Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Rose về nước, bạn cùng phòng đại học lần thứ hai tụ họp là ở quán ăn bình dân trên đường sau trường học. Trời vừa mới tối,trong quán cơm bản địa này đã an vị đầy người, đồ ăn vừa bưng lên Rose ở trong một đám huyên náo mở miệng: "Nói cho các cậu biết một việc"

Rose vừa dứt lời, ba người còn đang cười nháo lập tức buông đũa ngồi nghiêm chỉnh, Vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô. Ba người đối với những lời này như có bóng ma.

Lần trước khi Rose nói những lời này là vài năm trước, hôm đó trước khi tốt nghiệp đại học, cũng là trên bàn cơm. Lúc ấy là ở căn tin trường học, cô gắp mấy miếng cơm bỏ vào miệng nhai vài cái, phong khinh vân đạm mở miệng: "Nói cho các cậu biết một chuyện, tớ và Chanyeol chia tay, về sau gặp anh ấy đừng gọi bậy là em rể Park nữa"

Nói xong lúc sau lại phủ định chính mình: "A, tớ quên anh ấy đã tốt nghiệp, về sau cũng không gặp được"

Vừa dứt lời, hai đôi đũa cùng rơi xoạt xoạt trên bàn ăn Jisoo bởi vì đã biết chuyện này cũng không có thật giật mình, yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Một lúc lâu sau Irene và Nyeon mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại.

Nayeon thật cẩn thận hỏi: "Là bởi vì lần trước tớ bảo em rể Park mời chúng ta đi nhà hàng hải sản hơi quá đáng đúng không? Cậu nói với em rể Park , kỳ thật tớ hay nói giỡn, không cần đi nhà hàng hải sản, ở cổng trường học tùy tiện ăn một bữa là được rồi"

Rose vẻ mặt kìm hãm đúng vậy lúc ấy khi bọn họ công bố tình cảm Chanyeol đáp ứng mời bạn cùng phòng đi ăn hải sản sau lại bởi vì các loại nguyên nhân không đi hiện tại sợ là rốt cuộc không đi được.

Irene : "Cần tớ đi đánh anh ta một trận không?"

Rose nở nụ cười, chỉ chỉ trên màn hình TV treo ở trong căn tin: "Các cậu biết ông ta là ai không?"

Ba người nhất tề quay đầu lại nhìn thoáng qua, đang là tin tức buổi trưa, xuất hiện một người đàn ông trung niên chiếm toàn màn ảnh: "Các cậu biết ông ta là ai không?"

"Bí thư Park, làm sao vậy?"

Rose thần thái tự nhiên mở miệng: "Ông ta là bố của Chanyeol "

Irene nhỏ giọng mở miệng: "Trước đây trong trường học có bát quái post bài con cháu cán bộ cao cấp, ngay cả bối cảnh thân thế của Park sư huynh cũng bị đào bới ra, chưa nói ra Park sư huynh cũng là a......"

Rose hừ lạnh một tiếng trong ánh mắt đen xinh đẹp tràn đầy tự giễu: "Đúng vậy, nhị công tử Park gia, che dấu thân phận thật sâu. Các cậu nói con người anh ấy xuất thân như vậy làm sao cùng tớ đi học kiến trúc này nọ tớ lại có lý do gì ngăn cản tiền đồ của anh ấy? Lúc trước tớ cảm thấy lời nói cử chỉ của anh ấy xuất chúng còn cho là anh ấy gia giáo tốt lắm hiện tại mới biết được hóa ra là gia thế hiển hách Park gia a, lai lịch và đức hạnh từ trên xuống tích lũy qua mấy thế hệ làm sao có thể không xuất chúng. Nghe nói bậc cha chú của anh ấy đều trong quân giới từ nhỏ đã bị ném tới quân đội rèn luyện qua cậu nói cậu đánh thắng được anh ấy không?"

Năm đó một câu vân đạm phong khinh nói rõ cô và Chanyeol chia tay, vài năm sau ba người thật sự không nghĩ ra lần này cô định ném bom gì tới.

Rose nhìn dáng vẻ khẩn trương của các cô, cảm thấy buồn cười: "Đừng sợ, kỳ thật không có đại sự gì. Chỉ là tớ đã gặp Chanyeol hạng mục lần này,đối phương hợp tác chính là anh ấy"

Cả 3 nhìn nhau một cái, không nói nên lời. Rose nâng cái chén trong tay nhấp ngụm rượu mi mắt hạ xuống che lấp tâm tình nơi đáy mắt thản nhiên mở miệng: " Tớ nghĩ đã hiểu được rồi năm đó là tớ làm kiêu quá, điều kiện Chanyeol tốt như vậy từng cùng ở một chỗ nói như thế nào đều là tớ có lợi lần này trở về gặp được chỉ do tình cờ nếu đã là công việc thì nên chuyên nghiệp một chút, sau khi hạng mục chấm dứt tớ liền đi ngay thời gian rất nhanh cũng không có gì nữa "

Nói xong dừng một chút, rốt cục ngước mắt lên nhìn ba người một cái, cười mở miệng: "À, chính là như vậy."

Rose quay đầu lại muốn gọi một chai rượu, bị Jisoo ngăn lại: "Uống ít một chút, cậu là dựa vào hai tay này ăn cơm, tốt xấu gì cậu cũng ở học viện y một năm, không biết uống rượu nhiều là tay run sao?"

Sau khi rượu đưa tới Rose trước tiên rót cho Jisoo ly rượu của Jisoo căn bản không động qua. Nhưng Rose cứ cách một lúc lại rót cho cô một chút, số lần rót nhiều dần, rượu liền đầy chén tràn ra, nhưng cô không thèm để ý. Jisoo cầm khăn tay lau ly rượu trên bàn nói: "Không phải người tốt cũng tốt, dù sao Chanyeol là người tốt, bổ sung thôi. Tớ là sau khi nghe Suho nói, khi bọn họ còn nhỏ tính ra Chanyeol tính tình ôn hòa nhất tính cách cũng tốt nhất, anh ấy ở nhà lại đứng hàng lão Nhị cho nên trong đại viện những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn anh ấy đều gọi anh ấy một tiếng Nhị ca.khi ấy người lớn đều đùa giỡn gọi anh ấy là Nhị ca quốc dân. Hiện tại đã thăng cấp thành Nhị thúc quốc dân rồi, con trái tớ không thích thân cận người, nhưng mỗi lần nhìn thấy Chanyeol đều cười ha ha gọi một tiếng Nhị thúc"

Rose nghe được cái kia tên dường như không nghe đến, vừa uống vừa cười: "Jisoo, cậu từ khi nào thì bắt đầu nói nhiều như vậy ?"

Jisoo dừng lại một chút, cười chuyển đề tài: "Tính tình của phụ nữ có thai có chút kỳ quái, bình thường nói ít, đã có thai sẽ nói nhiều a"

Rose bỗng nhiên thu lại nụ cười nghiêm túc sau đó trầm mặc cầm ly rượu uống hết sạch, lại cầm cái chén của Jisoo đến uống, uống xong nằm bò trên bàn chầm rì rì mang theo ý cười nhìn về phía Jisoo sau một lúc mới bưng mặt ồm ồm nói giỡn: "Jisoo à, mấy năm trước thì tớ không biết sống chết chủ động đi trêu chọc một hồi thiếu chút nữa để sự nghiệp nhiều năm của tớ hủy hoại trong chốc lát. Hiện tại thật vất vả dưỡng thương tốt rồi như thế nào còn dám đi mạo phạm anh ấy quả thật là không muốn sống nữa sao? Có câu nói đúng, phu quân và việc tốt, một khi ném đi, là tuyệt không dám quay đầu lại nhìn một cái"

Jisoo ảm đạm trầm mặc. Rose uống nhiều mượn rượu làm càn đi theo Jisoo về nhà, dọc theo đường đi ôm chặt Jisoo không buông tay: "Jisoo à, đêm nay để Suho ngủ thư phòng, cậu giúp tớ ngủ nha"

Jisoo vẻ mặt bất đắc dĩ dìu Rose ngã trái lại ngã phải, một bên tìm chìa khóa trong túi mở miệng: "Được được được, trước tiên cậu đứng vững đã, đừng ngã tớ lấy cái chìa khóa mở cửa"

Chìa khóa của Jisoo còn chưa lục thấy, cửa liền tự mở. Suho lười biếng ngẩng đầu nhìn qua nháy mắt thanh tỉnh từ trên người Jisoo đứng thẳng lách qua vẻ mặt thanh tỉnh của người đàn ông mở cửa cho các cô, hướng vào Suho đang ngồi ở ghế sô pha phòng khách mở miệng nói rõ ràng: "Uy, Kim sư huynh, lão bà nhà anh em đã đưa về an toàn, em đi trước"

Giọng nói còn chưa xuống thấp đã nhìn thấy có cái đầu tóc xù từ mặt sau lưng ghế sô pha nhô lên, chớp chớp mắt, sau đó chỉ vào Rose cao hứng phấn chấn mà nói với Chanyeol: "Nhị thúc, chính là tỷ tỷ xinh đẹp này! Con đã nhìn thấy các người chụp ảnh chung! Ở tập album trong thư phòng!"

Rose tựa hồ nhìn thấy trên đầu của cậu bé nháy mắt dài ra hai cái sừng của tiểu ác ma, cả người cứng đờ quay đầu bước đi. Thang máy vẫn đang dừng ở tầng lúc trước.Rose ấn nút đi xuống, thang máy mở cửa cô liền đạp một cước đi vào thang máy hạ xuống tầng trệt cô từ trong thang máy lao ra cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía trước. Tiếng bước chân phía sau vừa vặn ngày càng gần, trên cánh tay rất nhanh cảm nhận được lực cản, một đạo thanh âm mang theo ý cười vang lên ở sau lưng: " Park Chaeyoung, em chạy cái gì?"

Thanh âm quen thuộc, luồng âm thanh trầm thấp trong suốt, mặc dù là thở hổn hển cũng không nghe ra một tia bối rối cùng chật vật. Rose khôi phục hô hấp, chậm rãi xoay người vẻ mặt trong sáng vô tội nhìn Chanyeol : "Bộ trưởng Park tôi không có chạy"

Chanyeol nhìn cô mấy giây: "Uống rượu? Tôi đưa em về"

Rose có chút váng đầu, đứng không được ngay ngắn, giọng điệu vô cùng khách sáo: "Không cần, tôi gọi xe là được rồi, sẽ không làm phiền Bộ trưởng Park"

Rose cũng không giận, cười đến nhân súc vô hại*, không nhanh không chậm mở miệng: "Em gọi tôi một tiếng sư huynh, sư huynh tiễn sư muội không có gì là phiền toái?"

(*:cả người lẫn vật vô hại)

Rose làm cho nụ cười của chính mình hết sức tự nhiên chân thành: "Đúng vậy, xe của Park sư huynh ở đâu? Chúng ta lên xe thôi"

Trong lòng lại yên lặng phun trào, mẹ nó! mấy năm không gặp, người đàn ông này thăng cấp hệ thống nhanh quá! Rose nhìn đến chiếc xe màu trắng kia, bỗng nhiên dừng lại cười đến cổ quái, luôn miệng đều là âm dương quái khí: "Tôi nhớ trước kia đến trường, anh đã nói sau này muốn mua một chiếc xe như vậy, nhìn dáng chiếc xe này, hẳn là mua mấy năm rồi. Park sư huynh, kiến trúc sư là một nghành đối với kinh nghiệm yêu cầu cao chầm chậm trường kỳ tích lũy mới lớn dần mấy năm nay tôi đã thấy qua rất nhiều người không chịu được đi vòng vo lựa chọn lúc trước của anh là đúng nếu thật sự làm kiến trúc sư có thể mấy năm trước anh còn không mua được cái xe này."

Chanyeol đứng dưới ánh đèn nhìn Rose, Rose bộ dạng giương cao cằm một bộ không khom mình không siểm nịnh đáy mắt anh đen tối không rõ. Dưới sự khiêu khích không tiếng động của Rose  Chanyeol bỗng nhiên nở nụ cười, chậm rãi uốn nắn cô: "Kiến trúc sư là một nghành đối với kinh nghiệm yêu cầu cao chầm chậm trường kỳ tích lũy mới lớn dần điều này tôi thừa nhận, chỉ là chiếu theo lo-gic của em tôi sở dĩ lựa chọn nghề nghiệp hiện tại là bởi vì tôi là Nhị công tử Park gia, nếu tôi là nhị công tử Park gia, vậy vô luận tôi làm nghề gì, cái xe này đều mua được. Sư muội vài năm không gặp lo-gic của em kém đi rất nhiều"

Rose vốn định châm chọc khiêu khích Chanyeol một phen, ai biết lại là sử dụng nắm đấm dốc ra toàn lực đánh vào bông vải anh không buồn bực cũng không giận, vẻ mặt còn thật sự uốn nắn sai lầm của cô, như thế lại không có chỗ nào là phong cách của Chanyeol cô trở tay không kịp
lạnh nhạt nghiêm mặt mở cửa lên xe, cửa xe đóng đến rung vang trời. Chanyeol đứng ở ngoài xe nhịn cười nửa ngày, thật vất vả điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt mới lên xe, thuận tiện chuyển bình nước ấm cho Rose. Rose nhìn về phía ngoài cửa sổ làm bộ không thấy, không nhận. Nụ cười mà Chanyeol vất vả nhịn xuống lại xuất hiện trên mặt, anh cúi đầu thu lại nụ cười vặn nắp bình, một lần nữa đưa qua. Rose lần này nhận lấy, nhấp một ngụm cũng không nói lời nào.

Jisoo đứng trên ban công nhìn thấy đèn xe của Chanyeol biến mất trong bóng đêm mới thở phào nhẹ  Suho đứng ở phía sau đưa chén nước tới cho cô: "Thế nào, sợ hai người họ cãi nhau sao?"

Jisoo uống ngụm nước rồi mới trả lời: "Park sư huynh đương nhiên sẽ không cãi nhau với Rose , em là sợ Rose..... Anh biết mà, tính tình cô ấy đã như vậy, vừa cay nghiệt vừa nói lời ác độc"

Suho trái lại là một bộ dáng khí định thần nhàn: "Em là chưa nghe thấy lời nói vừa rồi của Chanyeol nghe được lời đó em sẽ không lo lắng, Chanyeol bây giờ làm sao còn là tiểu tử ngốc lúc trước tùy ý để Rose khi dễ được"

Nói xong quay đầu gọi một tiếng: "con trai lại đây thuật lại cho mẹ một chút, vừa rồi Nhị thúc nói gì đó"

Bạn nhỏ trí nhớ kinh người, chớp chớp mắt hồi tưởng một chút liền bắt đầu thuật lại: "Ba hỏi Nhị thúc rốt cuộc nghĩ như thế nào. Nhị thúc uống trọn một ấm trà lớn mới trả lời. Nhị thúc nói nếu cô ấy trở về, tôi sẽ không thể để cô ấy đi lần nữa. Tôi biết trong lòng cô ấy oán trách tôi cho nên cô ấy thấy tôi một mực kêu một tiếng sư huynh. Bọn họ gọi cô ấy là hoa hồng của giới kiến trúc mấy năm nay cô ấy ở trong giới kiến trúc biểu hiện không tồi thành tựu của cô ấy càng cao trong lòng lại càng hận tôi toàn bộ những gì cô ấy làm hôm nay đều là những gì năm đó chúng tôi nói sẽ cùng nhau thực hiện khẩu khí trong lòng cô ấy không nói ra được sẽ không thể thoải mái. Năm đó là vấn đề của tôi, chúng tôi mới tách nhau ra hiện giờ cô ấy trở về dù là cái gì liền cái gì cũng không để ý tiếp nhận tôi? Chuyện này đây, cũng nhanh không được, chỉ có thể lừa cô ấy từ từ thở ra hơi mới có thể đi xuống được"

Sau khi thuật lại xong, bạn nhỏ ngửa đầu hỏi: "Nhưng mà, mẹ à cái chén mà Nhị thúc uống nước kia là của con, chú ấy cũng chưa phát hiện, cái chén của chú ấy ở bên kia.?"

Jisoo dừng lại, bỗng nhiên nhớ tới điều gì: "Nguy rồi, thật là người đàn bà ngốc ba năm, em hình như quên nói với Rose năm đó Chanyeol vì cái gì mà không cùng cô ấy đi du học rồi"

Suho nhìn Jisoo với vẻ mặt không sao cả: "Chưa nói thì chưa nói, chính Chanyeol còn chưa nói, chúng ta vội cái gì, em a, đừng nghĩ nhiều. "

Sau cuộc họp hôm đó, đây là lần thứ hai hai người gặp mặt, khi đó đông người quá, rất nhiều lời không nói được, hiện tại chỉ có hai người bọn họ Chanyeol nhìn tình hình giao thông phía trước: "Trở về lúc nào vậy?"

Rose không mặn không nhạt mở miệng: "Mấy ngày trước"

Rõ ràng chống cự yếu ớt làm cho Chanyeol quay đầu nhìn cô một cái: "Làng du lịch đó em đã qua chưa? Trước đây trường học tổ chức đi vào trong đó sưu tầm phong cảnh, em còn nhớ rõ không?"

Rose giống như còn thật sự suy nghĩ vài giây: "Không nhớ rõ"

Chanyeol cũng không để ý đến đáp án của cô tiếp tục mở miệng: "Nơi đó biến đổi nhiều rồi. Xây dựng trường học, còn an bài giáo viên cho bọn nhỏ"

Rose ngồi nghiêm chỉnh trong giọng nói mang theo châm biếm không đổi: "Đấy đều là nhờ vào phúc của bộ trưởng Park không có Kiều bộ, đại khái cục giáo dục cả đời đều không nhìn tới nơi đó"

"Cho nên.... ...... ......". Trong thanh âm Chanyeol mang theo ý cười rõ ràng: "Em thật sự đã đi qua?"

"... ..."

Rose nghiêng đầu híp mắt nhìn kỹ người đàn ông trước mặt mình một lần nữa,là hôm nay cô uống nhiều rồi sao? Vì sao cô cuối cùng cảm thấy được tuy rằng Chanyeol vẫn là bộ dạng ôn hòa nhưng lại có chỗ nào không giống? Có chút.... ..... phát hiện cường thế và phúc hắc? Còn có, tình cảnh này tại sao lại quỷ dị như vậy, chỗ nào đó giống như bộ dáng xa cách đã lâu gặp lại? Nhưng làm thế nào cường thế đó biết cùng Chanyeol ngồi một bên, cô lắc đầu, xác định chính mình hôm nay uống nhiều một chút, không thích hợp nghênh chiến, dứt khoát ngậm miệng, tựa lưng vào ghế ngồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro