Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 107

Trùm chăn kín đầu, Fany rên rỉ trong đau đớn. Tại sao đến bây giờ cô mới thấy chanyeol quan trọng với cô biết nhường nào? Tại sao đến bây giờ, cô mới nhận ra mình yêu cậu đến nhường nào? Tại sao đến bây giờ cô mới hiểu tình yêu của cô dành cho cậu còn lớn hơn cả cái tình cảm rung rinh của cô dành cho Yunho và rằng cô yêu cậu hơn ai hết và rằng hơn bao giờ hết, cô khao khát được yêu cậu như bây giờ, hơn bao giờ hết, cô ước mong được nói với cậu rằng cô yêu cậu. Nhưng... lại hai từ "số mệnh", chẳng bao giờ cho con người ta hưởng hạnh phúc trọn vẹn... Lúc nào cô cũng nghĩ về cậu, chỉ là cô phủ nhận suy nghĩ đó của mình mà thôi. Cô đã từng đinh ninh rằng cảm giác của cô khi ở cạnh Yunho giống như cảm giác lúc bên cạnh cậu nhưng chỉ là lầm tưởng mà thôi. Cậu có thể thay thế Yunho nhưng không ai có thể thay thế được cậu trong cuộc đời cô và ngay cả trong trái tim cô.

Giá như cô đừng gặp cậu, giá như cái ngày người ta đến đón cô ở nhà tình thương, cô kiên quyết không đi thì có lẽ số phận đã không có cơ hội để trêu ngươi cô như vậy.

"Tin cậu chủ tập đoàn Fashin chết vì tai nạn giao thông được ghi nhận như một tin nóng. Vào sáng nay, tất cả các báo đều đã đặt bài này ở trang nhất. Tập đoàn Fashin sẽ do ai tiếp quản vẫn còn là một dấu hỏi chấm lớn. Liệu có phải vì sự cố này mà tập đoàn sẽ ngừng hoạt động một thời gian dài hay thậm chí là phá sản hay không?

Theo điều tra của cảnh sát khu vực thì chiếc xe mang biển số Fx chính là chiếc xe độc quyền của cậu chủ nhà họ Buck Horvejkul – chanyeoo. Đến sáng nay, người ta đã tìm thấy chiếc xe ở vách núi. Theo lời kể của người dân ven khu vực thì họ đã đưa người thanh niên trong xe, tức cậu chủ Nichkhun vào bệnh viện gần đó nhưng tim cậu ta đã ngừng đập vào 7h36' sáng nay và ngay sau đó, người nhà họ Buck Horvejkul đã tìm cách giấu cánh báo chí để đưa thi thể cậu về nhà. Có lẽ đây là một cú shock lớn cho gia đình họ và cũng là một lợi thế lớn cho đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Fashin nên chủ tịch tập đoàn này đã cố che đậy bằng cách an táng "ngầm" cho con trai.

Dù sao đi nữa cũng xin chia buồn cùng gia đình về sự mất mát về cả vật chất lẫn tinh thần này. Xin hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai."

"Câm miệng!!!" – Cô ném cái điều khiển vào màn hình ti vi rồi hét toáng lên.

"Bịa đặt! Hắn ta sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Nhất định là các người nhầm rồi!" – Giọng cô nhỏ dần rồi ngồi bệt xuống sàn.

Úp mặt vào hai tay, cô khóc nấc lên.

Làm sao mà cô tin được đây? Cậu bảo cô làm sao mà tin đây? Mới hôm nào Yuri gọi cho cô bảo rằng chanyeol hỏi tin tức về cô, thế mà giờ đây trên các phương tiện thông tin đại chúng lại đầy tin của cậu. Họ bảo cậu đã chết. Đời nhiều người tên chanyeol lắm, chắc không phải là tên chồng hắc ám ngày nào của cô đâu, chắc không phải là người đang nắm giữ trái tim của cô đâu. Nhưng mà người tên chanyeol, là cậu chủ của nhà họ Buck Horvejkul, là người thừa kế tập đoàn Fashin, là người sở hữu chiếc xe mang biển Fx chỉ có một mà thôi. Đau lòng thay đó lại chính là người duy nhất cô yêu, người thân duy nhất, và cũng là người quan trọng nhất trên đời này đối với cô. Ông trời đang đùa giỡn cô sao?

Cô là một người lạc quan, luôn có thể cười trong mọi hoàn cảnh. Nhưng bảo cô làm sao mà cười được khi mà những người cô yêu thương nhất đều lần lượt rời bỏ cô mà đi. Ông nội cô, ba mẹ cô rồi giờ đến cả chanyeol nữa, Thượng đế cướp tất cả những "thiên thần" trong cuộc đời của cô, "chiêu mộ" họ về bên ngài để mình cô bơ vơ trên trần đời.

**********

"Xin cho em đặt một vé tàu đến..." – Fany nói trong tiếng nấc rồi nhanh chóng gập máy sau tiếng "Được" của chị nhân viên ga tàu. Bám vào thành tường để gượng dậy, cô lau qua khuôn mặt rồi khoác áo vào. Cô phải về chứ. Dù có phải lết cô cũng phải lết về đó để nhìn cậu... lần cuối, để hỏi tội cậu sao lại bỏ rơi cô mặc dù chưa bao giờ cậu bảo rằng sẽ đến với cô cả....

**********

Tàu đến bến, cô bước những bước chân nậng nề xuống sân ga.
Nơi này thật quen thuộc đối với cô, nơi cô từng sống một thời gian dài và cũng chính là nơi có người mà cô yêu thương...

"Chở cháu đến bệnh viện tỉnh ạ." – Cô leo lên taxi.

Cô đã từng rất kỳ vọng vào xác suất sai lầm của bệnh viện này. Cô đã từng rất kỳ vọng rằng người đó không phải là chanyeol.

Một bệnh viện bên vách núi có địa hình hiểm trở nên không có lắm bệnh nhân.

Tiếng bước chân dội vào tường khiến cho dãy hành lang trở nên trống đến lạ.

"Y tá!" – Cô gõ gõ tay vào bàn của bác sĩ trực.

Vị bác sĩ trẻ tuổi ngước khuôn mặt hiền từ nhìn nó.

"Unnie cho em hỏi có phải hôm trước có một vụ tai nạn ở đỉnh núi này và người thanh niên trong xe được đưa vào đây phải không ạ?" – Cô đặt tay lên ngực trái, như muốn giữ chặt trái tim mình, không để nó bất ngờ vỡ òa trước một tin gì đó thực sự khủng khiếp.

"Đúng rồi em! Nghe bảo cậu ta là cậu chủ nhà họ Buck Horvejkul." – Cô ý tá khẽ kéo gọng kính xuống để nhìn Fany.

"Cậu ấy..." – Mắt cô nhìn khẩn thiết.

"Cậu ta chết rồi. Người nhà đã đưa thi thể cậu ta về." – Cô y tá lại kéo gọng kính lên và chăm chú vào cuốn báo tin tức với khuôn mặt chanyeok ở trang nhất, nói thản nhiên.

Cô đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất rồi nhưng sao người cô cứ mềm nhũn ra như cọng bún, chân tay bủn rủn. Ai đó đang rút dần xương trong người cô, và rút luôn cái gọi là sự sống trong tâm hồn cô.

"Em không sao chứ?" – Cô y tá nhíu mày.

Cô không trả lời, chỉ thẫn thờ bước đi.

Lắm lúc, cô muốn nằm lăn ra mà chìm vào giấc ngủ, chìm vào những mộng mị ảo mà thực.

Cô đã mơ thấy chanyeol. Và ngay lúc này đây, cô muốn được gặp cậu dù là trong mơ, muốn hỏi cậu tại sao lại rời bỏ cô.

Một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Nhẹ nhàng lau những dấu tích của nước mắt trên khuôn mặt, cô mở cửa xe, nói bằng giọng thản nhiên nhất có thể.

"Bác cho cháu đến sân bay Busan đi ạ."

Chiếc xe lăn bánh, cô tựa đầu vào cửa xe, lơ đãng nhìn bầu trời với một màu u ám. Là trời u ám hay thực chất trong lòng cô không thể trong xanh đây?

"Hơn một tuần không gặp, trông em cũng không khác xưa là bao nhỉ?" – Một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc vang lên.

Một luồng điện rút ngang cột sống, cô giật mình quay sang.

"Là... anh?" – Cô lắp bắp.

"Không cần phải ngạc nhiên đến vậy chứ? Trông em giống như người mất hồn vậy, không cần biết có phải là taxi hay không, chỉ cần xe dừng lại bên cạnh là leo lên ngay à? Không sợ người ta bắt cóc sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro