Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô không chịu ăn, anh cũng mất khẩu vị.

Anh thất thần nhìn cô dọn dẹp bát đũa, nhìn cô ngồi xuống sofa chăm chú đọc sách. Hai người cứ nhạt nhẽo ngồi không biết bao lâu, mãi đến khi cô gấp sách lại đứng lên đi lên tầng. Anh cũng đi theo sau, sau khi hai người đã nằm trên giường anh mới quay sang ôm cô.

Những nụ hôn dày đặc rơi xuống khuôn mặt cô. Cảm giác bất an trong lòng anh lại càng tồn tại mãnh liệt hơn. Anh ôm chặt cô, hận như không thể hòa làm một, sự trống rỗng và dự cảm bất ổn khiến anh muốn ôm chặt cô hơn nữa, để chắc chắn rằng cô vẫn ở đây.

-Em không được rời bỏ anh.

Trong bóng tối, cô im lặng không hề trả lời anh.

Hiếm khi cô được ngủ một giấc yên bình, cô cuộn chặt mình trong lòng anh, những sợi tóc cọ vào ngực anh ngứa đến mức trong lòng cảm thấy ấm áp tràn lan.

Cô tỉnh lại thì thấy anh đang thất thần nhìn mình. Hôm nay chắc anh lại bận rộn, trên người mặc một bộ comple, vai rộng chân dài, khí chất lỗi lạc, phong độ ngời ngời.

Anh thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ của cô thì thích không chịu nổi. Cúi xuống hôn phớt lên má cô, một cái đưa cà vạt cho cô.

-Tỉnh rồi, anh chuẩn bị bữa sáng cho em.

Cô ngồi dậy gật gật đầu, thành thạo thắt cà vạt cho anh. Cô ngáp một cái, rốt cuộc cũng có cảm giác được ngủ ngon, tinh thần không tệ.

Anh cười, vuốt lại phần tóc rối trên đầu cô nói.

-Hôm nay anh phải đi ký hợp đồng nên không thể ở cùng em được. Tối nay anh về sớm ăn tối với em.

Cô mím chặt môi miễn cưỡng nở một nụ cười giang hai tay ra với anh. 

Anh cảm thấy dưới nụ cười của cô còn có cảm xúc khác nữa, tựa như cố nén bi thương, lại có một chút quyết tuyệt đau lòng. Nhất thời anh không hình dung ra đó là gì. Tiến tới ôm cô vào lòng, cô ôm anh rất chặt, khẽ nói trong lòng anh.

-Buổi tối về sớm chút nhé.

Lòng anh rối loạn, vẫn ôm cô trong lòng.

-Hay anh không đi nữa. Ở nhà với em, để Thế Huân đi cũng được.

Cô đẩy đẩy anh ra, nhất thời cười đùa.

-Anh ấy sẽ nghĩ em quyến rũ anh, không cho anh đi mất. Mau đi đi, không được tùy hứng như vậy nữa.

Nỗi bất an mơ hồ vẫn tồn tại trong lòng anh. Nghĩ một hồi cô có thể có nguy hiểm gì chứ.

Mãi đến khi anh bước qua huyền quan, tiếng cửa vang lên một tiếng trầm đục cô mới lấy lại tinh thần.

Cô gục mặt trên đầu gối, một lần cuối cùng, lệ đắng tuôn đầy mặt.

Sau này không ai mặc anh tùy hứng nữa rồi. 

Cô tắm rửa, thay một bộ quần áo khác, quấn chặt khăn quàng. Lấy trong túi ra một chiếc vòng cổ, nó cũ đến nỗi cô không nỡ đeo nữa. Cô để xuống tủ đầu giường trong phòng, không mang bất cứ gì cả.

Xưa nay chưa từng cảm thấy, ra đi là chuyện nhẹ nhàng đến vậy. Không mang cái gì dư thừa, thậm chí thuốc cũng không có.

Cô mở máy liền thấy một loạt tin nhắn gửi đến, đều là của Biện Bạch Hiền.

"Thái Anh, đừng giận nữa, tôi xin lỗi nhưng tâm ý của tôi đối với em là thật."

"Thái Anh, trả lời tin nhắn của tôi đi được không?"

...

"Thái Anh, em không muốn để ý đến tôi cũng được nhưng em phải đến bệnh viện chữa bệnh."

Cô đọc xong tin nhắn, không biết trong lòng cảm thấy gì, do dự chốc lát vẫn gọi điện cho Biện Bạch Hiền.

Rất nhanh đã có người nhận, giống như Biện Bạch Hiền đang chờ cô vậy.

-Thái Anh?!

-Biện Bạch Hiền, đừng lo cho tôi...Bệnh, tôi không chữa nữa.

Biện Bạch Hiền bên kia im lặng, sau đó hét to.

-Tôi không đồng ý.

Cô bất đắc dĩ.

-Cần gì phải thế? Bệnh của tôi, tôi tự biết mình sống không được bao lâu nữa. Vậy thì, thuận theo ý trời đi.

-Tôi tới tìm em._giọng Biện Bạch Hiền đã hòa hoãn lại, nhưng vẫn kiên quyết không cho phép cô từ chối.

Cô cười cười, ngước nhìn bầu trời trong xanh.

-Tôi đi rồi. Biện Bạch Hiền, bảo trọng. Nhớ gửi lời của tôi tới chị Lạc Hi là cảm ơn chị ấy rất nhiều.

Cô cúp máy, nhắm mắt, nắm chặt vé máy bay trong tay. Cứ như vậy đi...như vậy là tốt rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro