Cười?.. Coolboy cười suốt 1 tuần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các bạn cho mình xin lỗi vì 2 hôm rồi chưa ra chuyện, hì hì
À, Taeyeon đứng thứ 24/100 gương mặt đẹp nhất thế giơis các bạn biết chưa, chia sẻ niềm vui với mình với nào, sướng quá

Chapter 53

Như thường lệ, Fany bước lên xe đi học. Ngồi cùng với một tài xế mặt mày tối sủa thì mặt nó chắc cũng chẳng thể sáng sủa hơn được.

"Quả là không sai, anh chẳng khác nào cái xác cả. Một cái xác vô hồn!" – Cô bắt đầu trêu chọc nhưng ChAnyeol chẳng xem lời cô nói đáng giá kí lô nào, cậu vẫn thản nhiên lái xe.

"Anh xem tôi là không khí đấy hả?" – Cô hơi bực.

"Biết vậy thì ngồi yên đi!" – Chanyeol nãy giờ mới cất giọng nhưng cái điệu đó làm cô phát ớn.

"Tôi quên mất một điều!" – Cô cúi mặt, mím môi.

Chẳng đợi Chanyeol hỏi câu nào, cô nói tiếp:

"Điều kiện của tôi... tuần trước!" – Cô không thể nhịn cười nổi nhưng nụ cười có vẻ tế nhị hơn.

"Muộn rồi!" – chanyeol nhếch mép.

Fany tức anh ách mà chẳng làm gì được. Đâu phải cô cố ý quên đâu cơ chứ. Chỉ là quá nhiều chuyện làm cô không nhớ nổi thôi mà! Nhưng cô đâu phải là hạng thường đâu cơ chứ.

"Vậy thì anh nghe cho rõ điều kiện tuần này đây!" – Cô hạ giọng và nhấn mạnh – "Tôi muốn.... anh cười..."

"Được rồi!" – Chanyeol cắt ngang lời nó, rồi cũng nở nụ cười trên môi, nụ cười mà vừa nhìn qua cũng tràn đầy nét giả tạo và gượng ép.

"Chưa hết, tôi đã nói xong đâu! Tôi muốn anh cười.... suốt tuần này!" – Vừa nói xong, cô lên cơn cười man dại, còn chanyeol vừa nghe xong đã lệch tay lái, chiếc xe suýt nữa thì đâm cột đèn.

"Cô hâm à?" – Chanyeol gắt, cậu vẫn chưa tưởng tượng được hình ảnh của mình khi đứng cười như một tên điên mà lại đóng vai tên điên đó suốt tuần.

"Giờ anh mới biết sao?" – Cô lè lưỡi trêu rồi bước xuống xe – "Cứ cười đi nhé!"

Máu Chanyeol tràn tới não rồi phun khói ra ngùn ngụ. Cô ta nghĩ mình là ai?

**********

"Yuri mình nhớ cậu quá à!" – Fany lăng xăng chạy đến chỗ Yuri rồi ôm chầm lấy cô bạn.

"Mình cũng vậy!" – Yuri đáp trả bằng giọng điệu và cái xiết tay mệt mỏi.

"Cậu... sao vậy?" – Nãy giờ cô mới để ý đến "nhan sắc" của cô bạn. Đôi mắt thâm quầng, đỏ hoe có lẽ đã khóc rất nhiều.

"Không sao! Mình ổn!" – Yuri trấn an bằng một nụ cười nhưng ai mà tin cho được khi mà nụ cười đó chẳng ánh lên chút sức sống nào.

**********

Trong giờ học, một mảnh giấy nhỏ được chuyển đi từ bàn này sang bàn khác, hầu hết những học sinh trong lớp đọc xong đều khúc khích cười rồi chuyền cho đứa khác.

Bất ngờ mảnh giấy kia rơi vào tay Fany, cơ mặt cô tối sầm lại khi vừa đọc. Đủ mọi nét chữ, đủ mọi màu mực trộn lẫn trong cái mảnh giấy kia. Cô đưa tay vò thành một cục rồi mím chặt môi. Yuri nhìn cô, mặt mày lo sợ nhưng dường như cô biết cô bạn đang nghĩ gì.

**********

"Yuri, cậu yêu hắn nhiều lắm đúng không?" – Fany hỏi nhỏ khi chỉ còn hai đứa trong lớp.

"Cậu đang nói gì vậy?" – Yuri hốt hoảng.

"Luhan." – Fany nhấn mạnh nhưng lại vô tình làm cô bạn thân đau, Yuri rõ ràng muốn quên cái tên đó đi mà!

"Không! Mình chẳng có tư cách gì để nói yêu cậu ấy cả!" – Luhan mỉm cười, một nụ cười phảng phất nỗi buồn.

Nói rồi, cô bạn đứng dậy, bước ra khỏi lớp. Fany ngơ ngác nhìn theo. Mình phải làm gì để giúp bạn đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro