Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Trân Ni biết Sở Thiến không dám nói cho cô biết những chuyện kia, nhưng cũng không sao, cái cô muốn biết chính là giao dịch giữa Lê Thanh và Trần Gia Lạc.

Hôm sau, lúc đi trả quần áo cho Sở Thiến, cô không thấy cô ta đâu, chỉ có một câu bé chạy ra mở cửa cho Kim Trân Ni.

Đó chính là cậu bé đã đụng vào Kim Trân Ni hôm qua.

Đúng là có duyên thật.

Kim Trân Ni cười sờ đầu cậu, "Đây là nhà em sao?"

Cậu bé gật đầu.

"Sở Thiến là chị em à?" Thấy cậu bé gật đầu, Kim Trân Ni nói: "Chị ấy không có ở nhà ư?"

Cậu bé nói nhỏ: "Chị vừa ra ngoài rồi ạ."

Kim Trân Ni ồ một tiếng, sau đó đưa túi quần áo cho cậu, "Đây là quần áo của chị em, em giúp chị trả lại cho cô ấy nhé."

Cậu bé nhận lấy cái túi, sau đó đưa mắt nhìn Kim Trân Ni, hỏi nhỏ: "Chị ơi, chị có muốn vào trong ngồi một chút không?"

Kim Trân Ni ngẩn người, rồi cười đồng ý.

Cậu bé chạy đi tìm ghế cho Kim Trân Ni, còn loạng choạng lấy bình thủy trên đất rót nước cho cô.

Kim Trân Ni vội vàng cầm lấy bình thủy, rót hai cốc nước.

Cô cầm cốc nước hỏi cậu bé: "Sao trong nhà chỉ có một mình em vậy, ba mẹ em đi đâu rồi?"

Cậu bé nằm sấp trên chiếc bàn học, "Ba đi công, còn mẹ thì, mẹ ngã bệnh ạ."

Trong lòng Kim Trân Ni mềm nhũn, vô thức sờ mái tóc mềm mại của cậu bé.

"Em tên là Sở Hiên à." Kim Trân Ni nhìn sách bài tập của cậu bé, có lẽ là tập viết giáo viên ở trường cho, cậu bé nghiêm túc viết, cầm bút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nét nào cũng ra nét nấy.

Cậu bé gật đầu nhìn Kim Trân Ni, ánh mắt sáng bừng, "Còn chị thì sao? Chị tên gì?"

"Chị à." Kim Trân Ni cũng nhìn cậu, "Chị tên là Kim Trân Ni."

Cô nắm tay Sở Hiên, dạy cậu cách viết tên mình.

"Kim... Trân... Ni..."

"Là vậy đó." Kim Trân Ni sờ mặt cậu, "Hiên Hiên giỏi quá đi thôi."

Sở Hiên cũng rất vui vẻ, khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói, "Tên chị đẹp thật."

Kim Trân Ni bật cười, dùng ngón trỏ chọc vào mũi cậu, "Tên em cũng đẹp mà."

Cô lục túi mình, muốn tìm viên kẹo cho Sở Hiên, nhưng lại không có. Kim Trân Ni cảm thấy mình rất thích cậu bé này, thông minh đáng yêu, lại còn hiểu chuyện, cô thầm nghĩ lần sau nhất định phải mang thật nhiều kẹo đến, nhất định cậu bé sẽ rất vui.

Kim Trân Ni không ngờ, hôm qua Sở Thiến cho cô và Phác Thái Anh vào nhà, hôm nay Sở Hiên cũng dễ dàng mời cô vào. Trong lòng cô thầm thở dài, hai chị em này quá tốt bụng, nếu lỡ cô là người xấu thì sao đây?"

"Hiên Hiên." Kim Trân Ni cậu bé nói: "Lần sau không được mở cửa cho người lạ, biết chưa? Lỡ mà gặp phải người xấu thì không hay đâu."

Sở Hiên nhìn cô chằm chằm, rồi dùng sức gật đầu.

Sau đó quay đầu lẩm bẩm, "Nhưng em thấy chị đâu phải là người xấu."

Kim Trân Ni nghe vậy, liền lấy tay búng trán cậu, "Đau không?"

Cậu bé lấy tay ôm trán, đôi mắt to ngập nước nhìn cô, Kim Trân Ni cười hỏi: "Bây giờ chị không phải người xấu à?"

Sổ Hiên ôm đầu không nói gì.

Kim Trân Ni cũng không hỏi nữa, chỉ lấy tay cậu ra, thổi cho cậu, "Còn đau nữa không?"

Cậu bé lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không đau nữa."

Kim Trân Ni cúi đầu chạm nhẹ vào trán cậu.

Sở Hiên lấy tay ôm cô, cũng bắt chước Kim Trân Ni hôn lên trán cô, rồi ngại ngùng cười.

Dường như cậu bé rất thích cô, lúc Kim Trân Ni nói cô phải về rồi, cậu bé còn kéo cô ở lại, nghe Kim Trân Ni nói sau này sẽ bồi thường cho cậu, cậu mới lưu luyến vẫy tay với Kim Trân Ni.

"Nhớ, không được tùy tiện mở cửa cho người lạ nhé." Kim Trân Ni không yên tâm nhắc nhở.

Sở Hiên gật đầu, "Em biết rồi, tạm biệt chị."

"Tạm biệt em." Kim Trân Ni ôm mặt cậu hôn một cái, rồi hài lòng rời đi.

Dọc đường, tâm trạng cô vô cùng tốt.

Nhưng có điều, vừa tới nhà tâm trạng này đã biến mất.

Bởi vì, Kim Khanh Khanh đã quay trở lại.

"Chị." Kim Khanh Khanh cười với cô.

Kim Trân Ni không thèm để ý tới cô ta, nhưng người này vẫn chắn trước mặt cô, không chịu đi chỗ khác.

"Sao." Kim Trân Ni lạnh lùng lên tiếng.

Đôi mắt Kim Khanh Khanh cong lên, nói với cô: "Ba nói ngày mai em và chị tới thành phố S."

Cả người Kim Trân Ni cứng đờ, bàn tay nắm chặt thành quyền.

Cô biết, lần nào cũng vậy, Kim Khanh Khanh năm nào cũng muốn về thành phố S viếng mẹ cô với cô.

"Chị, chị không vui à?" Kim Khanh Khanh nhìn cô, ánh mắt sáng bừng.

Trân Ni lạnh lùng nhìn cô ta, "Tôi vui chứ, đương nhiên là phải vui rồi, không biết, sau ngày mai cô còn có thể vui vẻ như vậy không nữa."

Không để ý tới Kim Khanh Khanh, Kim Trân Ni đi lướt qua cô ta, thẳng tới phòng mình, nằm xuống giường, cô kéo chăn che kín đầu, thở phì phò.

Kim Trân Ni thật sự không thể hiểu được, rốt cuộc trong lòng Kim Thái Bình đang suy tính cái gì?

Sau khi mẹ mất, Kim Khanh Khanh và Lê Thanh mới bước chân vào cái nhà này. Đây là chuyện mà Kim Trân Ni cảm thấy được an ủi nhất, dù sao, khi bà con sống, bà cũng không bị hai mẹ con này làm bẩn mắt.

Kim Trân Ni cúi đầu, cô biết Kim Khanh Khanh nhất định sẽ đi theo, dù Kim Thái Bình không cho phép, cô ta vẫn sẽ đi thôi.

Kiếp trước, Kim Thái Bình không cho Kim Khanh Khanh đi cùng, ấy thế mà cô ta vẫn tự tiện đi theo sau Kim Trân Ni.

Mà lý do của cô ta chỉ là, được nhìn mặt mẹ của Kim Trân Ni thôi, cô ta thực sự muốn được trở thành một phần của cái nhà này.

Kim Trân Ni cố gắng nhẫn nhịn tới cỡ nào cũng không thể không chửi thề.

Cô đánh Kim Khanh Khanh một bạt tai, vẫn chưa hả giận được, thế mà đã bị Lâm Trí Hiên và Kim Thái Bình mắng chửi thật lâu.

Từ đó về sau, Lâm Trí Hiên càng ngày càng lãnh đạm với cô. Đương nhiên, Kim Trân Ni cũng biết, giữ ở trong lòng thì sẽ không có ngày nào được yên ổn.

Kim Khanh Khanh kiên quyết muốn đi theo Kim Trân Ni tới thành phố S, dĩ nhiên không phải để công nhận cái chết của một người.

Mà là vì, cô ta muốn làm một chuyện có thể khiến Kim Trân Ni hoàn toàn hết hy vọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro