Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Khanh Khanh muốn đốt cho Ôn Nhã một nén nhang, nhưng lại bị Kim Trân Ni tức giận từ chối.

"Chị, chị thật là." Kim Khanh Khanh cầm nhang trong tay, đáng thương nhìn cô.

Kim Trân Ni cúi đầu không nói gì, kiên quyết không để cô ta tới gần mộ phần của mẹ.

Kim Trân Ni có rất nhiều lời muốn nói với Ôn Nhã, nhưng vì có Kim Khanh Khanh chướng mắt đứng bên cạnh, nên cô chỉ có thể âm thầm nói xin lỗi, rồi kéo Kim Khanh Khanh đi.

Kim Khanh Khanh sững sờ để cô nắm đi, không biết có phải đang khiếp sợ vì đây là lần đầu tiên Kim Trân Ni làm vậy với cô ta hay không, nhưng nói chung cô ta không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Đi một hồi, Kim Trân Ni mới ghét bỏ buông tay Kim Khanh Khanh ra, rồi lấy khăn giấy lau tay.

Kim Khanh Khanh thấy vậy liền bật cười, "Chị, đây là lần đầu tiên chị dắt em đi đấy nhé."

Kim Trân Ni cau mày nhắc nhở cô ta, "Tôi không dắt cô, chỉ là chạm vào cổ tay cô thôi mà."

Kim Khanh Khanh nhìn cổ tay mình, tròng mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Kim Trân Ni mặc kệ Kim Khanh Khanh, cô chỉ biết sắp có chuyện xảy ra.

Quả nhiên, đúng lúc Kim Trân Ni đang nghĩ vậy, đột nhiên có hai đôi tay từ đằng sau hai cô đưa ra.

Một ngươi bịt miệng Kim Trân Ni, đè tay cô lại, không để cô phản kháng. Người còn lại thì trực tiếp còng tay Kim Khanh Khanh, còn dùng vải bố bịt miệng cô ta lại.

Kim Trân Ni giả vờ hoảng sợ, mở to mắt, liên tục giãy giụa. Kim Khanh Khanh bên cạnh dường như cũng bắt đầu có phản ứng, đôi mắt sợ hãi nhìn Kim Trân Ni.

Hai cô bị dẫn tới một chiếc xe, ném lên ghế sau.

Một tên ngồi cạnh hai cô, lấy băng keo ra dán vào miệng Kim Trân Ni, sau đó dùng dây thừng cột Kim Trân Ni và Kim Khanh Khanh lại với nhau.

Hai tên cướp này đều có sự chuẩn bị cả, hai tên đều che mặt, dọc đường không mở miệng nói một lời.

Kim Khanh Khanh bên cạnh dường như bị dọa sợ, mở to đôi mắt xinh đẹp, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Còn Kim Trân Ni đang giãy giụa đột nhiên cứng đờ, cô gục đầu xuống không nhúc nhích, trong mắt cô hiện lên tia khinh thường.

Đây là bắt cóc có kế hoạch, kiếp trước Kim Trân Ni đã từng bị một lần.

Thực ra cô hoàn toàn có thể tránh. Nhưng cô không muốn.

Hai cô bị che mắt dẫn tới một căn nhà gỗ rách nát.

Trong lòng Kim Trân Ni hiểu rõ, ở đây rất hẻo lánh, người bình thường rất khó có thể tìm được, dù có chạy cũng không thể cầu cứu được ai.

Hai tên bắt cóc thì thầm đi sau lưng.

Thoáng chốc, một tên đi lên, kéo mảnh vải và băng keo trên miệng Kim Trân Ni ra, rồi nói, "Gọi điện cho ba cô, bảo ông ta mang 500 vạn tới chuộc. Nhớ kỹ, không được báo cảnh sát."

Nói xong, hắn đưa cho cô một cái điện thoại, "Gọi điện thoại."

Kim Trân Ni cắn môi, không nói gì.

Bọn cướp kia dường như không kiên nhẫn được nữa, nên đành phải kéo mảnh vải trên mặt Kim Khanh Khanh xuống, đặt trên cổ cô ta.

"Các người là chị em chứ gì, cô nhanh tay lên, gọi cho ba cô đi, bảo ông ta tới đây chuộc người về."

Kim Khanh Khanh khiếp sợ nhìn hắn, sợ con dao lỡ tay làm mình bị thương.

Vì thế, cô ta rất nghe lời gọi điện thoại, khi điện thoại đã có người nhận, cô ta kêu to.

"Ba, bọn con bị bắt cóc..." Tên tội phạm lập tức bịt miệng Kim Khanh Khanh lại, đưa tay lấy lại cái điện thoại.

Hắn ta dường như đã bị chọc giận, hung hăng hất tay Kim Khanh Khanh ra, rồi nói với đầu kia điện thoại: "Hai cô con gái của ông đều đang ở trong tay tôi, muốn chuộc về thì mau mang 500 vạn tới đây."

Không biết Kim Thái Bình nói gì mà giọng nói hắn ta đột nhiên trở nên âm u, "Đừng hòng báo cảnh sát, ông có tin không, trước khi cảnh sát tới đây, hai cô con gái ông đã mất mạng từ lâu rồi."

"Tôi chỉ cần tiền mặt."

"Đừng có lừa tôi."

"Ông không tin à? Vậy để tôi cho ông nghe giọng của hai ả nhé."

Hắn ta đưa điện thoại tới bên miệng Kim Trân Ni, dùng dao uy hiếp cô.

Kim Trân Ni không biết nên nói gì, nghe thấy Kim Thái Bình bực bội nói lừa đảo, cô mới mở miệng nói.

"Tôi bị bắt cóc rồi."

Đầu kia điện thoại bỗng chốc im lặng, mấy giây sau Kim Thái Bình mới nói: "Tiểu Trương đâu rồi?"

"Tôi không để ông ấy đi theo, ông ấy vẫn còn đứng chờ chỗ cũ."

kim Thái Bình hỏi: "Hai đứa đang ở đâu?"

"Tôi không biết." Kim Trân Ni nói: "Mắt bọn tôi bị che kín lại rồi."

"Có bị thương không?"

Kim Trân Ni cúi đầu nói: "Kim Khanh Khanh bị hắn ta tát một cái."

Giọng nói của Kim Thái Bình không còn bình tĩnh như cũ nữa, "Còn gì nữa không? Khanh Khanh có sao không?"

"Cô ta không sao cả."

Kim Trân Ni dường như có thể nghe thấy ông thở phào nhẹ nhõm, hai người im lặng một chút, cô mới nghe thấy giọng nói do dự từ đầu kia.

"... Vậy còn con?"

Ánh mắt cô đau xót, trái tim Kim Trân Ni đột nhiên đập mạnh.

"Không sao." Cô trừng mắt, vẻ mặt không thay đổi nói.

Hình như Kim Thái Bình đang nói gì đó, nhưng Kim Trân Ni không nghe được, bởi vì bọn cướp đã đưa điện thoại cho Kim Khanh Khanh.

"Cô cũng nói vài lời đi."

KimKhanh Khanh bị hắn ta dọa sợ, nhẹ giọng thét lên với điện thoại, "Ba."

Không biết Kim Thái Bình nói, giọng nói Kim Khanh Khanh run rẩy.

"Ba, con sợ." Cô ta nói.

Kim Trân Ni giương môi coi thường, nếu không có chuyện như ngày hôm nay, cô đã quên Kim Khanh Khanh có thể diễn sâu thế nào.

Bọn cướp lấy lại điện thoại, tiếp tục đe dọa: "Cầm tiền tới chuộc đi, nhớ, không được báo cảnh sát, nếu không thì tự ông gánh lấy hậu quả."

Kim Thái Bình dường như đã đồng ý, hỏi hắn địa chỉ.

Bọn cướp nhìn thoáng qua Kim Trân Ni và Kim Khanh Khanh đang bị trói, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.

Bọn cướp vừa đi khỏi, Kim Khanh Khanh liền nhìn sang Kim Trân Ni.

"Chị..."

Kim Trân Ni không để ý tới cô ta.

"Chị, em sợ lắm." Kim Khanh Khanh nhỏ giọng khóc sụt sùi, "Chị, chị nói thử xem, chúng ta có thể được cứu không?"

Kim Trân Ni cười mỉa mai, bình tĩnh nói: "Đương nhiên."

Kim Khanh Khanh nhìn thấy cô cười lập tức ngẩn người, sau đó ngây ngốc nói: "Thật sao?"

"Cô không tin à?" Trong mắt Kim Trân Ni tràn đầy hi vọng, "Ba sẽ đến cứu tôi đây."

Lúc này Kim Trân Ni như một đứa trẻ, tin tưởng ba một cách vô điều kiện.

Ánh mắt Kim Khanh Khanh âm độc, mà ngoài miệng lại nói: "Em tin chị, nhất định ba sẽ tới đây cứu chúng ta."

Nghe vậy, Kim Trân Ni chỉ liếc cô ta một cái, không nói gì nữa.

Có lẽ bọn cướp đã chuẩn bị tốt mọi thứ, hai tên cùng đi vào, ngồi trên một cái.

Một tên vuốt con dao trong tay, nhìn Kim Trân Ni hỏi: "Sợ à?"

Kim Khanh Khanh gật đầu, sợ hãi nói: "Anh sẽ thả chúng tôi đi chứ?"

Bọn cướp nở nụ cười, "Chỉ cần Kim Thái Bình ngoan ngoãn mang tiền tới đây, thì các cô không có chuyện gì đâu."

Nghe thế, Kim Khanh Khanh vô cùng mừng rõ, cô ta kích động nói với Kim Trân Ni: "Chị, chúng ta không sao cả đâu, nhất định ba sẽ tới đây cứu chúng ta."

Kim Trân Ni phản ứng thường thường, "Lỡ ông ta báo cảnh sát thì sao đây?"

Trong chốc lát, vẻ mặt bọn cướp biến sắc, "Ông ta không dám đâu! Nếu ông ta thật sự báo cảnh sát, vậy mấy cô cũng không sống nổi đâu."

Kim Khanh Khanh sợ hãi đứng sát vào người Kim Trân Ni, "Chị, ba sẽ không báo cảnh sát đó chứ?"

"Cô tự mình cầu nguyện hắn quý trọng mạng sống của cô đi." Nói xong, Kim Trân Ni nhắm nghiền mắt.

Có vẻ cô đã quá mệt mỏi, Kim Trân Ni nhớ lại kiếp trước, lúc cô vừa bị bắt cóc tới đây, cơn sợ hãi và tủi thân trong lòng làm cô không nhịn được tranh chấp với bọn cướp, chịu không ít đau khổ.

Lúc đó, cô rất mong chờ ở Kim Thái Bình. Dù sao cũng là ba mình, sống chết trước mắt, cô rất tin tưởng vào ông ta.

Nhưng lúc nhận được thoại, ông ta cũng giống như hôm nay, hỏi thăm Kim Khanh Khanh trước.

Lúc ấy, Kim Trân Ni vô cùng tức giận, nói năng loạn xạ, hận không thể đem toàn bộ ngôn độc ác, nguyền rủa quăng lên người Kim Khanh Khanh.

Sao mà không tủi thân được đây?

Người ba mà cô yêu quý nhất lại quan tới Kim Khanh Khanh hơn ai hết.

Cô là người bị tổn thương, mọi nỗi tủi thân và chua xót trong lòng đều bị câu "Khanh Khanh thế nào" chắn lại.

Đúng là...

Không thể chịu được mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro