Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bí thư Park vào lúc ban đêm lại tìm Chanyeol nói chuyện, trừ hai bên nói chuyện, còn có em gái và em rễ dự thính. Bố trầm mặc một lúc lâu sau rốt cuộc đắn đo mở miệng: "Kỳ thật tìm người bầu bạn cả đời không nhất định phải xinh đẹp nhất, xinh đẹp là một phương diện chỉ chiếm một phần rất nhỏ rất nhỏ"

Chanyeol đại khái đoán được Ông Lee là nói với bố như thế nào, vẻ mặt lờ mờ nhìnbố : "Vậy phương diện nào chiếm phần lớn?"

Bố đối với sự phối hợp của Chanyeol thật vừa lòng, dần dần trầm tĩnh lại: "Con thích, phương diện này chiếm phần lớn, nhất định phải tìm người con thích"

Bố một bộ trẻ con dễ dạy: "Con nói một chút, thích bộ dạng như thế nào?"

Chanyeol đặc biệt chân thật mở miệng: "Thích xinh đẹp ạ"

Bố nhiều năm như vậy lần đầu tiên bị biết chuyện có đứa con thứ hai có lễ độ làm cho sặc, nói không ra lời, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Con . . . . . . từ khi nào lại bắt đầu nông cạn như vậy?"

Chanyeol thật chân thành tự mình phân tích: "Con vẫn nông cạn như vậy, đại khái từ năm mười mấy tuổi bắt đầu, mùa hè đó của nửa học kỳ đại học"

Cuối cùng Chanyeol bị bố vẻ mặt âm trầm đuổi ra khỏi thư phòng, em gái vẻ mặt hưng phấn lôi kéo Chanyeol hỏi đông hỏi tây: "Anh hai, người kia anh thích là ai? Dài như thế nào? Có ảnh chụp không, cho em xem. Hai người làm sao quen nhau? Thật sự rất được sao? Em có thể đi nhìn không?"

Chanyeol bị em gái hỏi liên tục đến bất đắc dĩ: "Bây giờ chưa phải thời điểm, chỉ là anh coi trọng người ta thôi, người ta chưa hẳn để ý anh, sau này nói sau đi"

Em gái làm nũng: "Anh hai em tốt như vậy, làm sao lại có người không thích!"

Chanyeol có chút buồn cười: "Được rồi, thời gian không còn sớm, náo nhiệt cũng xem rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi"

Tối hôm đó, bố ngồi ở thư phòng rất lâu đối với sự cố chấp khác thường của Chanyeol rất lo lắng, ông nhạy bén cảm thấy được chuyện này chỉ là bắt đầu, ông bỗng nhiên nhớ tới lời của bố nói.

" Chanyeol là thói quen dùng giọng điệu thấp, không muốn cùng người khác tranh luận nếu không thì. . . . . Có một số người có giọng điệu thấp , là bởi vì tùy thời điểm cao giọng mà đứng lên, có một số người khiêm tốn, là bởi vì tùy thời điểm kiêu ngạo mơí đứng lên, nói tóm lại Chanyeol là thuộc loại kiêu ngạo nhất trong loại kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức căn bản người khác không phát hiện ra kiêu ngạo của nó. Con mấy năm nay tâm tư đều đặt trên người anh cả, đối với đứa con này của chính mình, quả nhiên là không hiểu"

Bố quay đầu đưa mắt nhìn ảnh gia đình trên bàn, khuôn mặt thanh tú của thiếu niên đứng ở bên phải phía sau ông, mỉm cười với ống kính, ôn hòa thong dong, ông khẽ thở dài, chính ông là thật không hiểu tiểu tử này thật sao?

Rose rốt cuộc có chút chột dạ, tan tầm sau khi lần lượt mọi người đi hết mới tìm thứ kí.Thứ kí vừa nghe thấy ý của cô nói liền biến sắc: "Hội nghị trọng yếu. . . . . . Còn chưa có chỉnh lý, tôi cảm thấy, cũng không có cần thiết phải chỉnh lý lại"

Rose không biết anh ta là có ý tứ gì, cũng không để ý: "Không có cũng được, vậy đem ghi âm hội nghị cho tôi đi, tôi trở về tự mình nghe"

Sắc mặt anh càng khó nhìn, ấp úng hồi lâu: "Hội nghị ngắn thật, sau khi cô rời khỏi cũng rất nhanh đã xong"

Rose vẻ mặt không hiểu: "Ngắn thì cũng có người nói chuyện chứ? Dù thế nào tôi vẫn muốn biết hội nghị nói cái gì?"

Thư kí cắn răng một cái, từ trong ngăn kéo lấy ra cái bút ghi âm còn chưa kịp tiêu hủy đưa cho cô: "Cũng chỉ có một mình bộ Trưởng nói, cô mang về chậm rãi nghe đi!"

Nói xong lại nhỏ giọng nói thầm một câu: "Đừng bị người khác nghe thấy, ảnh hưởng đến hình tượng anh ấy"

Rose càng nhìn càng thấy anh cổ quái, cất bút ghi âm liền đi. Khi Chanyeol trở về không có về nhà mà là đi đến dưới lầu nhà Rose , kỳ thật Chanyeol không nhớ rõ rốt cuộc là căn hộ nào, chỉ là miễn cưỡng dựa vào trí nhớ mơ hồ mà tìm được một tòa kia, xe dừng ở trước lầu, ngồi trong xe ngửa đầu nhìn lên một đám sáng bên cửa sổ. Không biết qua bao lâu, anh lấy lại tinh thần một tay lục trong hộp đồ tìm thuốc lá và bật lửa, một tay mở kính cửa xe, trong lúc vô tình ánh mắt lướt qua cửa sổ vậy mà dừng lại ở một người, lại càng hoảng sợ.

Rose khom lưng nhìn anh, ôm: "Tại sao anh lại ở đây?"

Chanyeol vừa mới lấy ra thuốc lá và bật lửa, tay đang dừng ở giữa không trung, thu lại không đúng, buông ra cũng không xong, cả người cứng ngắc vẻ mặt khẩn trương nhìn cô. Rose thấy anh nửa ngày không có phản ứng, thò đầu dò xét, rất nhanh thấy được tình huống trong xe, một bộ gãi túi bỡn cợt: "Bộ Trưởng Park không phải nói đã bỏ thuốc rồi sao?"

Chanyeol có chút xấu hổ, đem thuốc cất vào trong hộp đồ, mở cửa xe đi xuống: "Ngẫu nhiên mới lấy ra, rất lâu chưa hút, mới hút đã bị em bắt gặp"

Rose cũng không phải không phổi, huống chi trong ánh mắt Chanyeol mang theo vài phần mệt mỏi, cô nghiêm mặt nói: "Có phải tôi rước phiền phức cho anh không?"

Chanyeol vẻ mặt trấn an tươi cười: "Không có, làm sao thế được"

Rose cắn cắn môi: "Nghe nói. . . . .Kang Yura là. . . ."

Chanyeol giương mắt nhìn cô, khẽ cười nói: "Không có gì đáng ngại, có anh ở đây"

Chanyeol bỗng nhiên không hề dự báo trước tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô, một tay đặt ở sau đầu cô, một tay khoát lên eo của cô. Rose bị kiềm hãm, bỗng nhiên không dám động đậy, cũng nói không ra một câu. Kỳ thật anh chỉ là ôm cô nhẹ nhàng cô nhẹ giãy một cái liền có thể thoát ra ngoài. Chanyeol đại khái đang đợi cô thích ứng, thấy cô không có phản kháng mới hơi hơi dùng sức vỗ vỗ phía sau lưng của cô, nghiêng đầu nhẹ nhàng cọ cọ sườn mặt của cô, rất nhanh buông lỏng, ngẩng đầu đè ép mái tóc dài của cô theo gió đêm bay lên, trong khuôn mặt ý cười dưới ngọn đèn lờ mờ càng chói mắt hơn: "Em như thế nào là không có gì đáng lo ngại"

Bị anh kề sát da thịt rất nhanh làm Rose đỏ mặt Chanyeol cúi đầu nặng nề cười buông ra, trong gió đêm tiếng cười của anh truyền đi rất xa, rồi sau đó lúc cô thẹn quá hóa giận trong ánh mắt thu hồi nụ cười: "Tại sao lại về muộn như vậy?"

Rose cúi đầu tìm kiếm, giơ bút ghi âm cho anh xem: "Tôi tìm thư kí đòi ghi âm hội nghị, kết quả anh ta ma ma chít chít nửa ngày cũng không chịu cho tôi"

Chanyeol lại cứng đờ, bản năng muốn đoạt lại cái bút ghi âm kia, lại bị Rose né qua. Rose cảm thấy Thư kí đã không đúng, ngay cả Chanyeol vừa nghe thấy mấy chữ ghi âm hội nghị là bộ dạng kỳ quái: "Anh làm gì?"

Chanyeol ra vẻ trấn định, bắt đầu dụ dỗ: "Họp cũng chưa nói gì, em vẫn là đừng nghe, đưa cho anh đi"

Rose đối với bút ghi âm này rất hiếu kỳ, dứt khoát nhét vào sâu trong túi: "Không đưa, anh đi đi, tôi phải về nghe ghi âm"

Chanyeol giữ chặt cô, tựa hồ thật sự sốt ruột, đành thương lượng: "Thật sự không có gì hay, đưa anh đi?"

Rose đánh vào tay anh, cười đến ôn nhu: " Bộ trưởng Park lái xe về trên đường cẩn thận một chút nha"

Nói xong cũng không quay đầu lại tiêu sái. Chanyeol đỡ trán thở dài, đứng ở tại chỗ thật lâu mới lên xe trở về. Anh có chút khẩn trương, không biết Rose nghe được những lời đó sẽ có phản ứng gì. Cho dù anh không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, bọn họ dù sao cũng xa nhau sáu năm, không gặp mặt không liên lạc, ngay cả một chút tin tức cũng từ trong miệng người khác gián tiếp nghe được, cũng không kiểm chứng tính chân thật.

Sáu năm. . . . Không lâu, nhưng anh lại cảm thấy sống một ngày bằng một năm, như cái xác không hồn chịu đựng qua ngày. Cũng không ngắn, cũng đủ thay đổi một người.

Ở trong lúc cùng đối chọi lại thời gian, bọn họ có phải đều không muốn thỏa hiệp đều không muốn thay đổi , bộ dạng vẫn như lúc trước hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro