Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc dù Phác Thái Anh đã cố gắng chạy chậm nhất có thể, nhưng nhà Kim Trân Ni thực sự không xa, đi được không bao lâu, hai người đã tới nhà Kim Trân Ni.

"Tôi phải vào nhà đây." Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh.

"Được."

...

"Sao Chị vẫn chưa đi?" Kim Trân Ni thấy Phác Thái Anh không nhúc nhích, cô hỏi nghi ngờ hỏi.

"Tôi nhìn em vào." Trong mắt Phác Thái Anh tràn đầy ý cười.

Kim Trân Ni hơi ngượng, cô tức giận đuổi người, "Chị mau đi đi, tôi đã về tới nhà rồi mà."

Phác Thái Anh cười nhìn cô, không nói lời nào.

"... Thật phiền phức." Kim Trân Ni vừa oán giận vừa xoay người đi vào, "Tôi đi vào ngay đây, được chưa."

Lúc đến cửa, Kim Trân Ni vẫn không nhịn được quay lại nhìn, kết quả, người kia vẫn nhìn chằm chằm cô, Phác Thái Anh bị cô nhìn tới ngẩn người, Chị nở nụ cười, nhẹ giọng nói với Kim Trân Ni, "Trân Ni, ngủ ngon."

Không biết Kim Trân Ni có nghe thấy không, có điều, vừa rồi cô còn nhíu mày thế mà bây giờ, cô đã thả lỏng ra.

Bây giờ tâm trạng cô rất tốt, Kim Trân Ni quyết định, ngày mai cỗ sẽ tiếp tục tìm Phác Thái Anh ăn chùa.

Lấy chìa khóa ra, chưa kịp mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa.

Người bên trong ngọt ngào reo lên, "Chị". Kim Trân Ni nhíu mày.

Trong mắt Kim Khanh Khanh tràn đầy ngạc nhiên, "Chị, cuối cùng chị cũng về rồi!"

Vui tới vậy sao? Tôi vẫn chưa chết đâu nhé. Khóe miệng Kim Trân Ni giật giật, vòng qua Kim Khanh Khanh, cô đi vào nhà.

Vừa bước vào nhà, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là người cô luôn nghĩ về ở kiếp trước —— Lâm Trí Hiên.

Kim Trân Ni sững người, cô đã nói rồi mà, không thể nào Kim Khanh Khanh lại vui vẻ như vậy, thì ra là Lâm Trí Hiên có mặt ở đây.

"Chị, sao bây giờ chị mới về." Kim Khanh Khanh giả vờ vô ý nói, "Hồi nãy, em đứng ở cửa sổ thấy có một người phụ nữ đưa chị về."

Kim Khanh Khanh tiếp tục hỏi, "cô ấy là người yêu của chị sao?"

Kim Trân Ni dừng bước, sâu xa nhìn cô ta. Kim Khanh Khanh bị cô nhìn vậy, trong lòng lập tức nhảy dựng, giống như gặp chuyện gì đó đáng sợ lắm vậy, cô ta vội vàng nhảy ra sau lưng Lâm Trí Hiên.

Lâm Trí Hiên nhíu mày, "Trân Ni, cô đừng cứ bắt nạt Khanh Khanh hoài như vậy."

Kim Trân Ni vừa nghe liền thấy tức giận đến bồn cười, từ lúc cô vào cửa tới giờ đã nói với Kim Khanh Khanh câu nào đâu, ngược lại, chính cô ta là người quấn lấy cô hỏi cái này hỏi cái kia, không biết Lâm Trí Hiên thấy cô bắt nạt Kim Khanh Khanh ở đâu.

"Tôi bắt nạt cô ta?" Kim Trân Ni cười cười.

"Tôi có bắt nạt cô sao?" Kim Trân Ni nhìn Kim Khanh Khanh sau lưng Lâm Trí Hiên.

Kim Khanh Khanh vội vàng lắc đầu, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại nổi lên một tầng nước mắt, Lâm Trí Hiên vừa thấy, liền nhíu chặt mày, kéo Kim Khanh Khanh qua, bắt đầu trách mắng Kim Trân Ni, "Sao cô có thể uy hiếp cô ấy như vậy?"

Trái tim Kim Trân Ni tê rần, cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông che chở cho Kim Khanh Khanh, thì ra, trái tim của Lâm Trí Hiên đã thuộc về Kim Khanh Khanh rồi.

Không đợi Kim Kiêu Kiêu lên tiếng, Kim Khanh Khanh đã nhỏ giọng thút thít, "Chị ấy không có uy hiếp em, là lỗi của Khanh Khanh, anh Trí Hiên, anh đừng mắng chị ấy."

Nhìn bộ dạng miễn cưỡng nhận lỗi của Kim Khanh Khanh, trong lòng Lâm Trí Hiên càng lo lắng, anh ta vươn tay lau nước mắt cho cô ta, nhẹ nhàng nói, "Em không có lỗi."

Xoay người lại, anh ta lạnh lùng nói, "Trân Ni, cô mau xin Kim Khanh Khanh đi."

Kim Trân Ni không nể mặt, "Dựa vào cái gì mà tôi phải làm vậy!"

Lâm Trí Hiên thất vọng nói: "Khanh Khanh là em gái cô, sao cô có thể đối xử với cô ấy như vậy được?"

Kim Trân Ni cười nhạo, "Mẹ tôi chỉ sinh ra mỗi một mình tôi, vậy thì em gái ở đâu mà chui ra được chứ."

"Trân Ni!"

"Chị..."

Lâm Trí Hiên và Kim Khanh Khanh đồng thời lên tiếng, giống như Kim Trân Ni vừa làm chuyện tày trời gì đó vậy.

"Tôi nói sai sao?" Kim Trân Ni nhíu mày.

Lâm Trí Hiên thấp giọng nói: "Trân Ni, tôi vẫn cho rằng cô là người có hiểu biết."

Kim Trân Ni vừa nghe được lời này, cô lập tức cười đến gập người, cười xong, cô lau nước mắt, nói, "Lâm Trí Hiên, cho tới bây giờ, Kim Trân Ni tôi đây cũng không phải là người hiểu biết người khác, chẳng lẽ bây giờ anh mới biết sao?"

Lâm Trí Hiên cau mày, anh ta biết Kim Trân Ni từ nhỏ, cô kiêu căng, tùy ý làm bậy. Hồi nhỏ, cô làm vậy là đáng yêu, nhưng lớn rồi thì khác, thấy cô cứ tùy hứng như vậy, thực sự khiến người khác không thể không tức giận.

Kim Khanh Khanh nhỏ giọng sụt sùi, "Chị, em chỉ muốn chị tâm sự với em vài lời thôi mà."

"Kim Khanh Khanh." Kim Trân Ni chán ghét nhìn cô ta, "Chẳng lẽ cô không biết, cô đã hỏi đến vấn đề riêng tư của tôi sao?"

"Chừng nào tôi về cũng phải được cô cho phép?"

"Chị ấy có phải người yêu tôi hay không, có liên quan gì tới cô sao?"

Kim Trân Ni liên tục hỏi Kim Khanh Khanh, khiến cô ta quên cả khóc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô.

"Kim Trân Ni!" Lâm Trí Hiên la lớn, "Cô đừng có quá đáng!"

"Tôi quá đáng?" Kim Trân Ni nhẹ nhàng hỏi, "Tôi có quá đáng với mấy người sao?"

Kim Trân Ni chỉ vào Kim Khanh Khanh, "Cô ta! Cô ta biết rõ quan hệ giữa tôi và anh, thế mà lại cố ý hỏi về người phụ nữ kia có phải người yêu tôi không trước mặt anh. Chuyện này thì không quá đáng chắc?"

"Anh!" Kim Trân Ni chỉ vào Lâm Trí Hiên, đôi mắt ửng đỏ, "Tôi và anh lớn lên cùng nhau, chỉ vì cô ta, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt, mà anh lại mắng tôi, vậy chắc anh cũng không quá đáng đâu nhỉ?"

Lâm Trí Hiên cứng họng, đúng là vừa nãy anh ta chuyện bé xé ra to, nhưng... Kim Trân Ni có gì đó không bình thường, cô không giống trước đây.

"Chị, em không cố ý." Kim Khanh Khanh đi tới, nắm chặt cổ tay Đỗ Kiêu Kiêu, "Em chỉ muốn hiểu rõ hơn về chị thôi mà."

Nước mắt Kim Khanh Khanh dường như không bao giờ cạn, không ngừng tuôn ra.

Kim Trân Ni nhìn khuôn mặt ướt đẫm của cô ta, cô lập tức ghét bỏ hất tay cô ta ra, ai ngờ, chỉ vung nhẹ một cái, thế mà Kim Khanh Khanh lại té ngay xuống đất.

"A!" Kim Khanh Khanh ngã xuống đất.

Lâm Trí Hiên vội vàng đỡ cô ta lên. Kim Khanh Khanh nhào vào lòng anh ta, lớn tiếng khóc.

Lâm Trí Hiên nhẹ nhàng vỗ lưng Kim Khanh Khanh, nhỏ giọng an ủi: "Khanh Khanh, không sao, không sao."

Kim Khanh Khanh nghẹn ngào, "Anh Trí Hiên, em đau."

Lâm Trí Hiên vừa nghe thấy cô ta kêu đâu, liền vội vàng buông ra, nhìn khắp người Kim Khanh Khanh, "Đau ở đâu?"

"Tay." Kim Khanh Khanh nâng bàn tay bị rách da lên cho Lâm Trí Hiên xem.

"Woa, to thật đó." Kim Trân Ni lạnh lẽo nhìn hai người tình chàng ý thiếp trước mặt.

Lâm Trí Hiên ngẩng đầu nhìn Kim Trân Ni, nghiêm túc nói: "Kim Trân Ni, đúng là tôi đã nhìn nhầm cô rồi."

Lúc nói câu này, đôi mắt Lâm Trí Hiên chỉ có sự thất vọng khiến, Kim Trân Ni đau lòng không thôi. Cô nắm chặt hai tay, nhìn thẳng mặt Lâm Trí Hiên.

"Kim Trân Ni, trước đây cô không phải người như vậy." Lâm Trí Hiên nỏi.

"Anh sai rồi, tôi vẫn luôn như vậy." Kim Trân Ni nghiêm mặt, "Kim Khanh Khanh bị thương thì anh đau lòng, vậy còn tôi, tôi bị thương thì anh đang làm gì hả?"

Lâm Trí Hiên kinh ngạc, "Cô bị thương khi nào?"

Kim Trân Ni cười lạnh, giơ cổ tay mình lên, trên cổ tay trắng nõn lại xuất hiện vài vết xanh tím, thoạt nhìn hơi đáng sợ.

"Nếu không phải Kim Khanh Khanh cố ý làm tôi đau, anh cảm thấy, tôi sẽ hất cô ta ra sao?"

Kim Trân Ni vừa dứt lời, Lâm Trí Hiên liền khiếp sợ nhìn Kim Khanh Khanh.

Kim Khanh Khanh cũng vô cùng kinh ngạc, liên tục lắc đầu: "Chị, em không có làm."

Vệt nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt cô ta, nhìn qua rất đáng yêu, đặc biết còn bị người khác hiểu lầm như vậy, càng khiếm người khác thêm đau lòng.

"Chị, em không cố ý mà..."

Kim Trân Ni lạnh lùng nhìn Kim Khanh Khanh, mặc cho cô ta có khóc đến cỡ nào, Kim Trân Ni cũng đứng yên bất động. Vì cô biết, nước mắt của Kim Khanh Khanh không đáng tin.

Kim Trân Ni không tin, nhưng chắc gì Lâm Trí Hiên đã như vậy. Nhìn thấy Kim Khanh Khanh khóc tới đau lòng, anh ta do dự nhìn Kim Trân Ni, "Trân Ni, tôi thấy Khanh Khanh cũng không cố ý đâu."

"Cô ấy chỉ là một cô gái thôi mà, sao có thể ra tay nặng như vậy được?"

Nghe Lâm Trí Hiên nói vậy, sắc mặt Kim Trân Ni càng lúc càng lạnh hơn. Ai thì cô không biết, nhưng Kim Khanh Khanh thì có thể đấy. Sức của Kim Khanh Khanh rất mạnh, một nam sinh chắc cũng không bằng cô ta, nhưng cô ta lại thích giả vờ yếu ớt, chiếm lấy cảm thông của người, nên lúc nào cũng ra vẻ mảnh mai.

Chuyện này đều do Kim Trân Ni vô ý phát hiện, kiếp trước, cô ta thường xuyên ra tay với Kim Khanh Khanh, lần đầu thì nhẹ, nhưng càng lúc cô càng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì mỗi lần Kim Khanh Khanh cào cô, vết cào sẽ sâu hơn, còn đau hơn nữa.

Nhưng Kim Khanh Khanh không sợ Kim Trân Ni nói ra, vì cô ta hiểu ra Kim Trân Ni. Cô là người trọng sĩ diện, nếu để người khác biết mình không đánh lại Kim Khanh Khanh, cô sẽ vô cùng mất mặt.

Kiếp trước, Kim Trân Ni cảm thấy chuyện này rất mất mặt, còn giờ thì khác, cô sẽ từng chút từng chút vạch mặt Kim Khanh Khanh, cô muốn mọi người đều biết, Kim Khanh Khanh không phải là đóa hoa sen cao quý thuần khiết.

"Trân Ni, cô độ lượng, bỏ qua cho Khanh Khanh đi." Lâm Trí Hiên không đành lòng, nhìn Kim Khanh Khanh, anh ta lại vô cùng thương tiếc.

Chó chết! Kim Trân Ni mắng thầm, vừa nãy còn thất vọng nhìn cô, thế mà bây giờ lại bắt cô rộng lượng bỏ qua cho Kim Khanh Khanh, sao trước kia cô lại không phát hiện người đàn ông này quá kinh tởm thế nhỉ.

"Chị, em thật sự không cố ý mà." Kim Khanh Khanh lại muốn tiếp tục nắm lấy cổ tay Kim Trân Ni.

Dù sao, lúc nói xin lỗi phải nắm lấy tay đối phương, bất kể là ai, thì cũng sẽ thấy đó là một lời xin lỗi chân thành.

Kim Trân Ni giơ tay lên, né tránh tay Kim Khanh Khanh, cô híp mắt nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói: "Kim Khanh Khanh, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."

Vẻ mặt áy náy của Kim Khanh Khanh lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ, cô ta ôm lấy Kim Trân Ni, nói: "Chị, em rất mong chờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro