Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Trân Ni vô tình bắt gặp Phác Thái Anh vừa ra khỏi cửa.

"Trân Ni?" Phác Thái Anh có vẻ rất kinh ngạc.

"Phác Thái Anh, tôi có chuyện muốn nhờ chị".

A Quân tên là Ngả Vũ.

Tuy Ngả Vũ có liên quan tới Kim Khanh Khanh, nhưng Kim Trân Ni đặc biệt chú ý tới người này. Nói đúng hơn, trừ Lâm Trí Hiên ra, cô chưa từng để ý bất kỳ người con trai nào khác.

Không nhớ được hình dáng của Ngả Vũ, cũng không biết nên tìm anh ta ở đâu, Kim Trân Ni liền nghĩ tới Kim Khanh Khanh.

Phác Thái Anh là hội học sinh, bình thường cũng tiếp xúc với rất nhiều, nên Chị cũng biết những chuyện này.

Kim Trân Ni ôm suy nghĩ này tới tìm Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nghe Kim Trân Ni nói muốn tìm Ngả Vũ, Chị chỉ nhẹ nhíu mày một cái, không hỏi nhiều, dẫn cô vào trường.

Hai ngày nay vừa vặn là cuối tuần, từ lúc từ thành phố B trở về, Kim Trân Ni chưa từng bước chân vào trường, dù sao, trong đầu cô, cô đã tốt nghiệp lâu rồi, đâu cần tới trường nữa. May mắn Cố Nhiễm thông minh, vừa nghe Kim Trân Ni nói không lên lớp, cô ấy đã xin nghỉ giúp cô.

Phác Thái Anh dẫn Kim Trân Ni vào sân thể dục, mặc dù là chủ nhật, nhưng lại không ít người. Kim Trân Ni đưa mắt nhìn người con trai để trần nửa người.

Phác Thái Anh ho nhẹ một tiếng, kéo Kim Trân Ni ngồi vào ghế.

Kim Trân Ni cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng nhờ Phác Thái Anh nhắc nhở, cô đã tìm được Ngả Vũ,

Anh ta đang chơi bóng rổ cùng bạn, một cú bóng vào rổ khiến nhiều nữ sinh trên khán đài không ngừng hò hét.

Phác Thái Anh thản nhiên nhìn Kim Trân Ni bên cạnh, mặc dù không biết giữa Kim Trân Ni và Ngả Vũ có chuyện gì, nhưng trong lòng Chị lại không yên.

Kim Trân Ni không có biểu hiện gì, bởi cô hiểu, nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng thể dục chính là môn mà cô yếu nhất.

Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Kim Trân Ni và Phác Thái Anh đi vào phòng nghỉ.

Kim Trân Ni đứng đợi bên ngoài, Phác Thái Anh vào trong gọi anh ta ra.

Lúc Ngả Vũ và Phác Thái Anh đi ra, Kim Trân Ni đang nhàm chán nhìn xung quanh. Vừa nhìn một cái, cô đã thấy được hai người kia.

Kim Trân Ni híp mắt, cẩn thận nhìn Ngả Vũ.

Thực ra, dung mạo của Ngả Vũ cũng không tồi, đây cũng chính là mẫu người con trai rất được các cô gái trong trường yêu thích, hàm răng trắng lộ ra mỗi khi cười, hơn nữa, da thịt của anh ta thật sự cường tráng.
Nhưng trong lòng Kim Trân Ni vẫn thích dáng người như Phác Thái Anh hơn.

Lúc Chị ấy ôm mình, sức lực cũng đâu có nhỏ. Kim Trân Ni đỏ mặt, cảm thấy hình như mình đã đi sai đường rồi.

Lúc Ngả Vũ và Phác Thái Anh đi tới, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Kim Trân Ni.

Tuy vẻ mặt Phác Thái Anh không thay đổi, nhưng trong lòng Chị vô cùng căng thẳng.

Ngả Vũ vô cùng sảng khoái. Anh ta cẩn thận quan sát Kim Trân Ni một chút, rồi thở dài.

Kim Trân Ni bị tiếng thở dài của anh ta làm tỉnh táo lại, lúc này, cô mới nhớ tới mục đích của mình.

Nhưng chưa kịp mở miệng, cô đã thấy Ngả Vũ chắp tay, khăn mặt trên cổ cũng rơi xuống một nửa, sắp rơi xuống bả vai.

"Học muội, em nên về đi." Ngả Vũ thản nhiên nói.

Kim Trân Ni không hiểu sao lại bị anh ta từ chối, cô đã nói gì đâu.

"Sao tôi lại phải về?" Kim Trân Ni nhíu mày nói.

Ngả Vũ thở dài, "Tôi đã có người trong lòng rồi, hơn nữa, tình cảm giữa tôi và cô ấy tốt lắm, không ai có thể ngăn cản được."

Đang nói về anh ta và Kim Khanh Khanh à? Kim Trân Ni nhíu mày, hỏi đùa: "Vậy người trong lòng của anh là ai thế nhỉ?"

Ngả Vũ khoát tay: "Không nói được, không nói được."

Kim Trân Ni cười, "Vậy, tôi đoán nhé."

"Kim Khanh Khanh?"

Ngả Vũ giật mình, ngạc nhiên nhìn Kim Trân Ni, "Sao cô biết?"

Khanh Khanh từng nhắc nhở anh ta, không thể cho người khác biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ được, nếu không, ngay cả làm bạn cũng không được.

Kim Trân Ni trừng mắt nhìn, "Kim Khanh Khanh nói cho tôi biết."

Ngả Vũ không tin, "Sao Khanh Khanh có thể nói cho cô biết được... Rốt cuộc, cô là ai?"

"Tôi à? Tôi là Kim Trân Ni."

Trong mắt Ngả Vũ đầy lòng căm thù, Khanh Khanh từng nói cho anh ta biết, cô ta có một người chị cùng cha khác mẹ, người chị đó đối xử với cô ta không tốt chút nào, lúc nào cũng bắt nạt cô ta, hơn nữa, cô chị gái kia tên là Kim Trân Ni.

"Cô là Kim Trân Ni?" Ngả Vũ tức giận, "Có phải cô hay bắt nạt Kim Khanh Khanh không hả?!"

Kim Trân Ni cười lạnh, cô chỉ biết, Kim Khanh Khanh lúc nào cũng nói cho người quen biết cô ta có một bà chị độc ác. Cho dù là trực tiếp hay gián tiếp, Kim Trân Ni trở thành người xấu cũng có một phần lỗi do cô ta.

"Tôi bắt nạt cô ta?" Kim Trân Ni bĩu môi, "Kim Khanh Khanh khôn lanh như khỉ, có thể bị tôi bắt nạt sao?"

Ngả Vũ không tin, Kim Trân Ni nhìn có vẻ rất hung dữ, Khanh Khanh yếu đuối như vậy, chắc chắn sẽ bị người chị gái của mình bắt nạt thường xuyên.

"Tôi cảnh cáo cô... Nếu cô dám bắt nạt Khanh Khanh, tôi cũng không khách sáo với cô đâu." Ngả Vũ giơ nắm tay lên, "Tuy tôi không đánh con gái, nhưng gì Khanh Khanh, có ngoại lệ một lần cũng chẳng sao."

Ánh mắt Phác Thái Anh lạnh lùng đứng trước Kim Trân Ni, sắc mặt không đổi nhìn Ngả Vũ.

Ngả Vũ bị ánh nhìn của Chị dọa sợ, khí thế cũng nhỏ đi không ít, chỉ có cái đầu vẫn không yên ổn.

Mặc dù Phác Thái Anh có vẻ gầy, nhưng Chị đã từng học võ, Ngả Vũ không chỉ nghe thôi, Chị ta còn tận mắt nhìn thấy.

Hội trưởng của câu lạc bộ Taekwondo từng nói giỡn muốn khiêu chiến với Phác Thái Anh, cuối cùng, kết quả cô ta đã thua thảm...

Ngả Vũ méo miệng, dù có bị đánh một trận đi chăng nữa, anh ta thề sống chết bảo vệ Khanh Khanh.

Kim Trân Ni tựa vào vai Phác Thái Anh, nở nụ cười đắc ý nhìn Ngả Vũ.

"Anh sẽ không nghĩ người trong lòng Kim Khanh Khanh chính là anh đó chứ?" Kim Trân Ni cười xấu xa.

Ngả Vũ cứng họng, "Đương nhiên Khanh Khanh cũng yêu tôi rồi."

Kim Trân Ni cười nhạo, "Cô ta thích anh? Nếu cô ta yêu anh, cô ta sẽ không bao giờ mơ tưởng tới Lâm Trí Hiên của tôi rồi!"

Vừa nghe được câu nói của cô, Ngả Vũ khiếp sợ, không tin, cả ánh mắt của Phác Thái Anh cũng tối sầm lại.

Nhìn bộ dạng của Ngả Vũ chắc anh ta cũng biết Lâm Trí Hiên, Kim Khanh Khanh đã từng giải thích chuyện đó với anh ta, Lâm Trí Hiên chỉ đơn giản là anh ta của các cô.

"Sẽ không..."

Ngả Vũ đã bắt gặp Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên thân mật với nhau vài lần, nhưng mỗi lần như vậy, Khanh Khanh chỉ nói Lâm Trí Hiên là anh trai, sao Kim Trân Ni lại nói Khanh Khanh mơ tưởng Lâm Trí Hiên?

Thấy Ngả Vũ nửa tin nửa ngờ, Kim Trân Ni dứt khoát nói: "Ngày mai là sinh nhật của Lâm Trí Hiên, tôi có thể dẫn anh đi, để anh có thể nhìn thấy Khanh Khanh tốt bụng của anh câu dẫn đàn ông của người khác như thế nào."

Ngả Vũ run lên một cái, khẽ gật đầu xem như đồng ý.

Hoàn thành xong nhiệm vụ quan trọng, Kim Trân Ni thở dài nhẹ nhõm, chậm rãi đi trên con đường nhỏ của trường học với Phác Thái Anh.

Đây là lần đầu tiên cô về lại trường sau khi sống lại, tuy không thường xuyên tới trường, nhưng ở đây, vẫn không ít kỷ niệm.

Đương nhiên, đều là những kỷ niệm xấu.

Tâm trạng của cô khá lên rất nhiều.

Phác Thái Anh bên cạnh lúc nào cũng theo dõi Kim Trân Ni, sao không thể nhận ra vẻ mặt cô thay đổi chứ.

"Sao vậy?" Phác Thái Anh dừng lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni rầu rĩ, "Chị nói xem, nếu người trong lòng Chị không thích anh, thì Chị phải làm sao?"

Phác Thái Anh ngẩn ra, "Thích bao nhiêu?"

Nghe Chị hỏi như vậy, Kim Trân Ni cũng không biết nên trả lời thế nào. Cô thích Lâm Trí Hiên bao nhiêu? Cô chỉ biết một điều, từ nhỏ Lâm Trí Hiên đã ở bên cạnh cô, đối xử với cô rất tốt. Nhưng từ khi có Kim Khanh Khanh, Lâm Trí Hiên đã không còn thuộc về một mình cô nữa, anh ta cũng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Kim Khanh Khanh, thậm chí còn dịu dàng hơn đối với cô, anh ta sẽ vì Kim Khanh Khanh mà mắng cô, sẽ vì Kim Khanh Khanh mà không chú tới cô nữa.

Đương nhiên cô rất hận Kim Khanh Khanh, Lâm Trí Hiên vốn là của cô, nhưng Kim Khanh Khanh cứ thích tranh giành với cô. Nếu hỏi cô hận Kim Khanh Khanh bao nhiêu, cô nhất định sẽ trả lời ngay lập tức. Nhưng hỏi cô thích Lâm Trí Hiên bao nhiêu, Kim Trân Ni không biết gì cả.

Cô thích Lâm Trí Hiên vì anh ta đối xử với cô rất tốt, rất bao dung.

Chuyện này có được tính không?

Quan hệ của cô và Lâm Trí Hiên đều được mọi người công nhận, thậm chí Lâm Trí Hiên cũng ngầm thừa nhận, nhưng riêng cô, từ nhỏ cô đã thầm nghĩ, chuyện mình trở thành vợ của Lâm Trí Hiên là một chuyện vô cùng bình thường.

Nhưng cô thật sự thích Lâm Trí Hiên sao?

Kim Trân Ni sợ, cô không rõ lắm.

"Phác Thái Anh..." Giọng nói Kim Trân Ni run rẩy.

"Cảm giác thích một người như thế nào nhỉ?"

Phác Thái Anh sững sờ nhìn Kim Trân Ni, lúc này, ánh mắt cô vô cùng mờ mịt, thậm chí có chút bất lực.

Khẽ thở dài một tiếng, Phác Thái Anh đưa tay che kín đôi mắt của Kim Trân Ni, ngăn cản tầm nhìn của hai người.

Phác Thái Anh dịu dàng nhìn cô, trong mắt tràn đầy tình yêu, "Thích một người, không có được thì đau khổ, nhưng tới khi chiếm được rồi thì lại lo sợ."

Lo... Sợ...?

Kim Trân Ni ngơ ngác.

Đúng vậy, lo sợ.

Sợ mình làm không tốt, không đối xử với cô tốt.

Sợ tình cảm của mình đối với cô ấy không đủ vững chắc, không thể làm cô ấy yêu mình.

Sợ đột nhiên một ngày nào đó phát hiện ra, đây chỉ là giấc mộng Hoàng Lương, nhưng thực ra, chính bản thân mình chưa từng có được.

Phác Thái Anh không nói cho Kim Trân Ni nghe những lời này, anh chỉ yên lặng buông tay, nhìn cô gái trong lòng mình thích một người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro