Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Là cô à? Kim Trân Ni."

Kim Trân Ni "ừ" một tiếng rồi nói: "Đã lâu không gặp, Ngả Vũ."

Ngả Vũ luống cuống tay chân nhìn các cô, "Thực, thực xin lỗi."

Kim Trân Ni lắc đầu, "Chuyện này không liên quan tới anh, là Phác Nhiễm đã đụng vào anh."

Ngả Vũ hoi ngại ngừng, "Lần trước tôi không tạm biệt cô, cô không trách tôi đó chứ."

Kim Trân Ni thấy cậu ta ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, cô không nhịn cười được, "Tôi đâu có thời gian trách anh, còn chẳng đi kiếm anh, tự trách làm gì?"

Từ sau sinh nhật Lâm Trí Hiên, Kim Trân Ni chưa từng gặp lại Ngả Vũ, cô cũng từng tới phòng thể dục tìm cậu ta, nhưng hình như Ngả Vũ lại cố gắng trốn tránh cô.

Cô không phải là người không biết phân biệt trái phải, nếu Ngả Vũ không muốn gặp cô, vậy cô cũng không cần phải cứ phải đi tìm người ta như vậy. Dù sao hai người cũng chẳng phải là bạn bè gì, nói đúng hơn thì Ngả Vũ chính là kẻ thù của cô.

Ngả Vũ nghe Kim Trân Ni nói vậy..., cậu ta luống cuống tay chân, "Tôi không có... Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với cô thôi."

"Xin lỗi vì hôm đó đã nói với cô những lời như vậy."

Kim Trân Ni ngẩn ra, nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, Ngả Vũ vì Kim Khanh Khanh mà đối nghịch với cô.

Cô giơ môi lên, "Chuyện hôm đó tôi đã quên lâu rồi, nếu anh thật sự áy náy thì..., hay là lần sau anh mời tôi ăn một bữa đi."

Ngả Vũ vội vàng gật đầu, "Được."

Phác Nhiễm bên cạnh la hét, "Tớ không cần biết hai người có ân oán gì với nhau, nhưng bây giờ tớ là người bị thương. Hai người có thể để ý tới tâm trạng của tớ một chút không vậy?"

Cô bĩu môi, "Xem này, tróc da cả rồi, có đáng một bữa cơm không hả?"

Ngả Vũ vừa xin lỗi vừa gật đầu, cậu ta sợ Phác Nhiễm tức giận.

Phác Nhiễm nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu ta, rốt cuộc cũng bật cười, "Nói hay lắm, chừng nào đi ăn nhớ nói tôi một tiếng."

Kim Trân Ni sờ mũi cô ấy, "Không thể thiếu cậu được đâu."

Nói xong, cô xoay người nói với Ngả Vũ vẫn còn hơi áy náy: "Chúng tôi có chút việc, phải đi trước đây."

Ngả Vũ gật đầu, "Được, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Phác Nhiễm vừa xoa vết thương vừa hỏi: "Anh ta là bạn cậu à?"

Bạn sao?

Kim Trân Ni nghĩ một chút, rồi lắc đầu, "Không tính là bạn."

Phác Nhiễm nở nụ cười, "Tớ thấy cái tên này thú vị thật. Sao anh ta lại đắc tội với cậu vậy?

Kim Trân Ni nói: "Cũng không phải là đắc tội, anh ta đấy, từng là một trong những người theo đuổi Kim Khanh Khanh."

Phác Nhiễm trợn to mắt, "Lại là cô ta nữa à."

Kim Trân Ni cười khổ: "Đúng, lại là cô ta."

"Ngả Vũ thích Kim Khanh Khanh, cậu biết mà, lúc nào Kim Khanh Khanh cũng bôi xấu tớ trước mặt người khác, cả Ngả Vũ cũng bị cô ta tẩy não. Lần đầu tiên bọn tớ gặp nhau, anh ta chỉ vì Kim Khanh Khanh mà đi cãi nhau với tớ."

Phác Nhiễm hừ hừ, "Vậy sao bây giờ anh ta lại tới xin lỗi cậu vậy?"

"Có lẽ cậu cũng thấy rõ rồi đó." Kim Trân Ni nói: "Tớ dẫn anh ta tới sinh nhật của Lâm Trí Hiên, để anh ta nhìn thấy Lâm Trí Hiên và Kim Khanh Khanh hôn nhau."

"Cậu độc ác thật." Phác Nhiễm giơ ngón cái với Kim Trân Ni.

Cô ấy thở dài nói: "Nhưng cái tên này nhìn ngốc thật đấy."

Kim Trân Ni nhìn cô ấy một cái, "Anh chàng Ngả Vũ này khá đơn giản, mà cũng rất đàng hoàng nữa."

Phác Nhiễm nói tiếp: "Chỉ có điều mắt anh ta không được tốt mới đi thích Kim Khanh Khanh."

Kim Trân Ni cười, "Đúng vậy, mắt anh ta không được tốt cho lắm."

"Đi thôi, bắt xe đi bệnh viện."

"Được." Phác Nhiễm lập tức đáp lại..., vừa nghĩ tới chuyện một bí mật lớn sắp được tiết lộ, tâm trạng cô vô cùng tốt.

Kim Trân Ni không tới bệnh viện Hòa Bình, mà lại tới một bệnh viện tỉnh.

"Đi bệnh viện tỉnh à?" Phác Nhiễm hỏi.

"Đúng."

"Nhưng kết quả ở bệnh viện tỉnh chậm lắm đó." Dù sao cũng không phải là bệnh viện tư nhân, dựa vào các quy trình chắc các cô phải đợi một thời gian.

"Cậu nói xem, tại sao từ lúc đầu chú Khương lại không phát hiện có gì đó không thích hợp? Chắc chắn là vì Trần Gia Lạc đã nhúng tay vào." Kim Trân Ni từ từ nói: "Nếu chúng ta mà tới bệnh viện Hòa Bình thì có khác gì chui đầu vào lưới đâu?"

Phác Nhiễm tỉnh ngộ, "Tuy bệnh viện tỉnh hơi chậm, nhưng kết quả rất đáng tin."

"Đúng."

Kim Trân Ni cầm đồ vật đi xét nghiệm, bác sĩ bảo hai cô bảy ngày sau tới lấy kết quả.

Phác Nhiễm cảm thấy, bảy ngày đúng là lâu thật, nhưng Kim Trân Ni lại nghĩ cô có thể lợi dụng mấy ngày này để làm chuyện khác.

Kim Trân Ni gọi điện cho Phác Thái Anh.

Tiếng chuông chỉ vang lên hai tiếng đã có người nhận máy.

"Trân Ni?"

"Là em đây." Ánh mắt Kim Trân Ni nhìn xa xa, "Chị đang làm gì vậy?"

Phác Thái Anh cười nhẹ một tiếng, "Chị đang nấu cơm."

"Gạt người." Kim Trân Ni nói: "Bà nội Sở không làm cho Chị ăn à?"

Bà nội Sở là quản gia của Phác gia, bây giờ đang bà cụ đang chăm lo cuộc sống và bữa ăn hằng ngày của Phác Thái Anh. Bà cụ rất yêu thương Phác Thái Anh, thường xuyên nấu cơm cho Chị ăn.

Có điều, Kim Trân Ni chỉ ngẫu nhiên bắt gặp thôi.

Vì mỗi lần Kim Trân Ni tới, Phác Thái Anh lại cố ý nấu cho cô ăn. Hại cô cứ tưởng Phác Thái Anh là một người phụ nữ nội trợ tốt.

Nhưng hôm đó, cô tới nhà Phác Thái Anh mà không báo trước, muốn cho Chị một bất ngờ, nhưng không ngờ lại bắt gặp bà nội Sở đang chuẩn bị ra ngoài sau khi đã làm cơm cho Phác Thái Anh xong.

Lúc đó cô mới biết được, Phác Thái Anh cũng là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước.

Kim Trân Ni phải ép hỏi rất lâu Phác Thái Anh mới chịu nói, thật ra Phác Thái Anh không hề biết nấu ăn.

Những món mà Kim Trân Ni đã ăn, chính là lần đầu tiên Chị làm. Chị mua một ít đồ ăn theo hướng dẫn của Baidu, rồi về làm theo.

Thực ra, ngay từ đầu đã có kế hoạch sẵn rồi, gặp tình huống xấu nhất, Chị sẽ dẫn Kim Trân Ni ra ngoài ăn.

Không ngờ Chị rất có tài trong chuyện này.

Dù sao chỉ nuôi một mình Kim Trân Ni thôi thì cũng dư dả rồi.

Nhưng chỉ khi Kim Trân Ni tới Chị mới nấu ăn, những lúc khác thì đều do bà nội Sở làm, nghe nói bà nội Sở đã yêu cầu như vậy, Phác Thái Anh không nỡ cướp đoạt thú vui duy nhất của người già.

Mới là lạ! Theo như Kim Trân Ni nói thì, rõ ràng là lười biếng mà còn dám nói tốt cho mình như vậy.

Nhưng Phác Thái Anh chỉ nấu ăn cho mình Kim Trân Ni thì đúng là muốn lấy lòng cô rồi.

"Em ăn cơm chưa?" Phác Thái Anh hỏi.

Lúc này Kim Trân Ni mới nhớ, mình và Phác Nhiễm bận rộn nãy giờ vẫn chưa bỏ gì vào bụng.

Cô sờ bụng rồi nói, "Vẫn chưa~."

Cô không hề biết giọng nói của mình hơi nũng nịu.

Phác Thái Anh cưng chiều nói: "Có muốn Chị tới đón em không, chúng ta cùng nhau ăn luôn."

Phác Nhiễm lén lút đi tới nghe trộm điện thoại của Chị mình và Kim Trân Ni, không ngờ câu đầu tiên nghe được lại như vậy.

Cô ấy nổi giận, "Có ý gì đây, chỉ mời mỗi một mình Kim Trân Ni ăn cơm, Chị muốn đá em sang một bên à?"

Cuối cùng còn không quên bổ sung thêm, "Chị à, Chị thật chẳng công bằng tí nào."

Phác Thái Anh không biết Kim Trân Ni và Phác Nhiễm đang ở cùng nhau, nhưng Chị nhanh chóng đáp lại: "Em cũng có thể đi cùng, nhưng hình như xe Chị không chở được nhiều người đâu."

Mặt Phác Nhiễm tái xanh, ruột thịt cái gì ở đây nữa, "Phác Thái Anh, Chị bỏ em đi đâu rồi? Dù Chị có để Trân Ni ngồi ghế phó lái, thì đằng sau vẫn còn một dãy ghế dài, thé mà không có chỗ cho em à?"

Kim Trân Ni đưa điện thoại cho Phác Nhiễm, bình tĩnh đứng bên cạnh xem hai Chị em nhà bọn họ gây nhau.

Phác Thái Anh thản nhiên nói: "Ghế sau dài như vậy mới không có chỗ cho em đấy."

Phác Nhiễm tức giận hừ hừ, "Chị chờ đấy, Chị không cho em theo, Trân Ni cũng không được đi đâu."

Phác Thái Anh ồ một tiếng, "Vậy để Chị gọi xe giúp em."

Dựa vào cái gì mà đối xử khác nhau vậy, Kim Trân Ni thì Chị tự mình tới đón, còn cô ấy phải gọi xe.

Còn xem em gái mình là em nữa không vậy?

Kim Trân Ni vừa nghe vừa cười không ngừng, xem hài đã đời rồi mới lấy lại điện thoại, "Em và Phác Nhiễm đi cùng nhau là được rồi, làm phí thời gian của Chị quá."

Phác Thái Anh ừ một tiếng, không kiên quyết nữa, chỉ hỏi Kim Trân Ni muốn ăn gì.

"Cái gì cũng được." Kim Trân Ni nghĩ một hồi rồi nói: "Nhưng phải có món cay đấy."

"Được." Phác Thái Anh khẽ cười, không biết có phải Kim Trân Ni nhớ tới cảnh tượng lần đầu ăn cơm với Chị không nữa.

Đương nhiên, Kim Trân Ni cũng biết vậy, vì thế, cô ho khan một cái, "Cái đó, không cần phải cay quá đâu."

"Được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro