Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Khanh Khanh ngủ không yên, cơn đau nhức trên người bắt ép cô ta phải mở mắt ra.

Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi qua rèm cửa.

Một người ngồi trên giường đưa lưng về phía cô lẳng lặng nhìn ra cửa sổ.

Kim Khanh Khanh híp mắt một cái, "Mẹ."

Lê Thanh xoay người, thản nhiên nhìn cô ta.

"Kim Trân Ni đã về rồi."

Kim Khanh Khanh ồ một tiếng, "Cô ta chuẩn bị đối phó với con thế nào hả mẹ?"

"Cô ta muốn đuổi con ra ngoài." Giọng nói của Lê Thanh vô cùng bình tĩnh, khiến Kim Khanh Khanh cảm thấy hơi sợ.

"Thật sao?" Kim Khanh Khanh bật dậy, "Ba cũng đồng ý luôn rồi?"

Lê Thanh thở dài, "Mẹ cứ nghĩ con là đứa thông minh."

Kim Khanh Khanh ngẩn người.

"Nhưng không lại ngu tới vậy!" Vẻ mặt Lê Thanh trở nên dữ tợn, "Để người ta nắm được điểm yếu của mình!"

"Chỉ một mình Kim Trân Ni thôi, mà đã làm bản thân mình rối loạn vậy rồi."

Kim Khanh Khanh cười giễu cợt, "Con cũng không thể nhìn thấu được cô ta từ lâu rồi."

"Ngu xuẩn!"

Lê Thanh tức giận nói: "Con đừng tưởng rằng con không nói thì mẹ không biết mọi chuyện đều do Kim Trân Ni làm."

"Con chỉ muốn dạy cho Kim Trân Ni một bài học chứ gì, nhưng ai ngờ con lại tự lấy đá đập chân mình." Lê Thanh lạnh lùng nhìn cô ta.

Kim Khanh Khanh lắc đầu, "Lần này con đúng là đáng khinh thật."

"Ngày mai con dọn ra ngoài đi." Ánh mắt Lê Thanh lạnh lùng nhìn cô ta.

Kim Khanh Khanh hơi khó tin, "Mẹ? Mẹ không giúp con sao?"

"Giúp con à?" Lê Thanh cười hừ một tiếng, "Mẹ rất muốn giúp con, nhưng gần đây con làm mẹ thất vọng quá."

Kim Khanh Khanh ra vẻ bình tĩnh nói: "Ra khỏi đây, con biết phải đi đâu đây?"

Lê Thanh cười, "Đi đâu? Cái này phải dựa vào bản lĩnh của con rồi."

Vẻ mặt Kim Khanh Khanh khó coi, "Lâm gia sẽ không cho con quay lại đó đâu."

Nhất định bọn họ ai cũng biết tin đó rồi, cả ngày hôm nay Lâm Trí Hiên không gọi cho cô ta một cuộc, tin nhắn cũng không.

"Hả?" Lê Thanh nhíu mày, "Lâm Trí Hiên dễ dàng bỏ con vậy à?"

"Tối hôm đó anh ta còn xem con là Kim Trân Ni." Kim Khanh Khanh cắn môi nói: "Mà gần đây, lúc nào anh ta cũng hỏi con về chuyện của Kim Trân Ni."

Lê Thanh nhíu mày, "Kim Trân Ni? Rốt cuộc cô ta có chuyên gì vậy? Sao đột nhiên Lâm Trí Hiên lại hứng thú với cô ta thế?"

"Cô ta thay đổi." Kim Khanh Khanh rũ mắt, "Ác hơn trước."

Lê Thanh phì cười, "Rốt cuộc con hy vọng cái gì vậy? Hy vọng cô ta nhân từ với con sao? Vậy con phải tự xem lại mình có tư cách không đã."

Kim Khanh Khanh nằm xuống giường, "Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút."

Lê Thanh hừ hừ, "Chuyện lần này, mẹ sẽ không nhúng tay vào, con tự xem rồi lo liệu đi."

"Con biết rồi." Kim Khanh Khanh lật người, "Mẹ ra ngoài đi."

Lê Thanh cười giễu cợt, rồi rời khỏi phòng.

Sáng hôm sau, Kim Khanh Khanh dọn ra khỏi Kim gia.

Trước khi đi, cô ta đứng trước cửa thư phòng thật lâu, người giúp việc phải giục ba lần cô ta mới chịu kéo hành lý ra cửa.

Nghe được tin tức này, Kim Trân Ni chỉ thản nhiên cười.

Phác Nhiễm ăn no thỏa mãn, giơ ngón cái với Kim Trân Ni.

"Trân Ni, đúng là chỉ có cậu mới có cách giải quyết."

Kim Trân Ni lắc đầu, "Tớ cũng chỉ trùng hợp thôi mà."

Vì phải điều tra Lê Thanh, một mình cô không thể làm được nhiều chuyện, nên đành phải mướn thám tử tư.

Cô không thể điều tra được nhiều chuyện của Lê Thanh, nhưng không ngờ lại có được một chút niềm vui ngoài ý muốn.

Lúc đầu Kim Trân Ni đã nói với thám tử tư, mẹ con Lê Thanh là nhân vật quan trọng.

Nên lúc phát hiện Kim Khanh Khanh có hành động lạ thường, hắn đã đi theo cô ta tới nơi rồng rắn lộn xộn.

Sau đó chụp vài tấm hình cho Kim Trân Ni.

Nhìn thấy những tấm hình kia, Kim Trân Ni khiếp sợ không thôi.

Bởi vì trong tấm ảnh, có một tên trong bọn cướp từng bắt cóc cô ở kiếp trước.

Kiếp trước bị bắt cóc, cô và bọn cướp xảy ra tranh chấp, không cẩn thận kéo mặt nạ của một tên trong đó xuống.

Trên mặt người kia có vết sẹo không lớn không nhỏ, giống vết dao.

Nhưng sau đó vì không bắt được hai tên cướp này, Kim Trân Ni luôn canh cánh trong lòng, nên chỉ cần liếc một cái cô đã nhận ra được.

Có điều, Kim Khanh Khanh lại tiếp xúc với bọn cướp này, đúng là làm người ta phải suy nghĩ.

Cẩn thận nhớ lại vụ bắt cóc kiếp trước. Kim Trân Ni thở dài, Kim Khanh Khanh đúng là có thiện chí quá đi thôi.

Kim Khanh Khanh tìm người bắt cóc cô ta và Kim Trân Ni, sau đó ép Kim Thái Bình chọn một trong hai.

Nếu Kim Thái Bình chọn Kim Khanh Khanh, vậy thì Kim Trân Ni sẽ hoàn toàn tuyệt vọng với Kim Thái Bình, hơn nữa, dựa theo tính tình của Kim Trân Ni, chắc chắn cô sẽ không về cái nhà đó, coi như mục đích đã đạt.

Nhưng nếu Kim Thái Bình chọn Kim Trân Ni, vậy cũng không tệ, ít nhất giá trị của Kim Khanh Khanh đã tăng thêm một bậc, Kim Thái Bình nhất định sẽ rất áy náy, sau này dù có làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều.

Kim Khanh Khanh đã đoán đúng.

Kiếp trước, sau vụ bắt cóc đó Kim Trân Ni đã dọn ra khỏi căn nhà đó.

Nhưng sau đó lại tức giận chuyện Lâm Trí Hiên thường xuyên tới Kim gia gặp Kim Khanh Khanh, cô mới chịu vác mặt lạnh về nhà.

Nên lần này, rõ ràng cô đã tương kế tựu kế, để Phác Thái Anh đi viếng Ôn Nhã với hai cô, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp cô trốn thoát. Sau đó sẽ để lộ vụ này ra ngoài.

Kim Trân Ni cười lạnh.

Lần trước, Kim Khanh Khanh ép cô ra khỏi nhà, lần này, cô phải để cô ta nếm thử mùi vị có nhà nhưng không thể về được.

"Nhưng..." Phác Nhiễm nhíu mày, "Dù Kim Khanh Khanh không thể về được, Lê Thanh cũng sẽ tìm cách để cô ta và ba cậu gặp nhau. Tớ nói này Kim Trân Ni, thật ra hình phạt này cũng không nặng quá."

Kim Trân Ni trừng mắt nhìn cô ấy, "Sao có thể dễ dàng vậy chứ?"

"Chẳng lẽ cậu quên tớ đã giao cái gì cho cảnh sát rồi à?"

Phác Nhiễm dừng một chút, rồi cười ha hả, "Đúng ha, tớ quên mất, Kim Khanh Khanh từng phạm tội!"

Cô ấy khoa tay múa chân với Kim Trân Ni, "Cao nhân, xin nhận tiểu nhân tôi một lạy!"

Kim Trân Ni thản nhiên hưởng thụ.

Hai người xôn xao bàn luận nửa ngày, tiếng cười ồn ào truyền đi khắp nơi.

Vì Kim Khanh Khanh không có nơi nào ấm áp để sống qua ngày, nên đành phải cho cô ta sống kiếp tù lao thôi.

"Cô là Kim Khanh Khanh?" Một người đàn ông trung niên mặc đồ cảnh sát, tay cầm thẻ chứng nhận cánh sát, vừa đưa tay ra hiệu đồng nghiệp bên cạnh bao vây Kim Khanh Khanh.

"Tôi..." Kim Khanh Khanh không hiểu gì nhìn ông.

"Có người nói, cô có liên quan tới một vụ bắt cóc, mời cô về đồn làm việc, hy vọng cô phối hợp điều tra."

Còng tay lạnh như băng khiến cô ta ngẩn người, Kim Khanh Khanh cười khổ một tiếng, "Thì ra cô ta còn có thể ác hơn như vậy..."

Lúc Kim Khanh Khanh bị cảnh sát dẫn về đồn, một tay phóng viên nằm vùng tại đó đã chụp được rất nhiều tấm ảnh sắc nét.

Nhìn kết quả thu hoạch trong máy ảnh, hắn thầm nghĩ, đầu năm nay kiếm tiền dễ thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro