Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Trân Ni cảm thấy gần đây Lê Thanh và Trần Gia Lạc thường xuyên tiếp xúc với nhau.

Đừng trách cô quá nhạy cảm, nhưng cái tên Trần Gia Lạc này thật sự có vấn đề.

Ông ta là bác sĩ tư nhân của Kim gia. Cũng là bác sĩ đã chữa trị cho mẹ Kim Trân Ni.

Kiếp trước, Phác Nhiễm từng nói cho cô biết, cái chết của mẹ cô có liên quan tới Kim Thái Bình, nhưng lúc Kim Trân Ni muốn biết nhiều đầu mối hơn, cô lại không tra ra được chuyện gì.

Nhưng cô tra ra được một chuyện, thực ra, bệnh tình của mẹ cô càng lúc càng nặng là vì dùng sai thuốc.

Người kê thuốc cũng chính là Trần Gia Lạc.

Thế mà lúc cô đi tìm Trần Gia Lạc hỏi, Trần Gia Lạc lại nói không hề có chuyện này, còn thề thốt lấy sổ khám bệnh của Ôn Nhã - chính là mẹ cô ra cho cô xem những loại thuốc mà ông ta đã kê.

Kim Trân Ni không tin, rõ ràng mẹ cô còn có thể sống lâu hơn một chút, sao lại đột nhiên bệnh nặng hơn?

Vì vậy, cô đi tìm các bệnh viện lớn, nhưng bác sĩ nào cũng nói những loại thuốc này hoàn toàn không hề có vấn đề gì.

Sao lại như vậy được?

Kim Trân Ni lập tức đi tìm Lâm Trí Hiên, cô kể những điểm đáng nghi cho Lâm Trí Hiên biết, muốn anh tay giúp cô một tay.

Nhưng lúc cô vội vã chạy vào Lâm gia, cũng là lúc cô nhìn thấy Kim Khanh Khanh vui vẻ nắm tay Lâm Trí Hiên.

Cô rất tin tưởng Lâm Trí Hiên, nhưng khi nhìn thấy Lâm Trí Hiên dịu dàng nhìn Kim Khanh Khanh, sợi dây cũng trong đầu từ trước tới nay, cuối cùng cũng căng đứt.

Ba phản bội mẹ, Lâm Trí Hiện phản bội mình, cả Khương Tình cũng phản bội mình.

Mẹ con Kim Khanh Khanh đúng là ác mộng của cô.

Kim Trân Ni say khướt đi trên đường, cô không khó chịu, thật đó, cô chỉ nghi ngờ cuộc sống của mình thôi.

Trước 18 tuổi, cô có thể tùy ý làm bậy trong lòng mẹ, cô là con gái rượu của Kim gia, ai ai cũng cưng chiều cô, yêu thương cô, ngay cả Kim Thái Bình nghiêm túc cũng từng xem cô là bảo bối nâng niu trong tay. Khi đó, cả thế giới như thuộc về Kim Trân Ni.

Nhưng từ lúc mẹ qua đời, mẹ con Kim Khanh Khanh tới. Tất cả mọi thứ đều bị thay đổi.

Trong lòng Kim Trân Ni đột nhiên chán ghét Kim Khanh Khanh dịu dàng hiểu biết.

Cũng chính cái đêm cô bất tỉnh nhân sự đó, cô bị tại nạn giao thông gãy xương chân.

Cô vẫn chưa tìm được sự thật sau cái chết mẹ của, chưa kịp ngăn cản Kim Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên, chưa kịp hạnh phúc cho những người đó thấy.

Tại sao Kim Khanh Khanh lại có được kia chứ?

Nếu không phải Phác Thái Anh nói cho cô biết, không biết mình còn bị giấu tới bao giờ? Kim Khanh Khanh đụng vào cô, nhưng mọi người ai nấy cũng che chở, để cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy.

Chuyện này thật là...

Kim Trân Ni chế giễu cười, cũng may cô được sống lại.

Cô còn nhớ rõ, kiếp trước cô cứ đinh ninh rằng, Kim Thái Bình là ba cô, sao ông có thể bức chết mẹ cô được?

Nhưng bây giờ nhìn thấy ông và Lê Thanh, nếu như là vì Lê Thanh, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Sau khi mẹ cô qua đời không lâu, kim Thái Bình liền mang Lê Thanh và Kim Khanh Khanh về cái nhà này.

Bây giờ xem ra, tình cảm của mẹ dành cho Kim Thái Bình thật đáng thương.

Kim Trân Ni không biết nhiều về chuyện của ba mẹ, cô chỉ biết công ty của nhà, thật ra là công sức của ba mẹ làm nên.

Mặc dù bây giờ Kim Thái Bình vô cùng giàu có, nhưng năm xưa, ông cũng chỉ là một người thanh niên nghèo khổ mà thôi.

Nhưng Ôn Nhã cũng chưa từng ghét bỏ ông, thậm chí còn cố gắng cùng ông, theo ông vào Nam ra Bắc, cuối cùng, hai người đã làm được sự nghiệp.

Nhưng vì lúc còn trẻ quá liều mạng, cơ thể vốn không được tốt, cuối cùng, Ôn Nhã ngã bệnh, vì thế bà liền giao công ty cho Kim Thái Bình, còn mình thì yên tâm ở nhà với Kim Trân Ni, chờ Kim Thái Bình tan làm, bà kiên trì chờ đợi trong tám năm ròng rã.

Không ngờ mẹ đã chờ tới kết quả như vậy, Kim Trân Ni rũ mắt xuống, cô sẽ giúp mẹ đòi lại công bằng.

Uất ức đã nhiều năm rồi, phải đòi lại thôi.

Nhìn thấy Lê Thanh ra khỏi cửa, Kim Trân Ni lập tức đi theo sau.

Cô không dám đi quá gần, nên chỉ có thể bắt taxi đi theo sau xa xa.

Tài xế nhìn thấy mặt Kim Trân Ni nghiêm túc như vậy, không dám hỏi nhiều, cũng không dám thả lỏng, đành phải nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước.

Kim Trân Ni cau mày nhìn đằng trước, tuy nhà bọn họ mỗi lần khám bệnh hay lấy thuốc đều đến tìm Trần Gia Lạc.

Nhưng gần đây, Lê Thanh rất thường xuyên đi gặp Trần Gia Lạc.

Chẳng lẽ bà ta bị bệnh gì à? Kim Trân Ni thấy không giống.

Mấy ngày nay Kim Khanh Khanh không về nhà, nghe nói bà cụ Lâm rất thích cô ta, không nỡ để cô ta về. Lê Thanh nghe vậy vô cùng vui vẻ, tinh thần phấn chấn không thôi.

Kim Trân Ni nhớ tới lúc Kim Thái Bình tìm cô nói chuyện.

Ông ngồi trên ghế dựa, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Kim Trân Ni.

"Khanh Khanh và Trí Hiên đang ở bên nhau." Ông nói.

Kim Trân Ni giương môi lên, "Tôi biết rồi."

Kim Trân Ni ngạc nhiên liếc cô một cái, cô bình tĩnh tiếp nhận chuyện này như vậy khiến ông vô cùng bất ngờ.

Nhưng dù có bất ngờ thế nào đi nữa, ông cũng không thấy Kim Trân Ni biết sửa đổi tính tình.

Ông lạnh lùng nhìn Kim Trân Ni, "Biết là tốt rồi, tốt nhất con đừng nên giở trò gì nữa."

Kim Trân Ni ngẩn người nhìn thư phòng, lúc còn sống, mẹ cô thường xuyên để sách trong đây, nhưng kể từ khi Lê Thanh tới, tất cả quyển sách đều bị đổi.

Cô dời mắt nhìn Kim Thái Bình, nói: "Ông tốt nhất nên đi nói những lời này với Kim Khanh Khanh đi."

Kim Thái Bình đập bàn một cái, tức giận nhíu mày, "Kim Trân Ni, con đúng là ngu quá mất khôn!!"

Khóe miệng Kim Trân Ni hơi giơ lên, "Ba à, ông mới biết sao?"

"Cút đi cho tôi!" Kim Thái Bình nổi giận chỉ tay ra cửa.

Kim Trân Ni xoay người, tươi cười đi ra khỏi thư phòng.

"Ha, đúng rồi, ba." Kim Trân Ni đột nhiên quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng có người yêu rồi đấy."

"Chị ấy tên là Phác Thái Anh."

...

Nhớ tới vẻ mặt ngạc nhiên của Kim Thái Bình, trong lòng Kim Trân Ni cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Kim Thái Bình chỉ xem hôn nhân là mục đích kinh doanh, ông muốn lôi kéo Lâm gia. Nhưng lúc ông buông tha con cờ Kim Trân Ni, ông mới phát hiện, thì ra ông đã bỏ lỡ một mục tiêu tốt hơn.

Đúng là mất nhiều hơn được mà.

Tuy Kim Trân Ni không muốn khoe khoang thân phận của Phác Thái Anh, nhưng có thể làm Kim Thái Bình hối hận, cô cũng không muốn giữ ý làm gì nữa.

Ngay lúc cô mải mê suy nghĩ, tái xế đã lái xe tới nơi.

Kim Trân Ni lấy lại tinh thần phát hiên Lê Thanh đã xuống xe. Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là bệnh viện Hòa Bình.

Quả nhiên, bà ta tới đây để tìm Trần Gia Lạc.

Kim Trân Ni trả tiền cho tái xế, lúc xuống xe, người tài xế còn hồi hộp nhìn cô, "Cô gái nhỏ, cô không phải là người xấu."

Kim Trân Ni giật mình sửng sốt, sau đó cười ra tiếng, "Bác tài, bác thấy tôi giống người tốt lắm à?"

Nói xong cô xoay người rời đi, để lại người tài xế ngây ngốc cầm tiền cô vừa trả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro