Cô gái không biết đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Fany đã vòng qua bao nhiêu ngóc ngách cũng không tài nào tìm được đường về nhà. Mới chuyển đến đây chưa đầy một tuần với lại ngày nào đi học cũng được đưa đi đón về, Fany đâu có ngờ rằng có một ngày như hôm nay để mà... tập nhớ đường về nhà cơ chứ. Tức quá, cô lao vào quán điện tử gần đó, đến khi trời nhá nhem tối mới chịu chui ra.

"Chết con rồi! Trời sáng còn tìm không ra nhà huống chi trời tối!" – Fany than trời kêu đất nhưng chỉ có mấy người qua đường nghe được tiếng cô thôi à!

Ngồi bệt xuống vỉa hè, Fany đưa tay đấm đấm đôi chân đã mỏi nhừ, miệng lầm bầm nguyền rủa ai đó.

Chợt nó nhìn thấy một con mèo đang lao ra đường, nơi có một chiếc xe đang lao đến với tốc độ kinh hoàng.

"Kétttttt".... "Ahhhhh" ...... "Rầmmmm"......

Fany ôm chặt lấy con mèo nhỏ trong tay. Cũng may là xe thắng phanh kịp, nhưng chân cô đau đau.

"Cô không sao chứ?" – Một giọng nói vang lên cùng lúc, một chàng trai bước ra khỏi chiếc xe lúc nãy.

"Anh thử là tôi xem anh có sao không?" – Fany ngước mặt lên và há hốc mồm.

"Anh.... anh là người đã đánh tôi hả?"

"Cô....con bé hỗn xược đó sao?" – Hắn ta nhếch mép – "Không định tránh ra sao? Muốn ăn vạ tôi hả?"

"Xí! Ai thèm!" – Fany nói rồi ôm con mèo đứng dậy.

"Rắccc" Chân cô đau nhói. Fany chịu, không thể đứng dậy nổi, khụy xuống.

"Nè, cô không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?" – Hắn ta chạy lại đỡ Fany.

"Người cần đến bệnh viện là anh đó." – Fany nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Cô đúng là ngang ngược mà! Lên xe, tôi chở cô về nhà." – Hắn nói rồi kéo tay Fany đi.

"Này, tôi đã nói đồng ý đâu?" – Fany dùng dằng.

"Đi với tôi là phúc năm đời của cô rồi đấy!"

"Có mà họa mười đời của tôi thì có. Thả ra!" – Fany giựt tay rồi bước đi...cà nhắc.

Được một đoạn, Fany bắt đầu quan sát xung quanh, toàn một màu đen, mà cô lại ghét bóng tối. Fany ghét cay ghét đắng màn đêm. Với lại chân cô.... Nghĩ đi nghĩ lại Fany vẫn thấy rằng "quay đầu là bờ".

"Chở tôi về nhà đi." – Fany leo lên xe hắn ta.

Không nói gì, hắn chỉ cười nửa miệng rồi lái xe đi.

"Nhà cô ở đâu?" – Hắn hỏi.

"Không biết!" – Fany thẳng thắn.

"Vậy chứ giờ cô đi đâu?"

"Về nhà!"

"Nhưng tôi không biết nhà cô ở đâu!" – Hắn nói lớn, cố khẳng định.

"Thì tôi cũng đâu có biết."

"Nhà mình mà cũng không biết. Cô chui ở đâu ra vậy?" – Hắn lại tiếp tục lái xe.

"Chui ở bụng mẹ tôi ra chứ đâu!" – Fany nói, giọng mỉa mai.

"Thế ba mẹ cô ở đâu?" – Hắn hỏi và không hề để ý đến thái độ của Fany.

"Tôi cũng muốn biết ba mẹ tôi ở đâu lắm chứ! Ba mẹ tôi... mất rồi!" – Giọng Fany nhỏ dần.

"Tôi...tôi xin lỗi!" – Hắn cuống quýt.

"Không sao! Quen rồi nên sẽ không đau nữa...." – Fany ngủ thiếp đi sau câu nói đó. Cô quen rồi, quen đến việc người ta nhắc đên ba mẹ cô, trái tim cô chai sạm nhiều vì chuyện này nên giờ đây cứ như là mất hết cảm giác đau vậy. Nếu có ai hỏi cô đau là gì, cô chịu thôi, từ lâu từ "đau" đã khuất bóng khỏi từ điển cảm xúc của cô.....Fany, một cô gái không biết đau.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro