim Khanh Khanh đã cho bọn họ uống thuốc gì, mà ai ai cũng làm theo cô ta răm rắp vậy.

Kim Trân Ni nghĩ không ra.

Bàn về diện mạo, mặc dù cô không đẹp đẽ bằng Kim Khanh Khanh, nhưng dù sao cũng là một người đẹp.

Bàn về thành tích, càng không cần phải nói, Kim Khanh Khanh vào đại học bằng "cửa sau", còn cô thì vào bằng thực lực của mình.

Bàn về tính cách, được rồi, chỉ có tính cách là cô không bằng Kim Khanh Khanh. Từ nhỏ, Phác Thái Anh đã là người nóng tính, cáu kỉnh, trong mắt người khác, cô không coi ai ra gì. Nhưng Kim Khanh Khanh thì ngược lại, cô ta yếu đuối nhu mì, nói năng dịu dàng, tính cách cũng được, lại biết chăm sóc người khác.

Nhưng nhưng thứ này đều là giả dối, lúc chỉ có hai người, Kim Khanh Khanh vốn không hề dịu dàng như vậy, cô ta lúc nào cũng khiêu khích Kim Trân Ni, còn cố ý để người khác thấy bộ dạng tức giận của cô.

Lúc đầu, Kim Trân Ni không biết những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Kim Khanh Khanh, nhưng về sau, cô phát hiện có gì đó rất kỳ lạ, những người ở bên cạnh cô càng lúc càng ít, bọn họ đều bỏ cô đi theo Kim Khanh Khanh.

Nằm trên giường bệnh, Kim Trân Ni nhớ lại chuyện cũ, đột nhiên, cô hiểu ra rất nhiều điều.

Kim Khanh Khanh không phải là bạch liên hoa vô hại, cô ta rất giỏi giả vờ và lừa gạt người khác. Cô ta thích dùng cái vỏ yêu đuối của mình làm nổi bật bộ dạng độc ác của Kim Trân Ni, khiến người khác không ngừng thất vọng về cô, cho đến khi, mọi người đều bỏ cô mà đi.

Kim Trân Ni đột nhiên thấy buồn cười, không biết Lâm Trí Hiên có biết bộ mặt thực của cô ta không nhỉ? Chắc là không biết rồi, bởi anh ta rất ghét bị lừa gạt.

Nhưng vì sao tất cả mọi người đều không nhận thấy, Kim Khanh Khanh rất độc ác kia chứ?

Không đúng, có một người thấy, là Phác Thái Anh.

Ngày mai mau mau tới sớm một chút, cô muốn phá tan tành hôn lễ đó. Kim Trân Ni mang theo ý nghĩ này nhắm hai mắt lại, yên tâm đi vào giấc ngủ.

Trong giấc mộng.

Kim Trân Ni thấy mình đang tham gia một cuộc thi.

Cô đứng hạng hai, hạng nhất thuộc về một học sinh nữ, chị ta mặc một chiếc áo màu trắng, đứng đưa lưng về phía cô. Kim Trân Ni có làm thế nào đi chăng nữa cũng không nhìn thấy khuôn mặt chị ta, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, chị ta là ai vậy? Đúng lúc Kim Trân Ni đang suy nghĩ lung tung, người kia đột nhiên xoay người lại, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, cầm giấy khen hạng nhất chọc tức Kim Trân Ni, thì ra là.

Phác Thái Anh!

Kim Trân Ni lập tức tỉnh lại.

"Ha!" Kim Trân Ni thở ra một hơi, "Phác Thái Anh đáng chết, cả trong mơ mà cũng thắng được mình!"

Ánh mặt trời gay gắt chiếu vào phòng, rọi thẳng vào mắt Kim Trân Ni, cô định nhấn chuông gọi y tá kéo rèm lại, đột nhiên phát hiện đây không phải phòng bệnh của mình.

Nhìn xung quanh, Kim Trân Ni khiếp sợ không nói nên lời.

Đây chắc là khách sạn, hơn nữa còn là phòng đôi.

Kim Trân Ni bước xuống giường, đi tới cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Khung cảnh bên ngoài xa lạ quá, nhưng lại rất thân quen.

Khoan đã...!

Thử nhấc chân lên đi hai bước, Kim Trân Ni khó tin nhìn chân mình, đôi chân không bị thương tí nào cả!

Chưa kịp hồi hồn lại, cửa phòng đã bị mở ra.

"Em tỉnh rồi sao?" Có người đi tới cười nói.

Kim Trân Ni ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mắt, đây không phải là giáo viên dạy cô ở đại học sao?

"Kim Trân Ni?" Cô giáo không hiểu sao Kim Trân Ni lại nhìn mình như vậy.

"Cô Trần..."

"Ừ. Cô tới gọi em đi ăn trưa, đi cùng nhé?" Trần Hà cầm lấy túi xách trên giường cười nói.

Kim Trân Ni càng lúc càng nghi ngờ, nhưng cô không dám hỏi nhiều, rửa mặt xong, cô lặng lẽ đi theo Trần Hà, xuống tới thang máy, cô đột nhiên phát hiện có người đi tới chỗ mình.

Liếc mắt mộ cái, cô đã nhận ra đó chính là Phác Thái Anh.

Chị mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khuôn mặt rõ ràng không thay đổi gì, nhưng Kim Trân Nilại cảm thấy hình như lúc nhìn thấy cô, đôi mắt Chị bỗng sáng rực lên.

Chắc là do ánh mặt trời quá sáng thôi. Kim Trân Ni nghĩ.

"Học muội." Phác Thái Anh đi tới trước mặt cô.

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn luận xôn xao, Phác Thái Anh vậy mà bắt chuyện với Kim Trân Ni cơ đấy.

"Hả?" Cô cũng thấy rất kỳ lạ, sao Phác Thái Anh không còn vẻ trưởng thành như hôm qua nữa.

"Em không tức giận sao?" Phác Thái Anh hơi nghiêng đầu, nhìn rất đáng yêu.

...

Tên này đúng là chẳng chịu thay đổi gì cả. Kim Trân Ni thầm châm chọc.

Hít một hơi thật sâu, Kim Trân Ni tỉnh táo hỏi: "Sao tôi phải tức giận chứ?"

"Vì tên em lại đứng hạng hai." Phác Thái Anh thản nhiên nói.

Lại! Đứng! Hạng! Hai!

Khuôn mặt Kim Trân Ni trầm xuống. Nhìn Phác Thái Anh, rồi lại quay sang nhìn cô Trần, rốt cuộc, cô cũng biết mình đang ở đâu rồi.

Đây là thành phố B, là nơi mà bọn họ tham gia cuộc thi toán học. Kim Trân Ni đứng hạng hai, đương nhiên Phác Thái Anh chắc chắn sẽ đứng hạng nhất.

Cô biết rất rõ, vì đây đều là những chuyện cô từng trải qua. Nhưng đây đã là chuyện của năm năm trước rồi!

Kim Trân Ni hoảng sợ nhìn Phác Thái Anh đứng trước mặt mình, muốn hỏi Chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại không nói nên lời.

Phác Thái Anh "hiện tại" sao mà biết được chuyện gì cơ chứ? Kim Trân Ni cười khổ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Học muội?"

"Ừ," Kim Trân Ni buồn bã đáp.

"Tâm trạng em không tốt à?" Trong mắt Phác Thái Anh đầy vẻ chờ đợi.

Khóe miệng Kim Trân Ni co rút, chờ đợi cái đầu Chị!

"Không có, tâm trạng của tôi rất tốt." Kim Trân Ni cắn chặt răng, "Nếu Chị đã được hạng nhất vậy thì mau mời tôi một bữa cơm đi."

"Được." Phác Thái Anh nhanh chóng đồng ý, Chị sợ Kim Trân Ni sẽ đổi ý.

...

Người phụ nữ này đúng là dễ nói chuyện thật, Kim Trân Ni hoàn toàn không muốn làm khó dễ cảm giác đạt được thành tựu của người khác.

Cô Trần gọi những bạn học khác cùng nhau đi ăn cơm, sau đó, bọn họ sẽ phải lên xe về lại thành phố Z.

Trong lòng Kim Trân Ni vô cùng mâu thuẫn, mình đã quay về năm năm trước rồi, nhưng lúc đó, mình vẫn chưa qua lại với Lâm Trí Hiên.

Cô đã từng xem rất nhiều tiểu thuyết, biết mình có thể đã được sống lại. Chẳng lẽ, cô sống lại để giành lấy Lâm Trí Hiên sao?

Không biết vì sao trong đầu cô lại hiện lên ý nghĩ này, Kim Trân Ni lặng lẽ nhìn Phác Thái Anh đi bên cạnh.

Cũng giống kiếp trước, Phác Thái Anh luôn luôn ở bên cạnh cô. Nhưng lúc đó, cô luôn đối đầu với Chị, nên không muốn nhìn thẳng vào mắt Chị.

Kim Trân Ni nghiêm túc nhìn Phác Thái Anh, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Dù sao, mỗi khi gặp khó khăn, Chị vẫn luôn là người đưa tay ra giúp cô. Chị đáng giá được cô đối xử tốt hơn.

"Học muội." Phác Thái Anh đột nhiên quay sang nhìn Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni sửng sốt.

"Sao em cứ nhìn chằm chằm tôi vậy?" Ánh mắt Phác Thái Anh sâu xa, khiến người khác phải sa vào đó.

Mắt Phác Thái Anh đẹp thật, còn đẹp hơn cả Lâm Trí Hiên. Đột nhiên trong lòng cô tuôn ra ý nghĩ này.

"Tôi... Tôi nhìn cửa sổ mà." Kim Trân Ni ngụy biện.

"Cửa sổ ở bên phải." Phác Thái Anh tốt bụng nhắc hở.

"Tôi nhìn cửa sổ đối diện, không được à?!" Kim Trân Ni thẹn quá hóa giận.

Phác Thái Anh thấp giọng cười, "Học muội đang mắc cỡ sao."

Đây rõ ràng là một câu khẳng định.

Mặt Kim Trân Ni lại càng đỏ hơn, "Ai mắc cỡ chứ!"

"Nhưng mặt em rất đỏ đó." Phác Thái Anh không hiểu lắm.

"Tôi đang nóng, Chị không thấy nóng sao?" Kim Trân Ni giả vờ lấy tay phẩy phẩy.

Phác Thái Anh càng không hiểu, "Trời đang mưa mà."

Thời tiết thành phố B rất kỳ lạ, một giây trước trời còn nắng xuân đẹp đẽ, thế mà một giây sau, cả bầu trời đã bị mây đen dày đặc che phủ.

"Tôi đang nóng!" Kim Trân Ni sợ Chị không tin, giả vờ muốn vén áo lên.

Phác Thái Anh kéo tay Kim Trân Ni lại, "Học muội, nếu em nóng thì cứ nói..., tôi cho em một cây quạt là được rồi."

Nói xong, Chị lấy một chiếc quạt nhỏ từ trong túi đưa cho cô.

...

Cái này mà Chị cũng có sao.

Có lẽ do ánh mắt Kim Trân Ni quá rõ ràng, Phác Thái Anh vừa quạt cho cô vừa giải thích, "Đây là quà của nhà sách tặng."

Mấy ngày nay, nhà sách ở thành phố B mở hoạt động, mua sách tăng quà, Phác Thái Anh vốn không muốn lấy, nhưng ông chủ ép quá, nên Chị đành phải nhận, không ngờ cũng có lúc, cái quạt này lại có tác dụng.

Phác Thái Anh quạt cho cô, khuôn mặt đỏ bừng của cô dần biến mất.

Làn gió nhẹ nhàng truyền tới, khiến cả người Kim Trân Ni vô cùng thoải mái, một lúc sau, cô đã chìm vào giấc mộng.

Phác Thái Anh vẫn tiếp tục quạt cho cô, đột nhiên trên vai Chị xuất hiện một cái đầu.

Phác Thái Anh ngừng lại một chút, rồi vươn tay ôm cô vào lòng.

Đường xá gồ ghề, lỡ học muội tỉnh dậy thì sao đây? Trên khuôn mặt 'đẹp trai' của Phác Thái Anh toàn vẻ chính nghĩa.

Nhưng, bạn học Phác à, các bạn đang đi trên đường cao tốc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro